XtGem Forum catalog
Khế ước quân hôn - Yên Mang

Khế ước quân hôn - Yên Mang


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 84
5 sao 5 / 5 ( 2 đánh giá )

Khế ước quân hôn - Yên Mang - Chương 28 - Ăn vận đẹp nhất

↓↓

"Thiệt hay giả vậy?" Khi Thiệu Kiệt cười rộ lên cũng rất gợi cảm mê người, hắn ngăm đen đẹp trai, hình thành sự đối lập rõ nét với Lãnh Bân trắng nõn tuấn mỹ, hai người đều là mỹ nam tử hiếm thấy thế gian khiến những nữ nhân viên phục vụ và các tiểu thư chung quanh liên tiếp ao ước, quăng ra làn thu thủy. Chẳng qua đối với những thứ này Thiệu Kiệt đã thành quen, coi như không khí, làm như không thấy, cứ tiếp tục tán gẫu cùng Lãnh Bân: "Nghe nói ngày hôm qua nhìn không ổn, hôm nay kết hôn liền tốt lên rồi!"

bạn đang xem “Khế ước quân hôn - Yên Mang” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Xưa nay Hà Hiểu Mạn luôn như như hình với bóng cùng chồng, nghe bọn họ nói đến việc này, cũng chêm vào: "Anh còn không tin ư, loại chuyện xung hỉ này đúng là khéo! Lương lão gia đã khá lên rồi!"


Bọn họ đang ngồi nói chuyện ở bàn trà điêu khắc bằng gỗ trong đại sảnh, đàm luận hôn lễ hôm nay của Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết.


Khách sạn Vân Hải cũng thuộc sản nghiệp trên danh nghĩa của tập đoàn Hoa Hoàng, Thiệu Kiệt chính là thành viên ban giám đốc của tập đoàn này. Việc buôn bán của Hoa Hoàng rất nhiều, bình thường anh ta không đích thân tới đây.


Do hôm nay là ngày Lương Tuấn Đào kết hôn, xưa nay giao tình giữa bọn họ sâu sắc, bắt đầu từ hôm qua, Lương Tuấn Đào đã đặt anh ta 1 vạn bàn tiệc hỉ, phỏng chừng muốn mở tiệc 3 ngày nên anh ta liền đích thân qua đây sắp xếp, đúng lúc gặp hai người nhà Lãnh Bân, liền ngồi xuống uống trà nói chuyện ở sảnh lễ tân.


Do khoảng cách bàn trà với khu lễ tân quá gần, vẻn vẹn chỉ cách một bức bình phong thủ công mỹ nghệ nên tiếng nói chuyện của nhân viên lễ tân truyền tới rất rõ ràng.


Lúc này, nghe thấy nhân viên lễ tân nói với 1 cô gái: "Rất xin lỗi, hôm nay khách sạn của chúng tôi không kinh doanh với bên ngoài!"


"Nhưng ... !" Cô bé kia nhíu đôi mi thanh tú, dường như nghi ngờ: "Tôi nhớ rõ đúng là khách sạn này mà!"


"Chỗ chúng tôi hôm nay tổ chức tiệc cưới, đã bao hết, giám đốc dặn không kinh doanh với bên ngoài!"Cô gái lễ tân lễ phép lạnh nhạt giải thích với đối phương.


"Các vị tổ chức tiệc cưới cho Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào ư?" Cô bé không tha mà hỏi đến cùng: "Không phải là hai người bọn họ sao?"


Nghe cô bé nói, còn nói ra tên hai vị kia, nữ nhân viên lễ tân quan sát Vân Đóa lần nữa, miệng nói chuyện cũng khách khí hơn chút: "Đúng vậy! Xin hỏi cô là khách quý tới tham dự tiệc cưới ư? Xin đưa ra thiếp mời, chúng tôi lập tức bảo người sắp xếp chỗ ngồi cho cô!"


Hà Hiểu Mạn ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua tấm bình phong có tính chất trang trí, nhìn cô bé nói chuyện ở trước khu vực lễ tân, rất nhanh đã nhận ra đối phương, "Em biết cô ấy, hình như là bạn của Lâm Tuyết đó! Tên . . . Vân Đóa!" Cô đứng dậy, nói với Thiệu Kiệt và chồng mình: "Các anh tán gẫu đi, em qua xem!"


