XtGem Forum catalog
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 125
5 sao 5 / 5 ( 19 đánh giá )

Đồ Chơi Của Tổng Tài - Chương 92

↓↓
Ngoài cửa sổ xe Kỷ Vĩ Thần đã sớm biến mất, trong cửa sổ Hạ Cảnh Điềm cũng bởi vì vội vàng phải đi làm mà không được ở lại thêm, Đỗ Thiên Trạch cùng nàng đi ra khỏi quán, thẳng đến khi đưa nàng đến cửa phòng làm việc. Đỗ Thiên Trạch xuất hiện giống như ánh nắng chói chang nhất lúc giữa trưa, làm cho người ta mở mắt không được, hắn ngẫu nhiên tà mị gợi cảm, từ trong ra ngoài biểu hiện bất cần, luôn làm cho không người nào có thể bỏ qua sự hiện hữu của hắn.

Hạ Cảnh Điềm đứng trước nhiều ánh mắt kinh ngạc nhanh nhanh đi vào Kỷ thị, sau lưng Đỗ Thiên Trạch trước sự chú ý của phái nữ hắn đi đến chiếc xe thể thao chói mắt của mình, một bộ mắt kính che đi chung quanh mọi người ánh mắt kinh ngạc.

Mười ngày thời gian đối với Hạ Cảnh Điềm mà nói hoàn toàn là dày vò, mà ngay cả nằm mơ đều thường xuyên là cuộc sống nàng được khôi phục tự. Thời gian chính là kỳ quái như vậy, ai càng muốn nó tới nó càng dài dằng dặc, nếu ai không để ý đến nó, nó chớp mắt sẽ qua mà không hay. Hôm nay mỗi ngày kỳ vọng đều là chuyện này, nếu quả thật được giải phóng, chuyện nàng muốn làm nhất chính là đi ra ngoài du lịch một thời gian, hoặc ít nhất là đi công viên nào đó dạo một chút cũng được.

Hạ Cảnh Điềm cho rằng thời gian đã gần đến sẽ làm yêu cầu của Kỷ Vĩ Thần đối với nàng càng nghiêm khắc, ai ngờ mỗi ngày buổi tối không đến nửa đêm đều rất khó nhìn thấy bóng dáng của hắn. Bởi vì Hạ Cảnh Điềm ngủ sớm, nàng cũng hoài nghi hắn có hay không trở lại biệt thự, nhưng mỗi sáng sớm, nàng tổng có thể trông thấy bên cạnh sô pha, trong gạt tàn có mấy đầu thuốc, giống như chỉ có những chứng cớ này mới có thể chứng minh hắn đã trở lại. Cho dù trong công ty bóng dáng của hắn luôn khó tìm thấy. Chỉ có lần kia, nàng ôm tư liệu đi ngang qua phòng họp thì mới ngẫu nhiên nhìn sang, ngồi ở trong phòng họp bóng dáng lạnh nhạt đó, hắn biểu lộ thật là nghiêm túc, ánh mắt lộ ra uy nghiêm làm cho người khác kính sợ.

bạn đang xem “Đồ Chơi Của Tổng Tài ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Hạ Cảnh Điềm rất buồn bực, cũng cảm thấy kỳ quái, bất quá nàng trong lòng cầu xin, không thấy hắn cũng tốt, dù sao sắp giải thoát rồi, làm cho hai ngày còn lại trôi qua càng yên tĩnh a! Ha ha, có khi nàng không khỏi vụng trộm vui mừng, trong may mắn đồng thời lại có chút ít thất lạc, dù sao cùng hắn ở chung cũng một đoạn thời gian, tuy không tính là bạn bè, nhưng ít nhất không tính là người xa lạ đi! Ngẫu nhiên nàng vẫn có chút lo lắng suy nghĩ, hắn mỗi ngày không trở lại là vì nguyên nhân gì? Cái này không liên quan đến nàng, nàng rất rõ ràng, nàng thức thời nên tuân thủ ước định đến ngày cuối cùng.

Đêm nay, tan việc, Hạ Cảnh Điềm sớm trở về biệt thự, dù sao cũng không còn chỗ đi, Kỷ Vĩ Thần lại không trở lại, như vậy gian phòng này nàng sẽ thả lõng mà hưởng thụ lấy. Phải biết rằng, đời này có lẽ khó được có cơ hội lần nữa ở trong nơi cao cấp này, nàng vừa pha trà, vừa cầm lấy quyển sách trên tay đọc lấy, Hạ Cảnh Điềm thích xem tiểu thuyết, yêu thích đọc những truyện rất có nội hàm thâm ý, bởi vì nó tổng có thể làm cho nàng vứt bỏ chung quanh sự vật, có loại cảm giác siêu trần thoát tục.

