XtGem Forum catalog
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 134 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 64 - Luân hồi

↓↓

Vừa tiếp xúc với nước trong chén, lá trà lập tức chìm xuống dưới, chỉ trong một cái nháy mắt, trong chén đã có mây trắng cuồn cuộn, hoa tuyết nhảy múa, một loại hương thơm thanh nhã đánh thẳng vào mặt. Chưa cần thưởng trà, chỉ đơn thuần là ngửi mùi trà mới pha đã thấm tận vào ruột gan rồi...

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thực sự, cảnh tượng kỳ lạ trước mắt đã khiến hai người phụ nữ cùng lúc nín thở, không dám chớp mắt, nhìn chén trà kì lạ nhưng tràn đầy sắc xuân trước mắt.


"Nhưng, có lẽ trong mơ anh ấy cũng không thể ngờ được, là cô âm thầm giúp anh ấy lật đổ Xích Vũ." Ánh mắt Na La chuyển từ chén trà lên gương mặt tôi, ánh mắt sắc bén nhưng một con dao bóng loáng.


"Cô sẽ không nói ra chứ?" Tôi tinh quái cười một cái, đem nước trà xanh biếc trong chén thủy tinh trong suốt trà rót vào ché trà trước mặt cô.


"Dù sao những tin tức tôi cung cấp cho cô đã khiến cô thực hiện được những tâm nguyện của mình, từ một góc độ nào đó, cô chính là người quan trọng nhất của anh ấy."


"có điều anh ấy lại không biết mỗi chuyện anh ấy làm chỉ là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, vốn tưởng rằng có thể tiến đến gần nhưng cuối cùng vẫn chỉ là kéo dài thêm khoảng cách mà thôi. Xích Vũ chỉ là bắt đầu, tiếp theo chính là Hoàng gia, thậm chí là Hải Lai Nhân, hễ là người có quan hệ với cô anh ấy đều sẽ không bỏ qua, tận đến khi nào ép được cô xuất hiện mới thôi."


Tôi đưa bàn tay mình ra ôm lấy chén trà, nó làm phỏng tay tôi giống như một ngọn lửa mãnh liệt cháy sáng, thiêu đốt khiến cơ thể con người không còn chỗ nào lành lặn.


Thở dài một hơi thật sâu, lẩm bẩm "Tạm thời anh ta vẫn chưa mạnh mẽ đến mức có thể động được đến hai đại gia tộc này. Có người đem đánh đồng thời gian là thuốc chữa thương thuốc nhất. Trái lại, tôi lại cảm thấy nó càng giống như một tên sát thủ âm thầm hơn, có thể giết chết hoàn toàn quá khứ, ngay cả một mảnh áo giáp cũng không chừa lại."


Na La không đồng ý, nói "Sợ là anh ấy chưa kịp quên mất thì thế này cũng đã bị anh ấy làm cho long trời lở đất. Cô có biết bây giờ anh ta đáng sợ nhường nào không..."


Ánh mắt cô ta rời khỏi tất cả mọi thứ phía trước, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó nhưng tuyệt đối không phải là chuyện vui.


Bởi vì ánh mắt cô ta tràn đầy sợ hãi, cả người khẽ run lên, dùng tay trái ôm lấy cánh tay phải của mình, dường như làm vậy có thể khiến bản thân an toàn một chút, hoặc giả là có thêm một chút dũng khí.


"Anh ấy bắt đầu thích đùa giỡn với mạng sống của người khác, thích hành hạ thể xác và tinh thần người khác, thích tìm mọi phương pháp khiến người phản bội anh ấy chết một cách cực kỳ đau khổ, hoặc sống không bằng chết. Trước kia anh ấy chưa từng như vậy, mọi người đều nói anh ấy đã thay đổi rồi, trở nên điên cuồng, mẫn cảm, đa nghi, không thể khuyên nhủ được..."


Tôi mở to đôi mắt nhìn cô ta, mặc kệ tách trà trong tay nóng bỏng, cơ thể vẫn run lên cực mạnh như trước, một loại run rẩy phát ra từ linh hồn, giống như cô ta.