Đúng vậy, cô gái đang thương lượng trước bàn lễ tân chính là Vân Đóa! Lúc này nghe người ta hỏi thiệp mời của mình, cô không khỏi khó xử, bởi cô không có thiếp mời!


Trước đó, Lâm Tuyết đề nghị cô làm phù dâu, cô đã từ chối - bảo hôm nay bận với tiệc sinh nhật anh trai, kết quả, để không làm cô khó xử, Lâm Tuyết đã không bảo người đưa thiếp mời. Đương nhiên còn có tầng ý tứ khác, Vân Đóa cũng hiểu, đại khái sợ Vân Thư Hoa thấy thiệp cưới tâm tình sẽ mất vui.


Lâm Tuyết luôn lo lắng chu đáo, sợ làm Vân Thư Hoa nghi ngờ mình định khoe khoang, hơn nữa quan hệ giữa cô và Vân Đóa thắm thiết, chẳng qua là thông báo qua điện thoại, đâu có đưa thiếp mời đâu.


Thấy cô bé xấu hổ, Hà Hiểu Mạn bước lên phía trước, hòa nhã hỏi han: "Vân tiểu thư, cô đến tham gia tiệc hỉ sao?"


Vân Đóa quay đầu, thấy là Hà Hiểu Mạn, trong trí nhớ có chút ấn tượng, biết đối phương là bạn Lâm Tuyết, liền gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Nhưng em . . . không có thiệp mời!"


"Không sao!" Hà Hiểu Mạn giới thiệu Vân Đóa với nữ nhân viên lễ tân: "Vị này là Vân tiểu thư, là bạn của tôi và Lâm Tuyết, không mang thiếp cưới, cô lập tức bảo người sắp xếp một chút!"


Không đợi nữ nhân viên phục vụ lên tiếng, Vân Đóa lắc đầu liên tục, nói: "Không cần đâu! Em, không phải em tới dùng cơm, em chỉ muốn nhìn chị Lâm Tuyết một chút, ngắm nhìn dáng vẻ cô dâu xinh đẹp của chị ấy!"


"Ồ " Hà Hiểu Mạn hé miệng cười rộ lên, cô cảm thấy cô bé trước mắt quả thực ngây thơ đáng yêu, khí chất thuần khiết, nhất là đôi mắt sáng kia, sạch sẽ đến mức không dính bất cứ hạt bụi nào. "Được rồi, cô theo tôi!"


Vân Đóa vui sướng đi theo Hà Hiểu Mạn vào thang máy chuyên dụng dành cho khách quý, thỉnh thoảng lên tiếng trả lời câu hỏi của Hà Hiểu Mạn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào, thoạt nhìn rất vui vẻ.


Ra khỏi thang máy rẽ vào một hành lang mới tới chỗ ngồi của cô dâu chú rể và một số vị lãnh đạo trong quân đội, chính trị.


Trước khi vào ghế lô phải đi qua cửa kiểm tra an toàn, vũ khí, kim loại trên người, súng ống và tất cả đồ vật nguy hiểm đều sẽ bị phát hiện. Cho nên đang lúc Vân Đóa nghe thấy tiếng cảnh báo sắc bén, những chiến sĩ cảnh giới được võ trang đầy đủ trên mặt tràn đầy sự đề phòng đi về phía cô, bảo cô lấy ra vật nguy hiểm trên người, cô bị dọa sợ run.


"Do chị sơ xuất!" Hà Hiểu Mạn vỗ trán, cười với Vân Đóa đã sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, nói: "Trước đó chị quên nói cho em biết, không thể đem đồ vật bằng kim loại vào đây!"


Hóa ra là thế! Vân Đóa cẩn thận lấy ra một hộp trang sức hình chữ nhật, bên trong là chiếc kẹp tóc màu vàng thủ công, là quà kết hôn cô chuẩn bị tặng cho Lâm Tuyết.


Kẹp tóc được lấy ra, cảnh báo cũng không vang lên, hóa ra chỉ cần là đồ dùng bằng kim loại đều không thoát khỏi sự bắt giữ của tia x.


