80s toys - Atari. I still have
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 38 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 48 - Vô vọng 2

↓↓
Gió mát ôn hòa, ánh nắng tươi sáng, đã ăn xong bữa trưa, tôi một mình nằm ngửa mặt dưới chiếc dù lớn trong vườn hoa hưởng thụ đặc ân của thiên nhiên, hệt như một chú mèo biếng nhác...


Đêm qua, cùng Truyền Chi nằm trên ban công đón gió xong liền bị hắn ôm vào phòng ngủ ngủ một giấc...


Đúng, chỉ có ngủ thôi, không làm bất cứ việc gì cả...


Một tháng này chúng tôi vẫn như thế...

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tôi trước giờ không nghĩ Truyền Chi sẽ là một người thuộc chủ nghĩa cấm dục, từ lần đầu tiên lên giường cùng hắn, tôi đã biết,đằng sau cái vẻ bề ngoài đạo mạo kia có cất dấu một con quái thú hung mãnh, cường bạo mà khát máu...


Vậy thì rốt cuộc hắn đang nghĩ gì?


Chẳng lẽ hắn thực sự chỉ coi tôi là một con búp bê dùng để trang trí, ngắm nhìn, ôm ấp thôi sao?


Hay là hắn lo cho đôi mắt không nhìn được của tôi?


Nếu thực sự là như thế tôi cũng hơi cảm kích hắn...


Không nhìn thấy gì khiến tôi trở nên yếu ớt, và điều tôi không muốn nhất chính là lúc bản thân yếu ớt nhất lại trần truồng cùng một người đàn ông...


Như thế khiến tôi cảm thấy lo lắng bất an, thậm chí là hoảng sợ...


Nghĩ đến đây, bất giác cười khổ


Điểm này dường như có một người đàn ông mãi mãi không hiểu, hắn lúc nào cũng biến tất cả mọi thứ thành trong suốt thì mới cam tâm...


Ở trước mặt hắn, hắn không cho phép tôi trốn tránh, ngay cả vẻ yếu ớt của tôi cũng bị hắn thu hết vào đáy mắt, chỉ còn thiếu mức lột da tôi nghiên cứu khung xương và nội tạng của tôi...


Tôi vẫn còn đang suy nghĩ, bên tai lại truyền đến tiếng bước chân ổn định của Truyền Chi


Tôi hơi động nửa người trên, quay sang cười hỏi nơi có tiếng động truyền tới "sao lại về?"


Đột ngột bị một cánh tay mãnh mẽ kéo lên, tôi kinh ngạc đau đớn khiến tôi bất giác đẩy hắn ra, nhưng lại bị đối phương túm chặt hơn


"Tại sao em vẫn chưa nhìn thấy?"


Giọng nói này khiến tôi cứng đờ ngay lập tức, Hoàn Tư Dạ, sao lại có thể là hắn!


"Tư Dạ, là anh..." Tôi thò tay ra liền bị hắn kéo vào ngực...


Bá đạo cường thế như vậy, đúng là hắn rồi...


Biết được điều này giờ phút này lại khiến tôi có một cảm giác không an tâm khó hiểu...


"Vết thương của anh..."


"Anh không sao, nhưng mắt em tại sao vẫn chưa nhìn thấy?" Hắn nâng mặt tôi lên


Tôi cười khẽ "Không sao, bác sĩ nói một khoảng thời gian nữa sẽ ổn thôi..."


"Thế à?" Hắn xót xa vuốt lên mắt tôi


Tôi khẽ mỉm cười, đột nhiên hỏi


"Chuyện của Trình Chân không phải do anh làm, vì sao không nói em biết?"


Hắn hơi ngẩn người


"Anh có nói rồi nhưng em không tin..." Giọng nói hắn có vẻ hơi oan ức


Tôi cười nhẹ "Đúng vậy, anh nói rồi, em quên mất..."


Hắn thực sự đã nói rồi nhưng tôi lại không tin...


Vì sao lại không tin hắn? Vì sao trước đây cứ khẳng định việc đó do hắn làm?


Tôi cũng quên mất rồi...


Đoạn ân oán này, thực sự đã dây dưa vướng mắc lâu lắm rồi, lâu đến mức khiến cả thể xác và tinh thần của chúng tôi đều trở nên mệt mỏi, đợi đến lúc biết được chân tướng thực sự này, tất cả đã đều không còn quan trọng nữa...


Ngoại trừ việc lặng lẽ oán trách sự bất đắc dĩ của số phận ra...chúng tôi...căn bản cái gì cũng không thể làm..


