Snack's 1967
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 131
5 sao 5 / 5 ( 147 đánh giá )

Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 101

↓↓
"Vương gia, chẳng may Hoàng hậu nương nương trách tội xuống, chúng nô tỳ sẽ không có cách nào thoát khỏi cái chết, thỉnh Vương gia thông cảm cho nỗi khổ của chúng nô tỳ!"

bạn đang xem “Lãnh Cung Thái Tử Phi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Tiếp theo không biết đã làm cách gì mà tiếng gõ cửa cũng chấm dứt, Long Y Hoàng ngồi trên giường, nghe thấy ngoài cửa có tiếng khắc khẩu quyết liệt, cuối cùng cũng không quan tâm đến chuyện bên ngoài, ngay cả Phượng Ly Uyên đi lúc nào nàng cũng không biết.

Nàng quay đầu nhìn gương đồng, loáng thoáng nhìn thấy dung mạo nữ tử hiện lên trên đó, nàng vừa cười vừa trang điểm, mái tóc dài được xõa ra sau đó dùng trâm ngọc vấn lên.

Long Y Hoàng liếc mắt nhìn thấy không phải là mình, dung mạo đó, cũng xa lạ, mình không thích ngọc trâm, bởi vì ngọc trâm quá mảnh khảnh, nếu như nàng chọn, nàng sẽ chọn loại kim bộ diêu.

Nàng ta rất xinh đẹp, cũng rất duyên dáng, từng lược từng lược chải suối tóc dài, sau đó, hình ảnh đó giống như ánh nến trong đêm bị dập tắt, hiện ra trong gương là bóng bàn sách.

Long Y Hoàng cảm thấy ớn lạnh cả người, cung điện này đối với một mình nàng mà nói thì rất lớn, lại rất hắc ám, chỉ có ánh nến mỏng manh cầm cự, nhưng cũng leo lắt bất định, bất cứ khi nào cũng có thể bị dập tắt.

Trong lòng tựa như bị nhéo đau, nhưng nàng không dám sợ hãi.

Ở đây không có người thứ hai, cho dù nàng sợ hãi, có thể tìm ai để dựa vào?

Nàng ngồi trên giường suy nghĩ thật lâu, cũng không hề gật đầu, đứa bé an tĩnh vô cùng, không có giống như trước đây hay quấy đạp nàng, trái lại khiến Long Y Hoàng cảm thấy trống rỗng.

Nàng ngồi ở đấy, bốn phía u ám giống như ban đêm làm nàng mệt rã rời.

Ngay cả chăn cũng không đắp, Long Y Hoàng cũng chỉ ngồi, nửa người nghiêng nghiêng dựa vào gối, từ từ ngủ.

Phượng Trữ Lan rất vất vả mới hoàn thành xong những gì Hoàng hậu phân phó, trên đường ngựa không dừng vó, rốt cục vào lúc hoàng hôn mới quay về hoàng cung.

Nhìn đại môn đỏ thắm trước mắt từ từ mở ra, chưa bao giờ hắn thấy thoải mái như lúc này.

Trước đây, nhìn thấy cửa cung chỉ làm hắn chán ghét, nhưng bây giờ, đối mặt với cửa cung mở ra thong thả, hắn chỉ cảm thấy sốt ruột khó dằn nổi.

Hắn để thị về dắt ngựa, lập tức chạy đến Tê Phượng Các.

Thị vệ dẫn ngựa lộ vẻ mặt khó xử, vài lần muốn mở miệng nói gì với hắn nhưng cuối cùng nén xuống không nói.

Khi Phượng Trữ Lan một bước tiến vào Tê Phượng Các, trước tiên nhìn đến Hoàng hậu cười mỉm ngồi ở chính điện, cùng Liễu Thiên Trừng nói nói cười cười, thân như mẹ con.

Phượng Trữ Lan chỉ cảm thấy buồn cười, mình sống hơn hai mươi năm chưa bao giờ thấy Hoàng hậu đối xử với mình, Nghĩa Dương, Vũ Thiên, thậm chí Mộ Tử như thế, nếu có, cũng là cực kỳ giả tạo.