Khách tham dự tiệc rất nhiều, khách sạn Vân Hải bày mấy ngàn bàn, nếu lần lượt đi mời rượu từng bàn, không thể nghi ngờ là một chuyện khổ sai!


Lương thủ trưởng săn sóc bà xã mình, không để cô chịu mệt, thương lượng với Thiệu Kiệt một hồi, đã tới video ăn mừng.


Khách quý trong ghế lô xa hoa là lão lãnh đạo quân bộ và chính trị có tầm ảnh hưởng lớn, trong đó có Lãnh Lệnh Huy. Lương Tuấn Đào quyết định gặp mặt mọi người ở đây.


Trước kính rượu mười mấy lão lãnh đạo, còn nhận lời chúc phúc và quà tặng, sau đó mở màn hình, chào hỏi tất cả khách khứa đến chúc mừng, nói lời cảm ơn, rồi tiếp tục cùng Lâm Tuyết nâng chén, ngửa đầu uống cạn trước màn hình, coi như là mời tất cả tân khách tham gia bữa tiệc.


Bên ngoài pháo mừng nổ đùng đoàng, tiệc cưới chính thức bắt đầu, lúc này một vị quản lý ở sảnh lớn gõ cửa tiến vào, lập tức đi đến bên cạnh cô dâu Lâm Tuyết, nhỏ giọng nói câu gì đó.


Lâm Tuyết vừa nghe liền mừng rỡ, vội vàng kéo Lương Tuấn Đào đang bận xã giao, "Này, Vân Đóa vừa đến, em ra ngoài xem!"


Người họ Lương nào đó quay đầu lại nhìn nhìn cô, cũng không phản đối, hỏi: "Anh đi cùng em nhé?"


"Không cần đâu, anh ở trong này tiếp lãnh đạo đi!" Lâm Tuyết nói xong liền đi theo vị quản lý kia ra sau ghế lô.


Vân Đóa và Hà Hiểu Mạn ngồi trên ghế sa lông ngoài phòng tiếp khách, thấy Lâm Tuyết ăn diện trang điểm đi ra, nhất thời kinh động không thôi.


"Chị Lâm Tuyết!" Vân Đóa hoan hô một tiếng, như nai con chạy qua, giữ chặt tay cô, cô bé vui vẻ dạo quanh một vòng. "Hi hi, chị thật đẹp a!"


Lâm Tuyết thấy trên khuôn mặt cô gái đang vui vẻ không có bất cứ điểm ưu sầu và lo lắng nào, cô không khỏi có chút bất ngờ, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ vì Vân Đóa. Cô hé miệng nhỏ cười hỏi: "Nói thật đi, có phải em lén chạy đến không?"


Hôm nay là sinh nhật Vân Thư Hoa, Vân Đóa đương nhiên phải giúp anh ta thu xếp, hiện tại dựa theo trình tự thông thường còn chưa tới lúc chấm dứt, cô bé hẳn đã lén chạy tới.


"Không phải!" Nhắc tới việc này, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào của Vân Đóa hơi xịu xuống u sầu, "Anh trai và chị dâu em cãi nhau. . . nên kết thúc trước thời hạn!"


Hóa ra là vậy! Lâm Tuyết lắc đầu, kéo Vân Đóa ngồi xuống rồi nói với Hà Hiểu Mạn: "Sắp xếp cho em ấy ở cùng với mọi người đi! Tôi và Tuấn Đào tiếp đãi xong sẽ qua!"


Hà Hiểu Mạn cười nói: "Đương nhiên rồi, không thành vấn đề! Chẳng qua, cô bé xinh đẹp quốc sắc thiên hương như vậy, tôi thấy Thiệu Kiệt kia là sắc lang, đừng để lúc ăn cơm anh ta cũng nuốt luôn cô bé!"


Lâm Tuyết che miệng cười rộ lên, biết Hà Hiểu Mạn và đám người Thiệu Kiệt đặc biệt gần gũi thân quen, Thiệu tổng giám đốc trong truyền thuyết cũng từng theo đuổi Hà Hiểu Mạn, nhưng từ khi Hà Hiểu Mạn gả cho Lãnh Bân, anh ta đã chết tâm, rồi cưới em họ của Hà Hiểu Mạn, như vậy cả đời này liền có quan hệ không thể gỡ bỏ.


