Duck hunt
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 12 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 61 - Con đường phía trước

↓↓

"Xin lỗi." Tôi chậm chạp nhận lỗi

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nguyên Húc cười, "Không cần, em lúc nào cũng tùy hứng, anh đã quen rồi."


Thấy anh mỉm cười thoải mái, trái tim băng lạnh của tôi lại ấm áp thêm một chút, khóe miệng tôi hơi cong lên một chút, trêu chọc anh


"Vậy sao anh lại trở về vậy? Nói thật, em còn tưởng là sẽ không còn gặp lại anh nữa?"


Ánh mắt Nguyên Húc đột nhiên buồn rầu, từ trong túi áo móc ra một thứ gì đó, đặt vào lòng bàn tay tôi.


"Là nó bắt anh về đây."


Tôi cúi đầu xem, là một mảnh vỏ đạn, bên trên có khắc ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, "Đề phòng Vũ"


Tôi đột nhiên cả kinh "Ở đâu thế?"


"Trong tro cốt của Nhược Băng. Anh vốn định an táng cậu ấy, nhưng lọ tro cốt anh không cẩn thận làm vỡ, vừa vặn lúc đó nó lăn tới chân anh, chắc là Nhược Băng khắc trước khi chết."


Tôi giật mình bụm miệng, nhìn chằm chằm vào mảnh vỏ đạn đó


Nhược Băng có một sở thích đặc biệt, sau khi giết người xong thường thích thu thập vỏ đạn.


Cho nên, những viên đạn anh dùng đều là tôi bảo người ta chế tạo riêng cho anh, tất cả vỏ đạn của anh đều làm từ bạc.


Mảnh vỏ đạn này đã mất đi màu sáng vốn có của bạc, trên bề mặt dường như dính một tầng rất dày thứ gì đó bị cháy, đó là máu của anh? Hay là thịt của anh?


Giờ khắc này, tôi không nghe thấy bất cứ điều gì, cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì.


Trong đầu không ngừng hiện ra cơ thể nhược băng chìm trong biển lửa, bị thiêu đến mức không nơi nào lành lặn, dáng vẻ giãy dụa đau khổ trong lửa cháy bừng bừng để khắc ba chữ kia.


"Sao nó lại chạy vào trong tro cốt của Nhược Băng được?"


"Chắc là cậu ấy nuốt nó vào bụng... Ngưng Tịch, đây là linh hồn của Nhược băng đang phù hộ cho em. Thấy em chịu khổ, cậu ấy chết không nhắm mắt..."


Lúc nghe thấy mấy con chữ "Cậu ấy chết không nhắm mắt" này tôi đã khóc, khóc không ra tiếng, nức nở như một đứa trẻ.


Nhược băng, nhược băng...


Em có lỗi với rất nhiều người, nhưng người vô tội nhất, bi thảm nhất chính là anh...


Em trước giờ chẳng bao giờ tin vào chuyện ma quỷ "Kiếp này nợ tình, kiếp sau báo đáp".


Em chỉ có một đời, và cũng chỉ có duy nhất một Thiện Nhược Băng trong đời.


Kiếp này nợ anh, em biết lấy gì trả cho anh đây? Em phải làm sao để trả nợ cho anh đây?


Nguyên Húc ôm lấy cơ thể đang run lên bần bật của tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, dùng loại ngôn ngữ không tiếng động an ủi tôi đang rơi nước mắt.


Nhưng tôi biết rõ trong lòng anh còn đau hơn tôi, đau hơn vạn lần.


"Anh định lén vào Hiên Viên gia tìm em, nhưng bảo vệ nghiêm ngặt quá, anh không vào được. Lúc loanh quanh ở xung quanh Tòa thành, gặp được Na La anh mới biết được tất thảy mọi chuyện. Là anh về trễ..."


Tôi nhẹ nhàng lắc đầu "Không, em phải cảm ơn anh , cũng phải cảm ơn vận mệnh, cuối cùng anh ấy cũng đối tốt với em một lần."


"Ngưng Tịch, bây giờ làm gì đây?"


"Mau chóng đến Hoàng gia đi, Vũ rất khôn ngoan, dấu vết để lại đều có thể khiến anh ta nghi ngờ. Chỉ có đến Hoàng gia, chúng ta mới được an toàn."


"Được, vậy chúng ta đi luôn bây giờ."


Đúng lúc này, ầm một tiếng, cửa đột nhiên bị người ta phá ra. Chúng tôi lập tức rút súng, nhắm thẳng vào người vừa xông tới.


