pacman, rainbows, and roller s
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 131
5 sao 5 / 5 ( 3 đánh giá )

Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 103

↓↓
Tự do

"Ngươi tìm ta?" Lúc này, Long Y Hoàng mới dời tầm mắt đến trên người Liễu Thiên Trừng, nét mặt tuy cười nhưng nội tâm lại lạnh lẽo như tuyết phủ bên ngoài: "Có chuyện gì không?"

Giọng nói đó, lại vô cùng hờ hững.

"Hôm qua là hôn điển của thần thiếp và Thái tử, thiếu mặt Thái tử phi, cảm thấy như thiếu không khí, hơn nữa, dựa theo quy tắc, thần thiếp còn chưa dâng trà cho Thái tử phi, như vậy là không hợp lễ." Liễu Thiên Trừng cười nhạt, xoay người cho cung nữ một ánh mắt ra hiệu, cung nữ đó nhanh chóng đi đến cạnh hai người, trên tay đang cầm một khay nhỏ, cúi đầu, hai tay dâng lên, trên mâm là một ấm trà đặt trên bếp lò nhỏ, bên cạnh là một ly trà.

bạn đang xem “Lãnh Cung Thái Tử Phi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Liễu Thiên Trừng nhấc ấm trà lên, rót nước trà vàng rực ra chén, từ từ quỳ xuống, vô cùng cung kính dâng trà.

Long Y Hoàng nhìn nhìn làn da trắng nõn trên đôi tay ả, dấu vết màu hồng như ẩn như hiện, hẳn là trong thời gian lâu cũng không phai nhạt, dấu vết đó giống như cánh hoa hồng khắc lên.

Không chỉ ở trên tay, hẳn là trên người dấu vết đó cũng không ít.

Long Y Hoàng nhận lấy ly trà, hơi hơi nhấc lên, uống một ít, đặt lại trên khay cung nữ đang cầm: "Ngươi đứng lên đi, nếu người khác thấy, sẽ cho rằng ta ức hiếp ngươi."

"Chỉ là lễ nghĩa thôi, thần thiếp tạ ơn Thái tử phi." Liễu Thiên Trừng cười, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, giương mắt nhìn Long Y Hoàng, đôi mắt đầy quyến rũ: "Thái tử phi ở đây, chắc cảm thấy rất tịch mịch, thần thiếp rất vất vả mới được mẫu hậu cho phép đến lần này, vừa lúc có thể bồi Thái tử phi nói chuyện." Nói xong, ả vươn tay đỡ Long Y Hoàng đến ghế, Long Y Hoàng âm thầm thoát khỏi tay ả, tự mình ngồi xuống.

Liễu Thiên Trừng cũng không cảm thấy xấu hổ, hai tay đặt trên đầu gối, hồng y như ánh lửa, từ từ ngồi xuống.

Cổ áo, tay áo của ả đều được viền lông màu trắng, càng lộ vẻ tao nhã sang trọng.

Long Y Hoàng nhìn bình hoa bên cạnh, phát hiện hoa mai chưa được đổi mới: "Thái tử rất bận?" Nàng hỏi.

"Đúng vậy, gần đây mẫu hậu thường xuyên để người xuất cung, ngoại trừ hôn lễ hôm qua, thần thiếp cũng đã nhiều ngày chưa nhìn thấy Thái tử." Liễu Thiên Trừng cô đơn nói.

"À, như vậy sao, vậy hắn rất mệt, ngươi phải hầu hạ hắn cho tốt." Long Y Hoàng thuận miệng nói.

"Đây là bổn phận của thần thiếp..." Liễu Thiên Trừng ngẩng đầu, nhìn nhìn những hoa mai, cảm thấy hơi chói mắt, lại nói: "Xin Thái tử phi đừng oán trách Thái tử, bởi vài ngày trước mẫu hậu quát mắng chàng luôn chạy đến Bình Tâm Điện, không ra thể thống gì, cho nên đã lâu như vậy Thái tử chưa có tới, kỳ thật, Thái tử tâm tâm niệm niệm đều là Thái tử phi."