Cuối cùng, dưới sự đề nghị của Hà Hiểu Mạn, ba người cùng chụp ảnh. Lâm Tuyết ở giữa, hai người bọn họ ở bên cạnh, ba khuôn mặt hoặc thanh lệ xuất trần, hoặc sáng diễm động lòng người hoặc xinh đẹp tuyệt trần, thật sự mà nói tuổi trẻ quá tốt!


Cuối cùng Vân Đóa vẫn dịu dàng từ chối lời mời dùng cơm, cô chỉ cần tận mắt thấy Lâm Tuyết mặc áo cưới, tự tay tặng quà cho Lâm Tuyết là đã rất vui vẻ rồi.


Mau chóng bước vào thang máy, Vân Đóa hài lòng định trở về nhà. Lúc đến giữa đại sảnh, cô đột nhiên bị một người ngăn lại, đối phương khách khí nói với cô: "Vân tiểu thư, xin dừng bước!"


Vân Đóa ngẩng đầu, thấy người kia hơi quen mắt, cẩn thận nhớ lại, đúng là Trương quản gia nhà họ Lương, lần trước ông còn tự tay đưa cô một tấm thiệp mời, nghe nói Lương đại thiếu gia mời cô đi. Nhưng Vân Đóa làm thế nào cũng không nhớ nổi vị Lương đại thiếu kia là người ra sao, cũng không nhớ ra giữa mình và anh ta có lui tới gì.


"Vân tiểu thư, đây là Đại thiếu gia bảo tôi giao cho cô!" Trương quản gia tiến nhanh tới một bước đưa cho Vân Đóa một phong thư, đồng thời chỉ chỉ cách đó không xa, nói tiếp: "Xem xong thư, cậu ấy ở đó chờ cô!"


Vân Đóa hoàn toàn không biết ông ta có ý gì, cô cầm thư, quay đầu nhìn theo hướng Trương quản gia chỉ, bắt gặp một người đàn ông ngồi trong xe lăn cũng đang nhìn về phía mình ở bên này.


Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông kích động, mà cô cũng mờ mịt không biết làm sao.


Dưới sự đốc thúc của Trương quản gia, Vân Đóa mở phong thư, rút lá thư bên trong ra, vừa mở đã thấy .. oa, bút pháp rất mạnh mẽ, có thể sánh với nhà thư pháp!


Bức thư chỉ có 2 câu ngắn ngủn, không đề tên cũng không có phần đề chữ, càng giống một tờ giấy ghi chép hơn, mà ý tứ bên trong hoàn toàn khiến cô không biết nói gì: Lâm Á Linh đã đi rồi! Em yên tâm, cô ta không trở về nữa, dù có trở lại, tôi cũng sẽ sai người đuổi cô ta đi!


Thế này là có ý gì? Vân Đóa căn bản xem không hiểu. Nâng lên đôi mắt nghi hoặc, nhìn trộm Lương đại thiếu ngồi trong xe lăn, đối phương cũng đang dò xét cô, thậm chí cô có thể thấy khóe miệng anh ta hơi giương lên.


Người đàn ông rất anh tuấn, ngồi trong xe lăn cũng khó giấu được dáng người to lớn và tướng mạo xuất chúng, sống lưng thẳng, phong thái tự nhiên toát ra một loại tư thái hiên ngang.


Cô biết kia hẳn là khí chất đặc biệt của quân nhân, bởi cô đã tiếp xúc với không ít quân nhân bên cạnh. Nhưng . . . bọn họ biết nhau sao?


Bàn tay nhỏ bé nắm tờ giấy viết thư, cô do dự không chịu tiến lên.


"Vân tiểu thư, đại thiếu gia đuổi Lâm Á Linh đi rồi! Từ nay về sau cô không cần lo lắng người đàn bà kia ức hiếp mình nữa! Hơn nữa đại thiếu gia cũng đã thông suốt, nếu cô không tính toán chuyện này, cậu ấy cũng nguyện ý bỏ qua thành kiến, một lần nữa tiếp nhận cô!" Trương quản gia nhỏ giọng nói cạnh Vân Đóa.