Tập trung nhìn kỹ, thì ra là Đằng Tuấn đi mua rau về.


"Ngưng Tịch, đi mau! Có người bao vây căn nhà này."


Tôi đột nhiên ớn lạnh, nhanh vậy sao?


Chúng tôi tắt tất cả đèn, vén một góc rèm cửa lên nhìn ra ngoài.


Dưới sự che giấu của bóng đem mịt mờ, có ba luồng người đang đang âm thầm đi lại trong rừng cây, phân ra thành ba hướng là bên trái, trung tâm và bên phải chậm rãi đi về hướng này.


Tôi nhíu mày, hạ thấp giọng đến cực điểm nói với hai người họ trong bóng tối, "Các anh và Na La đưa anh ấy đi hướng cửa sau, em ở cửa trước sẽ dụ họ đi."


"Không được!" Đằng Tuấn bắt tay tôi, vội vã nói "Anh đi cùng em, để Nguyên Húc và Na La đưa anh ta đi."


Tôi nhìn anh một cái, "Người họ muốn là em, anh ở lại làm gì? Lại bán đứng em lần nữa phải không?"


"Ngưng Tịch..." Ánh mắt Đằng Tuấn nhìn tôi vừa kinh vừa sợ


Tôi liếc mắt nhìn anh, lạnh lùng nói "Đi hết cả đi! Ai trong các người ở lại đều trở thành gánh nặng của em hết."


Đằng Tuấn có vẻ như còn muốn nói gì đó, Nguyên Húc ngăn anh lại,nhìn tôi chăm chú


"Ngưng Tịch, bất luận xyả ra chuyện gì đều phải chờ bọn anh về!"


"Yên tâm, chỉ cần anh ấy sống, em sẽ không nỡ chết đâu. Các anh bảo vệ anh ấy chính là bảo vệ sinh mạng của em..."


Bọn Nguyên Húc đi rồi, tôi nhìn lên vết thương trên tay mình, đột nhiên nghĩ đến lần cùng Tư Dạ chơi trò bắn bia ở khu vui chơi, nhớ lại nụ cười vui vẻ như một đứa trẻ của anh, một nụ cười nhợt nhạt nở trên khóe miệng tôi.


Nhìn qua cửa sổ thấy đám người bên ngoài, tôi bình tĩnh cười, vứt súng lục trong tay xuống


Dời đi sự chú ý của họ là cách tốt nhất, cho nên tôi quyết định đi ra ngoài


Đám người mặc toàn màu đen khoác súng trên vai, đám người thấy tôi lập tức bao vây bốn xung quanh, nhưng lại không dám tiến đến gần quá.


Trước kia tôi độc ác đến mức nào họ đều biết, không ai dám tùy tiện tiến lên.


"Nhị tiểu thư, thiếu gia bảo chúng tôi đưa cô về nhà."


"Sao anh ta biết tôi không chết?"


"Lúc cô nhảy xuống, thiếu gia lập tức phái người phong tỏa ngọn núi đó, không tìm thấy thi thể cô."


Người cao một thước, ma cao một trượng. Một người đã điên cuồng đến mức ngay cả thi thể của bạn cũng không buông tha, dùng kế gì đi nữa cũng là uổng phí.


"Nếu tôi không đi cùng mấy người, thì sao?"


Người đó hơi nhíu mày, "Thiếu gia không dặn không được làm cô bị thương. Nhị tiểu thư, cô đừng làm khó chúng tôi."


Tôi nhếch môi cười, "Được, tôi không khiến anh khó xử, anh cũng đừng làm khó dễ tôi. Thứ anh ta dặn anh tiêm vào người tôi, hãy thu lại đi."


"Ơ..." Anh ta hơi lưỡng lự.


"Nơi này có quá nhiều người, tôi chạy không thoát đâu. Nếu phải dùng đến mức "cá chết lưới rách", sẽ có kết quả thế nào, các người rõ hơn tôi chứ."


"... Vâng"


Xe xếp thành hàng dài đi về Tòa thành, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm mờ mịt, đồi núi nhấp nhô chập chùng giống như một con dã thú đang băng băng chạy trong rừng sâu muôn thước, giương nanh múa vuốt táp vào mặt.


Tôi biết rõ ở phía trước, anh trai tôi đang dang tay ra, nôn nóng chờ tôi.


Đêm nay đã báo trước là một đem rất dài, rất đen tối...


"Ngưng Tịch, bất kể xảy ra chuyện gì, em đều phải sống tiếp."Câu nói của Nguyên Húc thoảng qua bên tai tôi


Đúng, bất kể điều gì đang chờ đón tôi ở phía trước, tôi đều phải sống tiếp. Nhất định phải sống tiếp.


