Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 20 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 67 - Nếu như có kiếp sau (Hết)

↓↓

"Anh không từ bỏ được em..."

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tại sao?


Anh nói anh không từ bỏ được em mà lại rời khỏi thế giới này trước em, anh đi nhanh như vậy...


Giỏ biển lạnh băng thổi qua không hề có một chút lưu luyến.


Hơi thở tôi đông cứng lại, cơ thể cứ thể rơi xuống đất, có thứ gì đó từ một nơi không nhìn thấy trong cổ hỏng, từng chút từng chút mạnh mẽ trào ra


"Anh trai..." Tiếng vẫn chưa phát ra, máu đã chảy ra trước.


Một đôi tay hoàng sợ kéo tôi lại "Ngưng Tịch, Ngưng Tịch..."


Tình huống này nhất định rất đáng sợ, tôi rất muốn nói vài lời gì đó với Tư Dạ. Nhưng máu lại giống như một dòng nham thạch nóng chảy không ngừng cuồn cuộn chảy ra từ miệng tôi.


Giọng nói của anh cũng càng lúc càng bay xa, rất nhanh ý thức đã biến mất.


Lúc tôi tỉnh lại đã là đêm hôm sau, tôi nằm trong lòng Tư Dạ, cơ thể mềm chút, khóc suốt không hề muốn ngừng lại.


"Anh ấy đâu rồi?"


"Vẫn ở tầng hầm, anh định đưa anh ta về nghĩa trang của Hiên Viên gia ở Hà Lan, được không?"


Tôi lắc đầu, "Chôn ở đây đi, anh ấy sẽ không muốn về đó đâu."


"Được, anh sẽ cho người đi xử lý..."


Anh ôm vai tôi, khẽ nói


"Vì sao anh ta lại làm thế? Anh ta sợ em báo thù sao?"


Tôi xoay người ngã lên giường, mệt mỏi nói "Anh ấy chưa từng sợ, anh ấy là vì không muốn để em cô đơn dưới kia, cho nên... đi xuống đó trước chờ em."


Tư Dạ hôn nhẹ tôi "Có anh ở đây, làm sao em cô đơn được?"


Tim tôi siết chặt, xoay người dựa sát anh, môi dán vào tai anh "Tư Dạ, em rất khó chịu, ôm em đi..."


"Ngưng Tịch, không được, cơ thể em..." Anh thò tay vào trong áo tôi, ấn chặt vào lồng ngực tôi


Tôi chạm trán vào môi anh, "Tư Dạ, ôm e,. Để em biết em còn sống."


Cả người tôi run lên như bị lạnh, dán chặt vào ngực anh, khẽ vuốt ve


Người anh rất nóng, nóng như một đám lửa.


"Ngưng Tịch, em sẽ không chịu nổi đâu..." Hơi thở anh đã dồn dập nhưng vẫn cố chấp đảy tôi ra bằng được


"Em không còn sống được mấy ngày nữa, hãy thiêu em đi nhé, để em chết đi trong giây phút rực sáng nhất của cuộc đời, không phải rất tốt sao?"


Anh không nói chuyện nữa, vì không còn thời gian nói chuyện,


Chúng tôi ôm lấy nhau như đang ở trong ngày cuối cùng của cuộc đời, hấp thụ độ ấm của nhau


Lúc ban đầu, chúng tôi để vết thương đối diện vết thương, cô đơn đối diện cô đơn, hai linh hồn cô quạnh như nhau dùng dục vọng để đo chiều sâu của tình yêu.


Sau cùng, cơ thể toàn vết thương của chúng tôi, chỉ còn lại cô đơn, tình yêu đã tan thành mây khói ở trong khe hở của thời gian.


Cơ thể tôi, cơ thể anh, cơ thể chúng tôi đều đang cử động, chúng tôi đều còn sống.


Cảm giác còn sống thật tốt, tại sao trước đây chúng tôi không phát hiện ra?


Thực ra hạnh phúc rất đơn giản, hai người ôm nhau, đó là một thế giới, vì sao chưa từng trân trọng nó?


Tôi chảy rất nhiều nước mắt, môi anh có nước mắt tôi, có vị tanh của máu


"sao lại khóc? Anh làm em đau à?" tay anh run lên, vụng về lau nước mắt cho tôi, không để nước mắt tràn vào miệng tôi, không để tôi nếm được vị của máu tươi


Tôi khóc lắc đầu, Tư Dạ rất dịu dàng, tuy rằng tôi không cảm nhận được, nhưng tôi biết rằng anh nhất định yêu tôi rất dịu dàng.


Tôi khóc là bởi vì, Tư Dạ, em lại sắp mất anh rồi...


Cánh tay của tử thần có thể làm ngừng sinh mệnh của em, nhưng ông ta không thể làm cuộc sống của anh ngừng lại được


Cả đời chúng tôi đều sống trong bóng tối vô phương cứu chữa, bây giờ tôi muốn chúng ta cùng tìm ra một lối thoát, tóm lấy ánh sáng, ra khỏi bóng tối.