Tại tám giờ, nàng vọc máy vi tính đến mười giờ, tắm rửa, thay quần áo lên giường ngủ. Trở lên giường nàng đột nhiên cảm giác có chút khát, liền mặc đồ ngủ chạy xuống đại sảnh, nhưng mà, nàng xuống lầu vừa vặn trông thấy cửa đại sảnh bị đẩy ra, Kỷ Vĩ Thần thình lình bước vào. Chỉ thấy hắn ăn mặc rất lịch lãm chuyên nghiệp, áo sơ mi trắng, tóc gọn gàng phối hợp với ngũ quan hoàn mỹ của hắn đã sức quyến rũ lại mê người, không cần nghĩ cũng nhìn ra được hắn đã tham gia hội nghị nào đó trở về. Hai cặp mắt cứ như vậy dừng ở giữa không trung, Hạ Cảnh Điềm sửng sốt một chút mới nở một vòng cười, chào hỏi: “Ngài đã trở lại?”

Chỉ thấy Kỷ Vĩ Thần liếc qua nàng một thân đồ ngủ, tùy ý giật xuống cravat ném lên sôpha, mở vài cút áo sơmi, bóng dáng cao thẳng thẳng hướng phòng tắm mà đi, lạnh nhạt lên tiếng: “Ừ.”

Hạ Cảnh Điềm giật mình, bước xuống lầu, tay đem đồ đạc của Kỷ Vĩ Thần xếp kỹ lưỡng, quay đầu lại nhìn một cái trong phòng tắm, nàng cắn cắn môi dưới. Nàng từ trong tủ lạnh lấy ra nước lạnh uống một ngụm, vốn nên lên lầu bước chân lại dừng lại, khó được thấy hắn trở về, thân là làm khách ở đây, cũng làm người hầu, mà cũng làm viên chức của hắn, nàng có nên chờ hắn đi ra không a? Có lẽ hắn có cái gì cần, có lẽ hắn nghĩ uống một ly cà phê đi! Cũng không biết những thiết tưởng này là thế nào nổi lên, Hạ Cảnh Điềm bởi vì vậy mà lẳng lặng ngồi ở trên ghế.

Sau nửa giờ, cửa phòng tắm đẩy ra, Kỷ Vĩ Thần mặc áo choàng tắm đi tới. Vạt áo bán mở lộ ra dáng người rắn chắc to cao, cổ màu đồng tự dưng tản ra khí tức nam tính mãnh liệt, cặp mắt kia u ám thâm thúy liếc nhìn Hạ Cảnh Điềm trên ghế, cuối cùng ngồi ở đối diện với nàng.

Hạ Cảnh Điềm có chút không có ý tứ mở miệng hỏi: “Kỷ tổng, cần một ly cà phê không?”

Kỷ Vĩ Thần lười biếng ngồi dựa trên ghế, híp lại mắt, trầm thấp lên tiếng: “Không cần.” Hạ Cảnh Điềm có chút ngượng ngùng đứng người lên, là bình thường mọi người nhìn ra được hắn rất mệt mỏi, Hạ Cảnh Điềm rất thức thời cười cười, “Xem ra Kỷ tổng mệt rồi, sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Nói xong, bước chân của nàng đi lên lầu, tâm lại dừng lại trên một vấn đề, vì cái gì hắn thoạt nhìn mệt mỏi như vậy? Công tác áp lực sao?

Nhưng mà bước chân nàng vừa mới đi lên bậc thứ nhất, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nói: “Đêm nay ở lại cùng tôi.”

Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt cứng đờ, giật mình đứng nguyên tại chỗ, cái này vốn nên là nhiệm vụ của nàng, nhưng là vì cái gì mỗi lần cũng lại làm cho nàng có loại cảm giác run sợ ? Nàng đỏ mặt, quay đầu lại nhìn bóng dáng trầm ổn trên ghế, nàng không nói gì, Kỷ Vĩ Thần thanh âm hơi trào phúng vang lên: “Tôi nhớ ngày mai mới đến hạn giải ước!”

