Polaroid
Khế ước quân hôn - Yên Mang

Khế ước quân hôn - Yên Mang


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 84
5 sao 5 / 5 ( 26 đánh giá )

Khế ước quân hôn - Yên Mang - Quyển 2 - Chương 1 - Nước đổ khó hốt lại

↓↓

Đã lâu chưa về lại Lương gia, lần này trở về Lâm Tuyết biết sẽ có chuyện khó xử đợi mình, bởi trong nhà đã xuất hiện thêm một Lâm Á Linh!

bạn đang xem “Khế ước quân hôn - Yên Mang” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nhưng cô cũng không thấy căng thẳng lắm , nguyên nhân chủ yếu là vì có Lương Tuấn Đào bên cạnh. Ánh mắt lửa nóng của hắn không lúc nào không đuổi theo cô, hắn cũng không chút che dấu tình cảm dịu dàng và sự lưu luyến của mình với Lâm Tuyết.


Cho nên cô biết, bất luận là việc khó khăn gì chỉ cần Lương Tuấn Đào chịu đựng được, hắn sẽ thay cô đỡ lấy. Không biết từ bao giờ, Lâm Tuyết dần quen với sự sủng ái và bảo vệ của hắn, cũng quen ỷ lại, tin tưởng vào hắn.


Xe dừng lại trong sân, Lương Tuấn Đào thân mật kéo tay Lâm Tuyết vào trong. Trên đường đi khi gặp quản gia và người giúp việc, cô muốn rút tay về nhưng hắn không cho phép, hắn còn cao giọng tuyên bố rằng mình yêu thích cô.


Hai người tay nắm tay, vai kề vai, vừa đi vừa thấp giọng cười nói: "... Chị em thật sự là cực phẩm a, đã khiến cả nhà anh được mở rộng tầm mắt! Tốt xấu gì em và cô ta cũng cùng cha khác mẹ, sao anh không nhìn ra được hai người có điểm nào giống nhau nhỉ? "


"Để em nói cho anh biết, anh mới là cực phẩm! Nên để Lâm Á Linh ở cùng anh mới thích hợp, đúng là trời sinh một cặp."


"Được nha!" Lương Tuấn Đào lưu manh liếc cô, cười xấu xa: "Anh cũng muốn cùng đại ca một đổi một , em bằng lòng không?"


"Bằng lòng." Lâm Tuyết nghiêm túc hỏi lại: "Khi nào thì đổi?"


Thấy cô có vẻ rất có hứng thú với chuyện này, khuôn mặt tuấn tú của Lương Tuấn Đào không khỏi trầm xuống, hắn hừ lạnh: "Chờ sau khi anh và em động phòng xong!"


"Phì!" Lâm Tuyết che miệng cười rộ lên, cái kẻ bại hoại này lúc nào cũng không quên được chuyện động phòng.


*


Vào nhà mới biết hóa ra Đại tiểu thư Lương gia Lương Ngọc Đồng cũng trở về. Nghe nói, vị này từng là cháu dâu trưởng của Lãnh Lệnh Huy, sau này vì vài nguyên nhân không thể nói ra nên đã ly hôn.


Ly hôn xong, Lương Ngọc Đồng cũng không về Lương gia, cô mang theo con mình và vệ sĩ A Tiêu ra đi, từ đó không thấy xuất hiện nữa


Hôm nay là lần đầu tiên sau khi ly hôn Lương Ngọc Đồng về lại nhà mẹ đẻ, hơn nữa trong lòng còn ôm con gái nhỏ Viện Viện chưa đầy một tuổi, A Tiêu thì dắt tay con trai Hoành Hoành, một nhà bốn người thoạt nhìn thật là vui vẻ hòa thuận.


Trong đại sảnh dùng trà cổ kính, mọi người đang trò chuyện hàn huyên, tất cả đều đã quen thuộc, cùng ngồi xuống uống trà.


Lương Trọng Toàn ôm Viện Viện bé nhỏ, ông ngắm nhìn cháu ngoại đáng yêu xinh đẹp của mình, khuôn mặt co quắp hiện lên nụ cười hiếm gặp. Ông không nhìn con gái mình mà là trực tiếp nói với Lâm Tuyết : "Bao giờ con có thể cho Lương gia chúng ta một trai một gái là ta đã thỏa mãn rồi."


