Old school Easter eggs.
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 136 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 43 - Thiên thượng nhân gian

↓↓
"Thật không ngờ, người đến đón tôi lại là cậu... Tĩnh Ảnh" Tôi mỉm cười nhìn gương mặt vô cùng trong sáng anh tuấn trước mặt...


Người trước mặt cười nhẹ, nụ cười đó giống như ánh nắng xuyên qua khe hở của lùm cây, mơ hồ, đơn giản, nhưng lại sáng ngời và ấm áp...


Mới chỉ có nửa năm không gặp người trước mặt đã thay đổi không ít.


Trong ấn tượng, Tĩnh Ảnh rất giống với Nhược Băng, đặc biệt loại lạnh lùng chất chứa trong đôi mắt...

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Ánh mắt Nhược Băng lúc nào cũng lạnh như tảng băng nghìn năm còn trong đôi mắt Tĩnh Ảnh lại giống như tuyết đọng nghìn năm bất biến...


Có điều, lúc này đường nét khuôn mặt vốn cứng nhắc này lại ôn hòa đi rất nhiều ngay cả đôi mắt cũng mang theo nét ấm áp nhàn nhạt.


Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là sức mạnh của tình yêu?


Tôi nghiền ngẫm...


"Nguyên Húc đột nhiên liên lạc với tôi, anh ấy nói... cô đang gặp chút chuyện, muốn tôi đưa cô đến một nơi an toàn"


Tĩnh Ảnh nói hết sức ngắn gọn, bằng ngữ khí giấu giếm của anh tôi biết rõ, Nguyên Húc nhất định không nói được điều gì hay ho...


"Anh ấy nhất định là đã nói với cậu, bởi vì tôi nhất thời sẩy chân, khiến trăm ngàn người hận, bây giờ lại bị cô lập hoàn toàn, không có nhà để về cho nên xin cậu thu nạp tôi có phải không?"


Cậu ta vô cùng kinh ngạc nhìn tôi " Đường chủ Ngưng Tịch, cô có đặt máy nghe lén trên người anh ấy không? Tại sao lại không sai một chữ nào?"


Tôi cười, "Không cần máy nghe lén tôi cũng có thể đoán được anh ấy sẽ nói gì... Nguyên Húc này, tôi hiểu anh ấy rất rõ "


Đôi mắt trong sáng của Tĩnh Ảnh nhìn tôi chăm chú, cười nhẹ một chút


"Anh ấy nói đùa đấy... Đường chủ Ngưng Tịch, nếu thực sự cô không còn nơi nào để đi, vậy hãy đi theo tôi đi, tôi hứa sẽ đưa cô đến một nơi rất an toàn..."


Tôi gật gật đầu "Vậy phiền cậu..."


"Đừng nói vậy, ân đức trước kia của cô tôi ngàn đời khó quên, nếu không phải cô sắp xeép tạo thành một cái chết giả cho tôi thì làm sao tôi còn có thể sống đến hôm nay, tôi đã muốn báo đáp cô từ lâu lắm rồi..." Cậu ta chân thành nói


Tôi cười nhẹ, nghĩ thầm trong lòng tôi không phải là người tốt gì cả, nhưng vẫn còn làm được một việc tốt như thế, xem ra câu nói "ở hiền gặp lành" cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý...


Chúng tôi cùng nhau lên thuyền, thuyền đi rất nhanh, chạy về một nơi mà tôi không biết...


" Đường chủ Ngưng Tịch, khoang thuyền hơi nhỏ cô chiếu cố nhé..." Tĩnh Ảnh áy náy nói


Tôi nhìn vào phía trong, lắc lắc đầu "Không sao, tôi từng ở nơi còn kém hơn đây ấy chứ, cái này chưa là gì... Còn nữa, Tĩnh Ảnh, cậu đừng khách sáo với tôi như vậy, gọi tôi Ngưng Tịch là được rồi..."


"Nhưng mà..." cậu ta hơi lưỡng lự


Tôi mỉm cười "Cậu khách khí như vậy thật khiến tôi không thoải mái..."


