XtGem Forum catalog
Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 61 đánh giá )

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 62

↓↓
Nhưng mà, ý thức được ý nghĩ của anh, cô lại giữ chặt cổ tay anh hơn, "Tư Viễn" Cô lo sợ không yên hỏi, "Anh đi đâu vậy? Anh đừng đi, em có hơi... hơi sợ."

bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Đây là bệnh viện mà" Mục Tư Viễn trả lời, "Em không cần sợ. Bây giờ anh phải mau đến xem Bảo Bảo thế nào, cô ấy một mực hôn mê bất tỉnh không biết giờ ra sao rồi."

Anh muốn đi xem Cố Bảo Bảo!

Trong lòng cô càng khẩn trương hơn, tay kéo mạnh anh lại.

Nếu Cố Bảo Bảo tỉnh lại, liệu có nói cho anh biết là trong lúc các cô tranh chấp, cô ta bị cô đẩy nên mới rơi xuống biển không?

Nếu anh mà biết, liệu có giống như Văn Hạo căm thù chán ghét phỉ nhổ cô không?

Anh sẽ không tin, cô không phải cố ý, cô thực sự không phải cố ý!

"Du Nhi, em bỏ anh ra trước đã, em đừng có sợ."

Cô càng lắc đầu, tay kia cũng nắm lấy cổ tay anh, "Tư Viễn, anh đừng đi, đừng để em một mình... Em sợ lắm."

Mục Tư Viễn nhíu mày, sao lại một chút cũng không giống như Tâm Du bình thường hay thông tình đạt lý vậy? !

Nhưng chắc cũng còn chưa tỉnh hẳn rượu nên tâm tình không được ổn định lắm.

Anh cũng không suy nghĩ nhiều, rút mạnh tay ra.

Sức lực anh lớn hơn cô ta rất nhiều lần, chẳng mất công sức mấy đã giật tay lại.

"Du Nhi, em nghỉ ngơi thật tốt!" Anh vừa nói vừa đi nhanh ra cửa, "Lát nữa anh sẽ quay lại thăm em!"

"Không, Tư Viễn, anh đừng đi..." Anh lại không để ý đến cô ta, bước đi không quay đầu lại.

Cô ngơ ngác, sắc mặt trắng bệch, tay chân trở nên lạnh lẽo.

Cô thấy mình như tù nhân đang chờ "hình phạt", chờ Mục Tư Viễn từ chỗ Cố Bảo Bảo về, cô sẽ phải nhận lấy tội của mình!

Nhưng mà, Mục Tư Viễn chưa thấy đâu, người mà cô khát vọng trong mơ lại đột nhiên đứng ở cửa.

"Văn Hạo..." Cô vừa mừng vừa sợ, "Anh... anh tới thăm em sao?"

Người đàn bà đáng thương lại hèn hạ, cô ta lo Bảo Bảo sẽ nói chuyện đã xảy ra trên du thuyền mà lại không biết người ta căn bản không muốn truy cứu!

Ánh mắt Thân Văn Hạo lạnh lẽo lại khinh thường, hờ hững liếc qua cô ta rồi rời đi.

Trịnh Tâm Du sững sờ, tay đưa lên sờ má mình.

Vừa rồi cô thật sự đã thấy anh, hay đó chỉ là một giấc mơ?

***

Bước gần tới phòng bệnh, Mục Tư Viễn nghe được rõ ràng tiếng trò chuyện bên trong, thỉnh thoảng còn có cả tiếng cười nữa.

Anh cuối cùng không nhịn được đứng lại ở cửa lắng nghe giọng cô bên trong: "A Diệp, anh nhất định không được nói chuyện này cho ba mẹ em biết đâu đấy."

"Hưm?" Công Tôn Diệp cười, "Em sợ họ trách em ngay cả một đứa trẻ con cũng không bằng, lại có thể ngã từ trên thuyền xuống biển chứ gì? *L*Q*Đ* Anh thấy em chính là sợ chú Cố cho ăn một bữa "giáo huấn" ấy!"

"Ai nói!" Cô lắc đầu, "Ba chưa bao giờ giáo huấn em, ông là người hiểu em nhất trên thế giới này!"

"Đúng thế, nhưng nếu em không nghỉ ngơi thật tốt, chú ấy nhất định sẽ cho em hai cái tát để thể hiện tình thương với em!"

"Anh...!"

