Old school Swatch Watches
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 131
5 sao 5 / 5 ( 60 đánh giá )

Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 104

↓↓
Lâm bồn.

Có Phượng Mộ Tử ở bên cạnh làm bạn, Long Y Hoàng cũng đã về tới tẩm cung mà đã lâu rồi chưa thấy, cảnh sắc xung quanh cũng không thay đổi nhiều, chỉ đều bị bao phủ bởi lớp tuyết trắng, có chút tiêu điều.

Đi vào bên trong, phòng khách đã được trang trí hết sức tráng lệ, những món cao lương mỹ vị đã được dọn sẵn đầy bàn, vẫn đang tỏa hơi nóng hôi hổi, hương thơm xông vào mũi.

Nhìn khắp bốn phía, những chiếc bình sứ trang trí bằng bạch ngọc quý trước kia đã được cắm đầy hoa mai, những đóa hoa tươi mới ẩm ướt đang nở rộ.

bạn đang xem “Lãnh Cung Thái Tử Phi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

“Ôi!” Phượng Mộ Tử than thở: “Hoàng huynh khổ tâm bố trí tất cả mọi thứ lại bị con tiện nhân Liễu Thiên Trừng phá đám.”

“Nếu Phượng Trữ Lan không rảnh, Mộ Tử vậy ngươi ở lại ăn tối cùng ta đi.” Long Y Hoàng mỉm cười: “Ta còn chưa dùng cơm, từ bình Tâm Điện trở về đây.”

"Được được, vậy tốt quá." Phượng Mộ Tử vội vàng gật đầu, cẩn thận ngồi xuống cạnh nàng.

“Mộ Tử, trong thời gian qua ngươi sống có tốt không?” Nhìn cung nữ giúp mình mang thuốc lại đây, Long Y Hoàng chợt quay đầu hỏi: “Còn Phượng Vũ Thiên, lâu rồi chưa gặp hắn, ngươi bảo mai là Nguyên tiêu, vậy hắn có thể sẽ quay về không?”

“Chắc sẽ về thôi,” Phượng Mộ Tử suy nghĩ một lát: “Mặc dù Cửu hoàng huynh rất ít quay về cung nhưng vào ngày trọng đại này nhất định phải về.”

“À, vậy là tốt rồi.”

"Nếu là Nguyên tiêu, như vậy tất cả mọi người đều phải đến.” Phượng Mộ Tử cầm đũa gắp một ít thức ăn đặt vào bát Long Y Hoàng: “Muội thật sự không muộn thấy tiện nhân Vân Phượng Loan chút nào, vài ngày trước ả có tiến cung, muội chỉ thử chạm nhẹ vào ả một chút, ả liền té ngay xuống đất tựa hồ là rất đau đớn, kết quả phụ hoàng cùng phu quân của ả cả hai mắng muội, mẫu hậu cũng không cho muội cái nhìn hòa nhã gì, còn tiện nhân Liễu Thiên Trừng kia ngoài mặt là an ủi muội, ai chẳng biết trong lời nói của ả chính là đang muốn châm chọc muội chứ.”

"Mộ Tử, lẽ phải ở trong lòng, bản thân mình trong sạch thì không phải sợ lời đàm tiếu.” Long Y Hoàng an ủi.

“Ôi, cũng chỉ có vậy thôi.”

Cả ngày hôm đó Phượng Mộ Tử đều ở bên cạnh Long Y Hoàng, cùng nàng nói nói cười cười, chớp mắt, sắc trời cũng đã tối.

Long Y Hoàng đang mang thai nên cảm thấy mệt mỏi, Phượng Mộ Tử thấy nàng không còn chút sức lực nào liều hiểu ý lấy cớ ra về, ra đến cửa cung, thì trời đã hoàn toàn tối đen, nghĩ nghĩ, mới phát hiện, cũng đã trễ rồi mà Thái tử hoàng huynh cũng chưa quay về.

Nghĩ tới đó, Phượng Mộ Tử không nén được tức giận: "Hoàng huynh cũng thật là, đã trễ thế này còn chưa về! Không lẽ còn muốn tiếp tục ở cùng một chỗ với con hồ ly kia! Hừ.”

Nàng đứng đó oán trách vài tiếng, thờ phì phì rồi tự mình đi về tẩm cung.

Long Y Hoàng quả thật đã cảm giác được cả người không thoải mái, Phượng Mộ Tử vừa đi, nàng lập tức nằm vật xuống giường.

Đứa trẻ lại không an phận, ở trong bụng nàng đạp tới đạp lui, đau đến mức nàng thở không nổi, nằm hồi lâu nàng mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Hai tháng không được nằm trên chiếc giường lớn ấm áp thế này, vừa nằm xuống dường như sự mềm mại có thể hòa tan vào tận xương, tẩm cung sáng ngời, trong phòng cũng không thiếu cung nữ đang đợi phân phó.