"Hiện tại, anh ấy có rất nhiều phụ nữ..." Trong giọng nói lo âu của cô ta mang theo một loại cay đắng khôn kể, "Tất cả chỉ là công cụ phát tiết dục vọng, anh ta rất thích hành hạ các cô ấy, chơi đủ rồi thì ném cho thuộc hạ, đã... chết rất nhiều người rồi."


Chén trà trong tay tôi ngay lập tức đổ xuống chân tôi, may là cách một lớp kimono nên không bị bỏng nặng. Nhưng vẫn có một tảng đỏ hồng lớn, người hầu đứng bên cạnh lập tức đưa khăn bông tới.


Tôi nhận lấy, không nói gì, phất phất tay ra hiệu cho họ đi xuống.


"Anh ấy... đối xử với cô thế nào?"


"cũng may, anh ấy rất dịu dàng với tôi..."


Trái tim dường như bị một thứ gì đó đâm vào, rất đau.


Tôi không nhìn cô ta, tay còn bận lau nước trên chiếu tatami, "Vậy thì tốt rồi, Na La cô hãy thông cảm cho anh ấy một chút. Cô biết đấy, bản tính của anh ấy không phải như vậy."


Cô ta đột nhiên nhướn mày cười một cái, khinh thường nói "tất nhiên là tôi biết, anh ấy chỉ là đau khổ quá, không có chỗ nào phát tiết nó ra mà thôi. Không làm như vậy, anh ấy không biết mình phải sống tiếp kiểu gì nữa."


Tôi gật gật đầu, không nói gì nữa


Không khí dường như đóng băng lại vào giây phút này, chúng tôi đột nhiên trầm mặc tựa như không còn gì để nói, kiểu trầm mặc đó đã từng tồn tại rất lâu giữa chúng tôi, nó khiến không khí căng thẳng hơn một chút.


"Nếu như..." cô ấy dừng lại một chút, giống như đang suy nghĩ có nên nói tiếp hay không,


Tôi nhìn cô ấy, chờ đợi vế tiếp theo.


"Cô không chết liệu cô có trở về bên anh ấy không?"


"Có chứ!" Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, khẳng định chắc nịch "Nếu tôi khỏe mạnh giống như cô... Không, chỉ cần khỏe mạnh bằng một nửa cô tôi cũng sẽ trở về bên cạnh anh ấy."


"Cho dù anh ấy thù hận cô, cho dù anh ấy bắt cô phải chịu nhiều tủi nhục, cô cũng trở về sao?"


Tôi cười, ngữ khí lại càng nghiêm túc hơn, "Kể cả anh ấy tùng xẻo từng thớ thịt trên người tôi, tôi cũng sẽ trở về bên anh ấy."


Trong mắt cô ta có thứ gì đó chợt lóe lên, đó là một thứ gì đó rất phức tạp, rất khó hiểu, khiến người ta không cách nào hiểu nổi, có lẽ ngay cả chính cô ta cũng không hiểu rõ hàm ý trong ánh mắt này.


Tôi lắc lắc đầu, thở dài nói "Rất hy vọng giả thiết của cô có thể biến thành sự thật, đáng tiếc, cuộc đời tôi không tồn tại giả thiết này. Thời gian của tôi không còn nhiều nữa, mà tôi cũng không muốn chết trước mặt anh ấy."


Cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, rất lâu rất lâu, dường như muốn tìm cho ra thứ gì đó trên mặt tôi.


Trời ngả về tây, ánh nắng chiều đẹp đẽ nhuộm đỏ khuôn mặt chúng tôi


"Cô nên về đi... miễn cho anh ấy sinh nghi." Tôi không đứng dậy, thậm chí còn không nhìn cô ấy, một cách tiếp khách chẳng hề lịch sự chút nào.