Hoàng hậu thấy Phượng Trữ Lan quay về, cười cười nhìn hắn đi vào, nụ cười trên môi hắn chưa từng thay đổi nửa phần, khoác trên vai áo lông cừu bước đến, không nhìn Liễu Thiên Trừng đứng lên hành lễ với mình, trực tiếp đem tín vật giao cho Hoàng hậu: "Chuyện mẫu hậu để nhi thần xử lý, nhi thần đã làm thỏa đáng."

Hoàng hậu cầm tín vật, lại không cuống cuồng, cười nói: "Kỳ thật cũng không phải chuyện gấp, hiện giờ thấy con bình an trở về là tốt rồi, lát nữa ở lại với Bổn cung cùng Trừng nhi dùng bữa tối đi, Trừng nhi, Thái tử cũng không phải là người lạ không cần đa lễ, con đứng dậy đi." Hoàng hậu không muốn để Liễu Thiên Trừng rơi vào tình cảnh xấu hổ, vẫy tay cho nàng ta đứng lên.

Phượng Trữ Lan tuy cười, nhưng giọng điệu lạnh nhạt: "Đa tạ hảo ý của mẫu hậu, chẳng qua nhi thần phải về tẩm cung, mẫu hậu cũng có thể hiểu được tình huống hiện giờ của Y Hoàng, về phần bữa tối, nhi thần nghĩ bữa ăn này cũng không quan trọng, dù sao có Liễu tiểu thư cùng người, người còn sợ cô tịch sao?"

Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, quan sát Liễu Thiên Trừng mặt lộ vẻ xấu hổ phía sau Phượng Trữ Lan: "Thái tử phi đang tĩnh dưỡng, tự dưng nhắc đến nó làm gì, cũng không nhất thiết phải là ngươi đích thân ở cạnh nó mới được. Trừng nhi chẳng bao lâu nữa sẽ gả cho ngươi, dù là Trắc phi, nhưng địa vị của nó cùng Thái tử phi ở trong lòng Bổn cung cũng không khác nhau mấy, chẳng lẽ ngươi không thể ở cùng với nó nhiều một chút sao? Trừng nhi, hôm nay không phải con đã nói có thứ muốn tặng cho Thái tử sao?”

"Dạ," Liễu Thiên Trừng đầy ngượng ngùng lấy ra túi thơm được thêu tinh xảo đưa cho Phượng Trữ Lan: “Đây là chút tâm ý nhỏ của dân nữ, mong Thái tử vui lòng nhận cho.”

Phượng Trữ Lan quả thật là xin vui lòng nhận cho, nhưng nụ cười trên môi hắn còn lạnh hơn gió đông, hắn cầm lấy túi thơm, một mùi hương xông lên làm cảm thấy không thoải mái, hắn nói: "Mẫu hậu, nếu nhi thần đã làm xong việc, lễ vật cũng đã nhận, cho phép nhi thần được cáo lui trước!"

"Đừng vội đừng vội," Hoàng hậu vừa cười vừa kéo Liễu Thiên Trừng, cầm lấy tay ả, lại kéo tay Phượng Trữ Lan, đặt cùng một chỗ, cười ngọt ngào: "Hôm nay, cũng chỉ có ba người chúng ta, không đề cập đến người ngoài, Thái tử, Bổn cung nhìn thế nào cũng cảm thấy Trừng nhi và con rất xứng đôi đấy chứ? Thật sự khiến Bổn cung vui mừng, sau khi thành thân hai đứa nhất định phải cố gắng nhiều hơn, sinh cho Bổn cung nhiều tiểu hoàng tôn."