Hạ Cảnh Điềm lần nữa khẽ giật mình, không thể tưởng được hắn lại nhớ rõ ràng như vậy, nàng còn vẫn cho là hắn không nhớ rõ ! Đang suy nghĩ muốn như thế nào cùng hắn nói chuyện này, hôm nay, xem ra là không cần rồi. Hạ Cảnh Điềm cắn răng, nàng mà nói ra, sự tình tuyệt đối sẽ không thuận lợi như nàng tưng tượng.

Đứng ở thang lầu Hạ Cảnh Điềm không nói gì, bởi vì bình thường ngay tại lúc này, nàng không biết nói cái gì cho phù hợp, làm tình nhân, nàng hiển nhiên không xứng chức. Thứ nhất nàng sẽ không lấy lòng đàn ông, thứ hai sẽ không làm nũng vòi vĩnh, bởi vì nàng không phải loại phụ nữ này.

Kỷ Vĩ Thần đứng người lên, trực tiếp đi về gian phòng của hắn, Hạ Cảnh Điềm lạnh cả người, mỗi lần hoan ái, thực sự không phải là tra tấn, cũng có cảm giác. Nếu như không phải dùng loại thân phận này ở chung, mà là vợ chồng…, điều này hiển nhiên rất tốt biểu đạt phương thức yêu thương này, nhưng là Hạ Cảnh Điềm sợ cái gì? Nàng sợ chính mình trầm luân! Mỗi một lần thân mật, bóng dáng của hắn đều cường ngạnh chiếm cứ thân thể của nàng cùng tâm nàng, khí tức của hắn tự khắc vào đáy lòng của nàng.

Hạ Cảnh Điềm đi theo vào, cảm giác mập mờ trong phòng dâng lên. Hạ Cảnh Điềm thẹn thùng đứng ở phía sau, như khúc gỗ thật sự là làm khó Kỷ Vĩ Thần đối với khúc gỗ còn có thể sinh ra hứng thú.

Kỷ Vĩ Thần quay đầu lại có chút tức giận, không vui, “Đến đây.” Nói xong câu đó, hắn hướng Hạ Cảnh Điềm đưa tay ra, Hạ Cảnh Điềm ánh mắt sớm đã thẹn thùng tránh né lấy hắn, bởi vì hắn trong ánh mắt nóng rực thiêu đốt làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai.

Bàn tay nhỏ bé để vào bàn tay to của hắn, một giây sau, bị hắn kéo vào trong ngực. Hai người ngã lên giường, bờ môi của hắn chụp lên môi nàng, tay to cũng tùy theo dao động trên của nàng mềm mại, nhu hòa ma xát trên da thịt mịn màng nhẵn nhụi, một tấc một tấc mập mờ trợt xuống.

Hạ Cảnh Điềm cố gắng nhịn xuống xúc động muốn đưa tay ra ngăn cản, nụ hôn của hắn đã làm cho nàng ý thức hỗn loạn, khi tay hắn chạm đến khu vực mẫn cảm, Hạ Cảnh Điềm toàn thân thình lình run lên, thân hình căng thẳng, bản năng đưa tay cầm lại tay hắn.

Kỷ Vĩ Thần có chút buồn cười nhìn qua Hạ Cảnh Điềm hai mắt nhắm chặc, run rẩy rất không tự nhiên cuộn mình thành một đoàn, lông mày nhỏ nhắn căng chặt, lông mi khẽ nhúc nhích, bên trán càng tràn ra một chút mồ hôi. Tay nắm chặt thành nắm tay, rõ ràng cho thấy nàng khẩn trương cùng sợ hãi, mà hắn càng cảm giác được tay nhỏ bé của nàng đang ngăn cản tay hắn run rẩy, dưới ánh đèn nhu hòa, tóc đen tản trên gối, khẽ cắn hàm răng nàng điềm đạm đáng yêu làm cho người ta thương tiếc.

Kỷ Vĩ Thần lông mày nhăn lại, đột nhiên từ trên người của nàng rời đi, thân hình cao to tựa tại đầu giường, tay cầm chắc đầu giường. Thanh âm bị đè nén trầm thấp, quanh quẩn trong phòng yên tĩnh, “Cô trở về phòng đi.”