Cậu ta nhìn tôi, khóe môi hơi cong vẽ nên nét cười nhẹ nhàng"Vậy được, Ngưng Tịch, cô đi nghỉ chút đi, lúc nào đến tôi sẽ gọi..."


Tôi gật gật đầu, "Tĩnh Ảnh, chúng ta đi đâu vậy?"


Tôi tin Tĩnh Ảnh sẽ không bán đứng mình, câu hỏi đó chỉ duy nhất xuất phát từ lòng hiếu kỳ...


"Tôi nghe Nguyên Húc nói, cô vẫn muốn gặp cô gái khiến tôi rời khỏi Xích Vũ, tôi bây giờ chính là đưa cô đi gặp cô ấy..."


"Ồ? Cậu không sợ tôi liên lụy cô ấy sao?"


"Không đâu, nơi đó không ai có thể tìm được..."


Dáng vẻ như đã có tính toán trong lòng của cuậ ta khiến tôi hiếu kỳ "Tĩnh Ảnh, rốt cuộc cô ấy đang ở nơi nào?"


Cậu ta ngẩng đầu, đôi mắt sáng sủa nhìn về chân trời phía đông xa xôi, ánh mắt dịu dàng đó giống như nhìn thấy người yêu ngày nhớ đêm mong của mình, nói nhỏ "Trung Quốc... Tây Tạng "


****


Người đàn ông thả mình vào chiếc ghế trong ban công, một mình nhìn tịch dương đỏ như máu phía chân trời...


Một đôi mắt xanh thẳm như gột,, thâm thúy u ám, nhưng trong ánh mắt đó lại là sự chuyên tâm, chuyên tâm đến mức... ngay cả chính bản thân cũng không ý thức được mình đang chuyên tâm...


Truyền Việt đi tới đối diện, nhìn thấy dáng vẻ đó của người đàn ông, lòng cậu ta kinh ngạc...


Gần đây cậu ta rất hay nhìn thấy cảnh anh trai mình ngắm tịch dương đến quên lãng tất cả, say mê vô cùng


Mỗi khi thế này, trong lòng Truyền Việt vô cùng đen tối, loại đen tối đó giống khoảnh khắc trước khi mặt trời mọc, có lẽ, còn nồng đậm hơn thế nữa...


Cậu ta biết đó không phải là sự lo lắng xuất phát từ tình cảm gia đình mà là một loại dự cảm, một dự cảm cực kỳ không tốt...


Tịch dương trước mắt đỏ như máu, tiết tấu nhày lên đập xuống rất giống một điệu nhảy, điệu nhảy đốt hết sinh mệnh của con người...


Nó lộng lẫy tráng lệ, nhưng trong mắt Truyền Việt đó chỉ mang tư thái của cái chết...


Giống như người phụ nữ đó, một người phụ nữ giống hệt hoa anh túc, cô ta thậm chí còn đẹp hơn cả hoa anh túc, cậu không thể không thừa nhận, bất kỳ người nào cũng không thể coi thường nét đẹp của cô ta nhưng trên người cô ta lúc nào cũng mang một loại hơi thở của cái chết...


Lạnh lùng, quyến rũ đủ để trí mệnh...


Mỗi lần nghĩ tới đôi mắt tối tối nổi lên những tia sáng màu lam kì dị đó lòng hắn không tránh khỏi một cơn rùng mình...


Loại dự cảm không tốt đó càng ngày càng mãnh liệt, điều này khiến cậu ta lo sợ thật sâu...


Người phụ nữ đó vẫn là chết đi thì tốt hơn... Suy nghĩ của Truyền Việt vô cùng độc ác...


"Kết quả thế nào?" Người đàn ông nghe thấy tiếng nói của em trai nhưng không hề quay đầu lại vẫn duy trì tư thế đó nhìn về bầu trời phía xa, thấp giọng hỏi


Truyền Việt hơn chần chừ một chút "Không có kết quả gì cả, cô ấy xảy ra chuyện..."


