Ring ring
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 102 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 60 - Mãi mãi

↓↓

"Em muốn rời khỏi anh sao?" Ánh mắt băng lãnh của dã thú lóe lên tia công kích

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Vũ..." Tôi đau đớn nắm lấy cánh tay anh


"Em thà là chết cùng hắn cũng không muốn cùng anh?"


"Ôi..." Tôi đau khổ cong người lên, nói ngập ngừng "... Vũ, dừng lại!"


"Anh tuyệt đối sẽ không để em đi, tuyệt đối không! Nguyễn Linh đang ở trong tay anh, nếu em chết, anh sẽ tùng xẻo cô ta."


"Em muốn bay anh sẽ bẻ gãy cánh chim của em. Em muốn chạy, anh sẽ khóa chân em lại. Anh muốn em cùng anh, cho đến tận lúc chết!"


"..."


Khoảnh khắc cao trào đó, anh ôm chặt lấy tôi, dục vọng bùng nổ trong nháy mắt. Tôi cảm thấy lúc đó cả người như bị người ta bóp chết, linh hồn rời khỏi cơ thể một cách rõ rệt.


Anh ta gục xuống người tôi thở dốc, "Ngưng Tịch, em gái đáng thương của anh, chúng ta đều là những đứa trẻ bị thần linh vứt bỏ, chẳng ai có thể cứu rỗi chúng ta hết..."


"..." Có cái gì đó làm mờ tầm mắt tôi, tất cả trước mắt như đang mờ mịt trong lớp nước


Anh ta sờ lên mặt tôi, đột nhiên ngẩng đầu "Sao lại khóc?"


Tôi khóc ư? Hình như có thứ chất lỏng lạnh buốt chảy trên gò má tôi, tôi khóc thật...


Anh ta nâng cằm tôi lên, liếm đi nước mắt trên mặt tôi, liếm đi, lại tràn ra, liếm đi lại tràn ra...


Mãi đến khi anh ta mặc kệ, nước mắt tôi vẫn rơi ướt đẫm vỏ gối, anh ta thở dài, quay đầu, buồn bã hỏi tôi


"Khóc đến mức này? Anh khiến em khó chịu à?"


Vết dao trên lồng ngực vì làm tình mà rách toạc ra, máu thấm đẫm băng gạc, nhuộm đỏ cả lồng ngực anh ta.


"Ngưng Tịch..." Anh ta dường như đang nói gì đó, nhưng tôi không nghe rõ. Tiếng nói ngắt quãng truyền tới, rất xa rất xa.


Thật kì lạ, rõ ràng anh ta gần như trong gang tấc, lại khiến tôi cảm giác như xa tận chân trời


Tôi nhìn thấy hai thân thể trần trụi trong gương, hình ảnh này tựa hồ rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta sởn da gà.


Mẹ, kết quả lại là thế này? Mẹ có nghĩ đến không?


Con hết cách rồi, trái tim anh ấy quá đen tối, con không cứu được anh ta, cũng chẳng ai cứu được anh ta hết...


Thế nào là địa ngục? Chính là khi đa mở to mắt mà ác mộng...vẫn cứ tiếp tục.


Chính là tôi của hiện tại, trong lao tù của bóng tối, không biết đến khái niệm thời gian, không biết là đêm hay ngày nữa


Mỗi ngày đều lặp đi lặp lại một giấc mộng giống nhau, một giấc mộng khiến người ta sống không bằng chết.


Vũ luôn luôn dùng đến Lục yêu, liều rất mạnh, không ngại ngần dùng trên người tôi. Trừ khi tinh thần hoặc cơ thể này của tôi suy sụp hoàn toàn, nếu anh ta sẽ không ngừng lại.


Sức khỏe tôi càng ngày càng sa sút, không chỉ là thân thể, còn hữu thần chí nữa. Có lúc Vũ đè trên người tôi, tôi cũng nhìn thấy khuôn mặt của Tư Dạ, lúc đó, tôi sẽ đáp lại anh ta rất nhiệt tình. Mãi cho đến khi đôi tay kia bóp cổ tôi thật chặt, tôi mới tỉnh lại.


Lục yêu đã hủy diệt tôi triệt để, cho dù có bị hạ độc hay không, tứ chi tôi vẫn cứ tê liệt như thế, có lúc toàn thân có mất hết cảm giác


Khi đó Vũ sẽ nói tôi lạnh lẽo như xác chết


Không ngờ, có một ngày, tôi lại ở trên giường của chính anh trai mình làm những chuyện loạn luân thế này, đó đúng là một câu chuyện cười, đáng để nhạo báng.


