Polly po-cket
Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 7 đánh giá )

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 64

↓↓
"Cục cưng của mẹ!" Cô ôm chặt chúng, vui mừng muốn khóc.

bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Mục Phong Minh đi theo vào nói: "Hai đứa chú ý đừng có đè lên cánh tay của mẹ đó."

"Chú Mục!" Cố Bảo Bảo vội vàng ngồi thẳng dậy, "Chú cũng tới."

Mục Phong Minh cười, "Tối qua nghe Tư Viễn nói cháu bị thương, chúng cứ đòi tới tìm cháu, khó khăn lắm mới chờ được đến hôm nay nên chú đưa chúng tới."

"Mẹ." Hoan Hoan nhô đầu ra, đôi mắt to hấp háy nhìn cô: "Nhạc Nhạc cả tối qua không chịu ngủ, ba muốn ôm em ấy, em ấy lại cắn ba."…

Nghe vậy, Nhạc Nhạc cũng nhô đầu ra, đánh Hoan Hoan một cái, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ ấm ức.

Bé chính là không muốn ba thối ôm đấy thì sao!

Ba thối đối xử không tốt với mẹ, bé đương nhiên sẽ phải hung hăng giáo huấn rồi!

Hoan Hoan mặc kệ em, chuyển sang nhìn Cố Bảo Bảo: "Mẹ, mẹ có đỡ hơn không ạ? Con rất là lo cho mẹ."

"Mẹ không có việc gì đâu, Hoan Hoan không cần lo lắng."

Cố Bảo Bảo cúi xuống hôn nhẹ lên mặt bé, lại ngẩng lên nhìn Mục Phong Minh: "Cám ơn chú đã đưa chúng tới đây, chú Mục."

"Đừng ngại."

Ông nhìn vết thương trên cánh tay cô, giống như Tư Viễn đã nói, không phải rất nghiêm trọng, nhưng cần phải an tâm tĩnh dưỡng.

"Cháu nghỉ ngơi cho tốt! Hoan Hoan Nhạc Nhạc hôm nay sẽ ở lại đây." Ông mỉm cười: "Sáng sớm ngày mai chú bảo lái xe tới đón chúng đi học."

Cố Bảo Bảo đang chẳng biết mở miệng thế nào để giữ Hoan Hoan Nhạc Nhạc ở lại, không ngờ ông ấy lại nghĩ chu đáo đến thế, "Cám ơn chú, chú Mục, cháu thật sự rất cám ơn chú."

Mục Phong Minh cười, không nói thêm gì nữa, chào tạm biệt Hoan Hoan Nhạc Nhạc rồi đi.

Lái xe đi cùng ông ra khỏi con hẻm, lúc tới chỗ xe đậu thì lại thấy không xa có một chiếc xe đỗ lại.

Chốc lát, một người đàn ông thân hình cao lớn đầy phong độ xuống xe.

Ông ngồi vào xe hỏi: "Anh có biết biển số xe kia không?"

Lái xe nhanh chóng trả lời: "Lão gia, anh ta là người thừa kế duy nhất của Công Tôn gia, mấy lần tôi đưa tiểu thiếu gia tới đây đều thấy anh ta tới tìm cô Cố."

"À?" Ông nhướng mày, bỗng cười, "Tốt, tốt!"

Tốt?

Lái xe sửng sốt, Công Tôn thiếu gia này mà thành với cô Cố thì hai tiểu thiếu gia chẳng phải sẽ phải gọi anh ta là ba!

Có gì tốt chứ?

Mục Phong Minh nhìn thấu tâm tư của anh ta, "Anh nói xem, thiếu gia từ nhỏ đến lớn thiếu nhất là gì?"

Lái xe lắc đầu, không nghĩ ra được người như Mục Tư Viễn còn có thể thiếu được cái gì.

"Thiếu mất sự thất bại và đối thủ! Lúc này thì tốt rồi, để nó nếm thử tư vị tranh giành là thế nào đi!" Nói xong Mục Phong Minh cười ha ha, "Đi thôi!"

***

"Mẹ, vết thương của mẹ đau lắm hả?"

Hoan Hoan nhìn vết thương, nhướng mày lên hỏi, "Ba nói vết thương của mẹ phải khâu ba mươi mũi, là thật sao ạ?"