Tôi lại mỉm cười, vừa khóc vừa cười, không biết là muốn khóc, hay là muốn cười nữa.


"Tư Dạ, anh biết em mong nhất điều gì không?"


Anh hôn lên môi tôi "Bất luận em mong điều gì, anh đều sẽ cho em, anh thuộc về em, luôn là của em."


Tôi cười rất vui, thực sự rất muốn nghe anh nói như vậy, so với những lời yêu đương ngọt ngào, thứ này còn làm tôi say hơn.


"Em mong anh sống." Tôi dùng cây kim bạc giấu trong bàn tay chọc vào gáy anh


Anh nhanh chóng bắt lấy tay tôi, nếu tôi có thể nhìn thấy nhất định sẽ thấy được đôi mắt anh tràn đầy cầu khẩn và sợ hãi


Anh nhéo tôi khiến xương cốt nhộn nhạo vang lên, đau đớn nói ra hai chữ "Không thể..."


Sau đó ngay lập tức ngã lên người tôi.


Tôi lật người, dán sắt vào mặt anh, "Xin lỗi, em đang lừa anh. Em không thể mang anh đi được, cuộc đời em đã đi đến điểm cuối cùng rồi nhưng cuộc đời anh vẫn chưa tận."


"Em thực sự muốn làm vậy sao?" Bắc Nguyệt đi tới, đem chiếc áo ngủ không biết lấy từ đâu khoác lên người tôi


Tôi mặc áo thật nhanh, gật gật đầu "Vâng, lại phải làm phiền anh rồi."


"sao không để anh ta bên em thêm vài ngày nữa, cứ kết thúc như vậy, em nỡ sao?"


Tôi cười khổ "Em sợ bản thân không chịu được sẽ đưa anh ấy cùng đi."


"Từ lúc mới bắt đầu em đã lên kế hoạch cho tất cả, gọi anh tới chính là để thôi miên anh ta, thay đổi kí ức của anh ta, phải không?"


Tôi giang cánh tay ôm lấy chính mình, "Lúc đầu em không nghĩ sẽ làm như vậy. EM nghĩ là anh ấy phẫn nộ đủ rồi, phát tiết đủ rồi, báo thù đủ rồi thì có thể không thèm để tâm mà buông ta, hoặc là sẽ nhanh chóng thả em ra. Anh ấy là một người có lòng báo thù rất mạnh, em không nghĩ rằng anh ấy còn muốn em nữa. Thế mà anh ấy lại nói, hoặc là cùng anh ấy, hoặc là giết chết anh ấy. Em không thể giết anh ấy cũng chẳng cách nào cùng anh ấy, em chỉ có thể để anh ấy quên em đi."


Bắc Nguyệt ôm lấy bờ vai run rẩy của tôi, bất lực hỏi


"Nhưng em cam lòng biến mất trong cuộc đời anh ta như vậy sao? Từ nay về sau, trong tim Hoàn Tư Dạ sẽ không còn cái tên Hiên Viên Ngưng Tịch nữa."


Anh ngừng lại một chút, nâng mặt tôi lên, từng câu từng chữ, rõ ràng


rành mạch


"Anh ta sẽ không còn biết em là ai, sẽ không thương nhớ em, sẽ không còn yêu em nữa. Anh ta thậm chí còn không biết là em từng tồn tại trên thế giới này, chết một cách cô độc như vậy, em chịu đựng sao?"


Tôi cười thê lương, "Không chịu nổi cũng phải chịu, nhưng không lâu nữa em sẽ chết, cho nên em sẽ được giải thoát nhanh thôi. Có điều..."


Tôi giữ chặt tay anh, "Bắc Nguyệt, anh thì phải làm thế nào?"


"Thì ra, em vẫn còn nhớ đến anh." Anh ôm tôi cười khổ "Đáng tiếc, anh không thể tự thôi miên chính mình. Bằng không, anh cũng muốn quên em đi."


Tôi run lên, "Bắc Nguyệt, em..."


"Đừng nói xin lỗi với anh nữa." Anh ngắt lời tôi, lạnh lùng mà kiên định nói


"Từ đầu đến cuối người em có lỗi nhất chính là bản thân em. Anh sẽ không chết, nếu em không muốn sống trong lòng anh ta, vậy hãy sống trong lòng anh đi. Cho dù em vứt bỏ thế giới này thì anh cũng không nỡ để cả thế giới vứt bỏ em, khiến em cô đơn lẻ loi chết trong cô độc."


Tôi vùi mặt vào ngực anh, "Cám ơn, có anh tiễn em, em có thể yên tâm đi rồi."


Quá trình thôi miên rất phức tạp, phải mất đến mấy ngày mấy đêm không ngừng cấy kí ức giả vào người bị thôi miên.


Bắc Nguyệt đã chết tạo cho anh một kí ức giả, hơn nữa còn khiến anh tin rằng ký ức giả đó chính là ký ức nửa đời trước của anh.


