80s toys - Atari. I still have
Khế ước quân hôn - Yên Mang

Khế ước quân hôn - Yên Mang


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 84
5 sao 5 / 5 ( 2 đánh giá )

Khế ước quân hôn - Yên Mang - Chương 6 - Loại nguy hiểm

↓↓

"Không nghe lời phải không?" Mạc Sở Hàn tất nhiên có sẵn biện pháp đối phó với cô, chẳng qua là hắn muốn dùng hay không thôi. "Được rồi, anh không ép em nữa! Anh nói rồi, không muốn làm nữ nô cũng được, hiện tại, em tự lột hết quần áo rồi đi đến giường cho anh, như vậy, ăn xong bữa sáng này anh có thể tiếp tục hưởng dụng em."

bạn đang xem “Khế ước quân hôn - Yên Mang” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lâm Tuyết căm ghét hắn nhưng vẫn nhẫn nhịn đi lấy thêm một bộ đồ ăn khác, nhưng bàn tay bê đồ ăn của cô run rẩy, chưa kịp đặt lên bàn ăn đã rớt hết xuống mặt đất. Muốn bắt cô làm việc đúng không? Vậy thì cô liền làm cho hắn xem!


Bộ đồ ăn bằng bạc sáng choang chạm xuống sàn nhà bằng gỗ tếch lập tức phát ra âm thanh "đinh đinh đang đang" thanh thúy dễ nghe. Đợi mọi thứ nằm im bên dưới, bên cạnh đã có người giúp việc cúi xuống nhặt lên.


Lâm Tuyết khoanh tay rũ mắt, cô không nhìn sắc mặt Mạc Sở Hàn nhưng cũng đoán được hẳn là hắn đang rất khó coi.


Cũng may Mạc Sở Hàn không truy cứu việc cô sẩy tay phạm lỗi, người giúp việc khác cũng mau chóng lấy thêm bộ đồ ăn mới, sau đó Mạc Sở Hàn bèn lên tiếng : "Ngồi xuống ăn cơm đi!"


Lâm Tuyết nâng mắt, lạnh lùng liếc hắn: "Tôi là nữ nô, có tư cách cùng anh ăn cơm sao?"


"Anh bảo có thể là có thể!" Cuối cùng Mạc Sở Hàn cũng đợi được đến lúc cô chịu nhìn mình, hắn hơi giương môi, dùng ánh mắt ôn hòa nhìn cô, dịu dàng nói: "Đói bụng rồi à? Ngồi xuống cùng ăn đi."


Hắn thực sự mong Lâm Tuyết có thể cho mình một lối thoát, chỉ cần cô đồng ý tiến lên trước một bước, hắn sẽ kéo cô vào lòng, dù phải tự mình giúp cô ăn hắn cũng có thể làm được!


Đáng tiếc, vì sự xuất hiện của một người, ý nghĩ của hắn nhanh chóng tan thành bọt nước.


"Sở Hàn, anh đang dùng điểm tâm à? Sao anh không gọi em tới cùng ăn?" Một giọng nói hờn dỗi vang lên, tiếp đó liền thấy Thư Khả trong sáng đi tới.


Cô ta chu cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng lên, dáng vẻ làm nũng cực kì đáng yêu. Đến khi tới trước bàn, Thư Khả mới phát hiện ra Lâm Tuyết đang ngồi bên cạnh liền kinh ngạc che miệng hỏi: "Lâm Tuyết... Trời ạ, cậu tới từ lúc nào vậy?"


Cô tới từ lúc nào ư? Lâm Tuyết nhịn không nổi cười rộ lên, cô ngó ngó nữ nhân thích giả vờ kia, chế nhạo nói: "Vấn đề này cô nên hỏi Mạc Sở Hàn mới đúng, so với tôi anh ta còn rõ ràng hơn hẳn."


Thư Khả vội chạy lại chỗ Mạc Sở Hàn, vươn tay vịn vai hắn, ôn nhu nhỏ giọng hỏi: "Sở Hàn, anh có thể nói cho em biết đang có chuyện gì không? Lâm Tuyết tới đây, sao em không được biết?"


Mạc Sở Hàn Mở hết sức khó xử, hắn nâng mắt nhìn Lâm Tuyết, trong lòng vừa đấu tranh vừa cân nhắc.


Ánh sáng buổi sớm rực rỡ tỏa sáng càng khiến phòng ăn thêm sáng sủa. Lúc này đây, Lâm Tuyết đứng cạnh hắn, cô cách hắn rất gần, đưa tay ra là chạm đến được, chỉ cần cô nguyện ý, bất cứ lúc nào Mạc Sở Hàn đều có thể ôm cô vào lòng.