Cô không nói gì, chẳng biết sao anh lại đi nói với trẻ con mấy cái này.

"Là thật, nhưng mà vết thương hết đau rồi." Cô cười nói.

Hoan Hoan lại không tin, "Ba nói mẹ sẽ đau cho nên để con tới đây thổi cho mẹ!"

Nói xong, bé hít một hơi sâu rồi thổi phù phù lên vết thương của cô

Nhạc Nhạc thấy thì tất nhiên không chịu tụt lại phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dán vào thổi giúp cô.

Tiếc rằng vết thương quá nhỏ, hai khuôn mặt lại quá lớn, Hoan Hoan chợt kêu lên oang oác: "Nhạc Nhạc, em phun hết nước miếng lên mặt anh rồi, ghê quá đi mất!"

Nhạc Nhạc ngẩn ngơ, bỗng, hít sâu, hai má phồng lên rồi thổi phù vào mặt Hoan Hoan.

"Nhạc Nhạc em... !" Hoan Hoan phát điên, cũng cố sức mà thổi lại em.

Công Tôn Diệp đi vào trông thấy cả ba người đang vui đùa trên giường, tiếng cười vui sướng của cô nghe thật êm tai.

Đã rất lâu rồi anh không nghe được tiếng cười như thế của cô.

Trong lòng dịu đi, nhân vật trong mắt thay đổi, trở thành anh, cô và một đứa bé khác - con của bọn họ...

"A Diệp?" Cố Bảo Bảo thấy anh liền ngồi thẳng dậy.

"Đang chơi gì mà vui vậy?"

Anh cười đi lên nhìn hai cậu bé, "Đã lâu không gặp, chú cũng không nhận ra ai là Nhạc Nhạc, ai là Hoan Hoan nữa rồi!"

Chú đáng ghét! Nhạc Nhạc bĩu môi.

Tình địch của ba! Hoan Hoan nhướng mày nhưng miệng vẫn chào: "Con chào chú!"

Nhận ra rồi, anh vỗ má Hoan Hoan: "Thật là ngoan!"

Sau đó chìa tay ra: "Nhạc Nhạc, tới cho chú ôm một cái được không?"

Không thèm chú ôm! Nhạc Nhạc dẩu môi, trốn vào lòng mẹ.

"A Diệp..." Cố Bảo Bảo có chút xấu hổ, "Nhạc Nhạc nó... nó chắc mệt rồi."

"Không sao!" Anh cười, "Đến lúc đi bệnh viện kiểm tra rồi, anh tới đón em."

Kiểm tra? Cố Bảo Bảo lắc đầu: "Không cần đâu, em tốt lắm."

"Nói với anh cũng vô dụng!" Anh cầm lấy bông và cồn i-ốt ở tủ đầu giường, vừa giúp cô rút tiêm ra vừa nói: "Em xuất viện sớm, tới hẹn thì phải đi kiểm tra. Bằng không, bệnh viện sẽ gọi điện thoại cho em đấy."

Cô khổ sở nhìn anh, lại nhìn hai cục cưng, cũng không phải vết thương nghiêm trọng, cô không muốn bỏ chúng ở nhà còn mình chạy tới bệnh viện.

Công Tôn Diệp nhìn ra ý nghĩ của cô nên đề nghị: "Không bằng đưa chúng đi cùng? Kiểm tra xong thì chúng ta ra ngoài ăn luôn."

Anh nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Bây giờ còn sớm, ăn xong còn có thể tới sân chơi!"

Nghe vậy, Hoan Hoan Nhạc Nhạc mắt sáng lên, nhưng Hoan Hoan vẫn tương đối lo lắng: "Cánh tay mẹ bị thương thì có thể ra sân chơi được không ạ?"

"Được chứ." Công Tôn Diệp yêu thích nhìn bé, "Đến lúc đó hai đứa chơi, chú sẽ để ý mẹ, tuyệt đối không đụng tới vết thương của mẹ, con thấy thế nào?"

Cái này có thể cân nhắc!

Hoan Hoan Nhạc Nhạc nhìn nhau, sau đó Hoan Hoan gật đầu, "Được rồi, vậy con cám ơn chú!"