"Ừ, ta biết." Long Y Hoàng gật gật đầu, cười, liếc mắt nhìn Liễu Thiên Trừng một cái, vươn tay đùa nghịch những đóa hoa mai vẫn nở rực rỡ: "Vậy ngươi đến Bình Tâm Điện chỉ để dâng trà cho ta, chẳng phải là mất rất nhiều công sức sao?"

"Nào có, kỳ thật mẫu hậu cũng rất để bụng, chẳng qua... Chuyện xảy ra lúc trước hơi quá đáng, cho nên mẫu hậu không thể không hạ quyết tâm độc ác." Liễu Thiên Trừng nói.

"Ha ha... Phải không?" Long Y Hoàng cười lạnh vài tiếng, ngắt một đóa hoa mai chơi đùa, ngửi ngửi: "Duệ vương phi hiện tại thế nào, không lưu lại di chứng gì chứ?"

"Theo thái y nói, không có, Duệ vương phi hiện giờ khôi phục rất tốt, mấy ngày trước, đã cùng Duệ vương hồi Duệ vương phủ." Liễu Thiên Trừng nói xong, như vô tâm nhìn chằm chằm những đóa hoa mai.

"Tạch."

Đóa mai trong tay Long Y Hoàng đột nhiên bị đứt làm đôi, nàng sững sờ, đặt đóa hoa xuống bàn.

"À..." Như không biết nói gì để đáp lại, Long Y Hoàng chỉ có thể yếu ớt thở dài: "Vậy cũng tốt."

"A," Liễu Thiên Trừng cong cong khóe mắt như trăng khuyết, ả vươn tay cũng ngắt một đóa mai: "Khó trách đã nhiều ngày thần thiếp luôn thấy Thái tử sáng sớm chạy tới hậu hoa viên, thì ra là thế, nhưng mà, Thái tử công việc bận rộn, chắc sau này sẽ không thể tặng hoa đến, nếu Thái tử phi không chê, thần thiếp có thể làm thay Thái tử."

Long Y Hoàng không quan tâm đến phản ứng của ả, thuận mắt liếc sang, nháy mắt, đột nhiên nàng đưa mắt chằm chằm dấu vết để lại trên tay Liễu Thiên Trừng, mắt thấy Liễu Thiên Trừng muốn rút tay về, nàng quýnh lên, vội vàng kéo lại, mạnh mẽ kéo đến trước mặt, xem xét tỉ mỉ.

"Thái tử phi..." Liễu Thiên Trừng ngạc nhiên, không rõ: "Ngài làm gì vậy?"

Đầu tiên là Long Y Hoàng quan sát kỹ dấu vết trên mu bàn tay ả, nhớ lại vừa rồi mình quả thật đã thất lễ, vội vàng hắng giọng, buông tay ả ra: "Không có gì... Không có gì, đúng rồi, Thái tử thật sự rất bận rộn sao?"

"Vâng..." Liễu Thiên Trừng hậm hực thu tay, điệu bộ oan ức tựa như nai con, giống như vừa nãy Long Y Hoàng đã khinh bạc ả: "Thái tử phi, người có việc gì sao?"

"Có việc, có việc, ta nhất định phải gặp hắn…, " Long Y Hoàng mạnh mẽ gật đầu, vội vàng nói: "Nếu ngươi thấy hắn, có thể giúp ta chuyển lời với hắn, mời hắn khẩn cấp tới gặp ta, ta có việc gấp tìm hắn."

"Việc gấp..." Liễu Thiên Trừng nghi hoặc nhìn Long Y Hoàng.

"Đúng là việc gấp, xin ngươi nhất thiết phải chuyển lời." Long Y Hoàng vội vàng hét lên.

Liễu Thiên Trừng nhàn nhạt cau mày: “Vâng, thần thiếp đã biết."

"Ta biết hắn rất bận, nhưng đây là chuyện khẩn cấp, ngươi nhất định phải nói với hắn tranh thủ thời gian đến gặp ta, ta có vài lời muốn hỏi hắn." Long Y Hoàng cũng nhíu mày, đối với nét mặt biến hóa rất nhỏ của Liễu Thiên Trừng, nàng nhìn cảm thấy rất không thoải mái.

"Vâng," Liễu Thiên Trừng cười cười, sau đó đứng lên, vừa thi lễ: "Vậy thần thiếp không quấy rầy Thái tử phi nghỉ ngơi, xin được cáo lui trước."