Ảo tưởng của hắn trong nhiều đêm không ngủ đã trở thành sự thật, bảo sao hắn không kích động cơ chứ?


Nhưng quan hệ giữa hai người đang ở thời điểm băng lạnh, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp hay, chẳng lẽ Lâm Tuyệt thật lòng muốn làm nữ nô cả đời cho hắn ư?


Sau này phải làm sao để xác định được quan hệ của hai người đây? Tương lai sẽ thế nào? Bản thân Mạc Sở Hàn đang rất rối rắm, hắn nên trả lời Thư Khả ra sao?


Trong lòng buồn bực, sự xuất hiện của Thư Khả đặc biệt khiến hắn cảm thấy khó khăn thêm, khuôn mặt tuấn tú hạ xuống,Mạc Sở Hàn không đáp lời cô ta.


"Anh ăn no rồi!" Mạc Sở Hàn cầm khăn ăn lau lau khóe miệng, sau đó đứng dậy nói với Lâm Tuyết: "Theo anh ra ngoài tản bộ!"


"Sở Hàn!" Trái tim Thư Khả từ từ nguội lạnh, cô ta kinh hãi phát hiện ra Mạc Sở Hàn đang ra sức xa lánh mình, hơn nữa còn thể hiện ngay trước mặt Lâm Tuyết, hắn bắt đầu vạch rõ ranh giới với cô ta, không muốn tiếp tục duy trì quan hệ thân mật ái muội trước kia nữa.


"Em ăn đi." Mạc Sở Hàn quay đầu nhìn lại, miễn cưỡng nở nụ cười, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ "Anh có lời muốn nói cùng Lâm Tuyết, nói xong lập tức quay lại ngay!"


"Ừ " Thư Khả quyết tâm kìm nén sự khủng hoảng bên trong, mạnh mẽ giả bộ tươi cười, ngọt ngào nói: "Đi đi. Anh hãy cùng cô ấy nói chuyện cho tốt nha. Lâm Tuyết rất khó lay chuyển, anh đừng ầm ĩ với cô ấy nữa. Sở Hàn, anh biết không, em tình nguyện chấp nhận Lâm Tuyết, hy vọng cô ấy có thể cùng em hầu hạ anh, như vậy mới khiến anh cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc thực sự."


Trong nháy mắt, Mạc Sở Hàn liền cảm thấy áy náy. Nữ tử thâm tình với mình như Thư Khả thực sự không có từ ngữ nào có thể miêu tả được, nhưng hắn cứ nhớ mãi không quên Lâm Tuyết ngoan cố không chịu thay đổi kia, đúng là có lỗi với Thư Khả quá. Vì áy náy nên khi bắt gặp ánh mắt của cô ta, Mạc Sở Hàn hết sức nhu hòa, mập mờ nói: "Anh biết rồi, em yên tâm đi."


Thư Khả vẫn tươi cười ngọt ngào, còn thúc giục hắn: "Hai người mau đi đi. Nói chuyện cho tốt rồi nhanh nhanh trở lại nha."


*


Trong sân chật kín mấy chục con chó Đức lớn nhỏ thuần chủng, con nào con nấy đều cao như con bê con, nhe răng trợn mắt, không ngừng sủa vang khiến ai nhìn thấy cũng run rẩy không thôi.


Nữ tử trời sinh đã sợ chó, Lâm Tuyết không phải một ngoại lệ. Cô không ngờ tản bộ theo lời Mạc Sở Hàn nói lại là đưa mình tới quan sát mấy chục con béc giê Đức thế này. Mấy con chó đều bị buộc bằng dây xích sắt thô ráp, có con bị nhốt trong lồng, bưu hãn uy phong, tràn ngập tính công kích và nguy hiểm.


"Đừng sợ!" Mạc Sở Hàn cố gắng duy trì ngữ điệu sung sướng và thoải mái, hắn nói cho cô biết: "Những con chó này mới nhìn qua thì thấy hung dữ nhưng thật ra chúng nó rất trung thành, chưa bao giờ phản bội chủ nhân của mình."


Lâm Tuyết lạnh lùng quay mặt đi, tỏ vẻ khinh thường lời hắn nói.


Kẻ biến thái đứng cạnh cô không biết đã bị bao nhiêu người phản bội mà bất luận là với người nào hay vật gì hắn cũng không quên cường điệu hóa yêu cầu phải trung thành với mình! Vậy thì quá đơn giản, Mạc Sở Hàn chỉ cần cùng loài chó kết giao bạn bè, cùng chúng giao lưu, cùng sống bên nhau cả đời là được.