Gì cơ? Cô hoàn toàn không hiểu a! Lâm Á Linh. . . Hình như có chút ấn tượng, hẳn là chị gái Lâm Tuyết! Bọn họ thế nào. . . Trong đầu cô dường như hiện lên những đoạn ngắn có chút mơ hồ vụn vặt , nhưng lại cực nhanh cực loạn, cô căn bản rất mơ hồ.


Đầu đau quá, Vân Đóa vươn tay vỗ vỗ trán, tờ giấy viết thư trắng muốt cũng chầm chậm rớt xuống trên mặt đất."A!" Cô nói: "Đau đầu quá!"


"Sao rồi?" Trương quản gia vội vàng hỏi; "Cô không thoải mái sao? Tôi đưa cô tới bệnh viện nhé?"


"Không cần đâu!" Cô lảo đảo đi hai bước, cảm giác như bước trên mây, đột nhiên mơ hồ nhẹ nhàng như mộng du."Tôi .. tôi phải về nhà!"


Nhìn bộ dạng cô hẳn là không định chấp nhận sự bày tỏ của Lương đại thiếu rồi! Sắc mặt Trương quản gia nhất thời hơi khó coi, ông ta nói: "Vân tiểu thư, như vậy thật làm kiêu quá! Dù đại thiếu gia sai hay không, hiện tại cậu ấy đã đuổi người đàn bà kia đi rồi, sau này cũng không tiếp tục để cô bị oan ức, cô còn gì chưa hài lòng chứ? Nhất định muốn cậu ấy đích thân đến giải thích với cô ư? Đâu phải cô không biết, đại thiếu gia kiêu ngạo cỡ nào, sao cậu ấy có thể đến giải thích với cô chứ?"


Màng nhĩ Vân Đóa ong ong, hoàn toàn không nghe rõ Trương quản gia đang nói cái gì, cô chỉ muốn mau mau rời khỏi nơi này. Nguy hiểm, nơi này nguy hiểm! Giác quan thứ sáu phát ra cảnh báo, nói cô phải rời khỏi đây ngay!


Màng nhĩ ong ong cũng là một loại bảo vệ bản thân, Vân Đóa cảm thấy tin tức đối phương truyền tới sẽ phá hủy thần trí mình lần nữa, cô liền từ chối lắng nghe. Có lẽ trong lòng loáng thoáng biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô từ chối nghe tiếp, từ chối suy nghĩ!


"Tôi phải về nhà!" Vân Đóa khóc lên, cô đột nhiên bỏ chạy, trong khi Trương quản gia trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú, còn Lương đại thiếu ngạc nhiên giật mình ngưng mắt, cô hoảng hốt chạy bừa bỏ trốn mất dạng!


***


Dù Lương thủ trưởng săn sóc tỉ mỉ, tại hiện trường còn phát huy sáng tạo một số điểm mới quan trọng để giảm bớt gánh nặng cho cô dâu nhưng hôn lễ long trọng thế này, sau một ngày thể lực bị cạn kiệt là điều tránh không được.


Xã giao thì không cần phải nói, chỉ nói tới việc không ngừng phải thay quần áo trang điểm đã muốn đòi mạng rồi! Mỗi lần đổi một bộ quần áo sẽ thêm một lần trang điểm, Lâm Tuyết không nhớ rõ rốt cuộc hôm nay mình đã thay bao nhiêu bộ y phục, cảm giác mặt mũi mình sắp biến thành bảng pha màu rồi.


Thế cũng thôi, vấn đề là mỗi lần đối mặt với khuôn mặt tuấn tú mê người của Alan, cô cảm thấy cả người không được tự nhiên, nhất là khi anh ta hữu ý vô tình nhẹ nhàng thở ra trên mặt cô càng khiến cô phiền muộn.


"Anh đừng đứng gần tôi như vậy được không?"


Đến lúc chạng vạng, qua vô số lần đổi cách trang điểm, cuối cùng Lâm Tuyết không thể nhịn được nữa nhắc tới kháng nghị của mình.