“Ách ~~~?” Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc mở mắt ra, không dám tin chính mình vừa rồi nghe được cái gì, nàng sợ nghe lầm. Nhưng là lại không dám hỏi lại hắn, nàng rất sợ hắn đổi ý, kéo kéo đồ ngủ mất trật tự, Hạ Cảnh Điềm lặng lẽ nhìn hắn, tóc tai rối tung đi ra, sau lưng, Kỷ Vĩ Thần chậm rãi khép lại mắt.

Hắn không rõ, rõ ràng chính mình có quyền giữ lấy nàng, lại muốn lưu tình tha nàng. Lại càng không hiểu được, vì cái gì nàng cứ như vậy kháng cự đụng chạm của hắn, càng làm cho hắn bực bội chính là, bóng dáng của nàng luôn sẽ ở những lúc hắn không bận rộn mà chiếm cứ lòng của hắn, những ngày này, hắn tận lực về muộn vì điều này, nguyên nhân rất lớn một phần là bởi vì không muốn đối mặt nàng. Có như vậy một cái chớp mắt, hắn lại hi vọng cô gái này biến mất trước mắt hắn, bởi vì hắn chán ghét có người xâm chiếm suy nghĩ của mình, cái loại cảm giác này làm cho hắn phát hiện mình trở nên không giống chính mình.

Trở lại gian phòng Hạ Cảnh Điềm có chút mất hồn mất vía, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì cái gì hắn nóng bỏng thiêu đốt lại đột nhiên thay đổi chủ ý? Chẳng lẽ chính mình tư sắc quá kém, không cách nào lọt vào trong mắt của hắn? Nếu thật là như vậy, sẽ làm Hạ Cảnh Điềm có chút nho nhỏ thất vọng, ngoại trừ nguyên nhân này, Hạ Cảnh Điềm không cách nào nghĩ ra bất kỳ một lý do nào thuyết phục chính mình nguyên nhân hắn làm như vậy.

Đúng a! So với Trình Thủy Tâm như vậy gợi cảm, chính mình bình thường rất bình thường, thế giới tuy mỗi ngày đều nói nam nữ là bình đằng, nhưng là Hạ Cảnh Điềm rất rõ ràng, mình cùng Kỷ Vĩ Thần trong lúc đó, cách nhau một khoảng vô hình, nàng cùng hắn không cùng địa vị xã hội, mà tâm hồn cũng không gặp nhau.

Một đêm này, Hạ Cảnh Điềm lại một lần nữa đi vào mất ngủ, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng chứa không nổi, bởi vì đêm nay làm cho Hạ Cảnh Điềm đối với việc ngày mai ước định được hủy bỏ cũng có vẻ chẳng kích động nữa.

Ánh nắng sáng sớm luôn đánh thức mọi thứ , hậu quả mất ngủ chính là hai mắt khô khốc, vành mắt sưng vù. Chờ Hạ Cảnh Điềm ăn mặc tốt, xuống lầu chuẩn bị đi làm thì nàng nguyên lai tưởng rằng Kỷ Vĩ Thần đã đi rồi, nhưng không ngờ chỉ thấy hắn miễn cưỡng ngồi ở trên ghế. Nhìn hắn tư thế tựa hồ là đang chờ Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm nhịn không được sững sờ, chuyện tối ngày hôm qua làm cho nàng sắc mặt đỏ lên. Nàng có chút mất tự nhiên đi tới bên người Kỷ Vĩ Thần, lên tiếng nói: “Kỷ tổng, còn chưa có đi làm?”

“Cho cô nửa ngày thời gian, chuyển ra khỏi biệt thự của tôi.” Thanh âm lạnh nhạt vang lên ở đại sảnh, tuyên bố giao ước chấm dứt.

Hạ Cảnh Điềm mở to mắt, đầu có chút theo không kịp diễn biến, nhưng là vì cái gì nàng cảm giác lại lạnh lùng như vậy? Nàng tin tưởng tai không có nghe lầm, không khỏi tự giễu thở dài. Nguyên lai tưởng rằng khi giao ước chấm dứt giờ chính mình mới là người kỳ vọng nhất, nguyên lai hắn cũng ước gì sớm một chút được giải thoát, có ai muốn một người xa lạ đi ra đi vào nhà của mình đâu? Hạ Cảnh Điềm không khỏi có chút hận hắn, đã nghĩ như vậy muốn nàng dời đi, vì cái gì không nói sớm? Không nên ngay tại lúc này cho mình khó xử? Nghĩ xong, một loại cảm giác khuất nhục nổi lên, nàng oán hận trừng mắt nhìn người đàn ông trên ghế sôpha, cắn răng nói: “Không cần tới trưa, cho tôi 20′ thì tốt rồi.” Nói xong, nàng xoay người đi lên lầu.