Đó có phải là một điềm báo hay không? Khăng khăng một mực với hận thù đó hình như chính là bi kịch đã được định trước của chúng tôi...Tồn tại – Tai nạn – Khó khăn – Đào tẩu


Cứ như vậy, im lặng một lúc lâu...


"Ngưng Tịch, theo anh đi..." Hắn đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi


"Đi theo anh?"


"Ừ, chúng ta đi..."


"Truyền Chi đồng ý sao?"


"Hắn bảo để em quyết định..."


Tôi khẽ mỉm cười, hắn lại tốt vậy ư?


Tôi nhẹ nhàng rút tay ra, chậm rãi lùi về phía sau, rời khỏi không gian bị vây quanh bởi hơi thở của hắn, lắc đầu


"Em không đi đâu..."


"Vì sao??" Giọng nói của hắn mang vẻ nôn nóng rõ ràng


"Em nghĩ anh có thể hiểu được..." Giữa chúngt tôi luôn không cần quá nhiều ngôn ngữ


"Em muốn tính kế gì với hắn hả? Hiên Viên Ngưng Tịch, đừng làm chuyện điên rồhắn là người như thế nào, em chẳng lẽ lại không biết?"


"Biết chứ..." Tôi cười khẽ, "Ngay lúc anh bức em phải lên giường của hắn, em đã biết rồi..."


"Em đang trách anh?" Người đàn ông đau lòng hỏi


Tôi vừa cười vừa lắc đầu, "Không, em không có tư cách trách anh, anh chỉ làm chuyện bản thân phải làm, hắn cũng thế..."


Tôi quay sang, mắt rõ ràng là không nhìn được, trước mặt vẫn là một màu đen tối, nhưng tôi biết bản thân mình lúc này ánh mắt nhất định lạnh giá như băng...


"Đây chính là thế giới của chúng ta, đắm đuối dịu dàng có lẽ chỉ là một tầng che đậy đẹp đẽ, dùng để che giấu hiện thực máu me đầm đìa... Kẻ yếu mãi mãi đầu phải cúi đầu trước cường quyền, thậm chí qùy bài, cúi đầu xưng thần..." (cúi đầu xưng thần: cúi đầu tự xưng là bề tôi, ý chỉ sự khuất phục với đối phương. Điển cố xuất phát từ chương 19 trong tác phẩm "Triệu Khuông Dẫn" :Bất cứ người nào ngoan ngoãn cúi đầu xưng thần trước mặt Quách Uy, chẳng lẽ còn thể diện để chê cười ngươi.)


Lập tức tôi cười tự giễu "Và trước mặt anh và Truyền Chi, em mãi mãi là kẻ yếu... Cho dù chịu đủ loại lăng nhục cũng chỉ có thể tự trách bản thân... không đủ mạnh mẽ "


"Không phải như vậy!" Người đàn ông sải bước tới, nắm lấy vai tôi, vội vàng phủ nhận


"Em biết rõ mà, anh không đối xử với em như thế, sao em lại có thể đánh đồng anh và hắn? Sao em lại có thể nói như vậy?"


Đau đớn bị kiềm chế khiến người đàn ông gầm nhẹ vài tiếng, bàn tay vốn là đang đè chặt lên bả vai tôi giờ phút này lại đang run rẩy


"Bởi vì, các người cùng làm một chuyện, mà anh thậm chí còn không bằng hắn..."


"Cái gì?"


Tôi tựa lên vai hắn "Anh rất hiểu em, anh luôn có thể bắt đúng chỗ đau của em, cho nên mỗi lần đả kích đều đủ để trí mệnh..."


Cảm giác được người đàn ông ôm tôi đang run rẩy, tôi cười nhẹ cúi sát xuống tai hắn thầm thì, dùng âm điệu dịu dàng nhất nói ra sự thật tàn nhẫn nhất


"Tư Dạ, anh biết không? Anh luôn miệng nói bảo vệ em nhưng người làm em tổn thương sâu nhất vẫn luôn là anh..."


Cơ thể hắn chấn động mạnh, sau đó luồn tai vào tóc tôi, ép chặt lấy gáy tôi


"Hiên Viên Ngưng Tịch, anh rất muốn bóp chết em..."


Tôi nhếch môi cười "Em biết..."


"Anh không thể để em ở đây được, đi theo anh nhé!" Hắn lại một lần nữa nắm chặt lấy tay tôi


Tôi đứng im tại chỗ lắc đầu "Anh quên là em thích cắn chủ sao? Trừ phi, ngươi anh quyết định từ bỏ Thiên Nhất Minh, nếu không anh không giữ được em đâu..."