Cố Bảo Bảo bị anh chọc cười, tiếng cười truyền vào trong tai lại như cái gì đó đang cắt lên trái tim anh.

Có hơi đau, có hơi chua xót.

Hít sâu một hơi, anh vẫn đi vào.

Tiếng cười đột nhiên ngừng lại, Cố Bảo Bảo nhìn anh, ánh mắt hoảng sợ, tay nắm chặt chăn.

Cô ấy sợ anh?

Động tác nhỏ bé ấy anh đều nhìn rõ, trong lòng đau nhức.

"Bảo Bảo, em khá hơn chút nào không?" Anh ngồi xuống bên giường.

Tay vươn ra như muốn cầm lấy tay cô.

Cô lại né tránh, để tay vào trong chăn.

Anh sửng sốt, có lẽ chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy cho nên không biết làm thế nào cho phải.

Chỉ chốc lát, anh không thể làm gì khác hơn là thu tay về, lại hỏi: "Em có khá hơn chút nào không?"

Cô gật đầu, người lui lại vào chăn, nói: "Tôi muốn đi ngủ, mời anh... mời anh ra ngoài."

Nói ra như thế thật khó khăn, nhưng cô vẫn phải nói.

Bởi vì cô từng nói, cũng đã hạ quyết tâm, từ nay về sau không quấy rầy anh nữa, không còn chút liên quan gì đến anh.

Nhưng anh không đi, ánh mắt dừng thật lâu trên khuôn mặt cô, sâu trong đó hiện lên sự dịu dàng.

Cố Bảo Bảo căn bản không có nhìn anh nên đương nhiên không phát hiện ra.

Đột nhiên, cô thấy cánh tay mình bị cầm lên, lo sợ quay lại, là anh đã kéo cánh tay cô ra muốn kiểm tra vết thương.

"Tôi... tôi ổn lắm, không cần phải xem."

Cô nói nhanh, kiên quyết thu tay lại, không chừa cho anh chút đường nào.

Tay anh trống không, mãi mới ý thức được sự kháng cự của cô.

Anh nhíu mày, "Bảo Bảo, em làm sao vậy?"

Chẳng lẽ là vì Công Tôn Diệp ở đây, cô ấy cố tình làm vậy để Công Tôn Diệp xem?

Trong lòng anh có chút tức giận, cổ tay tăng lực lên nắm lấy cánh tay cô, "Hình như bị chảy máu ra rồi, mau gọi bác sĩ đến xem."

"Không cần!" Cố Bảo Bảo bị anh nắm cánh tay không rút lại được, thiếu chút nữa muốn khóc.

Công Tôn Diệp không nhìn nổi, "Anh Mục, nếu anh còn mạnh tay như thế, vết thương của Bảo Bảo sẽ nứt chỉ, đến lúc có gọi bác sĩ tới cũng không ngăn chặn được!"

"Không cần anh dạy tôi!" Mục Tư Viễn buồn bực nói, thả cánh tay của cô lại trong chăn.

Cố Bảo Bảo khó hiểu với cơn giận của anh, mà anh thì cứ ngồi ở mép giường không đi, cô đành phải nói: "Cảm ơn... Cảm ơn Mục tổng đã quan tâm, tôi không có việc gì rồi. Bên phía công ty, tôi sẽ xin..."

Còn chưa nói xong, ánh mắt anh nhìn vào cô mang theo sự nóng nảy và tức giận.

Cô không biết mình nói sai điều gì, buộc lòng phải ngậm miệng lại.

"Anh Mục." Công Tôn Diệp mở miệng lần nữa, "Rất biết ơn khi anh tới thăm Bảo Bảo, nhưng nếu không còn chuyện gì thì anh có thể để Bảo Bảo yên lặng nghỉ ngơi được chứ?"

Mục Tư Viễn không để ý tới anh ta, chỉ trừng mắt lên với Cố Bảo Bảo: "Em bảo anh đi?"

Cô bảo anh đi sao? Là chính anh không thể vì cô mà ở lại thôi.

Cố Bảo Bảo gật đầu, "Mời Mục tổng về đi, tôi... Tôi muốn nghỉ ngơi."

"Em..." Anh đứng dậy, quả thực là muốn bế ngay cô gái khẩu thị tâm phi này lên đưa đi!

Nhưng thực tế anh cũng không thể làm gì, dù sao cũng sẽ đụng vào vết thương của cô, nên đành nói: "Em hãy nghỉ ngơi thật tốt!"

