XtGem Forum catalog
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 141 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 37 - Bảo hổ lột da

↓↓
Ở lại Hoàng gia một đêm, sáng sớm hôm sau tôi chuẩn bị về Hà Lan...


Bắc Nguyệt đến đúng lúc tôi sắp đi, kinh ngạc nói


"Về sớm như vậy à, sao không ở thêm vài ngày nữa? Cha anh sẽ trở về rất nhanh thôi, hai người lâu lắm rồi không gặp nhau mà..."


Tôi cười áy náy "Không được, chuyện bên đó em không yên tâm, gửi lời hỏi thăm của em tới bác..."

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bắc Nguyệt thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói "Bỏ đi, anh biết là sẽ không giữ được em mà, chú ý sức khỏe bản thân, có gì bất thường lập tức tới Kyoto tìm anh..."


"Em biết rồi, tạm biệt anh, Bắc Nguyệt, bảo trọng nhé..." Tôi dùng vòng ôm ấm áp của mình nói lời tạm biệt với anh.


"Ngưng Tịch, nhớ kỹ, cánh cửa của Hoàng gia luôn rộng mở chào đón em..." Bắc Nguyệt vuốt ve mái tóc đen của tôi, trịnh trọng hứa hẹn


Trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, tôi vui mừng cười, một khắc đó tôi hiểu rõ cho dù tôi có chìm nổi phiêu bạt thế nào đi nữa thì cũng không đến nỗi phải trôi giạt khắp nơi, bởi vì, nơi này vĩnh viễn là cảng neo đậu của tôi...


Bắc Nguyệt, cảm ơn anh...


Trên máy bay, tuy lòng thì rất muốn trở về nhưng tâm trạng vẫn có chút không tốt...


Sau đêm đó, tôi quyết định một mình tới Nhật Bản, một nửa là vì bị Bắc Nguyệt thúc giục, một nửa còn lại là vì Vũ, nói thật lúc này tôi không biết nên đối mặt với anh thế nào...


Thực ra từ rất lâu trước kia, tôi cũng đã cảm giác được giữa mối quan hệ của chúng tôi có điều gì đó không ổn, tôi sợ nhất chính là khoảnh khắc khi điều không ổn ấy bị vạch trần...


Bởi vì tôi biết, kể từ giây phút bắt đầu chúng tôi sẽ không thể nào trở lại như trước...


Cuối cùng...


Haiz, không ngờ, Hiên Viên Ngưng Tịch ngay cả đứng trước thú dữ cũng chưa chùn bước, vậy mà lại không có dũng khí để đối mặt với huyết thống tình thân của chính mình...


Tình cảm của Vũ đối với tôi, không phải tôi không cảm nhận đươc mà là anh là anh trai tôi, người có máu mủ tình thân với tôi


Tôi đã dặn chính mình, dù có thế nào cũng không thể dẫm lên vết xe đổ của mẹ..


Còn Nhược Băng nữa, anh...


Tôi khẽ thở dài một hơi, mười ngón tay đan vào nhau đặt sau gáy, nhìn ra bầu trời bao la bên ngoài...


Hoàn Tư Dạ cộng thêm Truyền Chi đã đủ rối loạn lắm rồi, bây giờ ngay cả trong nội bộ chúng tôi còn xảy ra chuyện này nữa, ' Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí' câu nói này không sai tẹo nào...


Lúc trở về tòa nhà của Hiên Viên gia, đêm đã khuya nhưng mọi người đều chưa ngủ, thấy tôi trở về, mặt ai cũng rất nghiêm trọng, không khí bức bối...


"Sao thế?" Tôi vừa hỏi vừa bước vào phòng khác, có một loại cảm giác không tốt...


"Ngưng Tịch..." Vũ nhìn tôi nói "Vừa mới nhận được tin tức, chúng ta đã bị tứ đại gia tộc liên thủ với nhau cô lập..."


Tôi cứng đờ, sau đó cười nhạt, Hoàn Tư Dạ, biết ngay là anh sẽ không từ bỏ ý đồ mà, không ngờ lại nhanh đến vậy, lại còn dùng cách này nữa...


