Insane
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 147 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 29 - Phiên ngoại 4 - Tái sinh 4

↓↓

"Sao cơ? Nhưng bọn Trình Chân mới đến đây nửa năm thôi mà..." Tôi vô cùng ngạc nhiên.

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Vậy thì sao? Lúc em vừa tới đây không phải cũng cùng bọn anh đi huấn luyện luôn hay sao?" Nhược Băng không đồng ý nói.


Tôi biết, sự lạnh lùng của anh là do trời sinh nhưng sự hờ hững của anh lúc này lại khiến tôi cảm thấy hít thở không thông...


"Ngưng Tịch, em đúng là vô cùng quan tâm tới Trình Chân..." Nhược Băng nhìn tôi nói.


Tôi thở dài, tôi cũng biết ý thức bảo vệ của tôi đối với Trình Chân là quá mạnh mẽ, nhưng đứa bé đó thực sự rất đáng yêu khiến người ta kìm lòng không được mà muốn bảo vệ, che chở cho nó, không muốn để nó phải chịu chút tổn thương nào, dù là một chút...


Mấy hôm nay, vẻ xinh đẹp của nó, sự tinh quái của nó, sự ngây thơ của nó đã mang đến cho tôi không ít vui vẻ...Nụ cười của nó chạm thẳng vào nơi yếu mềm nhất trong lòng tôi, khiến tôi đã tìm được một chút cảm giác làm người.


Một sinh mạng vừa tốt đẹp lại vừa thuần khiết như thế chẳng lẽ không đáng được bảo vệ sao?


"Ngưng Tịch, đôi khi bảo vệ quá chặt chẽ cũng không phải là chuyện tốt. Đặc biệt là em, đừng để đến cuối cùng yêu thương nó lại biến thành làm hại nó."


"Nhược Băng, rốt cuộc anh có ý nghĩ gì?" Tôi thấy dường như trong lời nói của anh có một ý nghĩa khác.


"Ngưng Tịch, đừng quá để tâm đến thứ gì, đặc biệt là ở trên đảo Tái sinh này, nó sẽ trở thành nhược điểm của em."


Nghe xong lời Nhược Băng nói, chẳng hiểu sao những lời ấy lại khiến tôi vô cùng khó chịu, đó giống như một dự cảm chẳng lành...


Ngày hôm sau là ngày bắt đầu chiến dịch huấn luyện, chúng tôi bị ném cả vào trong một khu rừng nguyên sinh, sống hay chết đều thác nhờ vào số phận.


"Chị Ngưng Tịch, em sợ lắm..." Trình Chân níu lấy góc áo tôi, run lên bần bật.


Trong rừng cây rậm rạp, lúc nào cũng có tiếng gào thét của dã thú truyền vào lỗ tai, còn có cả tiếng kêu của con người, còn có... tiếng dã thú xé xác, gặm nhấm mồi ngon. Những tiếng động đó người trưởng thành con sợ, huống chi là một đứa bé như nó...


"Đừng sợ, Trình Chân, đi sát theo chị, một bước cũng không được rời khỏi chị hiểu không?" Tôi khom người căn dặn nó.


"Vâng...À, chị Ngưng Tịch, thầy giáo bảo em đưa cái này cho chị!" Nói xong từ trong ngực móc ra một thứ gì đó đưa cho tôi.


Tôi cúi đầu nhìn nhìn, thì ra là một chiếc dây buộc tóc, lúc tập luyện tôi thường dùng nó buộc mấy sợi tóc vướng víu trước trán, tìm mấy ngày cũng không thấy, thì ra là ở chỗ hắn...


Nhưng đây cũng chẳng phải là thứ gì quan trọng, không đáng để bắt Trình Chân cầm về đưa tận tay cho tôi nha.


Đột nhiên tôi ngửi thấy mùi vị rất khác thường...


"Trình Chân, cái này là thầy giáo bảo em đưa chị sao? Chị nói là Hoàn Tư Dạ ấy..." Thanh âm của tôi có vẻ rất gấp gáp và còn có một chút sắc nhọn


"Đúng rồi!" Trình Chân liên tục gật đầu.


Tôi nhíu mày, lập tức ném cái dây buộc tóc trên tay xuống, kéo tay nó, quát lên "Chạy đi, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức!"


"Chị Ngưng Tịch, sao thế?" Nó nghi ngờ hỏi.


"Cái dây buộc óc đó có dính chất lỏng trong cơ thể thú vật, mùa này ở đây, thú dữ mà ngửi thấy mùi này sẽ trở nên điên loạn, Trình Chân, chạy nhanh lên nào!"