Long Y Hoàng ngẩn người, hồi lâu mới bình tĩnh trở lại: "A... Vậy ngươi đi trước đi."

"Xin cáo lui." Liễu Thiên Trừng lại cúi người, sau đó xoay lưng, dẫn đầu kia đám cung nữ rời đi.

Long Y Hoàng nhìn bọn họ đi, đại môn khép lại, trong cung điện lại rơi vào đen tối.

Không biết làm sao, tâm trạng cũng đi xuống dốc không phanh.

Nàng đợi một ngày, Phượng Trữ Lan chưa có tới, thậm chí một chút tin tức cũng không có, nàng hỏi cung nữ, ai ai cũng lắc đầu.

Bọn họ không phải là không biết, chỉ là không thể nói.

Hôm sau, gần chiều, lại có người đưa hoa mai mới đến đây, Long Y Hoàng nhìn nhìn những đóa hoa, một chút ý cười cũng không có.

Cả ngày ngồi trong Bình Tâm Điện không thấy mặt trời, mỗi ngày ngoại trừ đối mặt với những đóa hoa mai và các cung nữ đến rồi đi, không có ai làm bạn với Long Y Hoàng, vài ngày sau đó, vẫn không có tin tức của Phượng Trữ Lan, cũng không thấy bóng dáng hắn đến gặp nàng.

Tinh thần Long Y Hoàng càng ngày càng sa sút, vài ngày đầu, còn tùy tiện nói nói vài câu với cung nữ đưa cơm đến, nhưng càng về sau, nàng chẳng những không nói lời nào, ngay cả một nụ cười cũng không thấy.

Có nhiều lúc, nàng chỉ ngồi ở đại sảnh nhìn những đóa hoa mai, chiều tối thì đi nghỉ ngơi, còn không thì ngồi trước bàn trang điểm mà ngẩn người.

Bình Tâm Điện quả thật là nơi rất khủng bố, tối tăm như địa ngục, yên tĩnh như vực thẳm, hơn nữa, còn có ảo giác nửa thật nửa giả xuất hiện, đều là một nữ nhân, nữ nhân rất xinh đẹp.

Nhưng Long Y Hoàng lại hiểu rõ, ở trong Bình Tâm Điện, chỉ có một người sống là nàng.

Trời tối thì lại càng kinh khủng, nửa đêm nàng bừng tỉnh, quay đầu sang, sẽ nhìn thấy một nữ nhân sóng vai cùng mình ngủ.

Suýt nữa nàng đã thét to, nhưng không biết tại làm sao, những sợ hãi hóa thành áp lực đè nặng siết chặt cổ họng nàng, dù làm thế nào nàng cũng không thể nói ra tiếng, thậm chí không thể động đậy.

Nữ nhân đó ngủ bên cạnh nàng, nghiêng người đối mặt với nàng, gương mặt khi ngủ rất bình thản xinh đẹp, Long Y Hoàng nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh chảy khắp người, giống như bất cứ lúc nào nữ nhân đó sẽ mở to mắt, cười dữ tợn với nàng.

Càng về sau, nàng càng trầm mặc, tươi cười cũng không, những biểu cảm của nàng cũng dần dần bị thời gian trôi qua hóa thành tro bụi.

Phượng Trữ Lan vẫn là không có đến, Long Y Hoàng từ thất vọng đến tuyệt vọng, càng về sau, thời hạn nàng bị giam cầm cũng sắp hết.

Cho dù Hoàng hậu có muốn phạt như thế nào đi nữa nhưng cũng là kẻ biết giữ lời, hai tháng, đến thời hạn cũng sẽ thả nàng ra.

Thời gian hai tháng trôi qua, Long Y Hoàng bước ra đại môn Bình Tâm Điện, cảm thấy dường như đã trôi qua mấy đời.

Bụng của nàng càng ngày càng lộ rõ ràng, thai nhi đang khỏe mạnh lớn dần, đồng thời cả người nàng cũng hiện ra dáng chậm chạp nặng nề.

Trời vẫn còn gió tuyết, trên mặt đất tuyết rơi đã được quét dọn nhiều lần, nhưng vẫn tích tụ càng ngày dày hơn, mỗi bước Long Y Hoàng giẫm lên đều nghe thấy tiếng vang, nàng quay đầu nhìn lại, từ bên ngoài nhìn vào, Bình Tâm Điện vẫn tối tăm, hai bên vẫn là vài gốc mai lẻ loi đua nở.