"Lý do gì?" Tôi bình tĩnh hỏi, nếu hắn đã bắt đầu trò chơi vậy thì phải có một lí do khiến người ta nể phục


"Lần trước trong cuộc mua bán vũ khí với người Italy, hắn nói chúng ta chơi xấu lại còn giết người diệt khẩu..." Vũ nói


"Hừ, đúng là cái loại vừa đánh trống vừa la làng..." Đằng Tuấn nhíu mày nói


"Biết là như vậy nhưng chúng ta vẫn không thể làm gì hắn được, bởi vì nhìn bề ngoài chúng ta thực sự là người bị tình nghi nhiều nhất, còn nữa tên Hàn Liệt giả kia đã bị Ngưng Tịch giết chết, chúng ta muốn phản kích cũng không có bằng chứng gì có lợi cả..." Nhược Băng nhìn tôi nói


Tôi cảm thán một tiếng, đem bản thân mệt mỏi ngã xuống ghế sofa nói "Đáng lẽ em không nên kích động mà giết chết hắn, chuyện này đúng là sai lầm..."


"Bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, chúng ta phải nghĩ ra sách lược đối phó nhanh chóng, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng..." Nguyên Húc liếc nhìn Nhược Băng


"Xích Vũ đã biến thành chuột chạy qua đường người nào cũng đánh, không ai có đồng ý giao dịch với chúng ta cả, mất đi nguồn lực kinh tế chủ yếu, mọi người sẽ dễ nản lòng đến lúc đó, không cần đến cú công kích của bọn chúng, chính chúng ta đã rơi vào tình trạng đất lở ngói tan trước rồi..." Vũ ngửa đầu thở dài nói


"Có lẽ ngay từ đầu hắn đã dựng lên âm mưu này, chiêu này quả thực thâm độc không cần đánh đã thắng lợi..." Chậm rãi nghiêng người dựa vào sofa, tôi hơi nheo mắt lại, phân tích


"Tôi không tin, hắn có thể một tay che trời sao?" Đằng Tuấn căm giận nói, dùng tay hung hăng đập xuống bàn một cái


Nghe vậy, tôi cười nhẹ, đứng thẳng dậy nhìn anh "Không cần che trời, chỉ cần che lên đỉnh đầu của chúng ta là đã đủ để chúng ta không thể thấy ánh nắng mặt trời rồi!"


Mọi người đều im lặng...


"Ngưng Tịch, giờ phải làm sao?" Ánh mắt Nguyên Húc hơi tối


Tôi lắc đầu, "Ngày mai nói tiếp, ai cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi đã..."


Không ngờ tôi lại nói vậy, mọi người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau, im lặng một lúc sau đó nghe lời giải tán...


Sau cùng chỉ còn lại tôi và Vũ, một lúc im lặng, không ai nói gì, không khí hơi lúng túng...


"Ngưng Tịch, Bắc Nguyệt, anh ấy khỏe chứ?" Vẫn là Vũ phá tan im lặng trước...


"Anh ấy tốt lắm."


"Vậy tốt rồi, em cũng mệt rồi về phòng nghỉ đi..." Vũ nói xong, xoay người đi,bóng lưng anh cô đơn mà cứng nhắc


Tôi có chút không nhẫn tâm "Vũ, em..."


Không đợi tôi nói xong, anh đột ngột ngắt lời "Đừng nói gì cả, anh hiểu mà, em là em gái anh, yên tâm đi tình cảm này sẽ không thay đổi giống như em mong đợi..."


Tôi hít vào một hơi, "Vũ, xin lỗi..."


Vũ thê lương mỉm cười "xin lỗi gì chứ? Xin lỗi vì em đã cự tuyệt lời cầu hoan của anh trai à? Em không sai, người sai là anh..."


Tôi nhất thời không biết nói gì, có lẽ cũng không nên nói gì, đó là sự thật, bây giờ nói gì cũng là dư thừa...


"Đúng rồi, chuyện em giao lại anh đã làm xong, anh đã đổi cho Nguyễn Linh một thân phận khác, từ nay về sau cô ấy có thể sống một cuộc sống mới..."


"Em biết rồi, vất vả cho anh..." Tôi cười một tiếng, Vũ đã thay tôi làm một chuyện luôn canh cánh trong lòng tôi.