Lâm Tuyết không ngờ Lương Trọng Toàn sẽ nói những lời này với mình khi có mặt cả nhà ở đây, cô lập tức cúi đầu không nói được lời nào.


Lương Tuấn Đào cười hì hì, ở trước mặt mọi người ôm eo nhỏ Lâm Tuyết, bình tĩnh tự tin nói: "Cha yên tâm đi, sẽ rất nhanh thôi!"


Lưu Mỹ Quân bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, bà nhắc nhở: "Trước khi mang thai thì đưa Lâm Tuyết đến chỗ bác con kiểm tra một chút, xem tiền sử có mắc bệnh di truyền nào không? Tựa như chị cả con, cứ như vậy mà qua loa ủy thân cho một nam nhân, kết quả sinh ra Hoành Hoành... Sao, các con nhìn đi thì biết!"


Lâm Tuyết giật mình, không ngờLưu Mỹ Quân lại nói thế về Lương Ngọc Đồng, thật không tốt chút nào. Đột nhiên cô nhớ ra Lương Ngọc Đồng không phải do Lưu Mỹ Quân sinh ra, xem chừng quan hệ mẹ kế con riêng này cũng không hòa hợp cho lắm.


Quả nhiên, Lương Ngọc Đồng mất hứng, không khách khí phản kích mẹ kế mình: "Hoành Hoành thế nào? Nó đặc biệt giống A Tiêu! A Tiêu trong mắt các người không tốt nhưng trong mắt tôi, anh ấy so với Lãnh Trí Thần còn tốt hơn vạn lần!"


A Tiêu cũng giống những người giúp việc và cảnh vệ binh ở đây, anh ta cung kính đứng hầu hạ bên cạnh. A Tiêu thật thà ngay thẳng, đối với Lương Ngọc Đồng như trung khuyển (1) một lòng một dạ. Mặc dù là con rể Lương gia nhưng chưa bao giờ có ai đối xử với anh như chủ nhân, ngay cả bản thân anh cũng giữ vững bổn phận, tuân thủ nghiêm ngặt trách nhiệm của vệ sĩ , chưa từng xem mình là con rể Lương gia.


"So với Lãnh Trí Thần còn mạnh hơn gấp bội ư?" Lưu Mỹ Quân châm chọc kêu lên: "Ô, đã như vậy sao lúc trước cô không cùng A Tiêu còn gả cho Lãnh Trí Thần làm gì? Cuối cùng không phải do Lãnh đại thiếu gia không cần cô, mới rời bỏ mà tìm người thứ hai sao."


Không đợi Lương Ngọc Đồng phản bác, Lương Tuấn Đào liền lên tiếng hoà giải: "Mẹ, chuyện đã qua rồi đừng ai nói lại nữa. Hiện giờ chị cả thấy hạnh phúc là tốt rồi!"


Lúc trước Lãnh Trí Thần và Lương Ngọc Đồng là một đôi hữu danh vô thực theo khế ước vợ chồng, như hai người xa lạ sống với nhau dưới một mái nhà. Lương Ngọc Đồng vườn không nhà trống gần mười năm, sau này Lãnh Trí Thần tìm được hai mẹ con Lộ Diêu bị thất lạc, hắn theo đuổi Lộ Diêu lần nữa, cuối cùng đã khiến Lộ Diêu động lòng, hai người lại quay về với nhau.


Để cho Lộ Diêu một danh phận, Lãnh Trí Thần quyết định buông tay cho cuộc hôn nhân khế ước lạnh như băng này, hắn liều lĩnh làm ầm ĩ đòi ly hôn với Lương Ngọc Đồng, vì thế Lương Tuấn Đào còn đặt biệt đi theo đánh cho Lãnh Trí Thần một trận. Nhưng Lãnh Trí Thần vẫn quyết tâm ly hôn, mặc cho ai khuyên nhủ hắn cũng không quay đầu lại. Lương Ngọc Đồng cũng có cốt khí, sau khi ly hôn chưa từng trở lại nhà mẹ đẻ, cô cầm lấy phí nuôi dưỡng Lãnh Trí Thần cấp cho mình mang theo nhi tử Hoành Hoành trực tiếp cùng A Tiêu rời đi! ("danh môn quan phu nhân" Lãnh gia cùng Lương gia gút mắt.) (2)


