Snack's 1967
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 54 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 26 - Phiên ngoại 2 - Tái sinh 2

↓↓

Tôi hơi lắc đầu, làm sao có thể như vậy được? Là do tôi suy nghĩ quá lên thôi "Bỏ đi, về thôi, màn lồng thú hôm nay tôi cũng không muốn xem, dù sao cũng là học sinh của mình......" Hắn tự độc thoại.

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Học sinh của hắn vậy là người cùng tổ với tôi rồi, là ai nhỉ? Tim tôi dường như lạnh đi "Ai thế?" Tôi hỏi "Thiện Nhược Băng" Hắn xoay người định bỏ đi "Sao cơ?" Tôi hét lên đầy sợ hãi "Sao lại là anh ấy được? Anh ấy làm sai điều gì chứ?" " Chuyện bỏ trốn tập thể lần trước, có người nói chủ mưu là cậu ta. Nhưng theo tôi thấy thì đến tám phần là cậu ta bị người ta hại. Nếu hắn muốn bỏ trốn thì cũng sẽ không đợi tới tận bây giờ, nghe nói là Jason phát hiện ra...... bỏ đi, em về đi, nghỉ ngơi cho tốt."


Hắn vỗ vỗ vai tôi như trấn an rồi xoay người định bỏ đi.


Tôi níu hắn lại, khẩn cấp nói: "Nếu thầy biết anh ấy bị người ta hãm hại thì vì sao thầy lại không cứu anh ấy, dù sao anh ấy cũng là học trò của thầy mà."


Sắc mặt hắn trầm xuống, gỡ bàn tay của tôi xuống khó chịu nói "Vậy thì sao? Tôi không chỉ có mình cậu ta là học trò."


Tôi biết nói với hắn căn bản là chẳng có tác dụng gì, người này bẩm sinh đã là loại động vật máu lạnh rồi. Tôi xoay người chạy về phía võ đài......


"Chờ chút" Tôi gấp gáp quát lên với người đưa bát thuốc cho Nhược Băng, bước vài bậc lên phía bên trái võ đài, quì một gối xuống.


Người gồi ở chiếc ghế cao nhất trên võ đài chính là người phụ trách trên đảo Tái Sinh – sắc vi phu nhân.


Không ai biết tên thật của bà, bởi vì trên quần áo của bà luôn có một cây kim có khắc hình hoa tường vai cắm trên ngực áo bên trái cho nên mọi người ở đây đều gọi là bà là sắc vi phu nhân.


Bà phụ trách tất cả mọi chuyện trên đảo Tái Sinh, đương nhiên cũng là người có quyền sinh quyền sát to lớn nhất ở đây.


Một người phụ nữ trên dưới bốn mươi tuổi vẫn còn vẻ xinh đẹp diễm lệ, thướt tha duyên dáng, nhưng cũng là một người ác độc hơn cả loài rắn......


Những loại cực hình ở đây đều do bà ta nghĩ ra.


"Phu nhân, xin bà hãy thả Nhược Băng ra anh ấy là người vô tội. Chủ mưu là một người khác" tôi hơi cúi đầu


"Ồ, là ai? Nói cho ta nghe xem nào. Nếu cô nói ra một lí do hợp lí, ta sẽ thả hắn ra" Giọng nói mang vẻ biếng nhác, ngữ điệu lạnh băng, cố gắng tỏ ra dịu dàng nhưng lại tỏa ra một sự uy hiếp không thể chống cự nổi......


Hừ, tôi cười nhạt trong lòng. Còn cần đến lí do hợp lí gì nữa?


Lần chạy trốn tập thể lần trước đều là những đứa trẻ vừa mới bị đem tới đây, chúng không hiểu rõ nơi này nên mới mạo hiểm làm như vậy.


Còn Nhược Băng, thời gian anh ta ở đây còn dài hơn cả tôi , anh ấy làm sao mà không biết hải đảo gần nơi này nhất cũng cách xa đây tới mười ngàn hải lý, căn bản không thể trốn thoát, chẳng lẽ anh ấy muốn tự tìm đường chết sao?


Một đạo lí dễ hiểu như vậy mà ai cũng không hiểu ư!


Tên Jason này, hắn thích nhất là làm hại người khác, điểm này người trên đảo ai cũng biết......


