Disneyland 1972 Love the old s
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 122 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 45 - Chân tướng

↓↓
Có người nói trên thế giới này không có bất kì tốc độ nào có thể so được với sinh mệnh và thời gian, câu nói này thực sự không sai.


Thời gian trôi đi rất nhanh chỉ trong chớp mắt tôi đã ở đây được gần hai tháng...


Xích Vũ, Ảnh Đường, Hoàn Tư Dạ, Truyền Chi, thậm chí cả Vũ và bọn Nguyên Húc, đột nhiên đều trở nên rất xa xôi giống như họ đã là chuyện của kiếp trước...


Mấy ngày nay tôi vẫn luôn nghĩ, nếu có thể ở lại đây, cách xa chốn thành thị ồn ào náo nhiệt kia, cách xa âm mưu và máu tanh đó, kể ra cũng không phải là chuyện không tốt...

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Có điều, tôi biết, đây chí là một hy vọng quá mức xa vời mà thôi...


Cuộc sống nơi này chẳng hề nhàm chán như trong tưởng tượng của tôi, hoặc giả nên nói là sống cùng với Phi Yên, cô sẽ có cách để khiến người ta không cảm thấy nhàm chán...


Mấy ngày nay, cô mang tôi đi chu du thiên hạ ngắm nhìn cảnh đẹp, nhấm nháp đủ loại thức ăn ngon


Phi Yên ở một nơi cách thành phố Lhasa không xa cho nên việc chúng tôi đi du lịch rất thuận tiện


Điều khiến tôi giật mình là...


Nhìn bề ngoài Phi Yên có vẻ điềm tĩnh yếu đuối nhưng trong xương tủy cũng là một cô gái cực hiếu động thích chơi đùa, dĩ nhiên là dù có nghĩ cả ngày tôi cũng không thể biết hôm nay cô có trò gì mới...


Tôi chỉ có thể nói, thời buổi này người "trong ngoài khác nhau" thực sự quá nhiều...


Hôm kia mang tôi đi chùa chiền hành hương, hôm qua chúng tôi lén lút đi xem nghi thức thiên táng của người dân bản xứ (thiên táng: để xác trên núi cho chim, quạ mổ), hôm nay cô lại muốn mang tôi đi đến làm khách của nhà người dân bản xứ...


Cô nói, chỉ có thực sự đến trải nghiệm cuộc sống của người dân bản xứ mới không uổng công tới Tây Tạng...


Mỗi hành động của Phi Yên đều sẽ khiến hai người đàn ông lo lắng gần chết, đặc biệt là lúc họ biết Phi Yên đưa tôi đi xem trộm nghi thức thiên táng xong liền lảm nhảm rầm rì mắng mỏ tới hai tiếng đồng hồ liền, thật khó sống!Sau rồi tôi mới biết thì ra lúc người dân bản xứ cử hành nghi thức thiên táng họ đều không cho phép người ngoài nhìn trộm...


Ha, khó trách Tĩnh Ảnh và Lôi Trạm lại lo lắng cho cô ấy như vậy, cô ấy cứ làm những hành động ngoài dự kiến của người khác thật khiến người ta không thể yên tâm...


Chúng tôi đi đến căn nhà của những người dân bản xứ, họ cực kì hiếu khách, rất nhiệt tình tiếp đón chúng tôi...


Thì ra họ đều sống trong lều trại...


Phi Yên nói với tôi, họ là dân tộc du mục, ban đầu tất cả đều ở trong những lều trại như thế này nhưng bây giờ chỉ có lại một số ít dân bản xứ ở thảo nguyên Tạng Bắc vẫn duy trì loại tập quán sinh hoạt truyền thống này thôi...


Họ nói gì tôi nghe không hiểu, trong từ điển rất nhiều loại ngôn ngữ của tôi tất nhiên là không có tiếng Tây Tạng...


Nhưng Phi Yên lại có thể dùng tiếng Tây Tạng rất lưu loát nói chuyện cùng họ, có vẻ cô rất quen thuộc với họ...


Đêm đó chúng tôi ăn hết cả một con cừu nướng chính hiệu Tây Tạng...


Sau bữa tối nhóm dân này vây quanh lửa trại vừa múa vừa hát, tôi và Phi Yên chỉ ngồi cạnh đống lửa, mỉm cười nhìn họ...