Tại sao hắn lại đưa vật này cho Trình Chân? Tôi không rảnh để suy nghĩ mấy việc này, chỉ biết nắm chặt lấy tay Trình Chân chạy nhanh hơn.


Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, hai người chúng tôi rất nhanh đã bị mấy con thú bao vây bốn phía...


"Chị Ngưng Tịch, làm sao bây giờ?" Trình Chân sợ đến phát khóc.


"Đừng khóc, sẽ không sao đâu." Tôi cúi đầu hôn lên trán nó một cái, khẽ nói.


Sau đó tôi rút Lưu quang ra, trên lưỡi dao phản chiếu khuôn mặt không chút huyết sắc của tôi, ánh nắng mặt trời chiếu vào lại khiến nó trở nên sắc bén.


Tôi khẽ hôn lên lưỡi dao mồ hôi lạnh hai bên trán chảy xuống ròng ròng làm ướt cả khuôn mặt, chăm chú nhìn mấy con dã thú kia, thầm thì: "Nếu mày thực sự thông minh thì hôm nay hãy cứu sống chúng tao..."


Ngã xuống mặt đất hết lần này đến lần khác, máu tươi tràn trề trên người, thể lực đã tiêu hao đến cực độ, trái tim đau đớn vô cùng, ngay cả hít thở cũng là một công việc thật khó khăn...


"Chị Ngưng Tịch, cứu em..." Trình Chân liều mạng gào thét, nó đã bị dã thú đẩy ngã xuống mặt đất.


Trên người nó có dính chất lỏng trong cơ thể được bôi trên chiếc dây buộc tóc kia cho nên mấy con thú mới chỉ tấn công nó.


"Trình Chân..." Tôi giãy dụa muốn đứng lên nhưng lại bị một đôi tay đè chặt xuống mặt đất.


"Jason, tên súc sinh này, thả tôi ra!" Tôi phẫn nộ.


"Ồ, đau đến thế vẫn còn sức mắng chửi tôi, sao, tiết mục hôm nay rất đáng để xem đúng không?"


"Tất cả những chuyện này đều là ông sắp xếp sao?"


"Tôi nào có bản lĩnh đó! Người sắp xếp chuyện này là một người khác, cô đoán xem hắn là ai?" Hắn ngả ngớn cười cợt.


Nghe vậy lòng tôi sợ hãi, lập tức nghiến răng nói: "Tôi không tin!"


Đúng thế, tôi không tin người đó sẽ đối xử với tôi như thế này! Đánh chết tôi cũng không tin!


"Haha, cô thật đáng yêu. Cô cũng không nghĩ xem, ngoài hắn ta ra, ai có thể hiểu rõ thói quen sinh hoạt của cô đến thế, ai có thể biết ngoài giờ tập luyện, cô luôn mang theo Trình Chân bên mình?"


Đúng thế, có lẽ người biết rõ tất cả những việc này chỉ có mình hắn, nhưng tôi vẫn không tin, trừ phi chính miệng hắn nói cho tôi biết...


"Tôi không tin, anh ấy vì sao phải làm vậy?"


"A, không có được thì sẽ đạp đổ đạo lí đơn giản như vậy cô cũng không hiểu sao? Thật không ngờ, hắn như vậy mà vẫn chưa ở trên người cô lần nào?"


Cái gì? Jason ngay cả việc này cũng biết sao?


Tôi đột nhiên cảm thấy những tín nhiệm và tin tưởng mà tôi đã giao cho hắn, đang bị người ta phá huỷ, từng chút từng chút sụp đổ...


Không, hắn sẽ không đối xử với tôi như thế đâu!


Buổi tối mê loạn đó, sự dịu dàng của hắn, yêu thương của hắn...những cái đó đều không phải là giả...


Lúc ôm nhau trên bờ biển, bi thương của hắn, thống khổ của hắn, đó cũng không phải là giả...


Còn nữa, mấy năm nay hắn đều dốc lòng dạy dỗ tôi, thâm tình che chở bảo vệ cho tôi, đó cũng không phải là giả...


Nếu như những điều này là giả thì tôi chính là có mắt như mù!


Kết quả của tôi như thế này là đáng đời tôi!


"Đã sớm nói với cô rồi, nếu như sự hung tàn của hắn phát tác...haha, nó có thể khiến cô ngay cả chính mình chết như thế nào cũng không biết!" Vẻ mặt hắn đầy đắc ý nhìn tôi.