"Lâm Tuyết, nơi này ngoài chó ra không có ai nữa, anh muốn thẳng thắn nói nói chuyện với em." Rốt cuộc Mạc Sở Hàn đã đi vào chủ đề chính, hắn xoay người, ngưng mắt nhìn cô, thành thực nói: "Chúng ta làm hòa đi!"


Những lời này hắn sớm nói qua, Lâm Tuyết cũng sớm cự tuyệt từ lâu. Khi đó, Mạc Sở Hàn đồng ý không cưỡng bách cô nữa, đáng tiếc, kẻ ti bỉ lật lọng này căn bản không hiểu bản chất của chữ "tín" là gì.


Mạc Sở Hàn hoàn toàn không nhận ra Lâm Tuyết bên cạnh đang phẫn nộ và khinh thường mình, đôi mắt đẹp ôn nhuận lại dạt dào thâm tình chân thành như trong dĩ vãng, hắn thành khẩn nói tiếp: "Thật ra gút mắc giữa chúng ta không phải là quá lớn. Em... từng bỏ rơi anh, anh từng làm tổn thương em. Anh có thể không để ý chuyện em là con gái của Lâm Văn Bác, em cũng không nên so đo chuyện anh và Thư Khả nữa! Nhưng anh đồng ý với em, chỉ cần sau khi hai người chúng ta hòa hảo, anh lập tức chia tay Thư Khả! Em thấy có được không?"


Lo lắng hồi lâu, Lâm Tuyết mới ngẩng đầu hỏi hắn: "Nếu tôi không đồng ý?"


"Hả?" Mạc Sở Hàn nhíu nhíu mày, hắn lo lắng trong chốc lát rồi nói: "Anh —— có thể đợi đến khi em đồng ý mới thôi!"


Thần sắc của hắn từ đầu đến cuối luôn bình thản, không chút ngấm ngầm tàn ác bạo ngược, thậm chí còn thấy khóe môi Mạc Sở Hàn cong lên một tia cười cười vô thức.


Hắn như vậy thật giống với trí nhớ Lâm Tuyết, ôn nhu đa tình, người từng cất chứa những khổ cực quạnh quẽ của tuổi thơ cô.


Trong thoáng chốc Lâm Tuyết thất thần, Mạc Sở Hàn đã đến bên cạnh, cầm bàn tay mềm mại, đề nghị cô: "Trước hết em cứ suy nghĩ xem sao, anh không thôi thúc em phải có câu trả lời ngay."


Vốn tưởng hắn sẽ dùng đủ loại biện pháp tra tấn tàn khốc, nhục nhã nhưng cô không ngờ hắn lại bắt đầu dùng chính sách dụ dỗ với mình, điều này khiến Lâm Tuyết trở tay không kịp.


"Đi thôi! Chúng ta cùng đi nào." Mạc Sở Hàn kéo cô, sóng vai cùng bước về phía trước.


Lâm Tuyết tránh khỏi bàn tay to của hắn, hồ nước phẳng lặng trong tim cô không ngừng gợn sóng. Dù sao đây cũng là người đàn ông cô đã ái mộ và yêu sâu sắc suốt mười năm nay, nếu nói không rung động chút nào thì là nói dối! Nhưng ... khoảng cách giữa bọn họ bây giờ như trời và biển, sao có thể kề cận lần nữa?"Tôi không quen đi ngang hàng với anh."


Liếc mắt nhìn Lâm Tuyết một cái, Mạc Sở Hàn không cố ép cô nữa.


Chậm rãi rời khỏi tiền viện nuôi đàn chó đông đúc , hắn đưa cô đi dọc con đường nhỏ rải đá vụn hướng về hoa viên trong sân sau. Ngôi biệt thự này chiếm mấy công khuynh, diện tích rộng rãi, phong cảnh tuyệt đẹp, bố cục độc đáo, mỗi góc đều lộ ra sự chuyên tâm cân nhắc.


" Nơi này gọi là Thu Cẩm Viên. Em còn nhớ rõ không? Em thích nhất mùa thu, hơn nữa còn thường hát cho anh nghe rất nhiều ca khúc liên quan đến mùa thu. Đôi khi chỉ có một mình, anh cũng ngâm nga vài câu, giống như em vẫn ở cạnh anh." Mặc kệ Lâm Tuyết luôn trầm mặc, Mạc Sở Hàn không biết mệt mỏi lẩm bẩm liên tục. Nhớ lại những chuyện đã qua, khuôn mặt tuấn dật tràn ngập nụ cười , quả thực so với vườn hoa nở rộ muôn màu còn mê hoặc hơn.