Cô ta đứng lên, không nói gì, đi thẳng về phía cửa


"cô biết không?" cô ta đột nhiên nói, "Mỗi lần lên giường với tôi, anh ta đều gọi tên cô, chúng tôi... đều chỉ là vật thay thế của cô mà thôi. Ha ha..."


Tiếng cười của cô ta kì quái mà cô tịch, đột nhiên quay đầu lại hung dữ nhìn tôi chằm chằm


"cô có vui không? Tuy nhiên tôi phải nhắc cô, nếu để anh ta bắt được cô, trừ phi cô chết, nếu không anh ấy sẽ cho cô hiểu rõ thế nào gọi là sống không bằng chết."


"Tôi biết rồi..." Tôi gật gật đầu, chén trà trong tay lăn tăn gợn sóng.


Trời đã tối, tôi hạ chén trà trong tay xuống, từ từ nằm trên chiếu tatami lạnh buốt.


Ánh trăng sáng tỏ giống như một cái vòng bạc treo trên màn đêm dày đặc đen tối, sao rải đầy trời, tựa như ánh mắt thâm tình của một người yên lặng chăm chú nhìn tôi.


Tôi lặng lẽ nằm ở đó, bị đêm tối trầm lặng và ánh trăng sao lộng lẫy bao bọc, ôm ấp, mặc kệ chúng lưu lạ trên da thịt giá lạnh của mình từng cơn xúc cảm khác thường.


Yên lặng nhắm mắt lại, hưởng thụ sự âu yếm của đêm tối. Đen tối dày đặc giống như một bàn tay dịu dàng dỗ dành sự trống rỗng, tịch mịch và khao khát của tôi.


Tư Dạ, em rất nhớ anh, nhớ cái ôm thấm đượm tình cảm của anh, lông ngực ấm áp, nụ hôn ngọt ngào, sự an ủi dịu dàng, chúng từng là bến bờ mãi mãi cho linh hồn phiêu bạt của em.


Nhưng, em lại đánh mất chúng rồi.


Em không sợ anh trừng phạt, cũng cam lòng đón nhận phẫn nộ của anh.


Tuy nhiên, em lại không thể đến bên anh được.


Cơ thể này đã không còn cách nào mang vui vẻ đến cho anh nữa, nó sắp khô héo rồi.


Cơ thể mang theo căn bệnh vô phương cứu chữa này cũng chẳng thể nào an ủi những xao động của anh nữa, nhìn thấy dáng vẻ thoi thóp này của em chỉ khiến anh càng thêm đau khổ mà thôi.


Quan trọng nhất là, em không thể để anh biết, để đổi lấy sự hồi sinh cho anh, em đã tiêu hao hết năng lượng sống trong cuộc đời mình.


Cho dù anh rất hận em thì cũng sẽ cảm thấy khó chịu vì điều ấy, phải không?


Đêm khuya...


Một đôi cánh tay mạnh mẽ bế tôi từ trên mặt đất lên, cơ thể lạnh buốt rơi vào trong một vòng ôm ấm áp tràn đầy mùi thơm.


"Bắc Nguyệt..."


Anh không nói gì, bế tôi về phòng của anh, đặt tôi lên giường anh, dần dần kéo bộ kimono trên người tôi xuống.


Kimono bị kéo xuống làm lộ ra làn da tinh mịn trắng trẻo như làn da của một đứa trẻ sơ sinh, trắng như tuyết, vô cùng hoàn hảo.


Có thể đem cơ thể nát tan không còn chỗ nào lành lặn đầy vết sẹo của tôi khôi phục đến mức độ này, tôi không thể không nghi ngờ y thuật chuyên môn của Bắc Nguyệt, thêm một lần nữa bội phục anh sát đất.


Nằm sấp trên giường anh, Bắc Nguyệt lấy thuốc mỡ ra nhẹ nhàng bôi lên làn da khắp người tôi. Loại thuốc mỡ này dùng 15 loại dược liệu quý tinh luyện mà thành, có thể làm mất đi những nốt chấm đỏ sau khi chỉnh hình sẹo.


