Xe chạy khoảng nửa giờ, hơi thở tôi dần bình ổn lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trong lòng hắn, nhưng với tư thế này thì không thể nào ngủ yên được, cổ tay bị bẻ gãy cũng không tìm được vị trí thích hợp, tôi nhíu mày, vẻ mặt rất không thoải mái...
bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hắn nhìn tôi một lúc lâu, dần dần buông lỏng ra, đỡ lấy người tôi, để tôi nằm nghiêng xuống ghế...
Có cơ hội rồi! Tôi nhanh chóng mở mắt, nhanh nhẹn mở cửa xe, nhảy ra ngoài...
"Ngưng Tịch..." Người bên cạnh không ngừng muốn giữ chặt tôi lại nhưng cũng chỉ chạm tới mép áo tôi mà thôi
Cơ thể tôi lăn xuống theo triền núi, biến mất trong bóng đêm mờ mịt...
Đau, ngoài đau thì vẫn là đau...
Vết thương trên vai lại nứt miệng rồi, trên người nhiều chỗ trầy da, vết nào cũng chảy máu, áo ngủ trên người cũng bị mài sát sắp rách rồi, chỉ có thể miễn cưỡng che lên người...
Toàn thân trên dưới, từng ngón tay, từng bắp thịt, từng phân da đều đang kêu gào.
Hơi thở mang theo mùi máu, hẳn là vừa nãy lúc lăn từ trên xe xuống va đập làm nội tạng bị thương đâu đó rồi
Một mình tôi đi trong rừng sâu, xung quanh chỉ có bóng đêm đen kịt, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng kêu thê lương của chim chóc trong rừng
Hình như có một chiếc xương sườn nào đó bị gãy rồi, sợ xương gãy cắm vào phổi cho nên không dám đi nhanh quá.
Nhưng không thể ở đây lâu được, Hoàn Tư Dạ nhất định sẽ đi cả khu rừng này tìm tôi, trừ phi nhìn thấy người hay thi thể của tôi, nếu không hắn sẽ không ngừng tìm kiếm...
Bước đi nhát ngừng, cơ thể lung lay sắp đổ, tôi chỉ hi vọng nhanh chóng tìm ra con đường đó, hoặc là được bọn Nhược Băng tìm thấy, nếu Hoàn Tư Dạ nhanh chân hơn vậy cú nhảy từ xe ra của tôi thật chẳng có tác dụng gì...
Cuối cùng cũng tìm được, đi dọc theo hướng đông của con đường này là có thể về nhà, nhưng ý thức tôi bắt đầu mơ hồ, sức chịu đựn của cơ thể đã đến bờ vực cực hạn rồi...
Tôi thất tha thất thểu đi về phía trước, tầm mắt càng lúc càng mịt mờ, nhưng tôi không thể ngã gục được...
Đúng lúc này, tôi thấy phía trước xuất hiện hai luồng sáng mờ mờ, là đèn pha trước của xe ...
Lòng tôi chấn kinh, không phải chứ...
Cơ thể chịu hành hạ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, trước mắt tối om, lảo đảo ngã xuống đường...
Chiếc xe kia dừng lại trước người tôi
"Vì sao dừng xe?" Giọng nam đậm đà, giọng nói có vẻ dịu dàng nhưng lại có một loại uy hiếp khó tả
Giọng nói này... hình như đã nghe thấy ở đâu rồi ấy nhỉ?
"Truyền tiên sinh, phía trước có người bị ngất..."
"Đi xuống xem thế nào..."
Tiếng bước chân, sau đó có người tiến lại gần, nhìn thấy tôi, hít một hơi, sau đó dùng chân đá nhẹ vào bắp đùi tôi...
Lòng tôi đầy chán nản, cử động nhẹ nhàng, đang định đứng dậy, người bên cạnh cả kinh chưa kịp chờ tôi ngồi dậy, nòng súng lạnh băng đã ấn chặt lên mi tâm tôi rồi...
"Truyền tiên sinh, cẩn thận, có thể là một tên sát thủ..."
Nghe vậy, tôi cong môi cười một cái, chậm rãi mở mắt, "Anh từng gặp sát thủ nằm dưới đất chưa?"
Người nọ ngẩn người, khẩu súng áp vào tôi càng chặt hơn...
"Dừng tay!" Một tiếng quát nhẹ, người trong xe đi xuống
"Ngưng Tịch?!" Ngữ khí vô cùng ngạc nhiên, còn mang theo một chút hưng phấn...
Quen tôi, ai nhỉ?
Tôi nghiêng mặt nhìn lướt qua hắn, cười nhẹ, đúng là có quen...
Người mới tới cúi người xuống, ôm tôi vào lòng, khẽ cười nói "Chà chà, mới bốn năm không gặp, sao em lại tự biến mình thành cái dạng này?"
Ngữ khí vui vẻ khi thấy người gặp nạn không hề che giấu...
Tôi cũng muốn biết, số mệnh của mình hôm nay làm sao thế này, mới ra khỏi hang hổ ngay lập tức đã ngã vào ổ sói...
"Sao không nói gì? Không nhớ tôi sao?" Thấy vẻ mệt mỏi buồn ngủ của tôi, người đàn ông đưa tay vuốt nhẹ lên trán tôi, dịu dàng hỏi han.
"Nhớ, Truyền Chi, bốn năm trước..." Tôi chỉ chỉ chiếc vòng bằng bạc trắng chân cổ chân "Người đeo cái này vào cho tôi..." (ai còn nhớ cái vòng chân này không? Ai quên đọc lại chương 27 nhé)
Nói xong câu đó, tôi hoàn toàn ngất lịm trong lòng hắn...
Chương trước | Chương sau