Cân nhắc một chút, hắn đột nhiên nhẹ nhàng hát lên ca khúc Lâm Tuyết từng yêu thích nhất:


"Vẫn còn nhớ ánh đèn của buổi diễn nhạc hôm đó


Vẫn còn nhớ những ngày cuối thu se se lạnh.....


Có một lần ghi trong nhật ký những hoang mang ngốc nghếch


Bởi vì nụ cười của anh như hóa thành cơn gió....


Anh to lớn dũng cảm bảo vệ em


Em bé nhỏ quan tâm anh không dứt


Cám ơn vì chúng ta đã bên nhau được lâu


Lại trở về những ngày cuối thu se lạnh


Đưa tay anh cho em


Giống như con thú nhẹ nhàng ....


Chúng ta nắm tay nhau


Cùng nhau du ngoạn ...


Anh là giấc mơ của em


Giống như cơn gió phương Bắc ...


Nhưng lại có thể giúp em quét đi nỗi buồn


Chúng ta nắm tay nhau


Hôm nay cố gắng vẫy tay chào hôm qua."


Giai điệu quen thuộc vang lên khiến Lâm Tuyết xúc động, cô không nhịn được quay đầu nhìn về phía Mạc Sở Hàn, bọn họ như xuyên thời gian trở lại nh ững n ăm th áng yêu đương cuồng nhiệt tr ư ớc kia, l ại hạnh phúc lần nữa, thật ấm áp lãng mạn, quấn quýt t ới tận xương tủy!


"Ngày đó nói lời tạm biệt với anh dưới trời chiều, ven đường nở rộ một đ óa hoa cúc dại, anh hái một bông đặt vào tay em, nói đây là bông hoa đồng quê đẹp nhất mùa thu ..."


Tiếng ca véo von ngừng lại, Mạc Sở Hàn kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt tràn ngập si mê và lệ quang.


Mỗi lần nghĩ đến những hoài niệm đã qua đều khiến hắn đau khổ khó quên, Lâm Tuyết từng là thần thoại đẹp nhất trong lòng hắn! Tạo hóa trêu ngươi, vận mệnh làm bọn họ chia lìa, làm bọn họ trở mặt thành thù!


Hiện tại, hắn muốn cứu vãn tất cả, tình nguyện vứt bỏ mọi ân oán, cùng cô bắt đầu lại từ đầu,nguyện vọng đẹp đẽ này liệu có thể thực hiện hay không?


"Tuyết, " Giọng nói của Mạc Sở Hàn thoáng khàn khàn, hắn ôn nhu thấp thỏm hỏi cô: "Có thể quên đi những chuyện vui đã qua không? Chúng ta hãy bắt đầu lại lần nữa!"


Lâm Tuyết trầm mặc hồi lâu rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt thanh lãnh như hai đầm nước mùa xuân ấm áp chợt lạnh. Cô không đáp lời hắn chỉ ngâm nốt mấy câu trong bài "Hoa cúc cuối thu" còn dang dở kia:


"Gió thu lạnh lùng lay động tóc em.


Tình yêu sâu đến nỗi rất sợ bị đau lòng


Chia tay anh trái tim như gió thổi hoa rơi"


Đọc xong câu này, Lâm Tuyết nói xa xôi: "Tóc đã bị cắt đi, người ta nói đoạn phát như đoạn tình, tôi cũng đau lòng không còn sức để yêu anh nữa. Nếu anh thật sự còn vài phần chân tình, xin hãy buông tha cho tôi, được không?"


Mạc Sở Hàn mím chặt đôi môi mỏng, mắt từ từ ánh lên tia lạnh lẽo, sự ngoan nịnh và bạo ngược bắt đầu khống chế tâm tư hắn. Hiển nhiên, lời nói của Lâm Tuyết đã chọc giận người đàn ông này.


Sớm không còn hi vọng xa vời với Mạc Sở Hàn nên Lâm Tuyết ngược lại rất bình tĩnh. Người đàn ông trước mặt cô nhất định có bệnh, bệnh về tâm lý, hắn bạo ngược không kiềm chế nổi, còn hay nghi ngờ người khác phản bội mình, những điều này đều có chút liên quan đến tố chất thần kinh.


Lâm Tuyết lui về sau một bước, vừa cảnh giác theo dõi hắn vừa lạnh lùng nói: "Nếu anh tiếp tục giam giữ tôi thì đừng nghĩ tới việc tôi sẽ thuận theo anh. Còn ..." Cô do dự không biết có nên nói tiếp hay không.


"Còn cái gì?" Mạc Sở Hàn lạnh giọng hỏi, giọng điệu ủ sẵn một trận mưa rền gió dữ đáng sợ.