Lương Ngọc Đồng thấy chỉ có duy nhất Nhị đệ quan tâm giúp mình nói chuyện, từ đôi mắt đẹp rớt xuống một giọt nước mắt vui mừng. Cô gượng cười với Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết: "Một tuần nữa chị muốn cùng A Tiêu di dân sang Canada, sau này có lẽ không có cơ hội tham gia hôn lễ của hai người. Cho nên, lần này chị có lòng mang theo Hoành Hoành và Viện Viện về nhà gặp em dâu, gửi đến hai em một lời chúc phúc."


Lâm Tuyết nhịn không được nâng mắt nhìn Lương Ngọc Đồng, điềm đạm nở nụ cười với cô.


Lương Ngọc Đồng đi tới, kéo tay Lâm Tuyết, cô tháo chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay, tự mình đeo cho Lâm Tuyết. : "Lần đầu gặp mặt chị cả không có cái gì giống quà tặng , đây chỉ là chiếc vòng đã làm bạn với chị rất nhiều năm, xem như là chút ít tâm ý của chị."


Lâm Tuyết không từ chối, cô bình thản tiếp nhận tấm lòng của Lương Ngọc Đồng, "Cảm ơn chị cả!"


Lần này về nhà mẹ đẻ, Lương Ngọc Đồng cũng không tính ở lâu. Trong nhà này , người cô vướng bận duy nhất chỉ có Nhị đệ Lương Tuấn Đào, tận mắt thấy em trai thân yêu của mình tìm được người bạn đời thật lòng yêu thương, cô thấy yên tâm rồi.


Mọi người cùng nói chuyện, không khí đã hòa hoãn đi rất nhiều. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên vang lên một giọng nữ lanh lảnh, đột ngột mà chói tai: "Nghe nói đại tỷ có lòng về nhà tặng quà cho em dâu. Em gái của em có, vậy phần của em đâu ?" Theo tiếng giày cao gót đập trên sàn gỗ tếch, chỉ thấy Lâm Á Linh đẩy Lương Thiên Dật lại đây. Cô ta ăn diện hợp mốt, trang điểm nồng đậm, lộ ra một ít hơi thở phong trần, không hợp với con gái Lương gia đoan trang cao quý.


Nhìn thấy Lâm Á Linh, Lưu Mỹ Quân càng thêm chán ghét, quả thực là giận dễ sợ. Bà ta không chút khách khí nói móc: "Nghe đến quà tặng, so với con thỏ cô lao tới còn nhanh hơn đấy, cô có chút khí chất phong độ nào của thiên kim danh môn không vậy? Thật không hiểu Lâm gia nhà các người làm thế nào nuôi dưỡng được con gái đến nửa phần giáo dục cũng không có. Tôi cho cô biết, quà tặng này không có phần cô, muốn thì bảo em gái cô tặng cho cô đi!"


Lâm Á Linh cũng không phải đèn cạn dầu, thấy Lưu Mỹ Quân nói chuyện không khách khí như vậy, cô ta lập tức đáp lại một cách mỉa mai: "Đại tiểu thư không có nhỏ mọn như bà đâu. Đường đường là chủ mẫu danh môn lại không phóng khoáng chút nào. Bất quá tôi cố ý nói đùa thế thôi, vậy mà đã tưởng tôi đấy là con nhà nghèo chưa thấy thấy qua đồ này sao? Ai thèm chứ, bà có cho tôi cũng không mong đâu!"


Lưu Mỹ Quân tức giận, cả người cứng ngắc run rẩy, bà chỉ tay về phía Lâm Á Linh phân phó cho cảnh vệ : "Đuổi cái con bé lỗ mãng vô giáo dục này ra cho tôi!"


"Bà dám!" Lưu Mỹ Quân đã sớm bất mãn vô cùng với tính khí ngang ngược khó sửa được của cô ta, Lâm Á Linh lập tức kéo tay Lương Thiên Dật làm nũng, khóc lóc kể lể: "Thiên Dật, anh xem mẹ anh kìa, bà ấy muốn đuổi em đi. Chẳng lẽ anh không quản sao?"