Ký ức giả kia hầu như giống với cuộc đời đã qua của anh, chỉ khác là không có tôi, Bắc Nguyệt gạt tôi ra khỏi ký ức của anh.


Một khi thôi miên thành công, phần ký ức hư cấu kia sẽ mọc rễ trong đầu, sẽ không có hỗn loạn, không có hạn sử dụng, không ảnh hưởng đến tác dụng của bộ não.


Trên thế giới này, không có thuật thôi miên nào hoàn mỹ thế này nữa, hoàn mỹ đến tàn khốc


Anh sẽ mãi mãi quên tôi, cả đời cả kiếp sẽ không bao giờ nghĩ đến tôi nữa.


Mỗi lần nghĩ đến điều đó, trái tim tôi rất đau, đau đến mức phải cắn lên mu bàn tay mình, thậm chí cắn đến chảy máu.


Mất đi cảm giác thì cơ thể không đau nhưng trái tim vẫn đau như vậy.


Sức khỏe tôi càng lúc càng tệ, sinh mạng tôi đang dần dần trôi đi, từng chút khô héo dần


Thế nhưng tôi vẫn chưa muốn chết, chưa nhìn thấy kết quả tôi mong muốn, tôi không nhắm mắt được


Tròn bốn ngày, tôi vẫn ngồi bên cạnh họ, nghe thấy Tư Dạ lặp lại từng câu từng chữ mà Bắc Nguyệt nói với anh trong khi thôi miên, giống như một chiếc máy ghi âm có tính năng cực tốt, anh đang đặt bản thân mình trong một giấc mộng.


Phần ký ức đó đang chậm chạp mọc rễ trong đầu anh, nảy mầm, nở ra từng bông hoa xinh đẹp, chỉ là không có tôi.


Cuối cùng, Bắc Nguyệt nói, "Xong rồi, cuối cùng trong ký ức của anh ta cũng không còn ký ức nào thuộc về em nữa. Điều đó đối với em có phải là một kết thúc hoàn hảo hay không?"


Có phải là hoàn hảo hay không, cần phải dùng thời gian để chứng minh.


Tôi chỉ biết cười cay đắng, "Đến lúc nào anh ấy sẽ tỉnh lại?"


"Tối mai..."


"Vậy ngày mai chúng ta hãy rời khỏi đây đi, sau đó thông báo cho người của Thiên Nhất Minh tới nơi này đón anh ấy."


Anh đi tới, ôm lấy tôi "Được, chúng ta về Nhật đi. Cô vẫn đang ở Nhật chờ em..."


"Anh nghĩ sẽ chôn em cùng với mẹ sao?"


"Em không muốn vậy à?" Bắc Nguyệt đặt tôi lên giường, giúp tôi đắp kín chăn


Tôi lắc đầu, "Bắc Nguyệt, đừng lập mộ cho em. Sau khi em chết hãy đem cơ thể em và tất cả những gì có thể chứng minh sự tồn tại của em đốt hết đi, sau đó rải lên mặt biển nhé."


Tay anh siết chặt, "Em sợ anh ta sẽ nhớ đến em sao? Đừng! Như thế này đã là quá tàn nhẫn và khắc nghiệt rồi."


"Em biết nhưng cho dù chỉ có một phần trăm nguy cơ, em cũng không thể mạo hiểm."


Anh im lặng một giây, thở dài một tiếng, "Được rồi, có lẽ chỉ có làm như vậy em mới không còn vương vấn nữa, mới có được tự do hoàn toàn."


Tôi cười, hài lòng chui vào chăn, thẳng thắn ngay ngắn nằm xuống,

Chương trước

↑↑
Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng là cuốn tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Anh Túc, cùng với

22-07-2016 28 chương
Phép Màu

Phép Màu

Phép Màu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình hài hước về một cặp vợ chồng trẻ vừa

22-07-2016 16 chương
Cảm Thụ Mập Mờ

Cảm Thụ Mập Mờ

Trích đoạn:Vì vậy lúc này, tất cả nhân viên của công ty mới lý giải được vì sao

23-07-2016 11 chương
Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường là một trong những tác phẩm ngôn tình đề cao lên một tình

23-07-2016 60 chương
Như chưa bắt đầu

Như chưa bắt đầu

"Có phải chia tay một người mình vẫn còn yêu, thì còn đau khổ hơn gấp nhiều lần

26-06-2016
Tên con là Mạn Châu

Tên con là Mạn Châu

Vị bác sĩ trực tiếp đỡ đẻ cùng ê kíp hôm đó không ai kiềm được nước

25-06-2016
Hà Nội về đêm

Hà Nội về đêm

(khotruyenhay.gq)  Viết cho một đêm mất ngủ... *** Tôi chưa từng yêu Hà Nội, quá

29-06-2016
Ít ra còn có anh

Ít ra còn có anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Minh

25-06-2016
Ăn giỗ

Ăn giỗ

Một hôm, họ nhà Khỉ có giỗ nên mời Heo và Bò tới nhà ăn cỗ. Xong xuôi, chiều

24-06-2016

Insane