XtGem Forum catalog
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 69 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 40 - Mưa bão nổi lên

↓↓

Truyền Việt giống như chú chó ngoan nghe lời, đầu cúi thấp đi vào, lúc đi còn không quên lườm tôi một cái...

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tôi dựa người vào thân cây, cười nhạt nhìn cậu ta, trong lòng nghĩ tên Truyền Việt này thú vị hơn anh trai của cậu ta nhiều...


"Em chơi vui lắm thì phải..."Truyền Chi ôm lấy eo tôi, ánh mắt tràn đầy ý cười


"Ngài thấy đó, cậu ta miễn cưỡng tôi mà, không liên quan tới tôi..."Tôi nhún vai, lập tức thanh minh


"Em không biết phản kháng sao?" Đôi mắt của người đàn ông to tròn


"Cậu ta là em trai ngài mà , chẳng lẽ muốn tôi cắt đứt cổ cậu ta sao?" Tôi nửa đùa nói


"Ha" hắn cười lạnh một tiếng, khuôn mặt đẹp càng lúc càng tiến sát tới, nghiến răng nói "Em đúng là biết nể mặt tôi..."


Tôi vô tâm cười cười "Đúng vậy, tôi lúc nào cũng..." Lời còn chưa dứt miệng đã bị hắn bịt chặt...


Hắn thay đổi các tư thế miết sát, liếm sạch đôi môi tôi, giống như muốn lau sạch thứ gì đó bẩn thỉu trên đó


Nụ hôn vừa lâu vừa ssâu khiến tôi không thở nổi, tôi dùng tay vỗ lên lưng hắn, nói năng ngắt quãng


"Ngài... Không phải muốn lấy mạng tôi chứ... Tôi thở không nổi rồi"


Nụ hôn nóng rực miết sát lên gáy, "Ngưng Tịch, ở lại đi, tôi muốn em..."Hô hấp dồn dập cùng với hơi thở của hắn khiến tôi càng lúc càng hỗn loạn.


Tôi nhếch môi cười "Lời này tính là mời mọc, hay là uy hiếp đây..."


Nghe vậy, người đàn ông khựng lại đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi tươi cười của tôi. Hỏi "Có khác nhau sao?"


Tôi yếu ớt gật đầu "Đương nhiên, nếu như là mời mọc thì tôi có quyền từ chối, còn nếu là uy hiếp..."


Tôi dán miệng vào tai hắn nói thầm "Tôi mặc kệ ngài có muốn hay không..."


Hơi thở của hắn lập tức trở nên lạnh lẽo như băng, một tay đẩy tôi ra, lạnh lùng lườm tôi một cái, phất phất tay sau đó xoay người không nói một câu nào đi mất...


Tôi hiểu rõ, hắn như vậy ý là tôi ... Có thể lăn đi


Cây đa to lớn cô đơn, gió thổi nhè nhẹ hây hẩy lướt qua, vài sợi tóc trượt lên má, đưa tay vuốt vuốt lại tóc tôi cười nhẹ hôm nay mới phát hiện, hai anh em họ Truyền này thực sự... Đều rất thú vị...


Quay lại Hiên Viên gia, người làm lập tức chạy tới hỏi tôi có muốn ăn cơm trưa hay không, tôi nói có, còn bảo cô ta chuẩn bị nhiều nhiều một chút, màn biểu diễn đặc biệt của anh em nhà họ Truyền hôm nay khiến tôi cũng thấy đói hơn bình thường...


Sáng nay gặp Vũ đang vô cùng vội vàng, có lẽ anh đã đi đến tập đoàn rồi, tới bây giờ vẫn chưa về nhà Nhược Băng có lẽ cũng đang ở đó cùng với anh...


Nghĩ đến ánh mắt sáng nay của Vũ, tôi có chút bất đắc dĩ, anh ngay cả liếc cũng không thèm liếc nhìn tôi một cái, có lẽ do anh không biết phải đối mặt với tôi thế nào, còn Nhược Băng, sắc mặt như thường, vô cùng điển trai hào phóng...