Là hắn cố tình làm hại Nhược Băng, còn Sắc vi phu nhân lại cố tình bao che cho hắn.


Bọn họ hai tay che trời còn có thể nói đạo lí gì chứ?


"Nói đi, phu nhân đang chờ cô, câm điếc rồi sao?" vẻ mặt Jason vô cùng đắc ý.


Tôi rất nhanh siết chặt bàn tay lại, hít sâu một hơi, nói "Là tôi!"


Không khí xung quanh ngưng đọng lại......


" Cái gì?" Phu nhân dường như vẫn chưa hiểu ý tôi.


"Là tôi, tất cả đều do tôi bày ra, tôi mới là chủ mưu" tôi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn người phụ nữ cao cao tại thượng kia


Đôi mắt phượng hút hồn của bà mở to, không thể tin được nhìn tôi, lập tức nở nụ cười, âm điệu sắc nhọn, nụ cười khiến người ta run rẩy.


"Haha, thú vị lắm. Tiểu nha đầu, cô biết cô sẽ phải nhận hình phạt gì không?"


"Tôi biết......"


"Được đưa cô ta vào!" Bà ra lệnh.


"Không cần, tôi có thể tự vào" Tôi đứng lên, đi tới bên cạnh lồng thú.


Súc sinh bên trong đã động dục từ lâu, khó chịu đi qua đi lại liên tục, thỉnh thoảng lại gầm rú lên một tiếng.


Ánh mắt hung hãn của loài thú vật từ lâu đã đầy tia máu, hàm răng sắc nhọn, lạnh lẽo vây quanh......


Tôi nhận lấy bát thuốc, ngửa đầu uống hết, ngay lập tức bị người ta đẩy vào trong.


Con thú bên trong gầm rú lên một hồi, thật đinh tai nhức óc......


NGười đứng ngoài đều trở nên hưng phấn, bọn họ vô cùng mong chờ nhìn thấy hình ảnh máu tanh vô nhân tính ấy, kích thích khiến dây thần kinh họ cũng tê liệt luôn, ai cũng nín thở chờ mong.


Con thú kia gào thét nhảy chồm về phía tôi, tôi nhanh nhẹn lộn người một vòng, đứng sang một bên.


Người đứng bên ngoài vo cùng kinh ngạc, không ai có thể ngờ được tôi đã uống bát thuốc ấy rồi mà vẫn có thể hoạt động như thường......


Đầu con vật húc vào khoảng không, lập tức quay đầu, chân sau làm trụ, giơ hai chân trước lên, móng vuốt sắc nhọn hướng thẳng về phía cổ tôi.


Khẽ nghiêng người, may mắn thoát được nhưng móng vuốt sắc nhọn của nó đã cào rách vai tôi.


Hai lần vồ hụt, con mắt hung hãn của con thú nhìn tôi chằm chằm, chạy đi chạy lại, đột ngột tiến lên.


Không gian trong lồng thú hữu hạn, tôi có thể trốn được ở đâu đây?


Tôi không có vũ khí, nó thì có răng lợi sắc nhọn, một người thi đấu với một con thú, tôi sẽ thua dường như chỉ là chuyện trong sớm muộn mà thôi.


Người bên ngoài đều chờ xem tiết mục tôi bị con thú xé xác......


"Ngưng Tịch......" giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, không còn vẻ lãnh lùng châm chọc như bình thường nữa mà có vẻ gấp gáp.


Mắt tôi hơi sáng lên, con thú kia mãnh liệt nhào tới tôi bị nó vật ngã xuống nền đất, móng vuốt sắc nhọn đâm vào trong da thịt tôi, vai gần như cũng bị xé rách rồi da tróc thịt bong ngay lập tức......


Hàm răng sắc nhọn nhằm vào họng tôi mà cắn, đúng lúc này, tôi nhanh như chớp đưa tay ra, cầm chiếc kim bằng bạc chọc thẳng vào mắt con vật......


Ngay lập tức dã thú tuyệt mệnh rống lên tiếng kêu gần như vang đến tận chín tầng mây xanh, nỗi đau trong con mắt càng khiến nó điên cuồng hơn......


Vốn định mượn cơ hội để thoát ra khỏi móng vuốt của nó, nhưng hàng móng vuốt sắc nhọn kia vẫn không hề tha cho tôi, răng nanh sắc nhọn hướng thẳng về phía cổ tôi.