Liễu Thiên Trừng xấu hổ đến cúi đầu, đỏ mặt, lẩm bẩm nói: "Hoàng hậu cứ chọc dân nữ..." Vẻ mặt ả ngượng ngùng, dưới sự tác hợp của Hoàng hậu, từ từ dùng bàn tay ấm áp của mình nắm chặt tay Phượng Trữ Lan: "Thái tử chắc ở bên ngoài lâu bị gió đêm thổi nên tay cũng đã lạnh… Dân nữ bất tài, tự mình xuống bếp làm một chén canh gà hầm nhân sâm, hy vọng có thể giúp Thái tử điện hạ đuổi hàn khí."

Phượng Trữ Lan xoay người muốn đi: "Nhi thần xin được cáo lui trước."

Hoàng hậu chợt lạnh mặt, trước khi Phượng Trữ Lan còn chưa đi đột nhiên nói: "Cho dù bây giờ ngươi đi đến đó cũng vô dụng, ở tẩm cung, tuyệt đối không nhìn thấy bóng dáng nó."

Phượng Trữ Lan chấn động toàn thân, lập tức ngừng cước bộ nhíu mày nói: "Mẫu hậu, người nói vậy là có ý gì?"

Liễu Thiên Trừng nhìn Hoàng hậu, lại nhìn Phượng Trữ Lan, đột nhiên tiến lên, lại nắm lấy tay Phượng Trữ Lan, lộ vẻ mặt khó xử: "Thái tử điện hạ, hôm nay khi ngài đi khỏi đã xảy ra một chuyện, Thái tử phi hiện tại quả thật không ở trong tẩm cung, hôm nay..."

Phượng Trữ Lan không kiên nhẫn, hắn không đợi Liễu Thiên Trừng nói rõ lí do, ngẩng đầu nhìn mang theo phẫn nộ rồi lại như kiềm chế giận dữ nhìn Hoàng hậu: "Mẫu hậu, Y Hoàng ở đâu?"

"Nó phạm lỗi, Bổn cung trách phạt, lại đố kị với Duệ vương phi, trước mắt bao người đẩy người ta xuống nước, suýt làm Duệ vương phi mất mạng, Bổn cung chẳng qua chỉ giam nó hai tháng, coi như phá lệ khai ân." Hoàng hậu âm lạnh lùng nói.

"Mẫu hậu, Y Hoàng ở đâu?” Phượng Trữ Lan gằn từng tiếng vô cùng nghiêm túc nét cười trên môi nhạt dần.

"Nó ở Bình Tâm Điện." Hoàng hậu cũng lạnh lùng nhìn hắn.

"Mẫu hậu, người quá đáng, ngươi biết rõ nàng đã có thai sáu tháng!" Phượng Trữ Lan trừng to mắt.

"Thì sao, nó liên tiếp trợ giúp người ngoài, nhiều lần đối nghịch với Bổn cung, Bổn cung làm như vậy đã là phá lệ khai ân!" Hoàng hậu căm giận quay đầu đi.

Phượng Trữ Lan sửng sốt, cười khổ một phen, sau đó lui về sau mấy bước, cúi đầu thấy Liễu Thiên Trừng vẫn còn cầm tay mình, sắc mặt lạnh lùng hơn, hất thẳng tay ả ra, kể cả túi thơm đang ở trong lòng bàn tay cũng vứt xuống đất, xoay người, đi rất nhanh.

"Thái tử..." Sắc mặt Liễu Thiên Trừng nhợt nhạt, đuổi theo Phượng Trữ Lan vài bước, sau đó lại cúi đầu nhìn túi thơm vừa bị vứt xuống đất, uể oải không thôi.

"Đừng lo lắng, Trừng nhi," Hoàng hậu cầm tách uống trà, sau đó ném ly trà xuống mặt đất, hung tợn nhìn chằm chằm hướng Phượng Trữ Lan rời đi: "Con còn thời gian hai tháng, Bổn cung cũng không tin, chẳng lẽ Thái tử vẫn còn có thể yêu thương Thái tử phi nữa sao!"

Trong Bình Tâm điện tối đen, Long Y Hoàng vẫn ngủ say như cũ.

Nàng nằm mộng, trong mộng có người luôn luôn gọi tên nàng, gọi tên nàng rất nhiều lần mà lại không thấy chán, gần như sắp thổ huyết, nhưng giọng nói của người đó vẫn duy trì dịu dàng như cũ, tiếp tục gọi tên nàng.

