Trong làn khói mịt mù, Cổ Tín Dương mở mắt ra, bình tĩnh nhìn vào mắt anh: "Được làm vua thua làm giặc, có gì hay mà nói?"
bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Khóe môi anh ta hé ra, như đang cười khẩy, "Cả hai lần tôi đều thua anh, thật sự là tài nghệ không bằng người!"
Mục Tư Viễn không muốn nói mấy lời nhảm nhí với anh ta, "Tôi tới không phải để thảo luận vấn đề này với anh, mà là mời anh đi khỏi đây!"
"Đi ư?" Anh ta cười, "Sao tôi phải đi? Tôi đường đường là Phó tổng của tập đoàn Mục Thị đấy! Mục Tư Viễn, đừng tưởng rằng lần này anh thắng là có thể bình yên, tôi còn cả đống cơ hội đối phó anh!"
"Anh không có cơ hội!"
Mục Tư Viễn nói như chém đinh chặt sắt, "Lần này tôi không những mua chuộc người của anh, mà tôi còn nhờ đối phương cắt đứt đường lui của anh rồi, sau này anh vĩnh viễn đừng nghĩ tới cách đó!"
Nghe vậy, Cổ Tín Dương sửng sốt, mắt nheo lại: "Anh thực sự đã làm như thế?"
Anh không lên tiếng, im lặng đã thay cho câu trả lời.
Cổ Tín Dương bóp tắt điếu xì gà, hung dữ nói: "Đừng tưởng anh làm vậy là tôi không còn cách nào khác."
"Anh còn có cách gì?"
Anh cười nhạt, "Anh tưởng bọn họ bồi thường lại cho anh gấp đôi là anh có tiền sao?"
Cả căn phòng lặng xuống, bầu không khí đông cứng như trong tủ lạnh.
Bỗng nhiên, Cổ Tín Dương mở máy tính gõ liên tục, mắt trợn to nhìn chằm chằm vào màn hình.
Anh ta lắc đầu, không tin những gì mình nhìn thấy!
"Mục Tư Viễn, mày..." Anh ta hét lên, "Mày dám làm như thế!"
"Vì sao tôi không dám?"
Mục Tư Viễn nhìn anh ta, "Tôi từng nói với anh, đừng có tới nơi này, anh có nghe tôi không?"
"Tao dựa vào cái gì mà không thể tới?" Cổ Tín Dương uất hận hỏi ngược lại: "Đây là công ty ba mày, cũng là công ty mẹ tao, dựa vào cái gì mà mình mày độc chiếm?"
"Anh đang nằm mơ sao?" Anh cười nhạt, "Lẽ nào anh không biết ba anh đã sớm bán hết cổ phần công ty đi để cờ bạc hay sao? !"
Nghe thế, sắc mặt Cổ Tín Dương trắng bệch, sao anh ta không biết được chứ? Anh ta chỉ một mực không muốn tin điều đó thôi!
Nhìn anh ta như vậy, Mục Tư Viễn cũng không nhẫn tâm dồn ép anh ta nữa, "Bây giờ... Tôi cho anh hai lựa chọn."
"Thứ nhất anh rời khỏi Mục Thị, vĩnh viễn đừng bao giờ quay lại. Thứ hai, Mục Thị ở Nam Phi có một hầm quặng nhỏ, anh qua đó phụ trách! Khu đó đã hình thành sơ bộ rồi, sau này lãi lộ mình anh chịu trách nhiệm!"
"Hầm quặng nhỏ?"
Thứ mà Nam Phi có nhiều nhất chính là mỏ vàng!
Anh ta mà tốt với anh thế sao?
Cổ Tín Dương không tin bĩu môi, "Mục Tư Viễn, mày muốn giở trò đùa bỡn gì cứ nói thẳng, không cần lừa tao tới nơi đó!"
Mục Tư Viễn không để ý tới anh ta, chỉ nói, "Có tin hay không tùy anh, anh đồng ý thì đi, không thì cút!"
Cổ Tín Dương chậm rãi ngồi xuống, sau khi nghĩ một lúc, trong lòng anh ta liền có chủ ý, thình lình lên tiếng: "Tôi đi!"
Mục Tư Viễn gật đầu, sải bước ra ngoài.
Cổ Tín Dương cuối cùng cũng giải quyết, anh thở phào đi lên xe.
"Mục tổng, quay về bệnh viện sao?"
Tài xế hỏi, anh gật đầu thì lại nghe thấy tiếng giày cao gót.
Quay ra mới thấy thư ký chủ nhiệm đuổi theo lo lắng nói: "Mục tổng, ông Trịnh gọi tới nói cô Trịnh không ổn, muốn mời anh qua nhà."
Anh sửng sốt, "Cô ấy làm sao?"
"Hình như cô ấy tự giam mình trong phòng, bọn họ gọi sao cũng không mở cửa, còn nghe được trong phòng có tiếng đổ vỡ."
"Vậy..." Trong lòng anh quýnh lên, vội hỏi: "Ở bệnh viện có tin gì không?"
Thư ký chủ nhiệm lắc đầu: "Cô Cố vẫn chưa tỉnh lại."
"Thế thì tới nhà Tâm Du trước." Anh dặn tài xế rồi ngồi lên xe.
Xe vừa lái vào hoa viên nhà họ Trịnh thì liền thấy ba Trịnh với mẹ Trịnh chạy ra đón.
"Tư Viễn, Tư Viễn!"
Ba Trịnh lo lắng kéo anh, "Tâm Du làm sao vậy? Từ bữa tiệc lần trước nó cứ giam mình trong phòng, cô chú gọi sao cũng không mở cửa."