Gương mặt tuấn tú của Lương Thiên Dật lạnh băng, hắn ngấm ngầm chịu đựng sự chán ghét, lạnh lùng hỏi: "Cô chịu đi sao?"


Lâm Á Linh thấy hắn không chịu giúp mình, không khỏi cả kinh, cũng thu lại sự ngang ngược một chút, bĩu bĩu đôi môi đỏ mọng, cô ta lầu bầu nói: "Đáng ghét, anh chẳng thương người ta gì cả."


"Ngậm miệng lại, càng lâu càng tốt!" Lương Thiên Dật cảnh cáo, ánh mắt rời đi, rốt cuộc hắn cũng lười phải nhìn Lâm Á Linh một cái.


Lâm Tuyết lấy làm kì lạ, cô thấy Lương Thiên Dật thật sự chán ghét Lâm Á Linh đến cực độ, nhưng anh ta vẫn không để ý đến sự phản đối trong nhà, cứ kiên trì giữ lại cô ta. Lương Thiên Dật đang cố tình cùng Lâm Á Linh đưa đẩy khiến Vân Đóa thương tâm sao?


Đàn ông, đúng là kỳ quái!


Lương Ngọc Đồng lạnh lùng quét mắt qua Lâm Á Linh, thái độ đối với cô ta cũng giống như với Lưu Mỹ Quân, không có nửa phần hảo cảm, cô hơi hơi dương môi, kiêu ngạo nói: "Cô ở đâu ra? Tôi không biết cô!"


"Chị!" Lâm Á Linh như dẵm phải đinh nhọn, nhất thời tức giận, cô ta chỉ tay vào Lương Ngọc Đồng muốn mắng vài câu, lại sợ chọc giận khiến người Lương gia sẽ đuổi mình đi, lúc ấy ngay cả Lương Thiên Dật cũng giữ không được. Lâm Á Linh liền chớp chớp đôi mắt, kéo kéo Lương Thiên Dật khóc lóc: "Thiên Dật, anh nhìn đi. Ở nhà anh ngay cả con mèo con chó cũng có thể coi thường em. Chẳng lẽ trong cái nhà này anh không có nửa phần địa vị sao? Cùng là thiếu gia nhà họ Lương, vì sao nữ nhân của em trai anh thì được người người nâng lên cưng chiều kính trọng còn nữ nhân của anh lại đáng bị giày xéo?"


Lương Trọng Toàn không khỏi nhíu mày, Lâm Á Linh thật sự rất có khả năng gây chuyện ầm ĩ, mỗi ngày cô ta đều kêu gào oan khuất, từng giây từng phút đều có chuyện kiện tụng mơ hồ, đúng là một con gia tinh thập phần nhiễu loạn.


Lưu Mỹ Quân chịu đựng không nổi Lâm Á Linh, bà lập tức chỉ vào Lương Thiên Dật rơi lệ : "Rốt cuộc con muốn làm gì? Chẳng lẽ trên đời này nữ nhân chết hết rồi à? Sao lại bị ma quỷ ám vào mà muốn giữ lại người đàn bà này! Ngay cả em gái mình, cô ta cũng không bằng được. Ít nhất Lâm Tuyết còn có giáo dưỡng có khí chất, Lâm Á Linh thì có cái gì? Nói khó nghe một chút, đến khu làng chơi tùy tiện túm lấy một người về đây so ra còn không tệ bằng cô ta!"


Bất luận Lưu Mỹ Quân thương tâm cỡ nào, Lương Thiên Dật vẫn như trước không chịu nhả ra câu nói đuổi Lâm Á Linh đi, hắn ngẩng đầu lên, hờ hững nói: "Là cô ta tự nguyện ở lại. Thiên đường có đường không đi, địa ngục không cửa lại vẫn cứ muốn vào, sao con cản được?"


Lời này nói ra... Giống như thể lưu lại bên cạnh hắn là chuyện thống khổ tàn nhẫn biết bao nhiêu. Lâm Á Linh cũng giật mình, nhưng cô ta mau chóng mím môi, nũng nịu nói : "Thiên Dật, xem anh nói gì kìa. Em không quan tâm anh bị tàn phế, em bằng lòng cả đời ở cạnh bầu bạn chăm sóc cho anh, anh ở đâu thì nơi đó địa ngục cũng biến thành thiên đường!"