"Ngưng Tịch, cô xem, với họ mà nói, vui vẻ chính là một chuyện đơn giản như thế này..."


"Đúng vậy, đây đúng là một nơi có thể khiến người ta quên đi tất thảy phiền não, nhưng Phi Yên à, cô định sống ở nơi này cả một đời sao?"


Tôi quay sang nhìn cô, ánh lửa bập bùng chiếu lên làn da trắng nõn của cô, hai gò má cô ánh lên hai đốm lửa xinh đẹp...


Cô không nhìn tôi chỉ chăm chú nhìn ánh lửa trại kia đến xuất thần, trong đôi mắt có phần mờ mịt...


Thấy thế tôi khẽ thở dài một hơi...


Rời khỏi đây có nghĩa là phải đối mặt để chọn lựa, điểm này có lẽ cô ấy còn rõ hơn cả tôi...


"Phi Yên, nơi này tuy rất đẹp nhưng cơ thể cô cũng không thích hợp để ở lại đây lâu dài, cô phải sống trong một thành phố ấm áp..."


"Tôi hiểu chứ, nhưng mà..." Cô hơi nhướn nhướn đôi mày thanh tú


"Cô không biết, trong hai người họ nên lựa chọn thế nào?"


Cô khẽ thở dài một hơi "Ngưng Tịch, cô biết không? Đối mắt với sự trả giá của hai người họ có lúc tôi cảm thấy mình không biết nên theo ai...


Nếu tới Lôi trước, nếu không phải vì tôi anh ấy sẽ không vứt bỏ Lôi thị mà lang bạt khắp nơi thế này.


Hiện tại, tuy Lôi gia đã không còn trên giới hắc đạo nữa nhưng mấy vị trưởng bối thì vẫn còn, Lôi phải gánh vác cuộc sống cho rất nhiều người, anh ấy phải chịu một áp lực rất lớn..."


Tôi khẽ gật đầu, Phi Yên nói đúng, bất quá nói đi thì phải nói lại nếu không phải vì Phi Yên, Lôi Trạm cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn này, đối mặt với Hoàn Tư Dạ, Lôi Trạm sẽ thắng được sao? Tôi không quá tin tưởng


Lôi Trạm rất ác độc nhưng hắn vẫn còn nhân tính, xem cách hắn đối xử với Phi Yên hiện tại là đủ biết


Còn ngọn lửa kia, một khi đã ác độc thì thực ra không còn là con người nữa...


"Phi Yên, chỗ dựa lưng của Lôi gia rất chắc chắn, cho dù không còn trong giới xã hội đen thì vẫn còn có thể sinh sống được..."


"Nhưng tất cả đều phải bắt đầu lại một lần nữa. Cho nên, bây giờ mỗi ngày anh ấy đều rất bận rộn, rất khổ cực, mà tất thảy đều là vì tôi hết..." Khuôn mặt thanh tú của cô có chút ảm đạm


"Còn Tĩnh Ảnh anh ấy vì tôi vứt bỏ cả tính mạng của mình, thậm chí còn phải giả chết để thoát khỏi sự truy giết của tổ chức, tôi cảm thấy mình rất có lỗi với anh ấy..."


Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, thở dài thật sâu...


"Hai người họ đều vì tôi mà trả giá nhiều như vậy, một khi tôi đã chọn lựa dù không tổn thương người này thì cũng sẽ tổn thương người khác, chuyện này tôi không muốn thấy..."


"Nhưng mà cô nhất định phải lựa chọn..." Tôi nhìn cô, chém đinh chặt sắt nói


"Phi Yên, hai người họ đều đang chờ đợi cô, nhưng chờ đợi cũng có thời hạn của nó, tiếp tục thế này chỉ khiến cả ba người càng thêm đau khổ hơn. Vì cô họ chấp nhận sự tồn tại của đối phương, nhưng đối với họ mà nói đây là một chuyện rất tàn nhẫn, cũng rất nguy hiểm..."


Ngữ khí của tôi đột nhiên trở nên nghiêm túc, tôi không thể không lo lắng vì những bi kịch có thể sẽ xảy ra


Nghe tôi nói vậy cô cười nhạt "Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, họ sẽ không thực sự làm tổn thương nhau nữa đâu..."