Hạ Cảnh Điềm quần áo không nhiều lắm, chỉ có vài món, lần trước Kỷ Vĩ Thần mua cho Hạ Cảnh Điềm những kia quần áo, nàng toàn bộ để lại trong tủ treo quần áo, nàng một chiếc cũng không mặc. Một túi xách vừa vừa đã chuẩn bị xong, vừa thu thập gì đó, Hạ Cảnh Điềm vừa hung dữ cắn răng, lần đầu dâng lên căm hận mãnh liệt như vậy, coi mình là gì chứ? Giống như đem nàng thành đồ vật, khi cần tiện tay mang tới, lúc không cần cũng không lưu tình chút nào đá văng ra, loại cảm giác này tựa như hắn hung hăng giáng xuống nàng một bạt tai.

Hai mươi phút sau, Hạ Cảnh Điềm buông lỏng túi đứng ở trước mặt Kỷ Vĩ Thần, nhìn trước mắt người đàn ông biểu lộ đạm mạc, nàng thật vui vẻ, vui vẻ vì từ nay về sau không bao giờ nữa phải gặp lại gương mặt này. Nếu như không phải không thích hợp, nàng thật muốn cười to vài tiếng bày ra vui mừng. Hít thở sâu một hơi, Hạ Cảnh Điềm cố gắng đẩy một cái mỉm cười khó coi, “Kỷ tổng, tôi đi trước.” Cũng đang lúc xoay người đi xong, Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt nhỏ nhắn mọi vui vẻ đều không có, thay vào đó là mặt không biểu tình.

Sau lưng, Kỷ Vĩ Thần nheo lại con mắt, nhìn qua bóng dáng nhỏ nhắn rời đi, đại sảnh trống rỗng làm cho hắn chau nhanh lông mày. Cô gái này xuất hiện đột ngột cũng rời đi dứt khoát, tại đây thời gian ở chung, hắn đối với nàng ảnh hưởng không nhiều lắm, nhưng trong trí nhớ lại tự dưng có nhiều hơn một khuôn mặt tươi cười tinh khiết, trong mơ hồ đã rung chuyển lòng không gợn sóng của hắn, hắn buổi sáng hôm nay cố ý chờ ở đại sảnh, là hy vọng cô gái này sớm một chút rời đi, nhưng là khi thấy nàng cầm vali đi ra khỏi đại sảnh kia một chớp mắt, tâm vì cái gì lại có một loại cảm giác ngơ ngẩn mất mác? Tựa như thiếu đi một cái gì.

Bực bội đứng người lên, không chú ý tới cảm giác đang sinh sôi trong lòng, hắn đi ra đại sảnh.

Hạ Cảnh Điềm xuất hiện ở cửa chính trong nháy mắt, bị đè nén trong lòng dường như bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nàng rốt cuộc không cần trở lại cái chỗ này. Ở tại nơi này đã cho nàng nhiều chuyện không vui vẻ, chỉ có lo lắng hãi hùng, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, nàng dám thề nàng không có một ngày thư thái qua, sống quả thực không giống chính mình.

Đang lúc Hạ Cảnh Điềm đang cảm khái, một cỗ xe màu đen vọt ra, Hạ Cảnh Điềm chú ý ánh mắt vô tình nhìn đến ở vị trí lái – Kỷ Vĩ Thần, trong lòng có một cảm giác nói không rõ tên, lạ lẫm làm cho Hạ Cảnh Điềm không dám thừa nhận. Loại cảm giác này rất nhanh bị nàng vẫy vẫy đầu bỏ qua, nàng nhìn thời gian, hiện tại quan trọng nhất chính là nhanh lên tìm được phòng ở, hảo an bài chính mình cuộc sống sau này.

