Trịnh Tâm Du vào phòng, Mục Tư Viễn vẫn còn mê man nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch.
Cô ta lại gần, đặt tay lên trán anh rồi lại rụt về.
Thật nóng quá!
Cửa phòng bị đẩy ra, Mục Phong Minh đi vào. "Tâm Du, cháu đến rồi."
bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Con bé có quan hệ tốt với Tư Viễn cho nên ông nói chuyện Tư Viễn bị ốm cho con bé.
"Chú Mục!" Trịnh Tâm Du khẽ nhíu mày. "Cơn sốt của Tư Viễn còn chưa hạ sao ạ?"
Mục Phong Minh lắc đầu. "Lúc cao lúc thấp, sáng nóng tới bốn mươi hai độ, bây giờ đã hạ xuống ba mươi chín."
Nghiêm trọng vậy ư!
Cô ta thấy khó hiểu, Tư Viễn từ trước đến giờ rất ít khi bị ốm, lần này cảm đến hai ngày rồi còn chưa đỡ!
Còn đang không hiểu, Mục Phong Minh bất chợt lên tiếng. "Tư Viễn, con tỉnh rồi? Tư Viễn..."
Cô ta quay lại nhìn, quả thực thấy Mục Tư Viễn đang từ từ mở mắt ra.
"Tư Viễn, anh tỉnh rồi!" Cô ta cũng lại gần đứng cùng Mục Phong Minh.
Ánh mắt Mục Tư Viễn đảo qua cô ta, Mục Phong Minh, người giúp việc mà không hề dừng lại.
Một lúc sau, anh khẽ nhúc nhích đôi môi khô khốc, hỏi: "Vừa rồi... vừa rồi con nghe thấy... tiếng Bảo Bảo?"
"Cố Bảo Bảo?" Mục Phong Minh kỳ quái nhìn người giúp việc. "Vừa rồi cô Cố có tới à?"
Người giúp việc gật đầu. "Cô Cố có tới. Nhưng cô ấy đến một lúc rồi lại đi."
Còn chưa nói xong, Mục Tư Viễn bỗng ngồi dậy.
"Tư Viễn." Trịnh Tâm Du chỉ nhìn, cũng không đỡ anh, hờ hững hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Mục Tư Viễn không để ý, đôi mắt đỏ bừng nhìn người giúp việc, giọng khàn khàn nói. "Cô đi, kêu cô ấy quay lại!"
Người giúp việc lui lại hai bước, kiên trì nói: "Thiếu gia, cô Cố đã đi được nửa tiếng rồi!"
"Đi đi!"
Mục Tư Viễn hét lên, dùng hết hơi sức còn lại, cơ thể nặng nề nằm xuống giường.
"Tư Viễn à!" Mục Phong Minh vội khuyên nhủ: "Cô Cố nhất định là sợ làm phiền con nghỉ ngơi nên mới đi, con cứ nghỉ ngơi thật tốt trước đã, hôm nay khuya lắm rồi, mai ba gọi cô Cố tới!"
Mục Tư Viễn lắc đầu, anh biết, anh hiểu rõ cô, cô mà trông thấy bộ dạng này của anh, không thể nào đi ngay lập tức như vậy!
Trừ phi...
Trừ phi cô ấy chỉ đến gặp anh lần cuối cùng, trừ phi cô ấy muốn cắt đứt hoàn toàn!
Không, không được!
Cố Bảo Bảo, không có sự đồng ý của anh, anh không cho phép em đi!
Vĩnh viễn không cho phép em rời khỏi anh!
Anh mấy lần cắn răng bò dậy, chung quy không đánh lại thân thể suy yếu, mấy lần đều ngã xuống, mặt tái nhợt đỏ bừng lên do thiếu dưỡng khí.
"Tư Viễn!" Mục Phong Minh đau lòng than thở. "Con nghỉ ngơi đi, ba lập tức cho người đi đưa cô Cố về đây, con đừng lo quá!"
Nói xong, ông nhanh chóng ra khỏi phòng, sai người đi đón.
Người giúp việc thấy Mục Tư Viễn toát mồ hôi, vội vàng chạy xuống tầng dưới lấy khăn mặt nước nóng. Trong phòng chỉ còn lại Trịnh Tâm Du và anh.
Anh ngẩng lên nhìn cô ta, dĐ!L#QĐôn từ trong kẽ răng bật ra từng từ: "Du Nhi, đỡ anh dậy, anh..."
"Anh muốn đi tìm Cố Bảo Bảo đúng không?"
Cô ta hỏi, cũng không đỡ anh, ánh mắt dần trở nên lạnh giá.
Mục Tư Viễn nhìn thấy, trong thần trí hiện lên sự hoảng hốt, đây... là Tâm Du mà anh biết sao?
Anh lắc đầu, mặc kệ, bây giờ anh chỉ cần... Chỉ cần Bảo Bảo quay lại!
Anh cầm cái gối, dùng nó để chống tay lên, ai cũng không ngờ Trịnh Tâm Du lại đột nhiên giựt cái gối ra.
Anh khó khăn lắm mới chống người lên thì lập tức lại nằm xuống.
"Em..."
Anh khó hiểu nhìn cô ta, trong cổ họng phát ra tiếng thét mà không thốt ra được.
Nhưng anh không từ bỏ, muốn tiếp tục bò xuống giường.
"Tư Viễn, tại sao anh lại muốn tìm cô ta?"