"Tiểu thư, cánh tay tôi dài như vậy, đứng xa sẽ không đủ chạm đến mặt cô!" Alan chưng ra vẻ mặt vô tội, còn nhún vai.


Ròng rã một ngày, Lâm Tuyết không ngừng cùng người đàn ông này mặt đối mặt, ngửi mùi nước hoa đàn ông trên người anh ta, quả thực là một loại dày vò. Đàn ông cũngg có thể sửa sang đến mức thơm như vậy sao? Từ lúc quen Lương Tuấn Đào đến nay, chưa bao giờ cô ngửi thấy trên người hắn có mùi nước hoa, có lẽ đây là thói quen của quân nhân, không được dùng mùi lộn xộn trên người, phòng khi có nhiệm vụ khẩn cấp sẽ dễ bị bại lộ.


Quân nhân vẫn tốt hơn! Thói quen cuộc sống tương đối hợp với cô! Lâm Tuyết nhắm mắt, mặc kệ chuyên gia hoá trang dày vò, cô cũng không quản. Tốt xấu gì cũng chỉ một ngày, hơn nữa lần này dày vò xong còn muốn đến bệnh viện vấn an ông nội, nghiêm túc chải chuốt vẻ ngoài cũng là tôn trọng ông cụ.


Lúc thay quần áo, cô không để ý, dù sao ngày này cô thay không dưới mấy chục bộ rồi, đối với những bộ váy này cảm giác gần như đã bị tê liệt, thậm chí cũng không nhìn kỹ xem chính mình hiện tại đang mặc loại trang phục nào.


"Tốt lắm!" Cuối cùng đã nghe thấy giọng nói hài lòng của Alan: "Quả nhiên cô vẫn hợp với loại trang phục này nhất!"


Lâm Tuyết mở to mắt, đứng lên, nhìn vào gương trang điểm, cô không khỏi ngẩn ngơ, trời ạ! Cô hung hăng liếc Alan một cái, vô cùng phẫn nộ: "Vì sao biến tôi thành bộ dạng này?"


Nghe thấy giọng nói bực bội của Lâm Tuyết, tất cả mọi người đều chạy tới! Đỗ Hâm Lôi vội quan sát quần áo Lâm Tuyết một hồi, lại thở dài kinh hãi lần nữa: "Quá đẹp! Lâm Tuyết, cô mặc đẹp đến mức không thể phản đối! Cô không hài lòng gì hả!"


Người khác cũng phụ họa không ngờ lại quá đẹp, từ trước đến giờ chưa thấy qua cô dâu xinh đẹp như vậy!


Lương thủ trưởng biết bà xã nổi giận liền nhanh chóng qua đây, hắn kéo cô vào lòng, cẩn thận xem xét, trong đôi mắt đẹp cũng không ngoại lệ mà hiện lên kinh động "Rất đẹp! Bà xã, hóa ra em mặc sườn xám nhìn lại đẹp vậy!"


Đúng thế, hiện tại Lâm Tuyết đang mặc bộ sườn xám thêu hoa màu đỏ, tóc dài chấm vai, Alan đã nối tóc giả cho cô, tạo ra búi tóc vấn mây cao ngất. Son môi đỏ thẫm, mắt ảnh cùng trang điểm duyên dáng đều dựng nên một loại mỹ cảm vui mừng sôi động.


Lâm Tuyết dung mạo thanh tú, khí chất thanh tao lịch sự, tạo hình trang phục cổ hoàn toàn hợp với cô, lộ ra phong phạm và ý vị của tiểu thư khuê các thời dân quốc.


Nhưng việc khiến cô phẫn nộ chính là: cách ăn mặc này giống với lúc cô mặc ở Thu Cẩm Viên, đêm đó trước khi Mạc Sở Hàn đưa cô tới Hoàng Cung ngầm đã bảo Alan chuẩn bị trang phục và đạo cụ giống bây giờ như khuôn đúc! Điểm duy nhất không giống chính là lần này Alan nối thêm tóc giả cho cô, cuối cùng phiên bản tạo hình này đã khiến anh ta hài long, đạt tới cảnh giới cao nhất, lại không có bất cứ khuyết điểm nào!