Anh lắc đầu cười khổ "Chuyện anh có thể làm cũng chỉ có chuyện đó mà thôi..."


"Thực ra anh biết, chuyện lần này trong lòng em đã có cách giải quyết, chỉ là em không muốn nói cho anh mà thôi..."


Anh xoay người lại, đồng tử đen láy thâm thúy nhìn tôi chăm chú, vẻ mặt đau đớn..


Chạm phải ánh mắt đó của anh, lòng tôi chợt lạnh lẽo, yên lặng nhìn anh, một giây, sau đó thở dài nói "Vũ, em hết cách rồi, trừ hắn ra, em không nghĩ ra được cách nào khác để cứu Xích Vũ..."


Bây giờ vẫn còn cơ hội, tôi không muốn đợi đến lúc Xích Vũ cùng đường rồi mới dùng đến cách này, như thế sẽ vô cùng bị động...


"Hắn là người dễ nói chuyện vậy sao? Bảo hổ lột da, trước giờ đây không phải việc em muốn làm..."


Tôi cong môi cười, "Vì Xích Vũ, dù có là đầm rồng hang hổ, em cũng phải xông vào..."


"Ngưng Tịch, đừng đi..." Anh đau đớn nói, giọng nói đầy hi vọng


"..." Tôi im lặng không nói gì


"Chẳng lẽ thực sự không còn cách nào nữa?" Vũ vẫn chưa hết hi vọng


Tôi mỉm cười bất đắc dĩ khẽ lắc đầu "Còn một cách nữa, có điều anh sẽ không đồng ý đâu..."


"Là cách gì?"


"Hoàn Tư Dạ, để em đi cùng hắn..." Nếu tôi đồng ý chắc chắn Xích Vũ sẽ được bình an


Ánh mắt Vũ đột nhiên trầm xuống, cắn răng nói "Chỉ là suy nghĩ hắn cũng đừng hòng!"


Tôi cười, đi qua ôm lấy anh, mười ngón tay thon thon nhẹ nhàng vỗ lưng anh, vuốt vuốt hàng mày nhíu chặt của anh, đầu vùi vào cổ anh nói "Vũ, em không đi đâu"


Anh thở phào một hơi rất dài, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của tôi, thở dài nói "Nhưng anh vẫn lo lắm..."


Tôi ngửa đầu nhìn anh đùa "Vậy anh muốn em làm gì thì mới an tâm?"


Vũ cúi đầu nhìn tôi nửa ngày, sau đó ôm chặt tôi vào lồng ngực, than thở "Rất muốn thu nhỏ em lại, bỏ vào trong túi áo mình như vậy sẽ không sợ em bị rơi mất..."


Tôi không nói gì, bởi vì cơ thể Vũ đang run lên nhè nhẹ, cánh tay tôi mạnh mẽ siết chặt, tôi cảm nhận được nỗi bất an và sợ hãi thật sâu trong anh...


Vũ, yên tâm đi, em không đi đâu cả, ai cũng không thể tách rời chúng ta...


Ánh mắt tôi vô cùng kiên định, nhưng bên trong nó còn tối tăm hơn cả bóng đêm...


Xuyên qua cửa sổ lớn sát đất tôi thấy bầu trời đêm yên lặng thâm u, sao trăng dày đặc đều yên lặng lẩn trốn đằng sau những vầng mây đen, trời âm u giống như bát mực tàu Tuyên Thành, không có một tia ánh sáng...


Báo hiệu của mưa gió sắp tới...


Ngày mai, trên bầu trời của Xích Vũ đã định trước là sẽ không có mặt trời...


Tình huống còn xấu hơn cả sự tưởng tượng của chúng tôi, dưới sự lên án công khai của tứ đại gia tộc, những mối hợp tác trước đây với chúng tôi không hẹn mà cùng phân rõ giới hạn với chúng tôi, các bang phái sát nhập bắt đầu rục rịch muốn ngóc đầu dậy, bô lão nhao nhao hỏi tội tôi và Vũ điều đó khiến mỗi người trong Xích Vũ đều hoảng sợ...


Bên ngoài trời mưa, tí tách rả rích không ngừng, tiếng mưa rơi thanh thúy êm tai, nhưng khi vào tai tôi lại trở thành một loại phiền lòng khó nói...