Vài cung nữ nhạy bén thấy Long Y Hoàng nằm trên giường đau đớn nhăn mày, quỳ gối xuống, cúi đầu nói: “Thái tử phi nương nương, có muốn gọi thái y đến không?”

"Không cần..." Ngay cả đáp lại Long Y Hoàng cũng thấy khó khăn, vươn tay vẫy vẫy: “Đứa bé nghịch ngợm thôi, một chút là khỏe, không có gì đáng ngại.”

"Vâng, nương nương." Cung nữ hơi khó xử, nhưng chủ nhân đã ra lệnh, mình cũng không thể không nghe.

Cung nữ lui xuống, mới đi được vài bước, đột nhiên nhìn thấy người đang đi đến, kinh ngạc suýt nữa kêu to: “Thái… ”

Phượng Trữ Lan nhìn màn lụa đã được thả xuống, mỉm cười khoát tay, ra hiệu cung nữ không cần lên tiếng, sau đó cho lui ra.

Hắn nhẹ nhàng nhấc màn, lách người bước vào bên trong, mỗi động tác đều rất cẩn thận dường như sợ quấy rầy đến người bên trong.

Long Y Hoàng vốn dĩ muốn ngủ, mới vừa kéo chăn, bất ngờ xoay đầu lại, sửng sốt, mắt từ từ trợn to: “Ta tưởng đêm nay ngươi sẽ ngủ ở chỗ Liễu Thiên Trừng.”

“Đừng nhắc đến ả ta.” Phượng Trữ Lan cúi đầu cười một tiếng, sau đó ngồi bên giường, lòng bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay Long Y Hoàng: “Thế nào, cảm giác trở về có phải rất tốt đúng không?”

“Bình Tâm điện quả thật đúng là một nơi quỷ dị, tối đến lập tức xuất hiện một nữ nhân quái lạ, ngươi thử đến đó xem sẽ biết.” Long Y Hoàng cười lạnh.

Phượng Trữ Lan ngẩn người, hiểu được ẩn ý trong lời Long Y Hoàng, thấp giọng nói: “Ta xin lỗi…”

“Không sao.” Long Y Hoàng lắc đầu: “Đã trôi qua, ta tự có thể chăm lo cho mình được.”

“Y Hoàng.”

"Khuya rồi.” Long Y Hoàng gian nan xê dịch thân mình vào phía trong chừa ra một chỗ trên gường: “Ngủ đi, ta mệt lắm rồi.”

Phượng Trữ Lan vẫn ngồi bên giường, đột nhiên có chút chần chừ: “Y Hoàng ta… ”

“Ta mệt.” Long Y Hoàng xoay người, cọ cọ cái gối, khép mắt lại.

Lời Phượng Trữ Lan muốn nói cũng chỉ có thể nuốt vào, hồi lâu sau, hắn mới cởi ngoại bào, xoay người nằm lên giường: “Ta đã điều tra rất nhiều lần… Nhưng Liễu Thiên Trừng sống chết cũng một mực chắc chắn rằng là nàng đẩy Vân Phượng Loan xuống nước, còn nói, nhất định sẽ ở trước mặt mẫu hậu cầu xin giúp nàng.” Nói đến đây hắn nhịn không được cau mày: “Mẫu hậu đứng về phía ả ta, nói gì cũng vô ích.”

Long Y Hoàng lạnh lùng hừ một tiếng: "Không nói nữa, mọi chuyện đều qua rồi, ả và mẫu hậu cũng đã cùng đạt được mục đích, hai tháng này, chẳng phải trôi qua cũng rất ổn sao?”

"Ta rất nhớ nàng." Phượng Trữ Lan nằm thẳng lại, tầm mắt dần chuyển về phía bóng lưng vô tình lạnh nhạt mà Long Y Hoàng để lại cho hắn.

“Ừ…” Long Y Hoàng im lặng một hồi rồi nói: “Ngủ đi, mai là Nguyên tiêu, nếu không nghỉ ngơi tốt sẽ không có tinh thần gặp mọi người đâu.”

"Được..." Phượng Trữ Lan ậm ừ đáp lại.

Long Y Hoàng nghiêng người, gương mặt gần như chôn vùi vào bóng đêm, hàng mi run rẩy, lại nghĩ đến Hoàng hậu, Vân Phượng Loan, Liễu Thiên Trừng ba người này cùng bắt tay với nhau diễn rất hoàn hảo không lộ ra một chút khả nghi nào.

Giống như đã ngủ say, lại giống như không, trong bóng đêm yên tĩnh, Long Y Hoàng chậm rãi cong khóe miệng, giống như trăng khuyết.

