Khế ước quân hôn - Yên Mang

Khế ước quân hôn - Yên Mang


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 84
5 sao 5 / 5 ( 70 đánh giá )

Khế ước quân hôn - Yên Mang - Chương 30

↓↓
Tuần trăng mật đi đâu chơi, vấn đề này thảo luận mất hồi lâu. Vốn là Hiểu Mạn đề nghị về thành phố A, quê hương cô chơi, nơi đó non xanh nước biếc, là nơi nghỉ ngơi tốt.


Nhưng do lần trước Lương Tuấn Đào đã đưa Duẫn Lệ Na qua đó, để tránh khiến tuần trăng mật xui xẻo, hắn quyết định tạm thời đến nước Pháp nghỉ ngơi.


Tập đoàn Kiến trúc Hạo Thiên phủ khắp toàn cầu, tại khu nghỉ dưỡng ở Pháp đương nhiên không thể thiếu bất động sản. Lương Tuấn Đào liền đề nghị với Lâm Tuyết: "Em thích cánh đồng hoa oải hương không? Rất lớn đó, nhìn một lúc không thấy bờ đâu."


Lâm Tuyết giật mình, thế giới của cô rất nghèo nàn, cô chưa bao giờ hy vọng về những mộng ảo nhiều màu sắc xa vời. Thật lâu sau, cô mới đáp: "Đương nhiên thích."

bạn đang xem “Khế ước quân hôn - Yên Mang” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Chúng ta sẽ đến nước Pháp, dừng chân ở thành phố nhỏ không hề gì! Tại Provence có một trang trại, diện tích rất lớn, lúc này đúng mùa oải hương nở hoa, còn có nho đen chín sớm ủ rượu, có vẻ chua nhưng thật ra uống đặc biệt ngọt!"


Nghe quả là cảnh đẹp nhân gian duy mỹ, Lâm Tuyết nghĩ ngợi, mỉm cười nói: "Anh cứ sắp xếp đi, em chưa tới đó, không hiểu lắm!"


Cô dịu dàng điềm đạm như vậy sao không khiến Lương lão nhị thích được cơ chứ? Cuối cùng bà xã hắn đã ngừng chống cự, hoàn toàn thần phục hắn. Ở bên hắn, cô là người vợ dịu dàng chăm sóc, trước mặt người nhà hắn, cô là cô con dâu tiết hạnh thanh nhã của nhà họ Lương, thật sự tìm không ra bất cứ điểm gì chưa được.


Đều nói mỹ nữ như ngọc, Lương Tuấn Đào cảm thấy dù dùng kính lúp cũng không thể tìm ra bất kì tỳ vết nào trên khối ngọc đẹp này.


Hắn kéo Lâm Tuyết vào lòng, hôn hôn khuôn mặt, thỏa mãn mà thở dài: "Bà xã, anh rất muốn từng giờ từng phút từng giây được ở cạnh em, vĩnh viễn không xa rời!"


Lời ngon tiếng ngọt là thứ con gái thích nhất, nghe một vạn lần cũng không thấy chán. Nên mới nói đàn ông yêu bằng mắt, muốn từng giờ từng phút đều thấy người đẹp; còn đàn bà yêu bằng tai, từng giờ từng phút muốn tìm cách chứng thực tình yêu của người đàn ông!


Yêu cô ấy hãy nói ra, nếu không cô ấy sẽ nghi ngờ tình yêu của bạn!


Xem qua nhật kí của Mạc Sở Hàn, thứ duy nhất có giá trị mà Lương Tuấn Đào có được chính là bi kịch tình yêu này đã dạy cho hắn : rõ ràng Mạc Sở Hàn yêu Lâm Tuyết nhưng lại không nói ra!


Yêu cô lại giả vờ như không yêu, để ý tới cô lại giả vờ như không quan tâm, loại đàn ông thích giả vờ này có thể đạt được hạnh phúc mới là lạ!


Đương nhiên, hắn cần phải cảm ơn sai lầm của đối phương, cuối cùng mới giúp hắn thay thế vị trí để yêu cô thương cô luyến tiếc cô!