Tình trạng đã là ngàn cân treo sợi tóc...


"Ngưng Tịch, nhận lấy!" Theo tiếng hét, một con dao được ném vào ngay sát người tôi, lưỡi dao có màu xanh kì lạ.


Tôi không rảnh suy nghĩ nhiều ngay lập tức cầm lấy con dao đâm thẳng vào yết hầu con vật...... máu nó văng cả lên mặt tôi, tanh hôi......


Ú! bên tai vang lên tiếng gầm rú của con vật dường như màng nhĩ trong tôi sắp rách ra rồi xung quanh vang lên tiếng gầm rống của con vật và tiếng khen ngợi của mọi người......


Móng vuốt áp trên người tôi trở nên vô lực, rút con dao đó ra tôi nhanh nhẹn cuộn người lại, quay hẳn mũi dao và chọc thêm vào phát nữa vào thân nó, mãi đến khi nó vật xuống mặt đất, bất động mới thôi......


Thở nặng nề, dựa vào cái thanh sắt dần dần đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng quét qua nhìn những con người đang hò reo đứng bên ngoài, hai mắt nhíu lại, sau cùng ánh mắt sắc bén gắn chặt vào người phụ nữ xinh đẹp ngồi ngay ngắn tại trên đài cao đích kia, cong môi cười.


"Được rồi, các người không phải muốn xem tiết mục này sao?"


"Hay lắm!" Ưu nhã vỗ hai bàn tay vào nhau, sắc vi phu nhân mỉm cười nhìn tôi, nhưng ánh mắt lại lộ ra nét lạnh lẽo.


"Nó là học trò của cậu phải không? Tư Dạ" hơi khom người, cười hỏi người đàn ông đứng thẳng bên cạnh.


Hoàn Tư Dạ ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, nhếch môi cười nói, " Vâng, cô bé là học sinh bướng bỉnh nhất của tôi."


Nghe vậy, sắc vi phu nhân cười khẽ vài tiếng, châm chọc nói: "Ồ, vậy cậu cần phải giám sát chặt chẽ con mèo hoang nhỏ này......" "Tối nay dừng lại ở đây thôi, giải tán đi!" Ra lệnh xong, bà chầm chậm đứng lên, chẳng còn vẻ hứng thú xoay người rời đi.


Người xung quanh đi hết rồi, tôi mới được thả ra khỏi lồng sắt, vai vẫn đang chảy máu, da thịt đều nứt toác, mơ hồ......


Nhược Băng đi tới đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của tôi, đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi chăm chú, "Vì sao cô lại giúp tôi?" Âm điệu bình thản, không nghe ra có chút tình cảm nào......


Tôi cười khẽ, Thiện Nhược Băng, tên gọi này không hề sai, vĩnh viễn lạnh bạc như băng......"Bởi vì anh từng cứu tôi." "Sao cơ?" Anh ta không hiểu gì "Anh quên rồi sao? hai năm trước, vào một buổi đêm, một tên con trai cùng tổ ép tôi lên giường với hắn...... là anh đã cứu tôi."


Nhìn vẻ vẫn không hiểu gì trên mặt anh ta, tôi mỉm cười nói tiếp "Anh lúc đó nói với hắn là 'Đừng có quấy rầy giấc ngủ của tôi' ......"


Nhìn dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ của anh, tôi khẽ lắc đầu, có lẽ anh ta quên thật rồi.


Lúc anh ta nói ra câu kia khiến lòng tôi rét run.


Nhưng ở đây lâu rồi mới hiểu, nơi đây là một thế giới không có tình cảm, lần đó anh ta lại ra tay cứu giúp, thật sự là rất hiếm thấy......"Thiện Nhược Băng, cậu về đi!"


Nhược Băng liếc mắt nhìn tôi, buông lỏng tay......


Võ đài rộng lớn như vậy chỉ còn lại có tôi và Hoàn Tư Dạ, "Qua đây" giọng nói bình tĩnh không có chút tình cảm nào.


Tôi cúi đầu, đi quá đó, bước đi tập tễnh......


Hắn giơ tay lên, một cái bạt tai hung ác khiến tôi ngã thẳng xuống nền đất.