Vừa dứt lời cậu ta thấy tấm lưng của người đàn ông cứng đờ, tuy đó chỉ là một động tác cực nhỏ nhưng cậu ta vẫn nắm bắt được


"Xảy ra chuyện gì?" Truyền Chi như không có chuyện gì nâng chén trà trên bàn lên, chậm rãi nhấp một ngụm, ngữ điệu bình tĩnh hỏi


"Địa lao giam cô ấy đột nhiên bị cháy, thế lửa rất lớn, người của Xích Vũ nói cô ấy bị kẹt bên trong, không ra được..."


Tay người đàn ông chợt run lên, một giọt nước trà bắn ra khỏi chén rơi lên trên ngón tay hắn...


"Anh, anh không sao chứ..." Truyền Việt quan sát sắc mặt âm trầm của người đàn ông, cẩn thận hỏi


Người đàn ông không nói gì cúi đầu trầm tư, sau nửa ngày khóe miệng chậm rãi vẽ lên một nét cười nhàn nhạt "Cô ấy không chết người như vậy làm sao có thể dễ dàng chết ở trong địa lao nhà mình chứ..."


Cô ta đương nhiên là không chết, cái này Truyền Việt ông đây nghĩ tới lâu rồi...


Chỉ là không hiểu người anh trai thông minh không biết gấp mấy lần mình tại sao bây giờ mới biết?!


Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là... Một trái tim biết lo lắng thì sẽ thường loạn nhịp sao?


Đúng lúc này, một tên thuộc hạ vội vàng chạy tới, cung kính cúi người dâng điện thoại cho Truyền Chi...


Truyền Chi nhận điện thoại, đầu tiên là ngẩn người, sau đó ánh mắt càng lúc càng lạnh, càng lúc càng khiến người ta sợ hãi...


"Được, tôi về ngay đây..." Truyền Chhi nói xong câu đó lập tức cúp máy


"Anh, sao thế?"Truyền Việt lo lắng hỏi


Hắn không nói gì, đột nhiên giơ tay lên cao hất đổ tất cả mọi thứ trên bàn...


Truyền Việt ngẩn người, cậu ta trước giờ chưa từng thấy anh trai mình phẫn nộ như thế bao giờ, hành động bực bội như thế bao giờ...


Người anh trai cậu ta kính nể nhất luôn luôn nội hàm bình tĩnh, ngay cả thấy núi lở vẫn không đổi sắc mặt, sóng thần cũng vẫn thản nhiên như không...


Phần ngạo mạn, ung dung, lạnh lùng của anh ấy bây giờ chạy đâu mất rồi?


" Truyền Việt, lập tức phái người đi tìm cô ta, kể cả phải lật tung cả trời đất cũng phải tìm bằng được cô ta..."


"Vâng" Truyền Việt lập tức nhận lệnh, ánh mắt phẫn nộ của người đàn ông khiến cậu ta không thể kháng nghị bất cứ điều gì...


"Hiên Viên Ngưng Tịch, em được lắm, đã đi rồi lại còn quay đầu cắn tôi một miếng, nếu em rơi vào tay tôi lần nữa tôi nhất định..."


Người đàn ông không nói thêm gì nữa, nheo mắt nhìn về phương xa, ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén giống như hai lưỡi dao sắc, dường như muốn đâm thủng cả ánh tịch dương...


***


Tôi không thể không thừa nhận, tôi đã đi đến một nơi ngay cả chim cũng không tới đây đẻ trứng...


Thảo nguyên phía Bắc Tây Tạng rộng rãi mênh mông chạm cả vào trời xanh, xung quanh vùng thảo nguyên là từng cụm núi tuyết trắng tinh, cảnh sắc cực kì đặc biệt...


Ngồi từ trên xe nhìn về phía xa chỉ thấy mấy cụm kiến trúc tôi không biết tên là gì, nghe Tĩnh Ảnh nói đó là nhà của người đân Tây Tạng, rải tác trên các sườn núi chắn gió trừ cái đó ra không hề có công trình hay công nhân gì cả...