Nàng rốt cục cũng không ngủ tiếp nữa, tỉnh dậy.

Vốn nghĩ rằng khi tỉnh dậy thì âm thanh đó không còn nữa, nhưng nàng vừa mới tỉnh táo lại thì thanh âm thôi thúc gọi tên đó giống như xuyên qua giấc mộng thật thật bay tên tai nàng.

Y Hoàng, Y Hoàng.

Âm thanh giọng nói lại kêu gào, vẫn ôn nhu như thế, lại quen thuộc, không có chán ghét hay hung ác, bình lặng như nước.

Là Phượng Trữ Lan!

Long Y Hoàng thoáng chốc nhảy xuống giường, chạy thẳng đến cửa.

Ánh nến đã tắt, trong bóng đêm nàng suýt nữa vấp chân bàn, suýt té ngã xuống đất.

Nhìn xuyên qua khe cửa ánh sáng ban ngày chói lòa đã chuyển sắc sang màu vàng dịu dàng, không khó để Long Y Hoàng nhận ra bây giờ đã hoàng hôn.

"Phượng Trữ Lan?" Nàng đi đến cạnh cửa: "Là ngươi sao?"

"Là ta... Vừa rồi có phải nàng nghỉ ngơi hay không, tại sao lâu như vậy mới đáp lại." Long Y Hoàng như có thể nhìn thấy Phượng Trữ Lan đang cười, nhưng dù thế nào thì cửa cũng không hề mở ra.

"Ta không nghĩ đến hôm nay chỉ đi ra ngoài một chuyến, trở về lại phát sinh nhiều chuyện thế này,” Phượng Trữ Lan nhíu mày: "Bọn họ nói nàng đẩy Duệ vương phi xuống nước?"

"Ừ..." Long Y Hoàng gật gật đầu, ngoại trừ đáp lại một tiếng, nàng không muốn lại giải thích điều gì.

Người thật sự trong sạch, không cần giải thích.

“Thật sự là trò hài, kẻ nào không biết nàng am hiểu nhất là cổ độc? Nếu muốn giết người cổ họng kẻ đó cũng không thấy máu? Làm sao sẽ dùng thủ đoạn ngu xuẩn như thế chứ!" Phượng Trữ Lan đáp.

Long Y Hoàng chỉ cảm thấy trước mắt hoảng hốt, bất giác hồi tưởng lại thời điểm sáng nay thần sắc của Phượng Ly Uyên, trước mắt đột nhiên mông lung hơn.

Hai người đó đem lại cho nàng sự chênh lệch quá lớn, bất giác nàng muốn khóc.

"Phượng Ly Uyên, hắn đã tới đây sao?" Phượng Trữ Lan đột nhiên nhạy bén hỏi.

"Ừ, hắn đã tới..." Long Y Hoàng cố sức đè nén, nhưng giọng nói vẫn lộ ra tia nghẹn ngào: "Phượng Trữ Lan, ta chỉ hỏi hắn một vấn đề, ta chỉ hỏi hắn tin hay không tin ta, nhưng mà, hắn không trả lời được... Phượng Trữ Lan, vấn đề này, hắn vĩnh viễn đều trả lời không được..." Nước mắt đã dồn lại quá nhiều, cuối cũng không thể giữ được, từng giọt từng giọt lăn dài trên má, sau đó rơi xuống đất.

Bên ngoài cửa nhất thời Phượng Trữ Lan luống cuống tay chân: "Y Hoàng, đừng khóc..."

Long Y Hoàng run lên, cảm thấy những lời nói này rất quen tai.

Ngữ điệu, bối cảnh, đều cùng cảnh trong mơ khi đó giống nhau như đúc!

Thì ra, mộng đã trở thành sự thật!

Long Y Hoàng hít hít mũi, nhắm mắt lại, nước mắt chảy càng nhiều hơn.

Nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền tới, Phượng Trữ Lan càng luống cuống hơn: "Y Hoàng, chỉ là hai tháng mà thôi, sẽ trôi qua rất nhanh..."

Thấy Long Y Hoàng không đáp, hắn tiếp tục nói: "Ta sẽ nói với phụ hoàng, để người đi khuyên nhủ mẫu hậu..."

"Phượng Trữ Lan, ở đây quá tối..." Nàng đưa tay đặt vào cánh cửa, cả người đang run rẩy: "Còn có nữ nhân quái lạ xuất hiện ở trong gương, chỉ có một mình ta... Phượng Trữ Lan, ta sợ..." Nàng sợ hãi nhắm mắt lại, nhưng nước mắt đã không thể kiềm lại.

"Không phải sợ, ta sẽ ở cùng nàng." Nghe thấy tiếng nàng, lúc này Phượng Trữ Lan mới hơi yên lòng, bỗng dưng, hắn cảm thấy hơi lạnh, ngẩng đầu lên, mặt trời nghiêng nghiêng xuống núi, ánh tà dương còn chưa biến mất, trên bầu trời tuyết đã rơi lả tả.

Rất nhiều, giống như tơ bay đầy trời.

Hắn cười: "Y Hoàng, tuyết rơi..."

Long Y Hoàng lại im lặng, nhìn qua khe cửa, quả thật nhìn thấy một vài bông tuyết rơi xuống.

"Tuyết..." Nàng thì thào: "Tuyết rơi..."

Nàng nghe thấy tiếng Phượng Trữ Lan vẫn luôn cười, trong bóng đêm tựa như có ánh sáng.

Mẫu thân của nàng đã từng nhận xét khuôn mặt tươi cười của Cảnh Lân thúc thúc, đột ngột như gió xuân thổi trong đêm, ngàn hoa lê đua nở.

Bây giờ Long Y Hoàng mới nhớ lại, mỗi một lần Phượng Trữ Lan cười, đều phong hoa tuyệt đại như vậy, quả thật chiếu sáng ngàn hoa lê đua nở khoe sắc.

"Y Hoàng, đứa bé có ngoan không?" Phượng Trữ Lan cười mỉm, không hy vọng để Long Y Hoàng mang tâm tình xấu, hắn cũng vươn tay đặt trên cánh cửa lạnh băng: "Nó có dày vò nàng không?"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Y Sinh Thế Gia

Y Sinh Thế Gia

Thêm một truyện ngôn tình hay của tác giả Diệp Chi Linh được đăng tải miễn phí mời

20-07-2016 17 chương
Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Cát - tác giả

23-07-2016 10 chương
Những kẻ ăn mày

Những kẻ ăn mày

Bây giờ, thấy người ta đi chùa khác quá, người ta chẳng khác gì người ăn xin đi tìm

23-06-2016
Tình yêu đẹp

Tình yêu đẹp

Khi vết thương đã lành thì cả hai chợt nhận ra rằng họ đã yêu nhau... một mối tình

29-06-2016
Nếu tôi là cha mẹ

Nếu tôi là cha mẹ

Tờ 1: Nếu tôi là cha mẹ, tôi sẽ mua cho con cái áo siêu nhân như của thằng Tèo nhà

29-06-2016
Đi tìm ký ức

Đi tìm ký ức

Nhưng rồi thời gian có để ai sống mãi với tuổi thơ đâu, đứa nào cũng phải lớn,

26-06-2016
Tin nhắn gửi nhầm

Tin nhắn gửi nhầm

Cứ thế 5 năm trôi qua, tình yêu giữa hai người cùng phai nhạt dần trước những lo toan

26-06-2016
Túi gạo của mẹ

Túi gạo của mẹ

Với chị, đơn giản, tất cả chỉ xuất phát từ tình yêu bao la mà chị giành cho con

26-06-2016
Nơi mùa xuân chưa đến

Nơi mùa xuân chưa đến

Anh tin rồi mùa xuân sẽ lại đến trên cánh đồng hoang dại. Chỉ cần ta gieo những hạt

24-06-2016