Đằng Tuấn và Nguyên Húc đến sàn vật tập đánh nhau cho nên nhà ăn lớn như vậy chỉ còn một mình tôi ngồi đó ăn như bị chết đối, tính toán kĩ càng tôi đã hai ngày không ăn cơm tử tế rồi, rượu thì uống không ít, thảo nào lại đói như vậy...


Nghĩ trong lòng họ không ở đây cũng tốt, nếu để họ nhìn thấy tướng ăn của tôi lúc này, có thể sẽ có người bị chết vì bất ngờ mất...


Lúc này, đột nhiên rất nhớ Nguyễn Linh, nếu cô bé vẫn còn ở đây ít nhất cũng có người ăn cơm với tôi...


Biết trước như vậy thì đã giữ cô bé ở lại thêm vài ngày rồi...


Không biết bây giờ cô ấy thế nào nhỉ? Có phải đang hạnh phúc cùng với người anh khóa trên kia không?


Đột nhiên có chút hâm mộ cô ấy, không biết cuộc sống của một người bình thường như thế nào nhỉ?


Tôi nghĩ mãi cũng không ra, bởi vì từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện thế giới của tôi chính là rừng gươm biển lửa, rực rỡ lạ lùng, tôi dường như bị ngăn cách bởi thế tục, bị nhốt trong một không gian riêng biệt, tôi không hiểu được họ, họ cũng không hiểu được cuộc sống của tôi...


Thế giới của tôi chưa bao giờ bình thường...


Cuối cùng cũng no bụng rồi tôi rất không tao nhã vươn vai một cái, để bàn ăn bừa bãi lại cho người làm thu dọn, quyết định đi ngủ trưa, chuyện khác ngủ xong rồi mới tính tiếp...


Tôi ngủ rất ngon, có trời mới biết tôi ngủ ngon giấc và thoải mái đến mức nào...


Đột nhiên, tôi cảm thấy có một sợi lông vũ lướt nhẹ trên gò má, ôn nhu, nhẹ nhàng,


Lông chim lại rơi xuống cổ, tôi cảm thấy hơi ngứa ngáy, dùng tay gãi gãi lại chạm vào một đôi tay khác, giật mình cảm thấy có gì đó không đúng, bất ngờ ngồi dậy, một tay bóp chặ cổ của người bên cạnh...


Người đó bị hành động của tôi làm cho sợ hãi nhưng không hề phản kháng, "Chị Ngưng Tịch?"


Tôi mở to đôi mắt ngái ngủ, mịt mờ mờ mịt nhìn người trong tay, bóng tối khiến mặt mũi nó mơ hồ không được rõ ràng cho nó, nhìn chằm chằm vào nó nửa ngày trời tôi mới buông tay


"Joey, thì ra là em..."


Nó đưa tay xoa xoa cái cổ oán thán nói "Thiếu chút nữa là chị làm em nghẹn thở rồi..."


Tôi liếc nó một cái, khẽ trách "Ai bảo em về cứ hấp ta hấp tấp trêu chị, may mà trong tay chị không có dao..."


Nó nhìn tôi một cái oan ức nói "em nào có? Em chỉ muốn đánh thức chị thôi..."


Tôi hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa, đi qua mở đèn căn phòng lập tức sáng rực...


"Tới đây, để chị nhìn em thật kĩ nào" tôi cười vẫy vẫy tay với nó


Đầu tiên cậu ta ngẩn người, sau đó mỉm cười bất đắc dĩ nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới...


Bao ngày không gặp dường như nó béo lên một chút, cũng dường như cao lên một chút, khuôn mặt cũng cuốn hút hơn một chút, hơi thở đàn ông cũng nồng đậm hơn một chút...


Vẻ mặt tôi si mê vén mái tóc đen như nhung của nó, kìm lòng không được tán thưởng "Đúng là do chị nuôi, em càng lúc càng đẹp..."


Nghe vậy, Joey nhíu mày rất chặt không vui nói "Chị Ngưng Tịch, chị đừng coi em như thú cưng được không..."