Nữ nhân bên cạnh hiển nhiên không sợ bão táp của hắn. Bị hắn làm nhục trong bữa tiệc đính hôn hôm nào, bị hắn đánh đập trong quân đội, bị hắn nhục mạ trước mặt bao người... chịu đủ mọi tổn thương, bản thân cô đã luyện thành kim cương bất hoại! Từ khi không còn yêu Mạc Sở Hàn, thứ hắn có thể gây tổn thương cho cô chỉ còn là thể xác, cũng như Lâm Thông trước đây, dù ra đòn hiểm khiến cô hấp hối, Lâm Tuyết vẫn có khả năng phục hồi trở lại rất nhanh.


"Còn ... " Lâm Tuyết nâng cái cằm xinh đẹp tuyệt trần lên, kiêu ngạo nhìn hắn, gằn từng tiếng một: "Lương Tuấn Đào sẽ đi tìm tôi. Nếu anh ta biết anh đang giam giữ tôi, cho dù tôi sống hay chết, anh đều gặp phải phiền phức lớn!"


Tuy chưa xác định được vấn đề tình cảm của Lương Tuấn Đào nhưng cô tin: với cá tính của hắn hay nói giảm đi một chút, dù là vì thể diện của mình, hắn cũng sẽ quan tâm đến việc cô mất tích. Hiện tại, nhất định Lương Tuấn Đào đang tìm kiếm cô trong thành phố, Lâm Tuyết tin rằng chắc chắn hắn đang rất gấp gáp.


Mạc Sở Hàn oán hận nhìn chằm chằm cô, ánh mắt càng lúc càng đáng sợ. Lâm Tuyết giả vờ không quan tâm, vẫn ngẩng đầu kiêu ngạo, không e ngại chút nào.


"Ha ha ha..." Mạc Sở Hàn đột nhiên ngửa mặt cười lớn, tiếng cười thảm thiết như con cú đang khóc.


Lâm Tuyết suýt nữa bịt tai lại nhưng cô vẫn chịu được, cô muốn xem người đàn ông biến thái kia sắp giở thủ đoạn gì.


Đến khi cười đủ, Mạc Sở Hàn thình lình giận tái mặt, tức giận nói: "Hóa ra cô không sợ vì ỷ có Lương Tuấn Đào làm chỗ dựa! Cô thấy so với tôi, hắn mạnh hơn sao? Hả?"


Lâm Tuyết lại lui về sau một bước, trước tình hình này, cô sáng suốt không muốn chọc giận hắn nữa, cũng không phủ nhận điều hắn vừa nói!


"Được lắm!" Mạc Sở Hàn căm tức cực độ, hắn nghiến răng ken két, ánh mắt nhìn cô lại ngấm ngầm chứa đựng xót xa oán hận."Tiện nhân, đồ lẳng lơ thay đổi thất thường, tôi đúng là không nên ôm ảo tưởng với cô!"


Lại nữa rồi, những lời này hắn cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần, quả thực cô nghe đã thấy nhàm tai, có thể sáng ý chút không?


Nhìn Lâm Tuyết du diêm bất tiến (1) Mạc Sở Hàn hận không thể nhét cô vào lồng chó để cô làm bạn với những con chó dũng mãnh kia ngay lập tức, lúc đó xem xem cô còn bình tĩnh được nữa không? Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ, tạm thời hắn chưa muốn thay đổi kế hoạch đặt ra.


"Cô mất tích một đêm rồi, chồng cô đang bận bịu chuyện gì nhỉ? Mạc Sở Hàn nghiêng đầu, bày ra bộ dáng khó hiểu."Có phải đang chạy khắp nơi tìm cô không? Hay hắn ... đang cùng tình nhân cũ của mình du sơn ngoạn thủy?"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nắng gắt - Cố Mạn

Nắng gắt - Cố Mạn

Văn án: - Nếu như nhiều hơn thích một chút gọi là yêu, thì nhiều hơn yêu

11-07-2016 41 chương
Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả

23-07-2016 10 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Y Sinh Thế Gia

Y Sinh Thế Gia

Thêm một truyện ngôn tình hay của tác giả Diệp Chi Linh được đăng tải miễn phí mời

20-07-2016 17 chương
Có bóng ai qua phố

Có bóng ai qua phố

Người ta kém nó hai tuổi, mãi sau này người ta mới nói với nó. Nó ngạc nhiên nhưng

29-06-2016
Vì nó là bạn cháu

Vì nó là bạn cháu

Audio - "Tôi nghe câu chuyện này ở Việt Nam và người ta bảo đó là sự thật. Tôi không

01-07-2016