Đi ở trên đường phố, Hạ Cảnh Điềm đột nhiên có cảm giác rất cô đơn, trước kia bởi vì ở trong biệt thự Kỷ Vĩ Thần, nàng chưa từng có nghĩ tới sẽ không có chỗ để đi. Hôm nay, trong thành phố lạ lẫm, không khỏi có chút cảm giác thê lương, mỗi khi lúc này người ta đều nhớ tới tại bạn bè, Hạ Cảnh Điềm cũng không ngoại lệ. Nàng lúc ban đầu là nghĩ tới A Nhã cùng Tiểu Ngữ, nhưng bây giờ là thứ tư, họ sớm đã vào công ty đi làm, nàng nghĩ tới Đỗ Thiên Trạch, đang nghĩ nàng lại không muốn phiền toái hắn, cuối cùng dứt khoát không gọi hắn, trước tiên gọi điện thoại hướng Ngô Kiệt xin nửa ngày nghỉ, sau đó bắt cái taxi, bắt đầu tìm kiếm lấy phòng ở.

Bởi vì lần trước đi qua chỗ ở của A Nhã, Hạ Cảnh Điềm biết ở đó tiền thuê không phải rất mắc, hơn nữa loại phòng nhỏ thích hợp các công nhân viên như nàng ở được. Cuối cùng chọn tới chọn lui, Hạ Cảnh Điềm chọn trúng một gian ở cách vách A Nhã, sáu mươi mét vuông, nhưng đối Hạ Cảnh Điềm mà nói, cái này đã xem như tốt nhất rồi, cách chỗ làm không phải rất xa, lại không quá vắng vẻ, hơn nữa còn có A Nhã làm hàng xóm.

Thu thập trong chốc lát đã đến giữa trưa, Hạ Cảnh Điềm tranh thủ thời gian chạy đi công ty. Đi ở cao ốc Kỷ thị, Hạ Cảnh Điềm đã hoàn toàn thay đổi một tâm tính khác, có loại cảm giác được phóng thích, không cần phải lo lắng người khác sẽ biết thân phận của nàng, không cần phải lo lắng ở cửa thang máy gặp được Kỷ Vĩ Thần mà có vẻ xấu hổ khẩn trương, loại cảm giác này thật tốt.

Trở lại văn phòng, phát hiện Ngô Kiệt không ở đó, chắc là đi họp chưa có trở về, Hạ Cảnh Điềm vừa đi vào đến liền tiếp một cuộc điện thoại, bắt đầu vùi đầu vào công tác.

Tại cao ốc Kỷ thị tầng hai mươi ba tầng, trong phòng họp Kỷ Vĩ Thần trước sau như một lý trí nghe các quyết sách của các hạng mục, cẩn thận nghe báo cáo, ánh mắt tinh tường sáng quắc, lóe ra trí tuệ, trước công việc hắn tỉnh táo đến đáng sợ, mỗi lần họp báo cáo đều là cẩn thận.

Họp tan, trong phòng họp yên tĩnh Kỷ Vĩ Thần ngồi yên lặng, trong tay cầm điếu thuốc, nheo lại con mắt ẩn ẩn có chút tơ máu, như là ngủ không đủ giấc, môi mỏng khẻ nhếch, kiên nghị mà hữu lực, tối hôm qua hắn thật sự ngủ không ngon.

Đã xong một ngày khẩn trương, Hạ Cảnh Điềm trở lại phòng nhỏ của chính mình, A Nhã cùng Tiểu Ngữ cũng tới, mua ba phần ăn, ba cô gái vừa trò chuyện vừa ăn, không biết bao nhiêu vui vẻ. Lúc này Hạ Cảnh Điềm mới cảm giác mình tận lực hòa nhập cùng hai người bạn, có thể không e ngại gì nữa, thoải mái cười to, nói chuyện về trang phục, đồ trang điểm cùng du lịch.

Đêm đã khuya, mệt mỏi, tiễn Tiểu Ngữ cùng A Nhã xong, Hạ Cảnh Điềm sớm tắm một cái rồi vào nằm trên giường nhắm mắt lại. Nguyên lai tưởng rằng chính mình sẽ rất nhanh buồn ngủ, lại phát hiện nằm trên giường lạ lẫm một chút buồn ngủ đều không có, trong đầu không biết suy nghĩ cái gì đều ngổn ngang, không định. Nàng bắt đầu nhớ lại mọi chuyện cùng Kỷ Vĩ Thần đã từng phát sinh, theo lần đầu tiên gặp mặt đến tối hôm qua, đối với Hạ Cảnh Điềm nó giống như là một giấc mộng, nếu như đổi lại nửa năm trước nàng nằm mơ cũng không nghĩ mình sẽ có một kinh nghiệm như vậy, nhưng là vì bệnh của cha, nàng không có hối hận qua, cũng chưa từng có ý niệm hối hận trong đầu.