Lâm Tuyết rúc vào vòng ngực rộng lớn rắn chắc, nghe hắn say sưa tâm sự , ôn nhu như con mèo nhỏ. Thật lâu sau, cô mới lên tiếng: "Sao có thể giờ giờ phút phút không xa rời nhau chứ? Lại nói ngốc rồi!"


Lương thủ trưởng không nói vu vơ, lời này là có mục đích. Nói tới đây, hắn vừa lúc nhân cơ hội trơ mặt ra thỉnh cầu: "Bà xã, anh muốn bàn bạc với em chút chuyện!"


Nhìn dáng vẻ hắn đã biết không phải chuyện gì tốt! Lâm Tuyết hé miệng hỏi: "Có phải lại muốn khuyên em đừng chuyển đến quân bộ không? Này, xin anh có chút tác phong của thủ trưởng được chứ? Anh xem có vị thủ trưởng nào cả ngày giữ vợ bên cạnh mình không? Làm cho người ở quân bộ chê cười rồi!"


"Ai dám chê cười anh?" Lương Tuấn Đào nhướng mày, hừ nói: "Dám cười anh, anh một mình đấu với hắn một trận!"


"Phì!" Lâm Tuyết cười rộ lên, cô ôm thắt lưng hắn, vuốt dọc sống lưng như vuốt lông trấn an một lão hổ đang tức giận! "Ngoan, không được tùy hứng! Quân nhân lấy việc phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, sao có thể coi mình là trung tâm chứ?"


Vì thế, trong tuần trăng mật tân hôn, chút tranh chấp nho nhỏ ấy đã bị hòa tan trong triền miên dịu dàng vô tận, không đáng để nói tới.


*


Dù sớm có chuẩn bị, nhưng khi Lâm Tuyết bước trên cánh đồng hoa oải hương mênh mông, từng cơn gió mát mang theo mùi thơm mát trăm dặm với bùn đất cỏ xanh thấm vào tận ruột gan, cô vẫn kinh ngạc sâu sắc.


Biển hoa màu tím mênh mông bát ngát, không có bất cứ lời văn nào có thể hình dung vẻ đẹp kinh tâm động phách của nó, nhấp nhô theo gió, bắt đầu gợi sóng lớn, hoa oải hương có mùi thơm đặc biệt áp đảo những mùi hương khác, màu tím mỹ lệ trước mắt đẹp không sao tả xiết.


Trang trại rất lớn, nghe nói còn có vườn nho và vườn hoa hồng, còn nuôi mấy trăm con bò sữa, lúc nào cũng cung cấp nguồn sữa tươi chất lượng tốt có thể uống được. Mặt khác còn một ít rau quả và hoa tươi bản địa, tóm lại nơi này là vùng nông thôn thực sự.


Các tòa nhà đều dùng gỗ xây nên, bên ngoài thoạt nhìn có chút mộc mạc nhưng bên trong trang trí xa hoa, hơn nữa tất cả đồ điện hiện đại đều đầy đủ.


Hạ tuần tháng 7, thời tiết nóng bức, mặt trời lên cao, ra cửa đều phải dùng đồ chống nắng. Nơi này có loại mũ đen mạng lụa chống nắng , thoạt nhìn giống như kiếm khách mang mũ cổ đại, quả thực có vài phần thần bí.


Khi Lâm Tuyết đội lên, Lương Tuấn Đào nhịn không được bật cười: "Giống hệt một hiệp nữ!"


Trong tòa trang viên xinh đẹp, hai người sống phản phác quy chân (1), tất cả đều thú vị sinh động.


Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào cùng hái hoa oải hương, cùng phơi khô sau đó nhét vào gối, còn học người nông dân vắt sữa, kết quả do kỹ thuật không thạo mà bị văng lên đầy mặt, cả hai cùng cười nhạo nhau một hồi.