Tôi kinh ngạc "Cô biết sao?"


Cô khẽ gật đầu "Thực ra hôm đó tôi biết hai người họ đang làm gì, là tôi cố tình lúc đó mới xuống thôi..."


Tôi không còn cười nổi "Phi Yên, cô đang trêu họ sao..."


Cô trả lời bằng một nụ cười nhẹ nhàng, sau đó lại trở nên nghiêm túc "Ngưng Tịch, cô nói rất đúng, tôi thực sự phải chọn lựa, còn tiếp tục như vậy với ba người chúng tôi mà nói đều là một loại đày đọa..."


Tôi nhìn thấy khuôn mặt trầm tĩnh của cô đột nhiên óe lên một tia kiên định, không chịu nổi nghĩ thầm trong lòng


Tuy rằng nói là như thế nhưng khi phải thực sự quyết định trái tim vẫn sẽ đau đớn giống như tráng sĩ chặt đi một cánh tay của mình


Tuy không thê thảm như vậy nhưng đau đớn trong đó chắc chắn không ít hơn...


Dù sao cô ấy và hai người kia đều đã trải qua rất nhiều thị thị phi phi, họ đã đem đối phương nhập vào trong máu thịt cơ thể mình, khắc sâu trong ký ức mình, lựa chọn một người cũng có nghĩa là từ bỏ một người khác, điều này dễ dàng sao?


Nhưng cũng còn may, việc dây dưa của họ tuy nan giải nhưng đó không phải bế tắc, ít nhất cũng sẽ không dẫn ra một tấn bi kịch...


Chỉ là, không biết vì sao tôi lại cảm thấy lo lắng thay Tĩnh Ảnh, phải chăng là vì Phi Yên nói ra chữ "Xin lỗi" kia


Yêu một người hà tất phải nói xin lỗi? Trừ phi...


Nhìn người tinh thần chán nản bên cạnh, tôi có chút không nhẫn tâm, nắm chặt lấy bờ vai cô nói đùa "Tôi có một cách có thể khiến không ai trong số hai người họ bị tổn thương cả, cô có muốn nghe không?"


"Cách gì?" Hai mắt cô lập tức lấp lánh tỏa sáng,


Tôi cười ám muội "Này nhé, một tuần không phải có bảy ngày sao? Cô hai, tư, sáu ở cùng Tĩnh Ảnh; ba, năm, bảy ở cùng Lôi Trạm, ngày cuối tuần mọi người đều nghỉ ngơi cô thấy thế nào?"


Cô nhìn tôi ngẩn người, sai đó nhẹ giọng cười "Họ sẽ nghe xong sẽ giết tôi mất, phí công cô nghĩ ra..."


Tôi cũng mỉm cười, trong lòng nghĩ là họ không thể giết cô muốn giết cũng sẽ giết người nghĩ ra cái chủ ý thối này là tôi.


Lúc này, mấy người nam nữ Tây tạng đang vây quanh lửa trại nhảy múa chạy qua, nhiệt tình kéo chúng tôi đang ngồi bên cạnh đống lửa, cho chúng tôi hòa nhập vào hoạt động của họ...


Tôi không biết họ nhảy thế nào nên dùng nụ cười khéo léo từ chối, Phi Yên thì rất vui vẻ liền nhập cuộc luôn...


Nhìn thấy dáng múa nhẹ nhàng, đôi mắt động lòng người, nghe thấy tiếng cười thanh thúy lanh lảnh như tiếng chuông bạc của cô, tôi sâu sắc cảm nhận được, hạnh phúc, hóa ra lại là một chuyện đơn giản như vậy...


Chúng tôi ở lại đó một đêm, quay về nhà thì đã là trưa hôm sau


Xa xa đã nhìn thấy xe của Tĩnh Ảnh ngừng ở trước cửa, cậu ta tới đây ư?


Sắc mặt Phi Yên hơi tái đi, trong mắt hiện lên một thoáng kiên định giống như đã quyết định một chuyện rất lớn,


Xem ra dự cảm của tôi đã đúng đến mười phần rồi...


Tĩnh Ảnh đáng thương...


Vừa mới bước vào...


"Ngưng Tịch, cô xem ai tới này..."