Chậm rãi lau vết máu trên khóe môi, tôi ngẩng đầu, nhìn hắn


Trong sâu thẳm nơi đáy mắt, chỉ có sự lạnh lẽo, hung dữ, độc ác, tức giận xung quanh không tiếng động mà bay đi hết......


Chầm chậm cúi người xuống, đưa tay, nắm vào chiếc cổ mảnh khảnh của tôi, siế mạnh vào yết hầu tôi, hung hăng nói: "Cô giỏi thật! Cánh đã cứng rồi phải không? Ngay cả sắc vi phu nhân cũng dám đắc tội, cô có mấy cái mạng?"


Không sai, ngày hôm nay tôi đã khiêu chiến người phụ nữ uy lực kia nhưng tôi không thể thấy chết mà không cứu......


Khi còn nhỏ, ở Hoàng gia đã thử qua rất nhiều loại thuốc, cơ thể đặc biệt của tôi có lẽ sẽ chống lại được bát thuốc tăng lực đó nhưng anh ta thì không thể.


Lồng thú kia tôi tiến vào là lành ít dữ nhiều, nhưng Nhược Băng mà tiến vào một trăm phần trăm là chết......"Anh ấy từng giúp tôi......" Tôi khó nhọc nói. "Vậy thì thế nào?" Lực trên tay hắn càng mạnh mẽ hơn, hơi thở của tôi gần như biến mất rồi.


Nhìn vẻ mặt hít thở không nổi của tôi, cuối cùng hắn cũng buông lỏng bàn tay, tôi nằm trên mặt đất ho khan kịch liệt, hắn gần như cắt đứt cổ họng của tôi ......"Nghe đây, muốn sống được thì ngoan ngoãn một chút cho tôi, đừng ... gây thêm phiền phức cho tôi nữa. Tôi cứu được em một lần, nhưng không đảm bảo có lần thứ hai đâu."


Hung dữ bỏ lại mấy câu đó, hắn xoay người định đi "Thầytôi khẽ gọi hắn, ý thức bắt đầu không rõ ràng "Cảm ơn......" Nếu không có con dao đó, tôi sớm đã thành món ngon của con sư tử rồiNói xong câu đó, tôi nặng nề ngã xuống mặt đất......


Cơ thể được người ta nhẹ nhàng ôm lấy, bên tai lại vang lên tiếng trái tim đập quen thuộc kia, nhanh mà có lực, lồng ngực tráng kiện, vòng ôm ấm áp, hơi thở tanh ngọt, tất cả những cái đó không hiểu tại sao lại khiến tôi vô cùng an tâm......


Nằm trong lòng hắn, đầu vùi vào ngực hắn, tôi nặng nề ngủ......"Haiz, rốt cuộc phải làm sao với em bây giờ......" Tiếng thở dài bất đắc dĩ phiêu tán tại trong gió đêm, nhẹ nhàng, nhạt nhòa, giống như cảnh trong mơ......


Chương trước | Chương sau

↑↑
Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối là tiểu thuyết ngôn tình hiện đại được sưu tầm và đăng

21-07-2016 45 chương
Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Truyện Khuynh Nhiên Tự Hỉ của tác giả Giả Oán Chúc kể về một mối tình cạnh tranh

22-07-2016 62 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi

Mời bạn cùng đọc truyện huyền huyễn Dưỡng Thú Thành Phi tại website thichtruyen, nhớ

24-07-2016 199 chương
Mặt trời tĩnh lặng

Mặt trời tĩnh lặng

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ''Tháng năm không trở lại''.) Có người

27-06-2016
Này em, có phải em...

Này em, có phải em...

Tôi thấy anh vào một buổi tối tháng tư trời chi chít những sao, khi tôi đang ngước

01-07-2016
Răng của chúng mình

Răng của chúng mình

"Không phải tự nhiên mà tôi nghĩ chị đã không yêu chính chị. Có yêu ngón tay đứt

24-06-2016
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Lần đầu tiên

Lần đầu tiên

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Tên con là Mạn Châu

Tên con là Mạn Châu

Vị bác sĩ trực tiếp đỡ đẻ cùng ê kíp hôm đó không ai kiềm được nước

25-06-2016
Hóa đơn

Hóa đơn

Ngày kia Peter nghĩ : mình cũng viết một hóa đơn gửi cho mẹ, trong đó viết rõ những

01-07-2016