Bóng đêm mênh mông, trong mắt tôi cũng là một không gian mênh mông.


Tối nay không có gió mà lại có sương mù, như có như không trôi nổi giữa không trung


Trong màu sương mù, hai ngọn đèn nhanh chóng tiến tới gần, một chiếc container hạng nặng xuyên trong sương mù đột nhiên xuất hiện trước mắt chúng tôi.


Tài xế cả kinh, lập tức phanh lại, tiếng ma sát bén nhọn sắc lạnh vang vọng trong trời đêm tĩnh mịch, kích thích dây thần kinh căng thẳng của mọi người.


Tôi ngồi ở ghế sau, cơ thể dưới sự tác động của quán tính đổ về phía trước lại ngã về chỗ ngồi, người bên cạnh lập tức đè tôi xuống.


Tôi không quan tâm đến họ, nhíu mày nhìn thấy đột nhiên có một vật con quái vật lớn không một tiếng động vắt ngang ở trước mặt chúng tôi, không có ai ở vị trí lái, rất kì lạ!


Nhìn lại, con đường phía sau cũng bị vây kín.


Trong lòng tôi cả kinh, lớn tiếng hét lên với người phía trước trong xe, "Xuống xe!"


"Làm gì vậy?" Đám thủ vệ bên cạnh giữ chặt tôi lại


"Không muốn làm một cái bừa sống cho người ta, thì mau làm theo lời tôi!"


Vừa dứt lời, một viên đạn xuyên qua mui xe, đâm thẳng vào đầu hắn.


Đầu đạn sắc nhọn bằng thép xuyên qua lá sắt nhẹ nhàng như bút chì cắt qua giấy.


Nơi này đã có người mai phục từ trước, rất nhiều người đang tập kích trong khu rừng rậm xanh rì.


Bọn chúng băn súng không trượt phát nào, máu lạnh vô tình, viên đạn rơi như mưa trên cơ thể mọi người, cùng với g tiếng kêu thê lương thảm thiết dễ dàng tắm họ trong biển máu.


Người bò được khỏi xe thì rơi vào đám máu tươi giàn giụa trên đường, người trong xe thì cơ thể đã có trăm ngàn lỗ thủng từ lâu, máu thịt mơ hồ.


Loại thủ pháp ác độc hung tàn thế này, căn bản là không muốn để lại dù chỉ là một người còn sống.


Chỉ có thể là một người...


Lúc đầu còn dùng xe để ẩn nấp, sau rồi đứng ở một góc, lạnh lùng nhìn máu chảy đầu rơi.


Rất rõ ràng, mục tiêu của chúng là tôi, tôi còn sống.


Không phải người của Hoàng gia, họ có tới cũng không thể nhanh như vậy.


Trừ khả năng này, người dám vì tôi mà đối diện với Xích Vũ chỉ còn một người duy nhất.


Nếu tôi không đoán nhầm.


Người đã chết hết, tiếng súng cũng ngừng.


Một chiếc xe màu đen có rèm che im lặng đi tới dọc trên mặt đường, đám người vẫn núp trong bóng tối ngay ngắn trật tự đi ra ngoài, nhanh chóng thu dọn sạch sẽ đám hài cốt trên đường.


Sự bình tĩnh và tỉnh táo của họ là được huấn luyện nghiêm ngặt, sạch sẽ lưu loát, khuôn mặt vô cảm.


Dường như họ không phải là con người mà là máy móc. Là những cỗ máy giết người vô máu vô lệ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tiêu Dao

Tiêu Dao

Cuộc đời có những khúc mắc, những khúc quanh mà chắc chắn ai cũng phải vượt qua, vui

22-07-2016 12 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Hoàng Hậu Xấu Xí

Hoàng Hậu Xấu Xí

Trích đoạn:Dám động vào Vương phi tương lai, không có chém đầu của nàng ta đã xem

20-07-2016 10 chương
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Khuôn mặt vô hình

Khuôn mặt vô hình

Có những lần ngồi vu vơ tôi lại nghĩ về người con trai ấy, đó là khoảnh khắc cả

24-06-2016
Đoạn cuối con đường

Đoạn cuối con đường

Tôi là một cô gái không xinh đẹp. Nhưng điều đó không làm tôi mặc cảm. Điều duy

24-06-2016
Một ngày nắng đẹp

Một ngày nắng đẹp

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Thời gian qua

27-06-2016