Tôi mặc kệ, có điều tôi chỉ đứng ngang ngực nó cho nên phải ngửa đầu thở dài "Joey, em không thể cao hơn nữa, bây giờ chị nhìn em đã phải cố gắng lắm rồi..."


Nó đột nhiên giơ tay kéo tôi vào trong ngực, ôm chặt lấy, "Chị Ngưng Tịch, em nhớ chị lắm..."


Tôi mỉm cười giống như có một dòng nước ấm áp chảy vào lòng, ấm áp vô cùng, đưa tay khẽ vuốt tấm lưng nó, an ủi "Chị cũng rất nhớ em... Hoan nghênh em trở về, Joey "


Nó ôm tôi chặt hơn nữa, vuốt đặt lên trán tôi thì thầm "Chị Ngưng Tịch, xin lỗi, nhiệm vụ chị giao cho em, em..."


"Đó không phải lỗi của em..." Tôi ngắt lời nói, thở dài một hơi, an ủi "Chị biết, em đã cố gắng lắm rồi..."


"Chị Ngưng Tịch, là em vô dụng..."


Chưa từng thấy vẻ mặt chán nản như vậy của Joey, xem ra nó ở chỗ Hoàn Tư Dạ chịu không ít đau khổ...


"Được rồi, Joey, em còn ôm chặt nữa xương cốt chị sẽ gãy rời cho xem..."Tôi mỉm cười nhắc nhở


Nó hơi ngẩn người, lúc đó mới buông tay


Tôi xoa xoa cánh tay bị nó ôm phát đau, oán hận nói


"Thật không ngờ mới không gặp có vài tháng, em đã khỏe như vậy..."


Nó nhìn tôi mỉm cười, nụ cười thật thà mà thẳng thắn, đơn thuần mà ngời sáng, ngọt ngào giống như một cậu bé...


Tôi hài lòng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nó, trong lòng thở dài, năm đó, tôi trên phố đen ở Rome mang nó về nhà, nó còn nhỏ như thế vậy mà chớp mắt một cái đã biến thành một người đàn ông trưởng thành, chỉ có bốn năm...


Chỉ có bốn năm sao lại có thể khiến người ta thay đổi nhiều đến thế?


Joey, em thực sự là một cậu bé lòng dạ khó lường sao? Vậy nụ cười của em lúc nào, sự thân thiết của em lúc này rốt cuộc là thật hay giả?


Chị đã từng dạy em, với kẻ địch thì phải ngụy trang thật tốt, nhưng em ở trước mặt người thân cũng đang ngụy trang sao?


Lòng bàn tay nó dán chặt lên mu bàn tay tôi, đồng tử xanh lam lạnh lùng khó hiểu nhìn tôi, "Chị Ngưng Tịch, chị sao thế, sao không nói gì?"


Nhận ra sự thất thố của mình, tôi đột nhiên hoàn hồn, rút tay mình về, nói "Không sao, người bên đó về hết rồi sao?"


Nó có chút mất mát, hơi nhắm mắt lại, khẽ gật đầu "Về rồi..."


"Còn lại bao nhiêu người?"


Nó lưỡng lự một chút "... 20 người "


Tổn thất nhiều quá, tôi thở dài một hơi, hỏi "Lúc về có gặp bọn Vũ không?"


"Gặp rồi, họ bảo em tới tìm chị đi đến phòng nghị sự..."


"Vậy đi thôi..."


****


"Vũ,anh cảm thấy sao?" Trong phòng nghị sự, tôi nhìn người ngồi phía đối diện, hỏi thăm


Anh cúi đầu trầm tư một chút "Có thể tiếp nhận thuận lợi thì tốt, có điều..."


