XtGem Forum catalog
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 131
5 sao 5 / 5 ( 16 đánh giá )

Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 105

↓↓
"Trẫm cảm thấy tên này không tồi," Hoàng đế cười hiền từ, nói: "Không biết Thái tử và Thái tử phi nghĩ như thế nào?"

bạn đang xem “Lãnh Cung Thái Tử Phi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Nguyên Kiền?" Phượng Trữ Lan đang muốn mở miệng, lại bị Long Y Hoàng chặn ngang, nàng cười lạnh nói: "Ta không thích."

Hoàng hậu ngây ngẩn cả người, nhưng lại nhanh chóng khôi phục dáng vẻ tươi cười, bà ta hiểu rõ lúc này Long Y Hoàng còn đang nổi nóng, cứng rắn cũng không đạt được hiệu quả mà nàng muốn, trước tạm thời chỉ có thể ngon ngọt: "Y Hoàng, ai cũng đã nói hay, ngươi đến đây nhìn đứa bé đi, đáng yêu thế này... Nguyên Kiền là một cái tên phú quý, chắc chắn phù hộ cho nó cả đời như ý."

"Không nhìn," Long Y Hoàng quay đầu đi chỗ khác, nội tâm đấu tranh dữ dội, ánh mắt hơi đỏ: "Kỳ Hàn, gọi nó là Kỳ Hàn."

"Kỳ Hàn," Hoàng hậu nhăn mày: "Đây là cái tên gì chứ, đặt tên cho hoàng thái tôn sao có thể ẩu thả, Y Hoàng, chuyện khác Bổn cung có thể tùy ngươi định đoạt, nhưng chuyện này tuyệt đối không được."

"Y Hoàng, vì sao phải là tên này?" Hoàng đế tương đối lạnh nhạt, hắn thoáng trầm tư một hồi.

"Không có vì sao, chính là muốn gọi nó là Kỳ Hàn, không có lý do gì." Long Y Hoàng cứng rắn lạnh lùng phản bác.

Kỳ Hàn, ý nghĩa lạnh lẽo, giống như lòng nàng, bây giờ chỉ có lạnh lẽo.

Phượng Mộ Tử hơi ngây người, bình thường nàng quen nhìn thấy một Long Y Hoàng dịu ngoan, lúc này vừa thấy Long Y Hoàng gượng gạo thất vọng đau đớn, đã cảm thấy xa lạ.

Phượng Trữ Lan vẫn duy trì trầm mặc, như không có bất cứ ý kiến gì.

Không khí bắt đầu cứng ngắc, Liễu Thiên Trừng ở bên cạnh Hoàng hậu vẫn luôn cúi đầu.

Phượng Nghĩa Dương nhìn Hoàng hậu, lại nhìn Long Y Hoàng kiên định, yếu ớt ho hai tiếng, từ từ đi đến trước mặt Long Y Hoàng, dịu dàng nói: "Hoàng tẩu, ta rất thông cảm cho tâm tình bây giờ của người, nhưng đó cũng là quy tắc... Người có biết, hoàng thái tôn đó, chính là hoàng trừ tương lai, mẫu hậu làm như vậy ta cũng không biết làm sao, khụ khụ, hoàng tẩu, người là cái người hiểu chuyện, hẳn sẽ không so đo chút chuyện nhỏ đó," bà ta quay đầu lại nhìn nhìn Phượng Trữ Lan, tiếp tục nói: "Hơn nữa, sau này người có thể cùng hoàng huynh lại sinh thêm một đứa, đứa bé đó, nhất định sẽ làm bạn với người, ở bên cạnh người."

Đúng, nàng Long Y Hoàng là có thể tiếp tục sinh thêm một cái đứa, nhưng, dù sinh thêm đứa khác, có bù đắp được nỗi đau lúc này không?

"Y Hoàng, Bổn cung biết trong lòng ngươi không dễ chịu, nhưng cũng không được lấy chuyện của đứa bé ra làm trò đùa," Hoàng hậu vẫn cười, lại ôm đứa bé đi đến trước mặt nàng, cố ý cho nàng nhìn: "Nhìn xem, đứa bé này rất đáng yêu, kế thừa vẻ mỹ mạo của ngươi, khí chất của Trữ Lan, tương lai còn dài, nhất định sẽ sống cùng thị phi, chẳng lẽ ngươi lại nhẫn tâm đặt một cái tên lạnh lẽo như vậy cho nó sao?”

Long Y Hoàng vẫn chịu không nổi tra tấn, quay đầu nhìn đứa nhỏ vài lần, nhưng càng nhìn, lại càng không yên lòng, nhìn còn chưa đủ, còn muốn ôm một cái... Sẽ không buông tay.

Tình thương của mẹ là bao la, bao la đến mức khiến nàng gần như mất lý trí.

"Con ôm nó một cái, con sẽ hiểu rõ nó đáng yêu biết bao nhiêu." Hoàng hậu dịu dàng nhỏ nhẹ, từng bước từng bước một hấp dẫn Long Y Hoàng.

Long Y Hoàng nhếch môi, chậm rãi vươn tay ra, tay mới vừa chạm vào ống tay áo của Hoàng hậu, lại nhanh chóng thả xuống dưới, hung hăng nghiến răng, gần như muốn rơi lệ.