Nằm đã lâu Phượng Trữ Lan không thể ngủ được, luôn cảm thấy ngực bị đè nặng vô cùng khó chịu, nhưng có Long Y Hoàng ở bên cạnh, vì không muốn làm ảnh hưởng đến nàng, lại không thể xoay người.

Một lát sau, đèn trong cung tắt, nến gần cháy hết.

Phượng Trữ Lan cử động, đột nhiên thấp giọng nói: "Y Hoàng..."

Không ai đáp lại.

"Y Hoàng? Ngủ rồi sao?"

Cũng không phản ứng.

Phượng Trữ Lan chần chờ một hồi, từ từ cũng nghiêng người lại, vươn tay, thử chạm nhẹ vai nàng.

Long Y Hoàng vẫn im lặng tựa như đã ngủ say.

"Y Hoàng..." Phượng Trữ Lan vùi đầu vào gáy nàng, vươn tay ôm lấy cả người nàng: “Thật xin lỗi… Ta thật xin lỗi nàng..”

Ngoài cửa, bầu trời đêm đen như mực, dường như muốn nuốt hết tất cả mọi thứ, chỉ có vầng trăng lẻ loi giữa bầu trời, chiếu ra ánh sang vàng nhàn nhạt, cũng phủ lên mặt đất trắng tuyết.

Bầu trời dần ấm áp.

Hôm sau, là Nguyên tiêu.

Trong ngoài hoàng cung đều giăng đèn kết hoa, bận tối mày tối mặt, rất náo nhiệt, tiếp đó, Long Y Hoàng bị đánh thức.

Có lẽ trời cũng không còn sớm, nhưng khi nàng tỉnh lại, phát hiện mình không thể động đậy, nhìn lại, là Phượng Trữ Lan!

Được, trước đây mình còn có sức lực để chống lại hắn, nhưng lúc này thì không có, Long Y Hoàng kiềm chế bản tính nóng nảy: “Phượng Trữ Lan, bỏ tay ra, nên thức dậy đi.”

Phượng Trữ Lan ỷ vào mình đang ở sau lưng nàng, vẫn ôm chặt không nhúc nhích, cọ cọ vào gáy nàng, không tỉnh.

"Phượng Trữ Lan! Buông tay!" Đôi mày phẫn nộ, Long Y Hoàng bất đắc dĩ phải nâng giọng cao lên vài độ.

Người phía sau bây giờ mới động đậy, nhưng cũng không mở mắt ra, nhẹ nhàng hôn vào gáy nàng một cái, láu lỉnh cọ cọ vài cái, hắn lại ngang nhiên dám ăn đậu hũ của nàng, sau đó lười biếng nói: “Vẫn còn sớm ngủ thêm một lát đi.”

"Đủ rồi... Đứng lên!" Long Y Hoàng hơi giận.

"Bên ngoài rất ầm ĩ, ngủ thêm một lát..." Phượng Trữ Lan tiếp tục trêu chọc.

"A..." Long Y Hoàng đột nhiên cắn môi, vẻ mặt đau đớn.

"Làm sao vậy?" Phượng Trữ Lan nhanh chóng mở mắt ra, cảm nhận được nàng hơi bất thường, sau đó gạt mái tóc dài, buông tay, ngồi dậy: “Nàng khó chịu sao?”

"Đau bụng..." Long Y Hoàng thì thào, hơi hơi cong người, hai tay ôm bụng.

"Nàng cố chịu một chút, ta đi gọi thái y.” Phượng Trữ Lan luống cuống, tiện tay kéo áo ngoài mặc vào, không nói gì nhiều lập tức nhảy xuống giường.

Vừa mới bước xuống, Long Y Hoàng bình tĩnh ngồi dậy, vẻ mặt thản nhiên: “Không sao, chỉ là đứa bé nghịch ngợm, bây giờ đã đỡ hơn rồi.”

Phượng Trữ Lan như bị hóa đá, có cảm giác như bị người ta đùa giỡn.

"Ta muốn ra ngoài dạo một chút, đã lâu chưa được thấy cảnh náo nhiệt như hôm nay.” Nàng đứng lên, sóng mắt như thu thủy.

Phượng Trữ Lan ngẫm nghĩ, sau đó vỗ tay, tiếp theo liền có một chuỗi cung nữ nối đuôi nhau đi vào, hầu hạ hai người thay y phục rửa mặt chải đầu.

Long Y Hoàng đứng ở cửa nhìn ra ngoài, trong hoàng cung vàng rực tuyết trắng đọng lại trên mái ngói đỏ, trên xà nhà đều treo lụa đỏ, rất là vui mừng, tuyết trắng lụa đỏ, chói mắt như thế, lại hài hòa vô cùng.