Liễu Thiên Trừng đi rồi, không còn ai đến thăm nàng.

Hoàng đế, Hoàng hậu, Phượng Trữ Lan, Phượng Ly Uyên...

Dường như cũng đã quên mất nàng.

Tâm Long Y Hoàng lặng như nước, cuối cùng cũng không có bất cứ thứ gì làm gợn sóng.

Nàng tiếp tục đi về phía hoàng cung, sau đó dừng lại, giương mắt nhìn lên, bóng dáng Phượng Trữ Lan quen thuộc được khảm trên nền tuyết trắng xóa, toàn thân khoác áo choàng lông cừu trắng xóa như muốn dung hòa vào nền tuyết, chỉ có mái tóc vẫn đen nhánh như cũ.

Long Y Hoàng đối mặt với hắn, cũng không có một chút biểu cảm, không cười, không bi ai, không ủy khuất, cũng không kích động.

Chỉ nhìn hắn như thế, tầm mắt như bị băng tuyết che đậy, chỉ còn trái tim băng giá.

"Y Hoàng," Phượng Trữ Lan vẫn không nén được vui sướng, hắn tiến lên vài bước, nắm lấy hai tay Long Y Hoàng lạnh như băng: "Ta tới đón nàng về."

Long Y Hoàng thản nhiên liếc mắt nhìn lại hắn, gật gật đầu, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, dù vẫn xinh đẹp như cũ nhưng lại không có sức.

Nàng lại bước đi về phía trước vài bước, đột nhiên cảm nhận được cả cơ thể rơi vào cái ôm ấm áp của người phía sau, vững vàng, chặt chẽ, làm nàng không có cách nào nhúc nhích.

Nàng ngẩng đầu, nhìn trời xanh mênh mông, bông tuyết đọng lại trên mi, một mảnh mông lung.

"Y Hoàng..." Phượng Trữ Lan cất tiếng đồng thời cũng làm cả người hắn run run, hắn hít sâu: "Ta xin lỗi..." Cánh tay siết chặt, càng ôm Long Y Hoàng chặt chẽ hơn.

Long Y Hoàng lắc đầu, qua một lúc lâu, chỉ nhìn bầu trời.

"Không nói đến việc này nữa," Phượng Trữ Lan buông nàng ra, nụ cười trên mặt càng rõ ràng, đôi tay vẫn nắm chặt tay nàng như cũ: "Ta đã sai người chuẩn bị bữa ăn cho nàng, nhất định nàng chưa ăn gì đúng không...?"

Long Y Hoàng nhìn hắn, cuối cùng khóe miệng cũng động, xem như là nở nụ cười.

Hai tháng không nói, không cười, nàng cho rằng cơ mặt mình đã cứng ngắc.

Phượng Trữ Lan cười cười, lôi kéo tay nàng bước đi, trên mặt tuyết, để lại dấu chân của bọn họ rất sâu.

Long Y Hoàng cúi đầu, đi được hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Ngươi gần đây rất bận sao?"

Đã lâu không nói gì, suýt nữa nàng không nhận ra giọng của mình, hơi khàn khàn.

"Có bận một chút, nhưng mà sau này sẽ vơi đi nhiều." Phượng Trữ Lan trả lời, vừa nắm chặt tay nàng.

Hoa mai nở rộ ven đường hai người đi qua đẹp không sao tả xiết.

"Vì sao ngươi không đến... Ta chỉ là muốn hỏi một vấn đề." Long Y Hoàng tiếp tục đè thấp giọng.

Sau ngày đó, ngoại trừ cung nữ cũng không còn ai đến thăm nàng, nàng một mình một người đối mặt với nhà ma Bình Tâm Điện, còn phải nơm nớp lo sợ bảo vệ mình bởi không biết khi nào thì nữ nhân ở đây sẽ hiện ra.

"Xin lỗi nàng... Ta quả thật không có cách nào thoát thân... Nàng muốn hỏi vấn đề gì?" Phượng Trữ Lan nhanh chóng hỏi.