Mà cuộc đời tôi, vốn dĩ là một câu chuyện cười dài.


Trước khi Vũ làm tình thường nhẹ nhàng ôm tôi, nói với tôi ngày hôm đó anh ta đã làm những gì, còn nói cả về tâm trạng của anh ta.


Lúc tâm trạng tốt, anh ta rất dịu dàng.


Lúc tâm trạng không tốt, anh ta cực kì thô bạo.


Tuy nhiên, đối với tôi thì điều đó chẳng có gì khác biệt.


Nhưng anh ta thích đem hết tâm trạng của mình truyền đến cho tôi. Khoái lạc, phẫn nộ hay thống khổ.


Giống như anh ta đã từng nói anh ta muốn tôi có cùng cảm giác với anh ta, bắt tôi đau khổ khi anh ta đau khổ, oán hận khi anh ta oán hận, sợ hãi khi anh ta sợ hãi.


Nhưng mỗi ngày, anh ta đều hỏi tôi một câu giống nhau, "Ngưng Tịch, có hận anh không?"


Trước giờ anh ta chưa từng hỏi tôi có yêu anh ta không, bởi vì đáp án không cần nói cũng biết.


Còn tôi lần nào cũng hỏi anh ta một câu, "Vũ, có tin vào báo ứng không?"


Sau đó anh ta sẽ ôm tôi cười ha ha, tiếng cười kia rất nhẹ nhàng, nhưng cơ thể lại run rẩy.


Tôi lại cảm thấy dường như anh ta đang khóc


Cứ như vậy, qua một tháng, tôi lại cảm thấy cuộc đời mình cũng khá dài.


Sáng sớm, Vũ giống như thường lệ, hôn nhẹ lên trán tôi


"Ngưng Tịch, anh đi đây, em ngủ thêm một chút nữa đi, hôm nay anh đưa bác sĩ tới khám cho em"


Tôi nhìn lướt qua anh ta rồi nhắm hai mắt lại.


Anh ta đắp chăn kín lên người tôi, vuốt ve tóc tôi rồi mới đứng dậy rời khỏi.


Đó là chuyện anh ta phải làm mỗi ngày, chăm sóc tôi như chồng chăm sóc vợ.


Tôi vẫn nằm trên giường, sự thực là đã lâu lắm rồi tôi chưa rời khỏi cái giường này.


Phòng ngủ của anh ta trở thành phòng giam của tôi, chỉ là trước giờ ngoài cửa đều không có người canh gác.


Bởi vì Vũ biết rõ, tôi căn bản dậy không nổi.


Có lúc, thậm chí tôi còn hoài nghi có phải mình đã chết rồi không.


Cơ thể không cảm giác được linh hồn đang tồn tại, ý thức lúc nào cũng bay tới những miền âm u


Trong mơ màng, cảm giác có người bế tôi lên, chăn trên người trượt xuống, cơ thể trong chăn không một mảnh vải.


Người đó hít một ngụm không khí, dùng thứ gì đó quấn người tôi lại, sau đó lại bế tôi lên.


Là Vũ sao? Anh ta về sớm thế sao?


"Ngưng Tịch, tỉnh lại, tỉnh lại đi..." Cố gắng nói thật nhỏ, không phải Vũ.


Là ai thế? Tôi chậm rãi mở mắt,


"Đằng Tuấn?"


"Anh đưa em đi..." Anh ôm tôi rất chặt, nhưng tay lại đang run lên.


"Em sao thế?" Ánh mắt anh đỏ rực như sung huyết, mái tóc bù xù không chịu nổi, Đằng Tuấn là một người rất để tâm đến vẻ bề ngoài, như này có chút không giống bình thường.


"Nguyễn Linh, cô ấy chết rồi..."


"Cái gì? Anh nói lại đi." Tôi níu chặt lấy vạt áo anh


"Cô ấy chết rồi! Ngưng Tịch, xin lỗi em, Lục yêu là anh đưa Vũ, vì cứu Nguyễn Linh mà anh phải phản bội em, kết quả lại hại em thành thế này..."


Tôi bịt kín miệng anh, bây giờ còn nói những lời đó làm gì? Vô nghĩa.


"Là Vũ làm?"


"Không, tự sát. Cô ấy không muốn liên lụy em."