Trên đường chân trời xa xôi thấp thoáng có thể nhìn thấy những đàn bò lẻ tẻ, người ở đây thưa thớt ít ỏi đến đáng thương, tôi nhìn thấy bò còn nhiều hơn cả người...


"Người trong lòng cậu ở đây hả?" Tôi nghi ngờ hỏi,


Trong ấn tượng, những cô gái bình thường phải thích cuộc sống ở những thành phố phồn hoa chứ, ai sẽ chọn định cư ở một nơi hoang vắng gần như đáng thương thế này? Không thấy cô đơn sao?


"Đúng vậy, cô ấy ở đây đã được hơn một năm rồi..."


"Vậy cô ấy cũng thật chẳng giống người thường..."


Quả thật, nơi này tràn ngập phong cách cổ xưa, khác xa với nhịp sống ồn ào náo động ở chốn thành thị, hoàn toàn không có những tòa kiến trúc đẹp đẽ do bàn tay của con người tạo nên, hồn nhiên đến kỳ ảo...


Nhưng, tùy ý ở đây nghỉ ngơi vài ngày thì có thể nhưng ở lâu như vậy, không thấy nhàm chán sao?


Có điều thực sự nơi này rất an toàn, sợ rằng Hoàn Tư Dạ dù có nghĩ nát óc cũng không thể nào tìm ra được tôi lại có thể trốn ở nơi này.


"Ồ, Tĩnh Ảnh, cái cậu cầm trên tay là gì?"


Tôi thấy trên tay cậu ấy có một ba lô rất lớn, ba lô bị nhét đến phình cả lên có vẻ nặng lắm, nhịn không được tôi tò mò hỏi


"À, đây là mấy thứ tôi muốn đưa cho cô ấy, bên trong có vài thanh chocolate, bánh kẹo, quà vặt linh tinh, còn có một vài loại thuốc trị thương... Đúng rồi, Ngưng Tịch, cô có muốn ăn một chút chocolate không?" Tĩnh Ảnh từ trong túi móc ra một chiếc hộp nhỏ được bọc trong túi rất đẹp


Tôi nhanh chóng khoát khoát tay "Không đâu, những thứ ngọt như thế tôi không ăn nổi... Này, Tĩnh Ảnh, cô ấy bao nhiêu tuổi?"


"Lớn hơn tôi ba tuổi, sao vậy?"


Cậu ta nghi hoặc nhìn tôi...


"Ờ, không có gì, tôi chỉ hỏi thế thôi..."


Tôi thầm nghĩ trong lòng, lớn hơn Tĩnh Ảnh ba tuổi, vậy cũng sàn sàn tuổi tôi rồi vậy mà còn thích ăn mấy thứ quà vặt của trẻ con đó sao?


"Đúng rồi, cậu mua nhiều thuốc như vậy làm gì? Tất cả còn là thuốc trị thương nữa..."


Tĩnh Ảnh bất đắc dĩ cười cười "Đến lúc gặp cô ấy cô sẽ hiểu..."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc là một truyện ngôn tình của tác giả Lương Uẩn Như được

22-07-2016 22 chương
Hiếu Gia Hoàng Hậu

Hiếu Gia Hoàng Hậu

Thái tổ Hoàng Đế hoàng triều Thượng Quan định ra Tổ luật rất rõ ràng, không chút

23-07-2016 47 chương
Cupcake yêu thương

Cupcake yêu thương

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Ngôi nhà trên cây

Ngôi nhà trên cây

Tôi trở lại quê hương sau hơn 10 năm xa cách, 10 năm không phải thời gian quá dài, nhưng

26-06-2016
Sao anh không gõ cửa?

Sao anh không gõ cửa?

Anh không chú ý đến đường phố có bao nhiêu người, anh chỉ mong cơn giận của em qua

26-06-2016
Biệt thự máu

Biệt thự máu

Tôi gặp ông Thịnh trong lúc ngồi chờ một chuyến bay. Chuyến bay tôi đi hôm đó bị

24-06-2016