"Không thích," Nàng sợ mình mềm lòng, nhanh chóng lùi về sau vài bước: "Kỳ Hàn, ta vẫn kiên trì với quyết định của chính mình, gọi nó là Kỳ Hàn!"

"Thái tử phi, ngươi đừng càn quấy!" Hoàng hậu lớn tiếng quát.

"Ta không càn quấy! Một người ngay cả cốt nhục của mình cũng vứt bỏ không quan tâm, cháu của mình cũng không buông tha lợi dụng nó, lại có tư cách gì nói ta!" Long Y Hoàng nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng, đã phẫn nộ đến mức không chịu nổi: "Mà bây giờ, ta vất vả cực nhọc sinh con ra, lúc này ngay cả quyền được đặt tên cũng bị cướp đoạt! Mẫu hậu, đến tột cùng bà muốn ta làm gì?"

Lời vừa nói ra, lập tức khiến bốn phía khiếp sợ, Phượng Trữ Lan kinh ngạc, bình tĩnh nhìn nàng, sắc mặt Hoàng hậu từ xanh đến trắng.

"Thái tử phi, xin chú ý lời ngươi nói, người ngươi nói, chính là Bổn cung?" Hoàng hậu tắt đi vẻ tươi cười, khuôn mặt dữ tợn.

"Là ai trong lòng mọi người đều hiểu rõ, bây giờ, yêu cầu của ta vẻn vẹn chỉ có đặt cho đứa bé một cái tên, chẳng lẽ điều này cũng làm mẫu hậu khó xử?" Long Y Hoàng cười lạnh.

"Đủ rồi!" Hoàng đế quát lên: "Y Hoàng, ngươi còn đang ở cữ, thân thể chưa khôi phục hoàn toàn, lại bị bệnh một trận, hiện tại đi về nghỉ ngơi trước đi, mọi chuyện hôm nay dừng ở đây, dù là ai cũng không cho phép ầm ĩ!"

"Chỉ vì lợi ích của mình mạnh mẽ cướp lấy con của ta," Long Y Hoàng không để ý đến Hoàng đế, luôn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm Hoàng hậu: "Bây giờ, ngài còn chưa thấy đủ sao, ta chỉ muốn đặt cho đứa bé một cái tên mình thích, không hơn, cũng không có tạo thành trở ngại cho ngài, mẫu hậu!"

"Câm miệng!" Hoàng hậu tức giận đến phát run, đương nhiên cơn tức đã lên đến đỉnh điểm: "Được! Theo ý ngươi mong muốn, đứa bé này tên là Kỳ Hàn, ngươi vừa lòng chưa? Hay còn muốn trách Bổn cung cướp đoạt quyền lợi duy nhất của ngươi!"

Long Y Hoàng cười ảm đạm: "Đa tạ mẫu hậu, hy vọng từ nay về sau, mẫu hậu thay thế Y Hoàng chăm sóc Kỳ Hàn cho tốt, Y Hoàng đương nhiên cảm kích vô cùng!"

"Hừ!" Hoàng hậu tức giận đến phát run, xoay người đi, đưa đứa bé giao cho nhũ mẫu, còn mình đi khỏi Tê Phượng các, mà nhũ mẫu, cũng ôm đứa bé đi theo sau Hoàng hậu, biến mất trong ánh nhìn của mọi người.

Long Y Hoàng hít sâu một hơi, cúi đầu, nhìn bàn tay mình... Vừa rồi nàng nhân cơ hội đem cổ trùng thả vào người Hoàng hậu, hy vọng đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...

Nàng nhắm mắt lại, vẻ mặt càng đau đớn hơn, lẩm bẩm nói: "Kỳ Hàn... Đừng trách mẹ, mẹ sợ chỉ cần ôm con, sẽ không muốn buông tay..."


Chương trước | Chương sau

↑↑
Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người thuộc thể loại truyện ngôn tình sủng mời các bạn đọc truyện

20-07-2016 18 chương
Kiêu sủng - Đinh Mặc

Kiêu sủng - Đinh Mặc

Văn án: Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, người đàn ông quay mặt lại,

09-07-2016 23 chương
Cá Mực Hầm Mật

Cá Mực Hầm Mật

Trích đoạn:Ở câu lạc bộ, Gun nổi tiếng là chưa từng qua lại với phái nữ, không

19-07-2016 48 chương
Lời cha dặn

Lời cha dặn

Có ai khen con đẹp. Con hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy. Có ai bảo con ngoan. Hãy cảm

27-06-2016
Lừa và hổ

Lừa và hổ

Thời xưa, ở vùng Quý Châu không có Lừa. Có một người hay làm việc tốt đã chở

24-06-2016
Đem nắng ra hong

Đem nắng ra hong

Chẳng có một đứa con nào đủ lớn trong mắt cha mẹ cả. Nhất là những đứa con trai

25-06-2016
Người bạn một đêm

Người bạn một đêm

Khi bế tắc và khó khăn nhất trong cuộc sống, bạn sẽ tìm đến ai? Những người

24-06-2016