Gần 12h đêm, Hạ Cảnh Điềm trong mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Trong ánh đèn vàng, che chắn dưới hành lang như ẩn như hiện chiếu vào hai thân thể triền miên, tiếng thở dốc, tiếng rên nhẹ không dứt lọt vào tai, tay trắng nõn mảnh khảnh vòng ở lưng rộng lớn của đàn ông, cố gắng vặn vẹo thân thể như rắn quấn quýt lấy. Mập mờ ma xát hạ thân người đàn ông, cô gái lông mi cong dài, đôi mắt như say gợn sóng nhộn nhạo, gợi cảm yêu mị, ở dưới thân thở dốc yêu kiều, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưởng thụ say lòng người.

Một phen tình cảm mãnh liệt qua đi, cả gian phòng phiêu đãng một loại khí tức hoan ái, cô gái từ phía sau cui vào lồng ngực rộng lớn, mập mờ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Thần, , đang suy nghĩ gì đấy?”

Kỷ Vĩ Thần bứt lên khóe môi, thon dài tay mập mờ nắm chiếc cằm mềm mại, thanh âm trầm thấp vô cùng có hứng thú hỏi: “Em thích tôi nghĩ tới cái gì?”

Cô gái nghe câu hỏi như thế, trong đôi mắt tuyệt mỹ hơi sững sờ, cuối cùng cười đến ngọt ngào mà hấp dẫn. Mảnh khảnh tay đều ở trên lồng ngực rắn chắc, ánh mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ làm cho người ta hoa mắt, si ngốc cười nói: “Chỉ cần là anh, chỗ nào em cũng thích.” Nói xong, cặp môi đỏ mọng nhẹ nhàng in lên một bên mặt hoàn mỹ một cái hôn, khi hắn bên tai thổi khí, “Anh không biết anh có bao nhiêu mê hoặc người ta sao? Trên người của anh có sự hấp dẫn mà phụ nữ không thể cự tuyệt.” Nói xong, tay khiêu khích vẽ loạn lên ngực hắn, ngón tay bắt đầu trượt xuống dưới, nửa đường bị tay to bắt được, Kỷ Vĩ Thần xoay người xuống giường, cầm lấy một bên đồ ngủ mặc lên.

Sau lưng, cô gái có chút hoang mang nhướng mày: “Thần, anh làm sao vậy?”

“Em có thể đi.” Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt lên tiếng.

Cô gái quay đầu lại nhìn một cái ngoài cửa sổ đêm đen nhánh, có chút kinh ngạc lên tiếng nói: “Hiện tại?”

“Em hẳn là tinh tường quy tắc của tôi, tôi không thích giữ phụ nữ qua đêm.”

Những lời này càng nặng nề đem mộng tưởng của cô gái đánh tỉnh, cô nhướng nhướng mày, tâm không cam lòng từ trên giường đi xuống, nhặt lên trên mặt đất quần áo mặc vào. Lúc gần đi ngoái đầu nhìn lại một cái bóng dáng lạnh lùng, cắn cắn môi dưới, bước ra cửa phòng. Cô không phải lần đầu tiên đi vào đây, cho nên cô rất rõ ràng, nếu như còn muốn lại đi vào căn phòng này, chỉ có thể tuân thủ quy tắc của người đàn ông này.

Lẳng lặng mở cửa, Kỷ Vĩ Thần bóng dáng cao to đi ra khỏi, đi vào trong đại sảnh, lấy ra bình rượu đỏ uống. Thái độ bất cần lười biếng, lông mi dài che đi sự thâm thúy như biển trong ánh mắt, rượu vào trong miệng, nhưng hôm nay rượu như thế nào lại mất đi hương vị của ngày thường? Hắn có chút bực bội nhăn lại lông mày, một mình nhìn quanh đại sảnh trống rỗng, ánh mắt có chút chạm đến cửa phòng đóng chặc, có như vậy một chớp mắt, hắn nghĩ đến, trong lúc này sẽ có một cô gái đang say ngủ.

Rượu trong tay đã vô vị, hắn cũng có chút hoài niệm một ly cà phê trong đêm khuya, tinh khiết và thơm hương luôn làm hắn yên tĩnh tâm hồn. Nhưng hôm nay ai ở đêm khuya vì hắn pha cà phê? Hắn cũng có chút tức giận nhớ đến cô gái kiai, nàng rời đi nhìn như không có mang đi cái gì, lại mang đến sự xáo trộn trong cuộc sống của hắn.