Mẹ Trịnh lo quá mà nước mắt đầm đìa, nói không nên lời, một mức kéo anh vào nhà.
Tới trước cửa phòng Trịnh Tâm Du, quả nhiên nghe được những thanh âm "cốp cốp".
Anh cẩn thận nghe, giống như là... Có người đập trán vào tường...
"Chìa khóa đâu ạ?" Anh vội vàng hỏi.
Ba Trịnh lắc đầu, "Không có chìa khóa dự phòng!"
Mục Tư Viễn không nói gì, hơn nửa ngày, hai người bọn họ cộng thêm ba người giúp việc mà lại không nghĩ ra cách gì mở cửa?
Anh nghĩ rồi chạy xuống dưới lầu cầm một cái ghế gỗ lên, đập mạnh vào cửa.
"Rầm..."
Cái ghế gãy, trên cánh cửa cũng bị đập vỡ, anh luồn tay vào chốt khóa rồi mở ra.
Ba người vọt vào, không thấy Trịnh Tâm Du ở chỗ nào, mũi rượu nồng nặc ập đến.
"Du Nhi?"
Anh gọi mấy tiếng, đi vào nhà tắm với ra ban công kiểm tra cũng không phát hiện cô đâu.
Ba Trịnh với mẹ Trịnh cũng gọi, nhưng Trịnh Tâm Du lại không có trả lời.
"Du Nhi, con đang ở đâu?" Mẹ Trịnh khóc tựa vào giường, bà sắp không chịu nổi.
Ánh mắt Mục Tư Viễn nhìn bà, rồi anh bỗng ngồi xuống xốc ra giường lên.
Lập tức lộ ra một đôi mắt sợ hãi.
"Du Nhi!" Anh kinh ngạc, vội đưa tay muốn kéo cô ra ngoài.
"Thả ra, thả ra..."
Trịnh Tâm Du ra sức giãy dụa, hơi thở đầy mùi rượu, hiển nhiên là đã uống say.
Anh thả tay ra ngay, sợ không cẩn thận làm cô ấy bị thương thì lại thấy trán cô đầy máu, chảy xuống mặt.
"Du Nhi! Em làm sao vậy?"
Anh giữ lấy tay cô, hét ra với người hầu ở ngoài cửa: "Mau lấy hòm thuốc lại đây!"
"Anh thả ra, em không cần anh lo, không cần anh lo!"
Cô hét lên, thoát ra khỏi anh, trèo lên giường bọc mình trong chăn, vừa khóc vừa nói: "Anh ấy không cần em, không cần em nữa... Em nên làm cái gì bây giờ..."
Anh biết người mà cô nói tới là Thân Văn Hạo liền nói ngay: "Du Nhi, anh ta không phải là không cần em đâu, bây giờ anh ta còn đang trong bệnh viện chưa tỉnh lại mà."
Nghe vậy, Trịnh Tâm Du lấy được sự yên tĩnh trong giây phút, cô mở to mắt nhìn anh, "Bệnh viện?"
Thấy anh gật đầu, cô lại lắc đầu: "Anh gạt em, anh gạt em... Anh ấy sao có thể ở bệnh viện được chứ?"
"Du Nhi" Ba Trịnh cắt ngang bọn họ, hỏi: "Con đang nói ai? Ai không cần con?"
"Mau nói là ai?"
Trịnh Tâm Du nhíu mày, chợt cắn chặt răng, giờ mới cảm giác được cơn đau trên trán, "Đau quá!"
Cô che tai lại, "Ba đừng nói nữa, con đau quá, đau quá..."
Vừa nói cô càng co rúc lại trong chăn, mắt nhắm nghiền, một lúc sau thì đã ngủ mê man.
"Chú Trịnh, chú đừng hỏi vội." Mục Tư Viễn cầm hòm thuốc mà người giúp việc đưa tới, "Trước tiên rửa sạch vết thương cho Du Nhi đã."
Nói rồi anh mở hòm thuốc ra, dùng cồn rửa sạch vết máu trên trán cô mới phát hiện đầu cô đã nứt ra thật lớn.
Anh không nhịn được thở dài, "Du Nhi, em sao ngốc vậy?"
Anh đứng dậy nhìn ba Trịnh với mẹ Trịnh, "Vết thương hơi lớn, chỉ có thể đưa tới bệnh viện xử lý, bằng không sẽ để lại sẹo."
"Vậy thì mau đưa nó tới bệnh viện."
Ba Trịnh đau lòng lắc đầu, bước nhanh ra ngoài gọi điện.
Gần Trịnh gia có một phòng khám, anh tất nhiên lo lắng điều kiện chữa bệnh ở đó.
Vả lại anh còn muốn đưa cô ấy tới bệnh viện mà Cố Bảo Bảo đang nằm, vậy thì sẽ dễ dàng để anh chăm sóc cô mà cũng có thể ở bên cạnh Bảo Bảo.
"Vết thương không phải quá sâu" Bác sĩ xử lý xong vết thương cho Trịnh Tâm Du nói: "Mọi người không cần lo lắng."
Ba Trịnh mẹ Trịnh gật đầu, đều nhìn Mục Tư Viễn, "Tư Viễn, thật sự... làm phiền cháu quá."
"Chú Trịnh, chú đừng nói vậy."
Bởi vì trong lòng đang nghĩ tới Cố Bảo Bảo nên anh rất miễn cưỡng cười, nhìn bác sĩ băng bó cho cô, miếng vải rủ xuống khiến đôi mắt khó chịu, nhíu mày liên tục.
Liệu có chạm đến vết thương không?
Anh nghĩ, gạt miếng vải ra cho cô, đang định rút tay về thì chợt cô nắm chặt lấy cổ tay anh.
Chương trước | Chương sau