Nói xong, anh ra ngoài.

Nghe tiếng bước chân anh dần biến mất, nước mắt cố nén im lặng trào ra.

Cô giấu mặt vào chăn, lén lút lau khô.

Công Tôn Diệp không hỏi cũng không nói gì, chỉ ở bên cạnh yên lặng ngồi xuống.

Anh không biết vì sao vừa rồi cô làm vậy, nhưng anh cũng không định truy hỏi nguyên nhân.

Chín tiếng trước, anh nhận được điện thoại, khi hỏi rõ được nguyên nhân, trong lòng anh đã có một quyết định.

Quyết định này, sẽ không để Mục Tư Viễn quấy rầy và phá hoại thêm!

Cho nên hiện tại, anh chỉ muốn ở bên cạnh cô, bảo vệ cho cô được ngủ yên giấc.

Nhưng chốc lát sau, cô lại ngồi dậy nói với anh: "A Diệp, em muốn xuất viện."

Anh sửng sốt: "Em nói đùa sao? Vết thương của em mới khâu được có mấy tiếng mà đã xuất viện?"

"Em..." Cô không khỏi ấp a ấp úng, "Em muốn về nhà, bằng không thì lại phải nói dối lừa ba mẹ!"

Ban nãy còn nói không muốn để chú Cố với thím Cố biết chuyện mà? Công Tôn Diệp nhìn cô, biết cô đang trốn tránh người kia nên không nói thêm gì.

"Em chờ anh." Anh đứng dậy, "Anh đi nói với bác sĩ xem có thể xuất viện được không."

"Cảm ơn." Cô hé ra nụ cười.

Cô đang tránh anh.

Không muốn mình có cơ hội gặp anh, tuy anh không nhất định sẽ quay lại bệnh viện, nhưng chắc anh cũng không biết nhà cô đâu!

Trong thời gian ngắn vừa rồi, cô đã nghĩ xong.

Cô muốn trốn về nhà, đợi đến khi nghỉ ốm xong, cô sẽ lập tức từ chức.

Chỉ không gặp anh, không nghe tin tức của anh, cô mới có thể không cho mình cơ hội mượn cớ đến gần anh, mới có thể chân chính không quấy rầy anh nữa.

Về đến nhà, quả nhiên như Công Tôn Diệp nói, ba mẹ nghe xong chuyện cô không cẩn thận rơi xuống biển, ba cô liền trách cứ cô một trận.

Nói cô gì mà người lớn mà não nhỏ, không ngờ rơi từ trên thuyền xuống biển, cứ tiếp tục thế chắc ngày nào đó té từ trên lầu hai xuống cũng không phải việc khó!

Cô và Công Tôn Diệp nhìn nhau cười, ba mẹ tuy trách móc cô, nhưng vẫn đau lòng thu xếp mọi thứ cho cô.

"Đắp kín chăn rồi nghỉ ngơi đi!"

Khi mẹ cầm chăn nhung lông vịt đắp cho cô, cô lập tức trốn ngăn vào trong ổ chăn, giấu mặt đi.

Đúng vậy, mượn sự ấm áp này, cô có thể không cần nghĩ tới anh nữa.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Vẫn mơ về em - Hỗng Cửu

Vẫn mơ về em - Hỗng Cửu

Văn án: Tối nào em cũng ngồi trên khung cửa ngẩng đầu ngắm trăng. Em đúng là ngốc

15-07-2016 75 chương
Ngoài biển là nhà

Ngoài biển là nhà

(Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tôi ngồi xổm xuống, tháo

27-06-2016
Một đồng tiền vàng

Một đồng tiền vàng

Được, nếu bà đã nói thế thì bà hãy bảo nó thử đi kiếm tiền đi ! Dù chỉ kiếm

24-06-2016
Phật ở đâu?

Phật ở đâu?

Hiện giờ Đức Phật đang phân thân ở khắp mọi nơi. Ngài cũng mang thân tốt và xấu

24-06-2016
Biệt thự máu

Biệt thự máu

Tôi gặp ông Thịnh trong lúc ngồi chờ một chuyến bay. Chuyến bay tôi đi hôm đó bị

24-06-2016
Cupcake yêu thương

Cupcake yêu thương

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Người mẹ điên

Người mẹ điên

Ðây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó

28-06-2016