Trịnh Tâm Du nhìn anh đang gian nan bò xuống, bò một bước nghỉ ba bước còn thở hồng hộc, nhưng anh lại không từ bỏ!
Lửa giận thiêu đốt trong lòng cô ta, gần như muốn đốt cháy anh, cũng đốt cháy cả chính cô ta!
"Tư Viễn, anh quên rồi sao? Trước kia anh ghét Cố Bảo Bảo thế nào? Anh quên rồi sao? Sinh nhật năm nào đó, nguyện vọng của anh là muốn Cố Bảo Bảo đừng bám lấy anh nữa, để cô ta vĩnh viễn biến mất! Những điều đó anh quên hết rồi ư?"
Anh dừng lại, lắc đầu, anh không quên, chưa từng quên, nhưng mà. "Khi đó, anh... không biết!"
Không biết cô ấy quan trọng với bản thân như thế!
"Không biết?" Trịnh Tâm Du cười lạnh. "Cái gì mà không biết? Trước đây anh không biết chỗ tốt của cô ta, bây giờ ngược lại xem cô ta như báu vật?"
Thanh âm cô ta không lớn nhưng thật sắc bén, Mục Tư Viễn nhíu chặt lông mày, anh chóng mặt quá, rất chóng mặt!
Anh muốn nằm xuống ngủ, nhưng thanh âm kia vẫn đang nói: Không thể gục, không thể gục, nhất định phải đuổi theo Bảo Bảo, nhất định phải...
Nếu không, nếu không anh sẽ vĩnh viễn mất cô ấy!
"Bịch!"
Anh đứng lên, lại ngã xuống, trán đập xuống đất, để lại một vết máu thật dài.
"Tư Viễn! Tư Viễn!"
Trịnh Tâm Du ngẩn ra, vội vàng tiến lên xem, anh gần như đã ngất xỉu.
Khi cô ta đỡ anh dậy, anh giữ chặt ống tay áo cô ta.
Cô ta sửng sốt, nghe anh cơ hồ liều mạng nói: "Giúp... giúp anh, gọi cô ấy... quay lại!"
Quật cường nói cho hết từ cuối cùng, anh mới không cam lòng hôn mê bất tỉnh.
Nước mắt tùy ý lăn xuống, đó không phải là đau lòng gì cả, mà là đố kị, ghen ghét, là sự căm hận, oán hận, căm ghét...
"Tư Viễn, anh cứ vậy thôi được không? Anh cứ như vậy thôi được không..."
Cô ta ôm anh, lẩm bẩm trong miệng, đôi mắt vì ghen ghét bỗng trở nên vặn vẹo...
***
Đêm đã khuya, Công Tôn Diệp vẫn không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Tâm trạng cứ không yên, không biết bởi lí do gì.
Nếu là vì Bảo Bảo, bây giờ cô ấy chắc còn đang ngủ trong phòng, vậy còn chuyện gì dây?
Nhưng nếu không phải vì cô ấy, còn ai có thể khiến anh lo lắng đến tận phút này?
Anh luôn cảm thấy không ổn, quyết định xuống giường, sang phòng bệnh của Cố Bảo Bảo.
"Bảo Bảo?" Bên trong phòng tối om.
Anh đẩy cửa ra, kỳ quái phát hiện cửa không khóa!
Anh sửng sốt, vội vàng mở đèn, trong phòng không một bóng người!
"Bảo Bảo?!" Anh lo lắng gọi, ngờ là cô ấy không có ở gần đây, bằng không sẽ không tắt đèn!
Anh vội vã đến bàn làm thủ tục. "Xin hỏi cô Cố phòng 1152 đã đi đâu rồi?"
Cô y tá nhớ lại. “Hai tiếng trước cô ấy nói muốn ra ngoài mua ít đồ, đã lâu rồi mà vẫn chưa thấy cô ấy về!”
Cô ấy đã đi ra ngoài hai tiếng? Cô ấy đi đâu?
Công Tôn Diệp khẩn trương cầm điện thoại gọi vào số cô, điện thoại có tín hiệu nhưng không ai nhận.
Gọi lại thì vẫn không có ai nhận.
“Đinh...”
Cửa thang máy mở ra, anh sốt ruột quay lại muốn xem có phải cô ấy đã về hay không thì gặp Thân Văn Hạo đang bước ra.
Hai người nhìn nhau đều thấy kỳ lạ.
“Sao anh cũng ở bệnh viện?” Thân Văn Hạo hỏi.
Công Tôn Diệp không đáp, hỏi lại: “Anh tới bệnh viện làm gì?”
Thân Văn Hạo nhìn anh: “Tôi mới xuống máy bay, nghe nói Bảo Bảo nằm viện nên tôi tới thăm.”
Hóa ra là đến thăm Bảo Bảo, thế nhưng, Công Tôn Diệp sốt ruột nói: “Bảo Bảo không có trong phòng, cô ấy ra ngoài đã hai tiếng rồi, đến giờ vẫn chưa về!”
Nghe vậy, Thân Văn Hạo cũng nóng nảy. “Vậy khẳng định không ở gần đây, mau đi tìm thôi!”
Hai người khẩn trương gọi điện thoại đến tiệm mỳ, gọi tới nhà Hoan Hoan Nhạc Nhạc đều không tìm được Bảo Bảo.
Thân Văn Hạo bình tĩnh suy nghĩ. “Bây giờ chỉ còn một nơi có thể đi tìm!”
“Ở đâu?”
“Biệt thự của Mục Tư Viễn.”
Chương trước | Chương sau