Một loại nho trong vườn có tên là nho hạt đen tuy đã chín mà vỏ vẫn xanh biếc như ngọc, thoạt nhìn trong suốt như thủy tinh phỉ thúy làm người ta thèm nhỏ dãi. Ăn vào không tệ, mang theo hương vị thơm ngát, Lâm Tuyết đang học những người nông dân kỹ thuật ủ rượu nho ( mới ở giai đoạn thử nghiệm, muốn được uống rượu của cô, ít nhất cần một tháng nữa)


Mỗi ngày đều có niềm vui, mỗi ngày đều có vô số nụ cười. Nhưng điều khiến Lâm Tuyết cảm thấy hạnh phúc chính là ngày ngày Lương Tuấn Đào đều tặng cô một bó hồng.


Trang trại có vườn hồng, bên trong trồng nhiều giống hoa hồng quý từ các nơi trên thế giới, đa số đang kỳ nở hoa, muôn hồng nghìn tía, đẹp đến hoa mắt.


Lương Tuấn Đào mỗi ngày đều hái một bó hoa hồng ngũ sắc đích thân tặng cho Lâm Tuyết, đền bù thiếu sót trước khi cưới hắn chưa từng tặng hoa cho cô.


"Bà xã, đợi sau này chúng ta xuất ngũ sẽ tới đây làm nông dân nhé!" Hắn đề nghị với cô như vậy.


"Được!" Lâm Tuyết thực sự thích nơi này và cuộc sống không tranh đoạt, bình thản nhưng muôn màu muôn vẻ. Nhìn hắn một cái, cô hé miệng nói: "Chỉ sợ quân hàm của anh càng lên càng cao, không nỡ rời khỏi quân giới!"


Lương Tuấn Đào nghĩ ngợi cẩn thận, cảm thấy Lâm Tuyết thật sự hiểu mình! Đúng vậy, mặc dù nơi này tốt nhưng quả thực nếu quanh năm suốt tháng bảo hắn ở trong này làm nông dân thì có hơi ... sốt ruột.


Chiến thần oai phong một cõi trong quân giới đột nhiên lui về ở ẩn, hắn sẽ cam tâm sao? Anh hùng sợ nhất cô đơn, cảm giác bị người đời quên lãng quả không dễ chịu!


Mỉm cười một tiếng, hắn nói: "Bà xã, vẫn là em hiểu anh nhất!"


Đáy mắt trong veo hiện lên một tia thất vọng, sau đó cô cười nhạt, đáp: "Đàn ông đều như vậy!"


Lời này nghe thế nào cũng có vẻ không bình thường! Hắn liền ôm cô, không để cô suy nghĩ bậy bạ vô dụng."Kỳ tới chắc chắn chúng ta sẽ tới đây nghỉ phép được không?"


"Được!" Lâm Tuyết lắc đầu, cười thầm bản thân càng ngày càng thích mơ mộng! Người đàn ông như hắn đối xử với cô như vậy đã khiến đàn bà trên thế gian hâm mộ đến mức tan nát cõi lòng, cô còn hy vọng xa vời cái gì chứ? Rất không biết thỏa mãn!


*


Hành trình nghỉ ngơi ở nước Pháp ban đầu dự tính hơn hai mươi ngày nhưng đối với quân nhân mà nói, mỗi thời mỗi khắc đều sẽ có sự thay đổi khó lường. Quân lệnh như sơn khiến rất nhiều người lính vừa kết hôn phải để lại vợ yêu mà tới đơn vị nhận nhiệm vụ mới!


Lương Tuấn Đào là quân nhân nên hắn cũng không phải ngoại lệ!


Lâm Tuyết vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm ấy, khi hai người ở Provence được 11 ngày, Lương Tuấn Đào nhận được thông báo tuyệt mật khẩn cấp từ quân bộ: lập tức về nước, tình hình thay đổi đột ngột!


Từ lúc nhận được quân lệnh đến lúc thu dọn đồ đạc lên máy bay quân dụng chỉ vẻn vẹn 15 phút đồng hồ!


15 phút, mọi mộng ảo lãng mạn đều quay về với hiện thực, thời gian chỉ ngắn ngủi như vậy!