Tay của Bắc Nguyệt rất ấm, rất dịu dàng, rất thoải mái, tôi cảm thấy hơi mệt mỏi và buồn ngủ


Làn da phía sau lưng bôi rất nhanh, Bắc Nguyệt không đánh thức tôi dậy, bàn tay linh hoạt thăm dò phía trước tôi, nơi đó một vết sẹo là do Lưu quang đâm vào bị thương, là vết sẹo khó mờ nhất trên cơ thể tôi.


Ngón tay thon dài của anh dính một chút thuốc mỡ lành lạnh, nhẹ nhàng xoa lên trước ngực tôi, rồi vô tình xẹt qua đầu ngực đang dựng đứng lên của tôi... Nhẹ nhàng run rẩy, nhưng không tiếp tục di chuyển nữa, đầu ngón tay vuốt nhẹ lên khe ngực của tôi, lòng bàn tay còn lưu luyến trên bầu ngực mềm mại của tôi.


Cảm giác được bàn tay âu yếm của anh, tim đập nhanh hơn, hơi thở cũng rối loạn, tôi mở mắt ra...


Quay sang, vùi đầu vào trong ngực anh, "Bắc Nguyệt, anh muốn em, phải không?"


"Ngưng Tịch..." Anh trìu mến vuốt ve làn da trần trụi sau lưng tôi


Tôi khẽ run lên, nói năng lộn xộn "Nhưng...em không thể cho anh được. Bởi vì, em không muốn khiến anh đau khổ hơn."


Anh ôm lấy tôi rất nhẹ, nhẹ nhàng như thể người trong vòng ôm đó làm bằng thủy tinh vậy, "Anh hiểu mà..."


Tôi ôm lấy cổ anh, rấm rứt khóc, "Bắc Nguyệt, em rất nhớ anh ấy, thực sự rất nhớ..."


"Anh biết, anh biết, nhưng nếu em không muốn nói ra chân tướng thì em không thể đi gặp anh ta. Anh ta sẽ hành hạ em còn khổ sở hơn cả Thương tận nữa..." Đôi mắt anh đầy xót xa hôn lên trán tôi, tóc mai của tôi và cả đôi mắt đầy nước của tôi nữa.


"Bắc Nguyệt, em phải làm thế nào đây?" Tôi cuộn tròn vào lòng anh, đôi mắt đẫm lệ ngước lên nhìn anh.


Anh khẽ xoa lên môi tôi, dịu dàng nói, "Kể cả Hoàng gia chỉ còn một người duy nhất cũng sẽ bảo vệ em đến cùng, Ngưng Tịch, anh sẽ không để bất kì người nào làm tổn thương em nữa."


Anh cởi kimono ra, ôm tôi vào ngực, dùng bộ ngực ấm nóng của anh an ủi sự cô đơn, lạnh lẽo, run sợ, bất lực của tôi.


Trong chăn nóng bỏng nhưng lại không phải loại lửa nóng của tình dục, chỉ là huyết nhục tương thông, dịu dàng an ủi đối phương, đó chính là sự dốc lòng chăm sóc của một linh hồn hiền hậu ôn hòa đối với một linh hồn bơ vơ khác.


Nằm trong lòng Bắc Nguyệt, những giọt nước mắt ngốc nghếch cứ thế trào ra, hết lần này đến lần khác.


Bắc Nguyệt dịu dàng hôn lên làm khô thứ chất lỏng mặn mặn mà băng giá đó cũng là hết lần này đến lần khác...


Mãi cho tới khi tôi đã mệt vì khóc mới rúc vào lòng anh run rẩy điên cuồng, anh ôm lấy vai tôi, dịu dàng vỗ vỗ lưng tôi.


Sau đó nằm đè lên người tôi, nụ hôn ướt át nóng bỏng hệt như mưa phùn mềm mại dịu dàng rơi lên từng tấc da thịt trên người tôi.


"Bắc Nguyệt..." Nước mắt của tôi lại muốn rơi xuống, ánh mắt nhìn anh tràn đầy thương cảm.