"Ngươi cho Liễu Thiên Trừng ăn cái gì vậy? Hửm?" Long Y Hoàng đột nhiên dừng bước, sau đó Phượng Trữ Lan cũng dừng lại.

"Tại sao đột nhiên nàng lại hỏi vấn đề này," Phượng Trữ Lan nhìn nàng: "Chẳng lẽ là... Hôm sau, ả đi tìm nàng?"

"Ngay hôm sau đêm tân hôn liền đến tìm ta, thứ đầu tiên đập vào mắt ta là dấu vết trên tay nàng ta," Long Y Hoàng thở dài: "Phượng Trữ Lan, ngươi quả thật là rất tuyệt tình! Ngươi cũng biết, ngươi làm như thế, là hủy đi cuộc đời của nàng ta."

"Ta nghĩ nếu nàng biết được chuyện này, cũng sẽ thờ ơ, không nghĩ rằng nàng lại phản ứng mạnh như thế này," Phượng Trữ Lan cúi đầu cười: "Gả cho ta, là do ả tự chọn, kết quả ra sao, ả chỉ có thể tự trách mình."

"Phượng Trữ Lan, ngươi làm cho cả đời nàng ta đều không được làm mẹ." Long Y Hoàng lắc lắc đầu.

"Chỉ có làm như vậy... Y Hoàng, nàng hiểu được vì cái gì mà!" Phượng Trữ Lan vuốt tóc nàng, ánh mắt vô cùng sâu xa.

Long Y Hoàng quay đầu đi: "Loại thuốc đó lúc đầu rất khó bị phát hiện, nhưng càng về sau thì triệu chứng càng ngày rõ ràng, muốn giấu không để ai biết cũng khó, trong phòng ta có một cái rương lớn, trong rương tầng thứ hai ngăn đầu tiên từ trái sang là cái hộp thứ ba có màu tím, trong hộp có vài miếng hương liệu, ngươi đem sang phòng nàng ta, có thể tiêu trừ những triệu chứng đó.”

Phượng Trữ Lan hiểu ý cười: "Ừm, ta đã biết."

"Trở về thôi, ta mệt muốn chết... Sống trong Bình Tâm Điện hai tháng, thật không phải là cuộc sống của con người ..." Long Y Hoàng lại lắc đầu thở dài.

Tiếp tục đi tiếp, cung điện xung quanh hai người càng hiện ra rõ ràng, Long Y Hoàng nhìn thấy rất quen, quen đến mức làm nàng lạnh cả người.

"Bên mẫu hậu..." Nàng than nhẹ, đi đã lâu, mới nhớ đến vấn đề này.

Mình ra khỏi Bình Tâm Điện, dựa theo tính tình của Hoàng hậu lúc này, nếu như không đến thỉnh an, bà ta sẽ chịu để yên sao?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tạm biệt tình đầu

Tạm biệt tình đầu

Giới thiệu: Vào một buổi chiều cuối tháng chín, tôi được chọn tham gia lớp bồi

09-07-2016 1 chương
Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính kể về một cô bé không biết vì nguyên nhân nào mà thân thể lại trôi

20-07-2016 23 chương
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Văn án: Hơn mười năm trước có một âm mưu bị phát hiện, người duy nhất thoát

10-07-2016 66 chương
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận

Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, không ngừng cảm ơn mọi người. Ân tình này dù cô có

22-07-2016 11 chương
Nhưng tôi không yêu em...

Nhưng tôi không yêu em...

Người đến và đi vốn dĩ là quy luật. Cảm xúc với từng người là duy nhất. Lúc còn

29-06-2016
Mùi của gió

Mùi của gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Cậu

25-06-2016
Một ngày...

Một ngày...

Làm sao tôi biết trước được rằng mình không đủ khả năng làm mẹ. Bác sĩ bảo rằng

27-06-2016
Yêu tinh rừng sâu

Yêu tinh rừng sâu

Từ nhỏ tôi vốn khác người, không thích nghe kể truyện cổ tích mà chỉ thích chuyện

30-06-2016
Người phụ nữ bố yêu

Người phụ nữ bố yêu

Người con gái khi yêu thường yêu thật tâm thật dạ và cô ấy cũng thế, tình cảm của

29-06-2016
Miền thương!

Miền thương!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Mỗi chúng ta

27-06-2016