*


Trời xanh, mây trắng, mặt trời đỏ phía tây lặn dần, đã gần hoàng hôn.


Máy bay quân dụng đang bay giữa mây đen, bầu không khí trong cabin có chút lặng lẽ.


Chủ yếu do quá đột ngột, có lẽ họ còn chưa khôi phục khỏi trạng thái nhàn nhã yên tĩnh mấy ngày qua, nháy mắt đã phải vùi đầu vào cuộc sống khẩn trương bận rộn trong quân đội, sự chênh lệch có hơi lớn.


"Anh đoán lần này tám chín phần là do Tam Giác Vàng bên kia có tin tức. . . Lần hành động này rất nguy hiểm, em không cần tham gia! Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở lại!" Lương Tuấn Đào lưu luyến mà hôn bà xã mới cưới, đợi máy bay về đến lãnh thổ quốc gia, có lẽ ngay cả thời gian về nhà cũng chưa có, hắn đã phải bước lên hành trình tới Tam Giác Vàng.


Lâm Tuyết tiếp tục im lặng, cô rúc vào lồng ngực rắn chắc, trong lòng không muốn và có sự quyến luyến sâu sắc . Cô đã có tình cảm đậm sâu không cách nào tháo ra với hắn, cô dứt khoát không từ bỏ, cứ say mê bị hút vào như vậy, bởi người đàn ông như Lương Tuấn Đào đáng để cô say mê, đáng để cô trầm luân!


"Em muốn đi theo anh!"


Thật lâu sau, Lâm Tuyết đẩy Lương Tuấn Đào ra, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng rất kiên quyết.


Lương Tuấn Đào giật mình, hắn vội lắc đầu, nhìn cô bất đắc dĩ: "Rất nguy hiểm!" Hắn ngưng một chút, rồi cười khổ: "Không phải như đưa em tới nước Pháp nghỉ ngơi, Tam Giác Vàng là ổ độc! Nơi đó mỗi bước là kinh hãi, mỗi bước là bẫy rập, anh cũng không biết. . ." Hắn muốn nói không biết mình có trở về bình an hay không nhưng vừa kết hôn, lời này đương nhiên không may mắn, cho nên nói đến một nửa lại nuốt vào.


"Em biết!" Lâm Tuyết che miệng hắn không muốn để hắn nói thêm gì nữa. Cô lại lặp lại quyết định của chính mình, không cho phép thay đổi: "Ở nhà em là vợ anh, là bộ đội chúng ta đều là chiến sĩ! Em muốn tham gia hành động lần này, anh yên tâm, em sẽ không làm chậm chân anh!"


"Không được!" Lương Tuấn Đào vẫn không đồng ý, kiên quyết không đồng ý.


Rất nhanh đã có dấu hiệu máy bay ra khỏi không vực nước Pháp nhưng chanh chấp giữa bọn họ vẫn chưa chấm dứt.


"Em biết trong hành trình đến Tam Giác Vàng anh phải đưa theo một nữ binh sĩ!" Đột nhiên lời nói của Lâm Tuyết trở nên lạ thường: "Nếu anh đưa theo nữ binh sĩ khác, sớm chiều làm bạn. . . em sẽ ghen tị, sẽ ăn dấm chua!"


((1) Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất chính là điểm xuất phát, được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực đạt, trong võ thuật nghĩa là đạt tới cảnh giới "Tối thượng" trong truyền thuyết, quên đi tất cả võ học trong thiên hạ, bản thân đã không còn chiêu thức cụ thể, chỉ dựa vào ý cảnh mà đơn giản xử lý.