Trong phòng Đỗ Thiên Trạch, tối nay có một vị khách nhân, Lâm Tiểu Dạ một thân gợi cảm áo ngủ đứng ở trước mặt Đỗ Thiên Trạch, cơ hồ che không được bộ phận đầy đặn hoàn toàn bại lộ trong mắt Đỗ Thiên Trạch, da thịt nhẵn nhụi xinh đẹp vô cùng. Đỗ Thiên Trạch nhìn không chớp mắt cô gái trước mắt, biết rõ ý đồ của cô, lông mày nhăn lại, giọng điệu rất không khách khí hạ lệnh trục khách: “Trở lại phòng của em đi.”

“Không, đêm nay em muốn ngủ ở trong này.” Lâm Tiểu Dạ có chút bá đạo lên tiếng, cô sớm muộn gì cũng là người của hắn, từ lần đầu tiên nhìn thấy của hắn đã quyết định, nàng cũng đã bị mê hoặc. Nàng yêu thích hắn thái độ nhìn như bất cần đời, cũng không chú ý cái gì, yêu thích hắn mày kiếm mắt hoa đào tràn đầy đa tình, làm cho người ta không nghĩ qua là sẽ rơi vào tay giặc. Yêu thích trên mặt hắn thỉnh thoảng cười làm cho người ta hoa mắt, chỉ cần là của hắn hết thảy, nàng đều thích, cả đời này, ngoại trừ người này, trong nội tâm nàng rốt cuộc không chứa người thứ hai.

Đỗ Thiên Trạch có chút bất đắc nhăn lông mày: “Em muốn ngủ chỗ này, vậy anh nhường em.” Nói xong, bóng dáng thon dài đứng lên, muốn hướng ngoài cửa đi. Sau lưng Lâm Tiểu Dạ hai tay đột nhiên vòng ở eo của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên lưng hắn, vội vàng kêu lên: “Anh Thiên Trạch, cầu xin anh không cần phải đi.”

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay được đăng

22-07-2016 77 chương
Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Trích đoạn:Mà cả nhà Ôn đại nhân lúc tiếp chỉ nghe được câu ”Quá mức được

23-07-2016 121 chương
Cô dâu mạo danh - Kinny

Cô dâu mạo danh - Kinny

Giới thiệu: Tôi -Hạ Phi Khanh- 19t, cao 1m59, có khuôn mặt dễ thương. Năm tôi 10t ba mẹ

13-07-2016 33 chương
Heo Con Say Giấc

Heo Con Say Giấc

Cá nhân mình thấy truyện ngôn tình Heo Con Say Giấc rất hay còn không biết mọi người

21-07-2016 48 chương
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào

Trích đoạn:Anh biết, cổ cô là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần anh phà hơi thở vào, nó

21-07-2016 12 chương
Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng là một trong 2 tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Trương Đỉnh Đỉnh

23-07-2016 94 chương
Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng là một truyện ngôn tình sủng kể về một anh chàng mang trong

22-07-2016 10 chương
Ngày không bình thường

Ngày không bình thường

Tôi không biết tại sao tôi lai ấn tượng ngay lập tức với cô gái ở quán cafe hôm ấy

24-06-2016
Con gái

Con gái

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Con gái đứng

27-06-2016
Lâu đài cát

Lâu đài cát

Với tôi, cuộc sống đẹp là khi ta sống mà có điều gì đó để hy vọng, trông mong.

24-06-2016
Túi khôn

Túi khôn

Bạn và tôi, thế hệ tuổi trẻ của chúng ta có thể nhiều bằng cấp hơn Ông - Bà- Cha -

26-06-2016
Tình cũ

Tình cũ

Anh chủ động đợi nàng ở bãi giữ xe, nàng dắt con gái đến gần, hỏi anh có khỏe

30-06-2016
Cửa sổ tâm hồn

Cửa sổ tâm hồn

Hai người đàn ông, hai bệnh nhân trong bệnh viện. *** Trên chiếc giường ở sát khung

24-06-2016
Đức năng thắng số

Đức năng thắng số

Nhà Vua rất đỗi ngạc nhiên, hỏi tại sao lại như thế. Bao Công sợ hãi quỳ xuống kể

24-06-2016