Lời này thật là kích động! Khiến Lương Ngọc Đồng thấy ghê tởm quá sức, cô có chút kỳ quái hỏi Lương Thiên Dật: "Cậu bị cái gì kích thích thế? Sao đột nhiên lại tóm lấy một kẻ dở hơi như vậy đặt bên cạnh mình, rốt cuộc giận dỗi ai đây?"


"Tôi giận dỗi với chính tôi." Lương Thiên Dật nói xong liền chuyển động xe lăn, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn rời khỏi phòng trà náo nhiệt. Dáng vẻ của Lương Thiên Dật vĩnh viễn như vậy -- cô tịch hiu quạnh, như thể cho tới bây giờ hắn luôn luôn không có duyên với hạnh phúc.


Lâm Á Linh còn muốn ở lại tham gia náo nhiệt nhưng không được nữa rồi, ngoại trừ Lương Thiên Dật ra, bất cứ ai cũng muốn đuổi cô ta đi. Trước khi đi, cô ta còn cố ý tới gần Lương Tuấn Đào, dịu dàng cười với hắn, dùng giọng nói non nớt đến phát run: "Lúc nào rảnh việc, anh qua nói chuyện với anh trai anh nhiều chút, một mình anh ấy thật cô đơn."


Lương Tuấn Đào nhíu nhíu đuôi mắt, tinh mâu xinh đẹp như cười như không nhìn Lâm Á Linh, hắn gật gật đầu.


Thấy đối phương đáp lại , Lâm Á Linh càng dịch chuyển bước chân, nhìn trộm nụ cười của hắn - quyến rũ không thôi: "Tôi chưa từng thấy anh mặc quân trang , nhất định là rất đẹp trai! Hôm nào có dịp, anh có thể đưa tôi tới Quân khu dạo chơi một chút thì tốt quá!"


Lương Tuấn Đào nhợt nhạt câu môi, không ưng thuận cũng không đáp lại


Càng nhìn càng mê mẩn, Lâm Á Linh sợ hãi than thở trong lòng sao một người đàn ông lại có thể đẹp trai mê người đến vậy chứ, thật khiến nhân thần công phẫn. Nói Lương Thiên Dật đẹp nhưng so với em trai anh ta là Lương Tuấn Đào thì còn kém cỏi nhiều lắm! Đương nhiên, quan trọng hơn nữa là thân phận và địa vị, Lương Tuấn Đào hai mươi bảy tuổi đã vinh dự nhâm chức Sư trưởng quân hàm đại tá, so với Lương Thiên Dật tàn phế, không thể nghi ngờ -- khác nhau một trời một vực!


"Đúng là đồ không biết xấu hổ, ở trước mặt già trẻ lớn bé trong nhà, đã chiếm lấy Thiên Dật còn dám câu dẫn Tuấn Đào, cô cho rằng Lương gia chúng tôi đều là người chết sao?" Lưu Mỹ Quân tức giận cầm lấy chén trà hung hăng ném về phía Lâm Á Linh, loảng xoảng một tiếng vỡ nát vang lên, nước trà bắn tung tóe. Lưu Mỹ Quân vẫn chưa hết giận, lại giận chó đánh mèo sang Lâm Tuyết: "Thịt thối kéo tới ruồi bọ, nếu không có cô , nhà chúng tôi thanh trong sạch sẽ sao có thể khoan nhượng lưu lại cái loại hàng này?"


Lâm Tuyết ngước mắt, đúng mực hỏi lại Lưu Mỹ Quân đang phẫn nộ: "Những lời này sao mẹ không nói với con trai mình ?"


"Cô..." Lưu Mỹ Quân không phản bác gì được nữa, bà ta oán giận trừng mắt với Lâm Tuyết, muốn trách chỉ có thể tự trách mình đã sinh ra hai đứa con trai không biết nghe lời này!