Nguồn gốc của câu nói này:


Lão Tử cùng Trang Tử, cả hai đều chủ trương "Phản phác quy chân – Sống chất phác giản dị, trở về với chân thật của thiên nhiên", nhưng với Lão Tử là thái độ phản ứng, bởi chán ghét những hiện tượng đấu tranh quyền lực, đời sống xa xỉ và tâm địa xảo trá của nhóm chính trị quyền thế. Riêng với Trang Tử thì vì lẽ khác, Người quý trọng giá trị chân chính của sinh mạng con người hơn tất cả. Cho nên Trang Tử cực lực chống lại chế độ và tập tục truyền thống, cho rằng những thứ đó, đều gây phương hại cho bản chất chân thật của mạng sống con người. )


* * *


Đại khái Lương Tuấn Đào cũng không ngờ Lâm Tuyết sẽ nói những lời tình cảm như vậy với mình, thủ trưởng đại nhân nhất thời hỗn độn hoàn toàn.


Nói xong, Lâm Tuyết mới biết mình đã nói những gì! Trời ạ, cô còn bảo mình sẽ ghen tị sẽ ăn dấm chua! Lời buồn nôn như vậy mà cô lại nói khỏi miệng được!


Một lúc lâu sau, thủ trưởng ngơ ngác hỏi: "Bà xã, lời em nói là thật ư?"


Cánh môi tươi nhuận trề ra, cô ngưng mắt nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi lại: "Thật thì sao? Anh đồng ý mang em theo chứ?"


"Đương nhiên rồi!" Lúc này thủ trưởng đập bàn: "Nội bộ đoàn kết rất quan trọng, hậu phương gia đình ổn định mới có thể bảo đảm tiền phương an tâm công tác, không thể để bà xã ăn dấm khổ sở!"


Vậy là đồng ý rồi! Lâm Tuyết vui vẻ một hồi, cô vội kéo tay hắn, nói: "Không cho anh đổi ý!"


"Cô gái ngốc!" Hắn yêu thương mà chà xát chóp mũi thanh tú của cô rồi thở dài: "Hành động lần này thực sự rất nguy hiểm. . . Em ở bên cạnh, anh để ý dễ phân tâm, đổi lại là nữ binh sĩ khác thì sẽ không nhiễu loạn trái tim và tinh thần anh!"


"Em sẽ không làm hỗn loạn tinh thần anh!" Lâm Tuyết buông hắn ra, sau đó đánh tay chào một cách tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội, cô nghiêm túc nói: "Ở nhà em là vợ anh, ở bên ngoài em là lính của anh, em hiểu rõ nặng nhẹ! Hành động lần này em đã chuẩn bị kỹ càng, hãy tin em, em sẽ là cánh tay đắc lực của anh, không liên can trói buộc tay chân anh!"


*


Nước Pháp và thủ đô chênh nhau 6 giờ, mất mười mấy giờ bay. Do sử dụng máy bay quân dụng nên tốc độ nhanh hơn một chút so với máy bay dân dụng. Lúc xuất phát từ nước Pháp là hơn 5h, hạ cánh tại sân bay quân dụng ở thủ đô đã là hơn 7h sáng hôm sau.


Quả nhiên, hoàn toàn không kịp về nhà, thậm chí ngay đến thời gian gọi điện thoại cũng không có. Xuống máy bay, trực tiếp ngồi trên xe chuyên dùng do quân bộ tới đón, cấp tốc chạy tới cứ điểm bí mật.


Lâm Tuyết rất bình tĩnh, cô không nói cũng không hỏi gì, là một người quân nhân, đầu tiên phải hiểu thời điểm nào nên ngậm miệng thì tuyệt đối không cho phép tùy tiện ồn ào. Hiện giờ cô đi theo Lương Tuấn Đào, mọi chuyện đều phải nghe theo mệnh lệnh quân bộ hạ xuống.


Đến cứ điểm bí mật, nơi đó đậu 5 máy bay trực thăng quân dụng đã được trang bị xong xuôi. Từ trăm người lính đặc biệt chọn ra binh vương tinh nhuệ, võ trang đầy đủ, chờ xuất phát.


Bùi Hồng Hiên mặc quân phục dã chiến ngụy trang đã sớm đứng chờ ở nơi đó. Thấy Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết xuống xe, khuôn mặt ông cứng lại mà ra lệnh: "Tốc độ chuẩn bị!"


