Old school Easter eggs.
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 127 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 24 - Phiên ngoại 1 - Tái sinh 1

↓↓

Tôi giãy ra khỏi tay hắn, giật mình nhìn hai bàn tay của chính mình, hai bàn tay đầy máu, máu của một cô gái lương thiện vô tội......

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Một khắc đó, tôi nghĩ thật dơ bẩn.


Tôi liều mạng chạy đến bờ biển, thả hai tay vào làn nước lạnh băng, cọ rửa thật mạnh hai tay mình, nhưng không thể, hai bàn tay tôi vẫn nhuộm màu đỏ của máu, tôi không thể rửa sạch được!


Để bản thân chìm vào trong đáy biển yên tĩnh, tôi không muốn đi ra.


Tôi không quan tâm tới điều gì nữa, cái gì cũng không muốn nữa, cứ như vậy mà trốn tránh ở đây, ở đây rất yên tĩnh, rất thoải mái, không có máu tanh, không có chết chóc, không có âm mưu, không có nước mắt của mẹ, không có căm hận của cha, không có...... Vũ......


Vũ, anh ở đâu? Em rất nhớ anh......


hàng nước mắt cuộn trào mãnh liệt cuối cùng cũng rời khỏi mắt, từng hạt từng hạt còn trong suốt và ấm nóng hơn cả nước biển.


" Ngưng tịch, đồng ý với anh, nhất định phải trở về. Anh mỗi ngày sẽ đứng trên ban công cao nhất của tòa nhà chờ em trở về."


"Vũ, em đồng ý với anh......"


Vũ, anh trai......


Bỗng nhiên bật dậy từ trong nước biển, từng ngụm từng ngụm thở dốc, thiếu chút nữa thì không thể thở nổi.


" Tôi còn tưởng em sẽ không trở về chứ" Âm điệu trầm khàn, không hề che giấu vẻ trêu chọc.


Tôi quay đầu lạnh lùng nhìn hắn.


Khẽ dựa người vào một tảng đá trên bờ biển, khóe môi hơi cong, tựa tiếu phi tiếu. Nhìn thấy vẻ mặt băng đá lạnh lùng của tôi ánh mắt lập tức tối sầm lại, một giây sau tay đã bị hắn mạnh mẽ tóm lấy, kéo tôi ngã xuống mặt đất, hung hăng đè lên người tôi......


Cúi đầu xuống, bóp mạnh cằm tôi, ánh mắt âm u lạnh lẽo nói "Thu lại ngay cái vẻ mặt ban nãy của em lại cho tôi người giết cô ấy là em, không phải là tôi! Nơi đây chính là như thế, không có cái gì gọi là nương tay và thông cảm. Nếu không phải ăn thịt người thì sẽ là bị người ăn thịt, đây là nguyên tắc sinh tồn trên đảo Tái Sinh. Em muốn sống sót thì phải dẫm đạp lên thi thể đã chết của những người khác!"


Cằm bị hắn nắm chặt phát đau, tôi nghiêng mặt muốn trốn thoát khỏi sự đau đớn đó. Nhưng lại bị hắn ép xoay lại, buộc tôi phải đối diện với hắn.


Tôi bị đau nhíu mày nhìn hắn.


Thấy vẻ mặt đang cố nhịn đau của tôi, hắn nhẹ giọng chế giễu, buông lỏng bàn tay nắm chặt lấy tôi ra, vỗ nhẹ lên mặt tôi, suy nghĩ rồi nói: "Phải hung ác thêm một chút nữa...... Nghe rõ muốn sống được thì phải nghe lời. Nếu một ngày nào đó em không chống đỡ nổi nữa, tôi có thể giúp em."


Nghiêng người, áp sát xuống cúi đầu xuống sát tai tôi, nhẹ giọng nói: "Một dao là đủ chết, đảm bảo không đau đớn một chút nào. Nhưng em phải nhớ thật kỹ, người giỏi giang thì không được phép làm như thế......"


"Yên tâm đi, không bao giờ tôi làm việc đó đâu!" Tôi nghiêng mặt đi, nhưng bên tai lại vang lên tiếng cười khẽ của hắn."Được, tôi mỏi mắt chờ mong!"


hắn cười trước sự tùy ý lỗ mãng của tôi......


Đột nhiên, đồng tử tôi bỗng nhiên trừng lớn, đau đớn trên vai ầm ầm nổ tung, hắn không hề báo trước rút Lưu quang cắm trên đó ra, máu tôi còn phun lên cả người hắn......"A" những tiếng kêu đau đớn của tôi bị hắn nuốt vào, những tiếng rên rỉ đều bị cướp lấy.


Cơ thể bị hắn chăm chú chèn ép trên vách tường, vết thương chảy máu, cõi lòng đau đớn tan nát...... mãi đến khi hắn thỏa mãn buông tôi ra, tôi mới giãy ra khỏi vòng ôm của hắn...... rơi xuống mặt đất......