Đằng Tuấn khóc, tôi hoàn toàn ngây người. Cả người cứng ngắc như một pho tượng rỗng tuếch, chỉ chạm nhẹ một cái là đổ ngay.


"Ngưng Tịch, chúng ta đi!"


Tôi lắc đầu "Em không đi..."


Đằng Tuấn nóng nảy, lắc mạnh bả vai tôi "Em phải đi! Anh ta mới là người điên thực sự, anh ta sẽ hủy diệt em đến cùng."


"Cũng bởi vì như vậy, em mới không thể đi." Hủy diệt tôi là đủ rồi, còn để anh ta đi hủy diệt người khác sao?


"Ngưng Tịch, nghe anh nói, anh đã gặp Nguyên Húc, cậu ây nói với anh..."


Ánh mắt tàn tạ của tôi lập tức lấp lánh tỏa sáng, kích động đến mức như máu đang chảy ngược


Tôi níu tay Đằng Tuấn vội vã hỏi "Thật sao? Anh nói thật? Không lừa em chứ?"


"Là thật! Cho nên, em nhát định phải sống để rời khỏi đây. Ngưng Tịch, sống mới có hi vọng."


Cô nói này như một chậu nước lạnh dội vào nhiệt huyết của tôi, khiến tôi lập tức tỉnh táo lại.


Tôi trầm tư một lúc, sau đó nhìn anh, bình tĩnh nói, "Em không thể đi với anh được..."


Buổi tối, tôi nhìn thấy trong tay Vũ có một ống tiêm, nhàn nhạt hỏi, "Anh định dùng nó khống chế em cả đời à?"


"Không đâu, số lượng có hạn thôi. Sau khi dùng xong, anh sẽ nghĩ cách khác."


"Cách gì? Khóa chặt tứ chi em hay là đánh gãy chúng?"


Vũ cười, hôn lên tay tôi, "ý kiến không tệ, có điều anh không nỡ nhìn em đổ máu. Chúng ta rồi sẽ nghĩ được cách thôi, phải không?"


Tôi nhìn anh, bình tĩnh nói, "Chỉ cần anh đừng tiêm Lục yêu vào người em nữa, em sẽ ở cùng anh, cả đời."


Anh ta hơi ngạc nhiên sau đó cười phá lên, "Ngưng Tịch, đừng đem dáng vẻ em đối phó với họ ra để đối phó với anh, vô dụng thôi."


"Em không đối phó với anh, anh muốn một người tàn phế hay là một người con sống sống động xinh đẹp, tự anh quyết định."


Anh ta thu lại nụ cười, vuốt ve mặt tôi, "Anh làm sao có thể tin em?"


Tôi hất tay anh ta ra "Anh nhật định phải tin em, anh đã mất con tin rồi. Em biết, Nguyễn Linh đã chết."


Anh ta chỉ nhíu mày "Đằng Tuấn nói với em sao? Thảo nào nửa ngày nay không thấy hắn, sao em không đi cùng hắn?"


"Là em muốn ở lại."


Vẻ mặt hắn ngẩn ra, tay xoa cổ tôi, nhẹ giọng nói "cho anh một lý do có thể tin được đi."


Tôi ngẩng mặt nhìn anh ta, ánh mắt anh ta đầy hưng phấn nhưng trên tay lại đầy sát khí

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tạm biệt tình đầu

Tạm biệt tình đầu

Giới thiệu: Vào một buổi chiều cuối tháng chín, tôi được chọn tham gia lớp bồi

09-07-2016 1 chương
Đồng sàng dị mộng

Đồng sàng dị mộng

(khotruyenhay.gq) Đã hơn một nghìn lần, Mai nghĩ đến chuyện ngoại tình. Chồng đã như

30-06-2016
Báu vật của gia đình

Báu vật của gia đình

Đến bây giờ thì bộ đỉnh đồng đã trở thành báu vật của gia đình tôi vì nó vừa

24-06-2016
Căn hầm bí ẩn

Căn hầm bí ẩn

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện kinh dị số 1.) Mỗi khi ngủ nghiêng

28-06-2016
Em yêu anh, phẩy!

Em yêu anh, phẩy!

Khi người ta yêu, sẽ có hai loại người: những người dám thổ lộ và những người

30-06-2016
Thứ duy nhất còn lại

Thứ duy nhất còn lại

(truyenngan. com. vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Dương

27-06-2016
Forget me not

Forget me not

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Rồi sẽ qua hết, phải

25-06-2016