Tôi nghĩ đến hôm đó trên bở biển, nụ cười tà ác quỷ dị của hắn, khát vọng đen tối kia và có cả đôi mắt tran đầy máu tanh đó...


Tôi đột nhiên cảm thấy rất lạnh, cả người run lên, đó là sự sợ hãi phát ra từ sâu thẳm trong tâm hồn...


"Chị Ngưng Tịch, cứu em..." cánh tay và bả vai Trình Chân đã bị dã thú xé tan, huyết nhục mơ hồ...


"Jason, buông tôi ra, để tôi đi cứu nó..." Tôi lớn tiếng gào thét, còn như vậy nữa, Trình Chân thực sự sẽ bị muông thú xé xác mất...


"Buông cô ra, được thôi..." Hắn nhếch môi cười mờ ám "Trước tiên cô hãy thỏa mãn chúng tôi đã, con người tôi chưa bao giờ ăn mảnh, cho nên ngày hôm nay tôi có dẫn thêm mấy người đến chăm sóc cô đây!"


Hắn tàn ác nở nụ cười, từ sau lưng hắn xuất hiện bốn năm người đàn ông.


Những người này nhìn tôi bị đè ép trên mặt đất không còn sức lực mà giãy dụa, nhìn Trình Chân đang bị dã thú cắn xé, sung sướng cười ồ lên, vẻ cười vui của chúng giống như tất cả chúng tôi đang đóng một vở hài kịch trước mặt chúng vậy...


"Jason, cứu nó, các anh muốn làm gì tôi cũng được..." Tôi nghiến răng nói.


Nghe vậy, hắn cao giọng cười cợt: "Haha, Hiên Viên Ngưng Tịch, nhìn dáng vẻ bây giờ của cô này, cô dựa vào cái gì mà trao đổi điều kiện với tôi?"


Tôi phẫn uất nhìn hắn, hai mắt dường như sắp phun ra lửa...


"Ôi chao, nhìn cô kìa, giống như sắp ăn thịt người ấy..." Hắn giả vờ thương xót nâng mặt tôi lên, tấm tắc ngợi khen: "Bảo bối, em đẹp lắm, cả người tắm trong máu tươi còn đẹp hơn nữa... Trách không được Hoàn Tư Dạ trăn trở trăm phương ngàn kế để đoạt lấy em về tay mình, cho dù dùng thủ đoạn nào cũng phải có được em... Yên tâm, hắn không muốn để chúng tôi làm em bị thương, chúng tôi sẽ dịu dàng một chút..."


Xung quanh vang lên tiếng cười khoái chí của chúng...


Hắn cúi xuống tham lam hôn tôi...Mạnh mẽ siết chặt cánh tay tôi...


Đúng lúc này, "A, chị Ngưng Tịch..." Trình Chân thảm thiết kêu lên một tiếng, một con thú rõ ràng kéo cánh tay của nó ra.


Trong mắt tôi chỉ còn một màu đỏ rực rỡ đáng sợ của máu me, những tiếng cười điên loạn kia chói tai hơn bao giờ hết...


Súc sinh! Không! Đám người này căn bản...ngay cả cầm thú cũng không bằng.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình mình thấy rất hay nên chi

21-07-2016 120 chương
Cuộc Sống Đơn Giản

Cuộc Sống Đơn Giản

Trích đoạn:“Mẹ, con chỉ biết đó là bạn sơ trung với Đông Mặc.” Lâm Dương nói

23-07-2016 73 chương
Nắng gắt - Cố Mạn

Nắng gắt - Cố Mạn

Văn án: - Nếu như nhiều hơn thích một chút gọi là yêu, thì nhiều hơn yêu

11-07-2016 41 chương
Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu

Giới thiệu: Diệp Xuân (17 tuổi) : nữ nhân vật chính, là một người hiền lạnh nhưng

14-07-2016 97 chương
Cây Xương Sườn Thứ Hai

Cây Xương Sườn Thứ Hai

Trì Đông Chí có chút nhức đầu, Lương Hạ không có tiền đồ, cứ mãi ồn ào như

21-07-2016 53 chương
Nắng gắt - Cố Mạn

Nắng gắt - Cố Mạn

Văn án: - Nếu như nhiều hơn thích một chút gọi là yêu, thì nhiều hơn yêu

11-07-2016 41 chương
Chết thử!

Chết thử!

Bước vào lớp, khuôn mặt hớn hở của tôi lập tức ỉu xìu khi nhìn thấy hai đứa

24-06-2016
Gái già

Gái già

Kim ngồi phịch xuống giường sau khi đi dự đám cưới của một người bạn cùng phòng.

30-06-2016