"Hủy đi cho tôi!" Lâm Tuyết quá phẫn nộ rồi, cô buồn bực trừng Lương Tuấn Đào một cái: "Từ đâu mà anh kiếm ra một kẻ tạo hình dở hơi cho em như vậy hả? Em ghét anh ta!"


Chưa thấy Lâm Tuyết tức giận như vậy trước mặt mọi người bao giờ, bình thường cô luôn đem lại cảm giác nhã nhặn lịch sự, nội tâm cho người khác, thất lễ thế này quả thực hơi hiếm thấy. Lương Tuấn Đào không hiểu cách ăn mặc này vì sao chọc cô tức giận đến thế, nhưng nếu bà xã không vui, hắn cũng không muốn ép cô, liền nói với Alan: "Đổi đi!"


Đâu biết Alan cũng là người có cá tính, đối với kiệt tác mình vừa lòng nhất, làm thế nào anh ta cũng không chịu động thủ phá hỏng! Alan lập tức nói với Lương Tuấn Đào: "Tôi không đổi! Tạo hình này hợp với cô ấy nhất, sao lại muốn đổi? Hừ! Không phải là tại đó Mạc thiếu đã để cô ấy ăn mặc vậy ư? Tôi muốn nói, cô ấy đối với Mạc thiếu vẫn là tình cũ khó quên! Nếu không sao lại để ý thế chứ!"


Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người rất bất ngờ nhưng đồng thời cũng hiểu vì sao đối với cách ăn diện này Lâm Tuyết lại phản ứng mãnh liệt như thế, trong lúc nhất thời sắc mặt mọi người đều có chút quái dị.


Thật lâu sau, khuôn mặt Lương Tuấn Đào hơi trầm xuống, hắn lên tiếng: "Tìm chuyên gia hóa trang khác đến đây!" Đồng thời chỉ vào alan nói: "Anh, mau đi đi! Nơi này không cần anh!"


"Hừ!" Alan phẫn nộ cười lạnh nói: "Rõ ràng cách hóa trang này hợp với cô ta nhất, hai người các vị đều vì không từ bỏ được chuyện đã qua mà không muốn thay đổi, chẳng lẽ không cảm thấy ngại vì đang lừa mình dối người sao? Quản người khác làm gì? Chưng ra mặt đẹp nhất của cô ta, chẳng lẽ do người đàn ông khác mà Lương nhị thiếu không dám thưởng thức vẻ đẹp hiện tại của cô ta ư, quá không tự tin đấy!"


Lương Tuấn Đào mím chặt môi, nâng mắt đối diện với Lâm Tuyết, hai người nhất thời đều không nói gì.


Lúc này, có cảnh vệ binh chạy qua thông báo, nói: "Lão thủ trưởng phái xe chuyên dụng đến, mời hai vị tân nhân cấp tốc lên xe!"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính kể về một cô bé không biết vì nguyên nhân nào mà thân thể lại trôi

20-07-2016 23 chương
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Văn án: Hơn mười năm trước có một âm mưu bị phát hiện, người duy nhất thoát

10-07-2016 66 chương
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Mong manh và bền chặt

Mong manh và bền chặt

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ" "-

28-06-2016
Con cừu đen

Con cừu đen

Ở một xứ nọ, mọi người đều là kẻ trộm. *** Ban đêm, mọi người đều rời nhà

30-06-2016
Hai mặt của thời gian

Hai mặt của thời gian

(khotruyenhay.gq) "Hãy tin vào điều kỳ diệu của thời gian, còn nếu không, hãy tin vào sự

30-06-2016
Cửu vạn trại hoa

Cửu vạn trại hoa

"- Hoan, bạn luôn tìm cách làm người khác bị tổn thương! Nhưng rồi bạn sẽ là người

27-06-2016
Vì ta yêu nhau

Vì ta yêu nhau

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Nước biển

Nước biển

(khotruyenhay.gq) - Thủy, em về nhà mẹ đi! - Không!... có chết em cũng không về. *** Cô

29-06-2016
Cách sống...

Cách sống...

Một ngày nào đó, khi nhìn lại bạn sẽ nhận ra rằng đấy mới chính là những khoảnh

23-06-2016