Thấy không khí có chút bế tắc, Lương Ngọc Đồng ở bên cạnh liền khuyên giải vài câu: "Dì Quân à, con cái đều có phúc phận của mình, con khuyên dì đừng nên quản nhiều làm gì. Thiên Dật và Tuấn Đào không còn là trẻ con nữa, bọn họ đều có năng lực phân biệt tốt xấu. Nếu đã lựa chọn, thì cứ nghe theo hai đứa đi, tương lai thế nào cũng không oán trách dì được."


Lương Tuấn Đào cười hì hì nói: "Mẹ, xem xem chị cả đã thông suốt rồi kìa , mẹ cũng phải bằng nửa chị ấy đi, con cũng không muốn phải đau đầu vì quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa mẹ và Lâm Tuyết đâu."


Lương Trọng Toàn thấy sức nóng đã giảm bớt liền đúng lúc mở miệng. Ông ta là nhất gia chi chủ (1), lời nói tự nhiên có trọng lượng. Ông không nhìn Lâm Á Linh mà nhìn Lâm Tuyết hiền từ, hơi hơi vuốt cằm, Lương Trọng Toàn nói với Lưu Mỹ Quân : "Lâm Tuyết là một đứa nhỏ hiểu chuyện, con bé không mắc lỗi gì. Tuấn Đào yêu thích con bé như vậy, chứng tỏ con bé có điểm đáng để nó yêu thương. Gia hòa vạn sự hưng (2), sau này đừng bài xích con bé nữa."


Thấy Lương Trọng Toàn lên tiếng vì Lâm Tuyết , Lưu Mỹ Quân cũng không nói thêm gì, bà ta dựa vào lối thoát này, dịu giọng nói: "Tôi cũng không bảo Lâm Tuyết không tốt, chỉ là muốn dạy dỗ nó một chút đạo lý làm vợ thôi, tránh cho sau này nó được sủng mà kiêu. Ông cũng không nên cưng chiều nó như vậy, khiến nó được nuông chiều quá lại không biết trời cao đất rộng ra sao!"


Lương Trọng Toàn lại nói: "Tôi thấy Lâm Tuyết là đứa trẻ hiểu rõ tốt xấu, rất có chừng mực."


Lương Ngọc Đồng cuối cùng vẫn không ở lại dùng cơm, chúc phúc xong Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết, cô liền cùng A Tiêu đưa hai con nhỏ rời đi..


Lâm Tuyết nói một câu mời cô ở lại : "Chị cả, có thể lưu lại ăn bữa cơm này được không?"


Trên mặt Lương Ngọc Đồng hiện ra nụ cười chua sót: "Chúng ta đều ngồi ăn cơm nhưng A Tiêu lại giống hạ nhân đứng ở bên cạnh, trong lòng chị không thấy dễ chịu."


Cho tới hôm nay, dù Lương Ngọc Đồng đã vì A Tiêu sinh hai đứa trẻ nhưng A Tiêu vẫn như cũ không được Lương gia thừa nhận. Ở Lương gia, anh ta trước sau vấn là thân phận vệ sĩ, vĩnh viễn không được coi như cô gia, được mời ngồi xuống dùng cơm..


Sau khi tiễn Lương Ngọc Đồng, cả nhà cùng trở về ăn cơm. Lưu Mỹ Quân nghĩ đến Lương Thiên Dật, bà liền bảo Lương Tuấn Đào lên gọi hắn xuống lầu.


Lương Thiên Dật quái gở lạnh lùng nhưng đối với em trai cũng có vài phần yêu thích, để Lương Tuấn Đào lên gọi, có thể hắn sẽ xuống dùng cơm.


Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Lương Tuấn Đào đã tự mình đẩy Lương Thiên Dật xuống. Lâm Á Linh đi bên cạnh, cô ta không biết nên tìm đề tài gì nói chuyện để có thể đến gần Lương Tuấn Đào hơn. Thỉnh thoảng, Lương Tuấn Đào lại liếc trộm Lâm Á Linh một cái, trong mắt hắn tràn đầy sự ngạc nhiên —— cùng là con gái Lâm, sao lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ?


Người một nhà cuối cùng cũng ngồi xuống ăn cơm, trong bữa ăn, Lương Tuấn Đào không ngừng gắp đồ ăn cho Lâm Tuyết, còn thường xuyên thì thầm với cô, hết thảy sủng ái đều bộc lộ trong lời nói.