"Anh sợ đây chỉ là trò đùa của Truyền Chi..."Tôi hỏi


"Không phải là không có khả năng này, hắn ta luôn biến hóa kì lạ..."Nguyên Húc phân tích


"Nhưng hắn có thể đùa thế nào?" Đằng Tuấn nhíu mày hỏi


"Điều đó chỉ có hắn mới biết được... Vấn đề bây giờ là có một cục thịt mỡ đang ở trước mặt chúng ta, chúng ta có muốn hay không, Vũ, anh nói xem?" Tôi đem quyết định cuối cùng giao cho Vũ...


"Có thể thử một chút, có điều nên phái ai làm người phụ trách bên đó?" Vũ nhìn tôi nói


Tôi cúi đầu nghĩ ngợi, đúng vậy, ai mới là thích hợp đây? Tôi không đi được, Nguyên Húc và Đằng Tuấn còn phải vực dậy 'Ảnh đường', Nhược Băng thì...


"Chị Ngưng Tịch, để em đi" Im lặng từ đầu đến cuối, Joey đột nhiên mở miệng


"Em? Nhưng em vừa mới về mà..." Tôi hơi nghi ngờ, trước kia Joey không hề muốn rời khỏi tôi mà...


Nó cúi đầu, ngữ khí có chút nặng nề "Chị Ngưng Tịch, em muốn lập công chuộc tội..."


Tôi nghĩ ngợi, Joey đúng là một người rất thích hợp, tâm tư kín đáo, thủ đoạn độc ác quan trọng nhất là nó rất giỏi giả vờ, không dễ bị người ta tính kế...


"Mọi người thấy thế nào?" Tôi hỏi mọi người


"Anh cảm thấy rất phù hợp..." Vũ khẽ gật đầu,


Người khác cũng không có ý kiến gì, đều nhất trí thông qua...


"Bên Hoàn Tư Dạ có động tĩnh gì không?" Tôi hỏi Nguyên Húc


Anh lắc lắc đầu "Mấy ngày nay người của "Tấn Lôi" vẫn theo dõi rất chặt, nhưng dù thế nào vẫn không nhìn thấy hắn ra khỏi tòa biệt thự đó..."


"Thế à?" Tôi hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ hắn đã rời khỏi Hà Lan, không đâu, dùng hiểu biết của tôi với hắn, hắn đã quăng lại một câu nói tuyệt tình như thế, vậy không làm cho Xích Vũ trời long đất lở, hắn tuyệt đối không cam tâm...


Nhưng mấy ngày liền không có động tĩnh gì, thực sự không hề bình thường...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Truyện Khuynh Nhiên Tự Hỉ của tác giả Giả Oán Chúc kể về một mối tình cạnh tranh

22-07-2016 62 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Chúc Mừng Sinh Nhật

Chúc Mừng Sinh Nhật

Truyện Chúc Mừng Sinh Nhật của tác giả Điệp Chi Linh thuộc thể loại tiểu thuyết

23-07-2016 10 chương
Trong veo mùa hạ

Trong veo mùa hạ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Niềm quên quen thuộc

Niềm quên quen thuộc

Vợ không thay đổi được ý định của anh, đành ấm ức đi đến khách sạn. Trong bữa

29-06-2016
Diễn

Diễn

Cô đau, nhưng đôi chân vẫn không ngừng dấn tiếp. Rốt cuộc thì cô cần gì nhỉ? Rốt

29-06-2016
Chờ để yêu

Chờ để yêu

Giờ thì tôi cũng đã tự cảm thấy cuộc sống rất có giá trị, cuộc sống còn rất

23-06-2016
Chỉ cần được yêu

Chỉ cần được yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Coi tay vào sáng mưa

Coi tay vào sáng mưa

Audio - Người đó đến nhà và mang bàn tay xòe ngửa trước mặt bà. Nghe nói cô Năm

28-06-2016
Già cả rồi

Già cả rồi

Bà khẽ cầm tay ông bằng đôi tay đã nhăn nheo của bà. Tay ông to và thô ráp. Cánh tay anh

25-06-2016
Số phận

Số phận

(khotruyenhay.gq) Tôi nấu xong và đã thu xếp mang ra bàn ngồi chờ anh về... Nhưng sao anh đi

01-07-2016