Một mình đứng trước cửa sổ sát đất, mắt không ngừng nhìn ra làn mưa không ngừng rơi ngoài cửa sổ, ánh mắt tôi lúc này còn mịt mù hơn cả trời đêm...


"Ngưng Tịch..." Đằng Tuấn cẩn thận nhìn vẻ mặt tối tăm của tôi, chậm chạp cất tiếng


Tôi chầm chậm xoay người lại, nói với anh "Đưa điện thoại cho em..."


"Ngưng Tịch, em quyết định làm gì rồi?" Anh lo lắng hỏi


Tôi thở dài một hơi, nói "Em quyết định đi thương lượng với con hổ đó một chút, xem hắn có thể lột lớp da của mình cho em mượn không..."


Lúc này điện thoại đã được kết nối, "Truyền tiên sinh, xin chào, tôi là Hiên Viên Ngưng Tịch..."


...


Hẹn xong thời gian địa điểm với hắn, đặt điện thoại xuống, quay đầu lại bất ngờ đón nhận một ánh mắt lo lắng hờn giận


"Vũ, anh đã về..." Không phải nói tập đoàn có chuyện sao? Sao lại về nhanh vậy?


"Ngưng Tịch, thực sự phải làm vậy sao?" Vũ âm u hỏi


Tôi khẽ gật đầu "Bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi, Hoàn Tư Dạ, em hiểu rất rõ người này, không đuổi tận giết tuyệt chúng ta hắn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, chúng ta không thể ngồi đây chờ chết được..."


"Vậy em đi tìm người đó, hắn ta sẽ bắt em trả giá thế nào, em đã nghĩ tới chưa?" Vũ nắm lấy bờ vai tôi, tiếng nói đột nhiên trở lên kích động...


"Vũ, đừng như vậy, em chỉ đi tìm hắn bàn chuyện hợp tác thôi..." Câu này của tôi vừa ra khỏi miệng chẳng những Vũ không tin, mà tất cả mọi người ở đây đều không tin...


Thấy ánh mắt nghi ngờ của họ, tôi than nhẹ một tiếng "Đừng nghĩ nhiều, món hời trên tay em còn quyến rũ hơn em nhiều..."


"Vũ, Ngưng Tịch sẽ tự biết chừng mực..." Nguyên Húc đúng lúc giàn xếp cho chúng tôi...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận

Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, không ngừng cảm ơn mọi người. Ân tình này dù cô có

22-07-2016 11 chương
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên

Xuyên suốt câu chuyện là những yêu thương đang cần được tháo gỡ, những vướng mắc

20-07-2016 50 chương
Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Giới thiệu: Mỗi thành phố đều có một tên vô lại một tay che trời, Tiêu Trạch vừa

09-07-2016 74 chương
7 ngày chia tay

7 ngày chia tay

"Đơn giản thôi. Em và anh sẽ chia tay nhau trong vòng 7 ngày, bắt đầu từ ngày mai. Tuyệt

30-06-2016
Tình yêu vốn mỏng

Tình yêu vốn mỏng

Anh trai? Em gái? Rốt cuộc tôi là em gái anh bao giờ? *** Từng giọt mưa rơi tí tách

29-06-2016
Trăng Lạnh

Trăng Lạnh

Con đường nhỏ dẫn vào xóm lao động nghèo buổi chiều mưa thật lầy lội.

24-06-2016
Đau gì như thể

Đau gì như thể

Có đáng không những tháng năm dài vằng vặc? Những tâm hồn thương tổn? Và kia, một

24-06-2016
Cơn nắng mơ màng

Cơn nắng mơ màng

Đôi khi, mở lòng mình với một người xa lạ lại thấy an yên đến lạ thường. Chỉ

26-06-2016
Bạc hà nhỏ

Bạc hà nhỏ

Nó đã nghĩ rằng sẽ chẳng có ai bước vào cuộc sống của nó và làm đảo lộn cuộc

24-06-2016
Để con đừng đau

Để con đừng đau

Thế là bọn trai trẻ thống nhất tối ngày mai sẽ cõng hết cha mẹ già đem lên rừng cho

24-06-2016