Cùng so ra, Lương Thiên Dật đối với Lâm Á Linh rất lạnh nhạt, hắn còn không nhìn đến cô ta, chỉ yên lặng vùi đầu ăn cơm, giống như coi cô gái lảm nhảm cạnh mình là không khí.


Nhìn Lương Tuấn Đào cưng chiều Lâm Tuyết như vậy, mỗi người trong Lương gia đều không thể không coi trọng một cái liếc mắt của Lâm Tuyết, Lâm Á Linh sao có thể nuốt trôi cơn giận này? Từ nhỏ đến lớn, mọi chuyện cô ta đều vượt trên Lâm Tuyết, Lâm Á Linh thường cùng Lâm Thông liên thủ ăn hiếp cô, bây giờ đến Lương gia, Lâm Á Linh không hơn gì món hàng bám dính còn Lâm Tuyết lại trở thành bảo bối được nâng niu trong tay Lương nhị thiếu, vị trí của hai người hoàn toàn thay đổi khiến cô ta ghen tị đến đỏ mắt.


"Thiên Dật, em muốn ăn cua nhỏ, anh lột vỏ cho em ăn được không?" Lâm Á Linh ỏn à ỏn ẻn làm nũng, còn kéo cánh tay Lương Thiên Dật lắc lắc.


Lương Thiên Dật như không có nghe thấy, từ đầu đến cuối vẫn thờ ơ.


Đại khái đã nhìn quen Lâm Á Linh mặt dày, Lưu Mỹ Quân nhìn bằng nửa con mắt khinh thường, không thèm đáp lại cô ta.


Mấy người giúp việc đứng hầu hạ bên cạnh nhịn không được muốn bật cười, họ rất coi thường Lâm Á Linh. Cái cô gái này cứ cố gắng ở bên cạnh dựa dẫm vào đại thiếu gia, cả nhà người ta đều ghét cô ta, cô ta không tự mình hiểu lấy còn làm dáng nũng nịu, thật đáng buồn cười!


Thấy Lương Thiên Dật không thèm nhìn mình, trong mắt mọi người lại lộ ra châm chọc và khinh miệt, Lâm Á Linh rất căm tức. Hơn nữa ở trước mặt Lâm Tuyết, cô ta cường thế bá đạo đã quen đâu chịu lép vế, Lâm Á Linh lập tức với lấy một con cua nhỏ nhét vào tay Lương Thiên Dật, bộc lộ bản tính đáo để, cao giọng ra lệnh : "Bảo anh lột cua cho em ăn, anh không nghe thấy sao?"


Có tiếng thở mạnh vang lên, nhóm người giúp việc đều kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn Lâm Á Linh như nhìn quái vật, không biết cô ta rốt cuộc dựa vào đâu mà dám kiêu căng quát nạt đại thiếu gia như thế.


Tuy Đại thiếu gia tàn phế nhưng địa vị của hắn ở trong nhà cũng không kém đi. Thậm chí vì hắn tàn tật, vợ chồng Lương gia còn phá lệ sủng nịch hơn, chỉ cần lấy được nụ cười của Lương Thiên Dật, bọn họ không tiếc bất cứ giá nào.


Lưu Mỹ Quân tức giận đến nỗi cả người không ngừng run rẩy, bà ném đôi đũa xuống, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liền nói với Lương Thiên Dật : "Anh đúng là kẻ đáng thất vọng, cứ để mặc cái thứ ngang ngược không coi ai ra gì này làm ầm ĩ lên sao? Rốt cuộc anh trúng tà gì? Định để cô ta làm tôi tức chết sao?"


Lương Thiên Dật ngẩng đầu, đôi mắt đen lạnh lẽo đảo qua Lưu Mỹ Quân rồi chuyển sang Lâm Á Linh, cô ta lập tức cười rộ lên quyến rũ, so với kẻ đanh đá quát tháo lúc nãy cứ như hai người khác nhau, Lâm Á Linh nũng nịu năn nỉ: "Thiên Dật, lột cua cho em ăn đi."


Cô ta không ngốc, biết rõ nếu quá kiêu ngạo sẽ không có lợi với mình, liền hợp thời mà thay đổi chiến lược.