***

Cả bốn người vừa đi ra khỏi bãi đậu xe, còn năm mươi mét nữa mới tới nhà hàng, Công Tôn Diệp mỗi tay ôm một đứa, Cố Bảo Bảo đi bên cạnh, người đi đường không biết đều coi bọn họ là người một nhà.

"Ồ, cặp song sinh đáng yêu ghê!"

"Đúng thật, tớ cũng muốn sinh một đôi!"

"Thôi đi, cậu có thể lấy được một người chồng đẹp trai như anh kia sao?" ...

Tiếng người qua đường thảo luận, Cố Bảo Bảo cảm thấy buồn cười, sinh được một cặp song sinh hay không thì có liên quan gì tới việc đàn ông đẹp trai đâu chứ? !

Nhưng mà, ba của Hoan Hoan Nhạc Nhạc còn đẹp trai, tuấn tú hơn bọn họ nghĩ, người đàn ông ấy ở trong mắt cô không một ai có thể so sánh...

Cố Bảo Bảo, sao mày lại nghĩ đến anh ta, không thể nghĩ tới anh ta, không thể nghĩ...

Chơt, cô cảm thấy lòng bàn tay truyền đến từng đợt ấm áp, cho là Công Tôn Diệp đang nắm tay cô.

Trong lòng rối ren đang không biết phải làm sao, thanh âm của Hoan Hoan vang lên: "Mẹ, mẹ đang nghĩ gì thế?"

Cô ngẩn ra, mới nhìn rõ người nắm tay mình là Hoan Hoan.

Đúng rồi, anh đang ôm hai đứa bé thì sao còn có thể nắm tay cô?

Đều là họa do bó hồng kia gây ra!

Anh mới phát ra chút xíu tín hiệu mơ hồ mà cô đã kháng cự rồi, "Trông gà hoá cuốc".

"Hoan Hoan ngồi yên, như thế sẽ ngã xuống đấy." Cô vội đỡ người bé, lại trả lời, "Mẹ đang nghĩ xem lát nữa sẽ ăn gì!"

Đang nói chuyện thì bọn họ đã tới nhà hàng, sau khi phục vụ tìm chỗ ngồi cho bọn họ xong thì Hoan Hoan liền nói muốn vào phòng rửa tay.

Bé vừa nhảy xuống ghế, Nhạc Nhạc cũng nhảy xuống theo, Cố Bảo Bảo không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi cùng.

"Mẹ, mẹ không thể vào được! Nếu không sẽ xấu mặt đó!" Trước cửa phòng vệ sinh nam, Hoan Hoan ngăn cản cô.

Cố Bảo Bảo nhíu máy: "Mẹ đưa các con tới phòng vệ sinh nữ nhé được không?"

"Không được!" Hoan Hoan kiên quyết lắc đầu, "Bắt đầu từ lúc hai tuổi là con đã không vào phòng vệ sinh nữ rồi."

Nói xong, không chờ cô nói thêm, bé đã dắt Nhạc Nhạc vào phòng vệ sinh nam.

Cố Bảo Bảo chỉ còn biết nói lớn vào: "Hoan Hoan, có việc gì thì nhớ gọi mẹ!"

Hoan Hoan ưng thuận đáp lại, dắt Nhạc Nhạc dừng lại trước một cánh cửa đóng chặt.

Nhạc Nhạc nhìn một chút, lập tức đưa tay chỉ vào một nhà cầu cách đó không đóng cửa.

Cái này bé hiểu đó, cửa đóng nghĩa là bên trong có người.

Nhưng mà Hoan Hoan lại lắc đầu, giơ tay lên gõ nhẹ vào cửa.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Hoàng Hậu Xấu Xí

Hoàng Hậu Xấu Xí

Trích đoạn:Dám động vào Vương phi tương lai, không có chém đầu của nàng ta đã xem

20-07-2016 10 chương
Cảm Thụ Mập Mờ

Cảm Thụ Mập Mờ

Trích đoạn:Vì vậy lúc này, tất cả nhân viên của công ty mới lý giải được vì sao

23-07-2016 11 chương
Yêu một con ma

Yêu một con ma

Mãi đến một lúc sau Hoàng mới tới nơi như trong tờ giấy ghi địa chỉ. Điều bất

30-06-2016