Ngay cả thở cũng chưa kịp nghỉ một hơi, hai người chạy bộ đến lều quân dụng thay trang phục ngụy trang, người bên cạnh phát cho bọn họ súng ống mới nhất và vật tư quân dụng mang theo bên mình đã chuẩn bị sẵn, toàn bộ đeo lên người.


Lâm Tuyết đang chuẩn bị đi ra ngoài thì Lương Tuấn Đào gọi cô: "Từ từ đã!"


Tưởng hắn còn muốn ngăn cản mình đi theo, Lâm Tuyết trầm mặt, lạnh lùng nói: "Là đàn ông nói chuyện phải giữ lời!"


Hắn nhướng mày đi tới, khóe miệng gợi lên nụ cười tà: "Là đàn ông ở trên giường nói chuyện giữ lời!"


Hai gò má ửng hồng, cô không thể dùng bất cứ lời nào để hình dung được sự ti tiện của người đàn ông trước mặt. Trời ạ, đây là thời điểm nào rồi, tình hình nào rồi? Hắn vẫn có thể động dục!


Thấy khuôn mặt xinh đẹp như mây màu, nếu là thường ngày hắn chắc chắn sẽ trêu ghẹo chế nhạo cô vài câu, nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể hơi thở dài: "Muốn đi liền cùng đi, cùng lắm thì đồng sinh cộng tử!" Nói xong, hắn đưa cô một tờ giấy, một chiếc bút rồi ra lệnh: "Viết một bức di thư đi!"


"Cái gì cơ?" Lâm Tuyết hơi không tiếp nhận được tư duy có tính nhảy nhót của hắn.


"Anh nói rồi, lần này chấp hành nhiệm vụ tính phiêu lưu rất cao, bất cứ lúc nào đều có thể hy sinh! Trước khi xuất phát chuẩn bị đi làm nhiệm vụ vì nước hi sinh hy thân mình phải viết di thư, trả lời thỏa đáng, rõ ràng sự sắp xếp sau khi hy sinh với người nhà hoặc những phương diện khác!"


Hóa ra là vậy, Lâm Tuyết im lặng!


Thấy im lặng không nói gì, Lương Tuấn Đào mở lời nho nhỏ: "Hiện tại hối hận còn kịp! Ngoan ngoãn mà chờ anh trở lại. . ."


"Em viết!" Lâm Tuyết chưa đợi hắn nói xong đã nhận lấy giấy bút, soạt soạt vung bút viết mau. Rất nhanh, cô đã gấp lại tờ di thư, hỏi: "Bức di thư này giao cho ai?"


Hiện tại cô đã thuộc quân bộ, hẳn là để Bùi Hồng Hiên quản rồi!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Thiên Hậu Của Ông Chủ

Thiên Hậu Của Ông Chủ

Cô là ca sĩ nổi tiếng trong giới showbiz rốt cuộc lại là Thiên Hậu Của Ông Chủ, bất

23-07-2016 10 chương
Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng là một truyện ngôn tình sủng kể về một anh chàng mang trong

22-07-2016 10 chương
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi

Anh là một quân nhân anh tuấn khí phách, phụ nữ si mê anh còn nhiều hơn cả sao trên

23-07-2016 9 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Anh trai em gái - Tảo Đình

Anh trai em gái - Tảo Đình

Lời tựa Nếu nói rằng: "Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải do

15-07-2016 42 chương
Bước hụt

Bước hụt

Ngày báo tin đậu đại học, nó vừa vui vừa lo, xa ba mẹ, gia đình, nó không dám chắc

23-06-2016
Chuyến Tàu Địa Ngục

Chuyến Tàu Địa Ngục

Nửa đêm, hướng về phía nhà ga Manhattan, một chuyến tàu chở tất cả các loại yêu ma

19-07-2016 29 chương
Thằng bé

Thằng bé

Đến con chó cũng còn có một cái tên.... *** - Ăn cướp! Bà con ơi, ăn cướp!!! Ông

30-06-2016

XtGem Forum catalog