Lương Thiên Dật chậm rãi cầm lên con cua vừa nãy Lâm Á Linh đã kiên quyết đưa cho hắn, dưới ánh mắt tràn trề vui sướng của cô ta, hắn chậm rãi giơ tay lên, sau đó hung hăng đem con cua ném thẳng vào mặt Lâm Á Linh.


"Á!" Lâm Á Linh bưng mặt đau đớn kêu to, cô ta được nuông chiều đã quen lại tuân theo gia phong mạnh mẽ của Lâm gia, lập tức cầm lấy con dao ăn trên bàn đâm về phía Lương Thiên Dật.


"A!" Lưu Mỹ Quân và đám người giúp việc cùng lúc kinh hoảng hét to nhưng Lương Tuấn Đào ngồi gần Lương Thiên Dật nhất giống như không thấy chuyện xảy ra cứ bàng quan đứng ngoài quan sát, hắn cũng không có ý định trợ giúp anh mình.


Lương Thiên Dật ngồi trên xe lăn thân thể không động nhưng phản ứng lại cực kỳ nhanh nhẹn. Hắn ra tay nhanh như điện xẹt, bắt lấy cổ tay đang đâm tới của Lâm Á Linh, hung hăng bóp mạnh.


"A a..." Lâm Á Linh đau đớn oa oa khóc lớn, vừa nhảy lên vừa lùi lại như con cá mắc câu làm thế nào cũng không thoát được lưỡi câu, mồ hôi lạnh, nước mắt, nước mũi đồng loạt chảy ra.


Đừng nhìn Lương Thiên Dật âm thầm như người mắc bệnh tự kỉ, hắn mà nổi giận lên thì cũng rất dọa người. Hơn nữa tính tình lạnh nhạt lại ẩn chứa sự tàn khốc trong đó, hắn vặn cổ tay Lâm Á Linh đến gần như sắp gẫy nhưng cũng có ý định buông ra, Lương Thiên Dật mắt hờ hững nhìn chăm chú vào nữ nhân làm trò hề kia.


Vì sao phải tha thứ cho cái loại ngang ngược thích giương oai trong nhà mình? Vì sao phải khoan nhượng cho cái kẻ ghê tởm không ngừng ẩn hiện trước mắt mình? Vì sao hắn cứ chịu đựng từng cơn đau đầu như muốn nứt ra khi phải nghe cô ta không ngừng lải nhải bên tai?


Lương Thiên Dật căm ghét bản thân mình! Nên hắn càng dùng sức bóp chặt cổ tay Lâm Á Linh, đem tất cả oán hận và tức giận phát tiết ra.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu

Giới thiệu: Diệp Xuân (17 tuổi) : nữ nhân vật chính, là một người hiền lạnh nhưng

14-07-2016 97 chương
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu xoay quanh về trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi

22-07-2016 54 chương
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào

Trích đoạn:Anh biết, cổ cô là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần anh phà hơi thở vào, nó

21-07-2016 12 chương
Chúc Mừng Sinh Nhật

Chúc Mừng Sinh Nhật

Truyện Chúc Mừng Sinh Nhật của tác giả Điệp Chi Linh thuộc thể loại tiểu thuyết

23-07-2016 10 chương
Shock tình - Kawi

Shock tình - Kawi

Giới thiệu: Sự trở lại của một Kawi độc đáo hơn, cá tính hơn và sắc nhọn

15-07-2016 127 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Nắng lên rồi em đi nhé

Nắng lên rồi em đi nhé

Em có thói quen mỗi khi giận anh thì viết một status trên Facebook. Facebook của em vỏn vẹn

26-06-2016
Cánh bướm đỏ

Cánh bướm đỏ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Truyện kinh dị số 1") Có nhiều

27-06-2016
Bạn ơi, tôi vẫn đợi

Bạn ơi, tôi vẫn đợi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Người đàn

27-06-2016
Yêu ư, để sau!

Yêu ư, để sau!

"- Trời, đã sáu tháng kể từ lúc biết mày, tao chỉ thấy mày đưa hột cho người khác

28-06-2016
Con chim bị mù

Con chim bị mù

Thói quen của anh là thức sớm mỗi ngày để viết, và anh vô cùng ngạc nhiên khi có một

01-07-2016