"Em muốn anh từ bỏ Thiên Nhất Minh?" Hắn trầm giọng hỏi


Tôi hừ một tiếng "Sao lại thế được? Đó là trách nhiệm kế thừa gia tộc của anh, là thiên hạ mà anh đã dùng sinh mệnh và máu tươi đánh đổi, không ai có quyền bắt anh từ bỏ nó, cũng giống như không ai có quyền bắt em từ bỏ Xích Vũ, em có cùng tâm nguyện với các thế hệ lão đại của Xích Vũ..."


Bàn tay hắn khẽ run lên, sau đó là im lặng...


Một lát sau hắn nghiến răng nói "Vì sao nhất định phải như vậy?"


Tôi cười nhẹ "Anh từng thấy tịch dương và hắc dạ cùng xuất hiện một lúc chưa? Đó là quy luật của số mệnh... Số mệnh đã định trước, anh và em không thể nào cùng tồn tại..."


Tôi cảm thấy có thứ gì đó đang dần dần từng chút từng chút lạnh đi, là ánh mắt của người đàn ông đó sao?


Hắn chậm rãi buông tay tôi ra, cười nhẹ một tiếng


"Thế à? Em nói đó là số mệnh, vậy để anh nói cho em biết cái gì mới thực sự là số mệnh..." Hắn hung hăng bóp chặt cổ tôi, cúi xuống tai tôi nói nhỏ, nói ra lời thề dường như là thực lòng nhất, cũng là độc nhất trên đời


"Nếu như em vì Xích Vũ mà cự tuyệt anh, vậy anh... sẽ dẫm nát Xích Vũ dưới chân mình "


"Em thích ở lại đây phải không? Vậy em cứ ở lại đi..." Hắn một tay đẩy tôi ngã xuống ghế dựa, lạnh lùng trào phúng


"Đợi đến lúc Xích Vũ, Truyền Chi, tất cả những thứ em có thể dựa dẫm đều không còn tồn tại nữa, anh cũng muốn xem rốt cuộc em có thể trốn được ở đâu?"


Nói xong lập tức cúi người xuống, nâng cằm tôi lên, hôn nhẹ một cái, từng từ từng chữ nói ra rõ rõ ràng ràng "Lúc đó anh sẽ cho em biết, thế nào mới gọi là 'cúi đầu xưng thần' thực sự..."


Nói xong lập tức rút người ra khỏi không gian của tôi, hơi thở của hắn thoắt cái đã biến mất, cũng giống như sự xuất hiện bất ngờ của hắn, không để cho bất kì người nào có cơ hội thở gấp...


Mặt trời vẫn rực rỡ tươi đẹp như trước, gió bên cạnh vẫn dịu dàng ấm áp như trước


Tôi ngẩng mặt để ánh mặt trời rực rỡ đó xuyên qua linh hồn tái nhợt của tôi...


Một giọt chất lỏng lành lạnh trượt ra khỏi khóe mắt tôi, tôi giật mình, trời mưa sao?


Mở hai mắt ra, vẫn là một màu tối đen, tôi không nhìn thấy mưa, trong miệng lại nếm được vị mằn mặn


Thì ra đó không phải là mưa, đó là nước mắt của tôi...


Hiên Viên Ngưng Tịch, thì ra mày còn có thể rơi lệ, còn tưởng rằng mày đã quên mất cảm giác khóc lóc rồi chứ...


Mày cũng biết thế nào là bi thương sao?...


Lúc tôi ý thức lại được thì nước mắt đã rơi đầy mặt từ lâu...


Haiz, số mệnh...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

21-07-2016 10 chương
Những ký ức đã cũ

Những ký ức đã cũ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") 3 năm qua, tôi

24-06-2016
Đây là quả báo chăng?

Đây là quả báo chăng?

Hắn năm nay 30 tuổi, một vợ và một con trai. Vợ hắn xinh, con hắn đẹp, và tất nhiên,

30-06-2016
Thiên Văn

Thiên Văn

Những bí ẩn chưa được tháo gỡ, những nhân vật kì lạ xuất hiện trong tập một seri

20-07-2016 16 chương
Người con

Người con

(truyengan.com.vn) Mấy tháng nay, mẹ An bệnh ngày càng nặng, không thể đi làm nữa. Ngoài

28-06-2016
Và tôi bật khóc

Và tôi bật khóc

Tôi đã không bật khóc khi được biết con tôi là một đứa trẻ bị bệnh tâm thần.

30-06-2016
Orange

Orange

Tôi thực sự rất muốn đọc, nhưng tôi biết bây giờ chưa phải lúc. Chỉ vài ngày nữa

24-06-2016