Khoảnh khắc tôi, tôi mơ hồ nghe được từ phía tủ truyền đến tiếng hít thở khe khẽ, là Nguyễn Linh! Cô ấy vẫn chưa đi......"Được rồi, Ngưng Tịch" kéo lấy cơ thể tàn tạ không chịu nổi của tôi, ôm chặt lấy tôi, "anh...định làm gì?" Đau đớn từ cõi lòng khiến tim tôi đập rất nhanh, tôi kịch liệt thở dốc "Đương nhiên là mang em đi"


"Ồ, vẫn dám để tôi ở bên cạnh sao. Anh đã quên tôi thích cắn chủ sao?" Tôi dùng dư quang khóe mắt quét một chút về phía tủ, tôi thực sự rất lo Nguyễn Linh sẽ chịu không nổi mà lao ra.


Hắn cong môi cười, suy nghĩ rồi mới nói: "Anh cũng sẽ không giữ lại con một con rắn ngủ đông bên mình đâu. Lần này mang em đi sẽ đánh gãy tay gãy chân em, trói chặt em lên giường,em có chịu không?"


Lòng tôi tràn đầy sợ hãi, cắn răng nói: " Hoàn Tư Dạ, anh thật không phải là người!"


Nghe vậy, hắn nhẹ giọng hừ hừ, nói "Nếu như anh lại thương em như cũ thì mới thật sự không phải người. Ngưng Tịch, em nên vui vẻ đi! Anh đối xử với em đâu có tàn nhẫn. Đừng ... thử thách tính nhẫn nại của anh lần nữa......"


Hai tay ôm chặt lấy tôi, máu của tôi không ngừng tràn ra trên ngón tay hắn, dọc theo đường cong mỹ lệ trên cánh tay tráng kiện của hắn từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất......


Thì ra, một người lại có thể có nhiều máu như thế, nóng bỏng như thế......


Anh không tàn nhẫn tôi còn đến nông nỗi này. Vậy nếu anh tàn nhẫn, tôi sẽ thành cái dạng gì đây?


Ý thức bắt đầu tan biến, cho dù vết thương trên vai hành hạ khiến tôi đau đớn không chịu nổi, tôi vẫn không thể nào duy trì được sự tỉnh táo.


Chiến đấu liên tục, mất đi quá nhiều thứ, thể lực tiêu hao tới cực điểm, thực sự không thể chịu nổi nữa......


Thấy tôi nửa tỉnh nửa mê, hắn khẽ cong môi, cúi đầu bên tai giọng nói trầm ấm mà nhẹ nhàng, mỗi chữ mỗi câu đều giống như cảnh trong mơ, " Ngưng Tịch, ngủ đi.Lúc tỉnh dậy, tất cả mọi chuyện đều ổn thỏa thôi mà."


Ý thức tôi đã rơi vào trạng thái mơ hồ, nhưng nhớ lại nhiều năm trước, khi tôi vẫn còn là một cô bé ngây thơ trong sáng, khi tôi giết người và liên tục nằm mơ thấy ác mộng, lúc tôi trằn trọc khó ngủ, mỗi lúc ấy câu nói này lại quanh quẩn bên tai tôi......


Tôi cũng nhớ buổi tối trầm lặng đến sâu thẳm ấy, tất cả, bao phủ lên tất cả là ánh mắt của anh luôn dừng lại trên người tôi.


"Khi Tịch dương kết thúc thì hắc dạ mới có thể bắt đầu...... Ngưng Tịch, hãy tiến về phía trước, đừng sợ, ánh mắt anh sẽ luôn dõi theo em trong đêm tối, không rời không bỏ......"


Hoàn Tư Dạ, anh rốt cuộc là ma quỷ...... hay là thần thánh ?


Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi nghe thấy tiếng nói của hắn


" Nguyễn Linh, về nói cho Hiên Viên Ngưng Vũ biết, em gái ngoan của hắn đã bị tôi mang đi rồi!"


Chương trước | Chương sau

↑↑
Phép Màu

Phép Màu

Phép Màu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình hài hước về một cặp vợ chồng trẻ vừa

22-07-2016 16 chương
Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ là truyện ngôn tình quân nhân dành cho các bạn thích đọc thể

21-07-2016 42 chương
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn

Mời bạn đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn của tác giả Trùng Tiểu Biển và viết cảm

23-07-2016 37 chương
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Đồi nho xanh

Đồi nho xanh

Hai mươi bảy tuổi, Kim chợt nhận ra: nho hãy còn xanh lắm .... *** Kim ngồi bật dậy

26-06-2016
Những điều còn lại

Những điều còn lại

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tôi cứ

25-06-2016
Cậu bạn Xiên Que

Cậu bạn Xiên Que

Dành tặng cho những ai đã từng là học sinh cuối cấp, vật vã với điểm số và các

24-06-2016
Nhan sắc

Nhan sắc

Người đàn bà đứng tuổi hỏi đàn bà trẻ: – Em đã ngủ với chồng chị chưa? Đàn

30-06-2016
Hoàng tử của tôi

Hoàng tử của tôi

(khotruyenhay.gq) "Tôi đi nhé!". Hắn nói mà không nhìn nó. Đeo ba lô lên vai, mắt nhìn

28-06-2016