"Nhược Băng?" Tôi hơi giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh lùng trước mắt,


Tôi thực sự không ngờ, Nhược Băng lại tới đây, anh không phải đang bảo vệ Vũ sao? Không phải là...


"Xảy ra chuyện gì?" Tôi lập tức khẩn trương nắm chặt tay anh


Anh nhẹ nhàng lắc đầu "Không có chuyện gì, nghe Nguyên Húc nói em đang ở chỗTĩnh Ảnh nên anh tới thăm em..."


Anh từ Hà Lan ngàn dặm xa xôi tới tận đây, chỉ để thăm tôi sao?


Cái này hình như có chút không đúng, nếu tôi nhớ không lầm, lúc tôi đi anh còn mang theo đôi mắt đầy địch ý nhìn tôi, sao đột nhiên lại...


"Tĩnh Ảnh, anh cùng em vào thành phố mua chút đồ..." Phi yên dường như đã nhìn thấy không khí không bình thường giữa chúng tôi, có ý để không gian riêng cho chúng tôi


Đương nhiên, cô gọi Tĩnh Ảnh cùng đi cũng là bởi vì cô có chuyện muốn nói với Tĩnh Ảnh.


Tĩnh Ảnh nhìn chúng tôi nói "Được, Ngưng Tịch, cô và Nhược Băng ngồi xuống chậm rãi ôn chuyện..."


Tôi nhẹ nhàng khẽ gật đầu...


Tĩnh Ảnh và Phi Yên đi rồi, trong căn nhà chỉ còn lại tôi và Nhược Băng...


"Hình như em hơi đen đi, nhưng thần sắc có vẻ tốt lắm..." Nhược Băng nhìn tôi, nhàn nhạt nói


"Thế à? Anh không nói em cũng chẳng để ý đến" tôi nhếch môi cười


"Nhược Băng, Vũ có khỏe không..." Tôi rốt cuộc vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi


Anh nhìn tôi khẽ gật đầu "Cậu ấy tốt lắm, khoảng thời gian em không có ở đó, tất cả mọi chuyện trong xích vũ đều là một tay cậu ấy giải quyết, Vũ bây giờ đã hoàn toàn có thể làm cho các trưởng bối khiếp sợ rồi..."


Tôi vui vẻ cười cười "Đây đều là công lao của anh, Nhược Băng, cám ơn anh vẫn luôn ở bên cạnh Vũ, anh khiến anh ấy trở nên kiên cường hơn..."


Nghe vậy, đôi mắt Nhược Băng tỏa ra luồng sáng hơi lạnh, "Sao? Em cảm thấy cậu ấy trước giờ rất yếu đuối à?"


Tôi nhất thời nghẹn họng, vừa rồi vẫn còn tốt vì sao vừa nói đến đề tài này, sắc mặt Nhược Băng lại thay đổi nhanh đến thế?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Mị Hương

Mị Hương

Mị Hương thuộc thể loại ngôn tình cổ đại, truyện xoay quanh về cuộc sống của cô

23-07-2016 82 chương
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Ôn Thôn Nương Tử

Ôn Thôn Nương Tử

Trích đoạn:Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân, tim vì nàng mà nhói đau. Từ khi mới quen, ấn

21-07-2016 41 chương
Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Truyện Khuynh Nhiên Tự Hỉ của tác giả Giả Oán Chúc kể về một mối tình cạnh tranh

22-07-2016 62 chương
Chị tôi

Chị tôi

Ngày xưa, tôi cũng từng yêu như bao nhiêu người con trai khác, chỉ có điều người đó

29-06-2016
Vợ Ơi, Em Đừng Chạy

Vợ Ơi, Em Đừng Chạy

Cô cũng không biết tại sao hôm đó hắn lại đi theo cô, không biết tại sao hắn vừa

23-07-2016 22 chương
Gã khùng

Gã khùng

- Trời ơi! Sao dám đưa xe cho thằng đó dẫn, nó bị khùng đó! *** Buổi sáng đầu mùa

24-06-2016
Khúc nhạc dịu êm

Khúc nhạc dịu êm

Giữa năm học lớp 12, tôi theo gia đình chuyển tới căn hộ nhỏ ở phố S. Con phố này

23-06-2016
Hẹn đôi

Hẹn đôi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Quả là

25-06-2016