Rửa mặt xong, hai người lại cùng nhau dùng bữa sáng, vốn dĩ Phượng Trữ Lan muốn đút cho Long Y Hoàng, nhưng nhìn sắc mặt nàng không tốt lắm nên không dám nhiều lời, sợ nàng tức giận: “Nếu không ta truyền thái y đến xem một chút, ta thấy săc mặt nàng có vẻ không tốt lắm.”

Long Y Hoàng lắc đầu, cúi đầu ăn cháo: “Không sao, không cần ngạc nhiên, chỉ là đứa trẻ đạp vài cái thôi, khi ở Bình tâm điện ta đã bị nhiều lần như thế rồi.”

Đó là đau thật sự, không phải lừa gạt.

“Hay là đừng đi ra ngoài, bên ngoài tuy rất náo nhiệt, với nàng mà nói cũng rất nguy hiểm.” Phượng Trữ Lan khuyên.

"Ta muốn đi xem một chút, đi dạo một chút cũng tốt.”

"Được rồi, ta đi cùng nàng.” Phượng Trữ Lan bất đắc dĩ đầu hàng.

"Ừm." Dùng xong bữa sáng, Long Y Hoàng thuận tay lấy khăn lụa cung nữ dâng lên, lau miệng: “Thế thì, nếu như nửa đường, Liễu tiểu thư đột nhiên xuất hiện thì sao?”

“Ta sẽ không để ý đến ả.” Phượng Trữ Lan đáp nhanh gọn.

Long Y Hoàng hờ hững: “Chỉ hy vọng như vậy.”

Đã lâu chưa đến ngự hoa viên, vừa nhìn thấy, cảm giác có chút khác lạ, giống như bạn hữu lâu năm xa cách nay được trùng phùng.

Không khí trong ngự hoa viên rất náo nhiệt, nơi nơi đều là những hoàng thân quý tộc ăn vẫn hoa lệ tụ cùng một chỗ đàm luận chuyện thiên hạ, hoa mai đua nở khắp nơi, vẫn rực rỡ như trước.

Những quý tộc này thấy nàng và Phượng Trữ Lan đi đến, mỗi người đều mang vẻ mặt tươi cười tiến đến chào hỏi, qua loa vài câu, lại rời đi, Long Y Hoàng cũng đáp lại bọn họ, nhưng chỉ cần liếc mắt, cũng không khó để nhìn ra bọn họ ở sau lưng xoay đầu nhìn nàng, chỉ chỉ trỏ trỏ, nhao nhao bàn tán.

Vì vậy, chút tươi cười cũng cứng lại.

"Đừng để ý đến bọn họ, đều là như vậy.” Phượng Trữ Lan nhìn vẻ mặt nàng không tốt, vội vàng nắm tay nàng.

“Ta biết, nếu để tâm tới những lời nói đó, ta đã chết sớm từ lâu, yên tâm đi, về điểm này ta cũng có sức chịu đựng được.” Long Y Hoàng vẫn duy trì nụ cười.

Tiếp tục cùng đi sâu vào trong Ngự hoa viên, chợt cung nữ đi tới trước mặt hai người cung kính cúi đầu: “Thái tử điện hạ, thái tử phi nương nương, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đang ở trong đình phía trước nghỉ ngơi, mời hai vị qua đó.”

Phượng Trữ Lan mím môi, đôi mắt sáng ngời tỏ ý hiểu rõ.

Long Y Hoàng thoải mái cười một tiếng: "Cái gì cần tới cũng sẽ tới, trốn tránh không phải phong cách của ta.”

Phượng Trữ Lan nhìn nàng, lại đầu hàng lần nữa, chỉ có thể cùng nàng đi đến đó.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cô dâu nhà giàu - Shisanchun

Cô dâu nhà giàu - Shisanchun

Giới thiệu: - Sống lại trong một gia đình giàu có, có chồng cực kì đẹp trai. Nhưng

14-07-2016 253 chương
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Đức năng thắng số

Đức năng thắng số

Nhà Vua rất đỗi ngạc nhiên, hỏi tại sao lại như thế. Bao Công sợ hãi quỳ xuống kể

24-06-2016
Cu Tí

Cu Tí

(khotruyenhay.gq) Cu Tí là cái tên do bà ngoại đặt cho tôi hồi còn bé. Má kể hồi mới

28-06-2016
Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Tên truyện: Em Là Cô Ấy Thứ HaiTác giả: KemThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

26-07-2016 24 chương
Tiếng giao mùa

Tiếng giao mùa

Bạn đã bao giờ cảm thấy xót xa chưa? Hoặc thấy áy náy? Hoặc thấy mình sống ở trên

25-06-2016
Để anh yêu em lần nữa

Để anh yêu em lần nữa

Anh có thể làm gì? Giải thích với cô rằng tất cả những thứ kia chỉ là hiểu nhầm,

23-06-2016