Anh thở dài một hơi, gật gật đầu, nghiêng người, một bàn tay nắm chặt lấy vai tôi, rồi không nhúc nhích nữa.


Tôi xoay người, tựa vào ngực anh.


Anh khẽ xoa bờ vai tôi, không nói gì nữa.


Tuy vậy, tôi vẫn hiểu được loại ngôn từ không thành tiếng của anh, muốn em, không chỉ là vì dục vọng, mà lý do lớn hơn là vì xót xa cho em


Nhưng Bắc Nguyệt à, em không biết anh có hiểu hay không, nếu như em có một cơ thể khỏe mạnh tinh khiết, em hi vọng nó có thể khiến anh vui vẻ hơn bất kì người nào, để đền đáp những đau khổ mà kiếp này em đã mang đến cho anh.


Nếu như em yêu anh, em cũng có thể yên dạ yên lòng hưởng thụ vòng ôm dịu dàng của anh, cùng anh thiêu đốt trong ngọn lửa dục tình.


Có điều, em đã héo tàn rồi, máu của em, cơ thể của em, thậm chí ngay cả hơi thở của em cũng mang hương vị mục nát của người chết.


Em không biết có phải người sắp chết đều có ước mơ như thế này không, phần xác bẩn thỉu sẽ được tách ra, chỉ còn lại một linh hồn thuần khiết


Cơ thể em đã không thể khôi phục lại sự thuần khiết nữa, em không thể khiến linh hồn mình cũng sa đọa giống nó được.


Không có tình yêu, em không tìm được một lý do thích hợp nào bắt chính mình đem thân xác sắp phải đối diện với cái chết đi làm vấy bẩn linh hồn trong trắng của anh.


Cho nên, Bắc Nguyệt, hãy tha thứ cho em lần cuối cùng, cũng như một sự kiên trì cuối cùng...


Sau hôm ấy, tôi không còn gặp lại Na La nữa. Mấy tháng sau, Bắc Nguyệt nói với tôi, cô ta đã chết rồi


Giây phút cuối cùng của một trận quyết đấu mang tính quyết định, cô ta đã chết trong cái bẫy do Vũ thiết kế.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Shock tình - Kawi

Shock tình - Kawi

Giới thiệu: Sự trở lại của một Kawi độc đáo hơn, cá tính hơn và sắc nhọn

15-07-2016 127 chương
Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Giới thiệu: Anh, sở hữu một cuộc sống đẳng cấp, phụ nữ đẳng cấp, quyền lực

09-07-2016 147 chương
Kiêu sủng - Đinh Mặc

Kiêu sủng - Đinh Mặc

Văn án: Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, người đàn ông quay mặt lại,

09-07-2016 23 chương
Cô dâu mạo danh - Kinny

Cô dâu mạo danh - Kinny

Giới thiệu: Tôi -Hạ Phi Khanh- 19t, cao 1m59, có khuôn mặt dễ thương. Năm tôi 10t ba mẹ

13-07-2016 33 chương
Hạnh phúc trọn vẹn

Hạnh phúc trọn vẹn

Ngay cả hai đứa con của cô cũng thấy hận mẹ, nhưng anh nói: "Cứ để cho mẹ con chơi,

29-06-2016
Tớ nhớ cậu!

Tớ nhớ cậu!

"Tớ nhớ cậu. Vậy cậu có nhớ tớ không?" Một chiều cuối đông, cái lạnh rét buốt

24-06-2016
Tình đầu dở hơi

Tình đầu dở hơi

Tình đầu à! Tình đầu lấy vợ có vui lắm không? Sao tình đầu cứ cười trên nỗi

26-06-2016
Nợ nhau lời xin lỗi

Nợ nhau lời xin lỗi

Mối tình đầu đã khiến trái tim cô băng lạnh đi. Cô thấy hận người cô đã yêu say

30-06-2016
Hoa độc

Hoa độc

Ẩn mình vào con hẻm tối, bên kia đường, mọi người đang vây quanh một cửa

24-06-2016