Một lúc sau, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của cô, "Alo? Có chuyện gì vậy Mục tổng?"
bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!"Em. . ." Hắn nuốt ba chữ "chết tiệt" xuống, "Ở đâu?"
"Tôi ở nhà." Lần này cô không tắt máy, còn trả lời câu hỏi của anh, vì sao anh cảm giác mình tức giận như vậy!
"Nhà em ở đâu?"
Bên kia dừng một lúc, "Mục tổng, anh có chuyện gì thì nói đi. Nếu là về công việc, thứ hai tôi đi làm sẽ sắp xếp cho anh."…
Anh đấm vào cửa xe: "Em đang ở đâu? Anh muốn gặp em bây giờ."
Im lặng một chút rồi cô mới nói: "Tôi sắp ngủ rồi." Đầu dây bên kia mơ hồ vang lên thanh âm ba Cố: "Bảo Bảo, mau ngủ đi, năm giờ sáng mai chúng ta sẽ xuất phát!"
Cô đáp lại, lại nói: "Vậy cứ như thế, Mục tổng, tôi cúp máy đây."
"Cố Bảo Bảo, em dám!" Anh quát lên.
Dường như có hiệu quả, không thấy cô nói gì, nhưng cũng không thấy cúp máy.
"Em rốt cuộc ở đâu? Anh muốn gặp em." Anh lặp lại, ngữ điệu không cho phép kháng lại.
Cô mãi mà không nói gì, cô không biết mình có thể nói gì.
"Cố Bảo Bảo? Em không nói?" Anh tức giận, "Vậy anh sẽ cho người đi từng nhà tìm, xem có thể tìm được em hay không."
"Anh đang ở đâu?" Cô cuối cùng cũng lên tiếng, "Tôi tới tìm anh."
"Anh đang ở đầu ngõ tiệm mỳ Cố gia." Tiệm mỳ cách nhà ba mẹ cô không xa, bảy tám phút sau cô đã tới đầu ngõ.
Mục Tư Viễn thấy cô tới, tức giận trong lòng nhạt dần, sắc mặt lại hơi trầm xuống.
"Chuyện gì vậy?" Cô đứng lại từ xa, thấy anh tựa người vào xe, đôi mắt đen nhìn vào cô: "Qua đây."
Cô lại bước thêm mấy bước, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ không tình nguyện.
Hắn có chút bực mình rồi lại hơi buồn cười, vươn tay ra kéo cô vào ngực,
cánh tay sắt vòng qua eo cô làm cô không cách nào giãy dụ.
"Buông ra!" Cô đánh vào vai anh, dùng khí lực rất lớn.
Anh không tức giận mà còn cười, cúi đầu hôn một cái lên môi cô.
Cô ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của anh, có phải nó đã từng hôn Trịnh Tâm Du? Liệu nó có mang theo hơi thở của Trịnh Tâm Du?
Nghĩ như vậy, nước mắt lại tích tụ, chỉ là quật cường không chịu chảy ra.
"Sao mà khóc?" Anh nhíu mày, "Có gì hay mà khóc? Nhạc Nhạc thích khóc, nhất định là học theo em!"
"Không cần anh lo!" Cô càng giãy dụa, anh lại càng ôm chặt lấy.
Bỗng, cảm giác lạnh vọt tới, cô ngẩn ra, bàn tay anh nhân cơ hội từ bên dưới đi vào trong áo cô, nắm lấy vật mềm mại của cô.
"Anh làm gì thế?" Cô sợ ngây người, tại nơi đầu ngõ người đến người đi như này mà anh lại có thể làm như vậy hả.
Anh nhếch môi cười ta, "Em còn ồn ào, anh còn có nhiều động tác em không nghĩ tới hơn!"
Lời tuy là vậy, tay kia anh cởi nút áo, bọc vóc dáng nhỏ bé của cô trong áo khoác ngoài của mình.
Hơi ấm lập tức kéo tới, mặt cô hơi đỏ lên, may là có bóng đêm che dấu mới bị anh không nhìn thấy.
"Ngày mai đi nghỉ mát ở đâu?" Rốt cục an tĩnh, anh mới hỏi.
Cô không muốn để ý đến anh, tay đang nắm vật mềm mại cố ý nắn bóp, anh uy hiếp cô: "Có nói không?"
"Anh....!" Cô giữ lấy tay anh, nỗ lưc ngăn cản động tác của anh: "Ra biển."
"Đi với ai?"
"Ba mẹ."
Anh thỏa mãn sơ sơ, lại vẫn không yên lòng, "Thực sự chỉ có chú Cố thúc với thím Cố?"
Cô chán nản, "Không, còn có rất nhiều đàn ông, mẹ muốn tìm một người cho tôi xem mắt, vừa hay..."
Lời còn chưa dứt, môi đã bị người ta cắn. Anh tàn sát bừa bãi trên môi cô, cắn từng cái khiến cô rất đau.
"Anh...." Cô giùng giằng phát ra âm thanh, "Đau....đau...."
Anh buông cô ra, cũng không cô né tránh, "Em là của anh!" Anh tuyên bố, "Em tốt nhất là hãy luôn nhớ kỹ điều này."
"Anh dựa vào cái gì nói như vậy!"
Anh dựa vào cái gì chiếm giữ cô, lại không cho cô trái tim anh? Là xem anh liệu có ăn chắc được cô không mới khiến anh muốn làm gì thì làm vậy sao?
"Bằng hiện tại!"
Anh vội vã hôn lên môi cô, bàn tay xâm lăng trên thân thể cô. Gió lạnh thổi hiu hiu, bàn tay trên người lại như gieo rắc ngọn lửa, cô không chịu nổi cảm giác nóng lạnh này, từng giọt lệ bất lực tuôn ra.
Nếm được vị mặn trong miệng, anh dừng lại, thấy những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cô.
Vừa đau lại vừa mềm lòng, anh hỏi: "Khóc cái gì?"
Cô quật cường tránh mặt đi, không trả lời.
Anh khẽ thở dài, hôn lên từng giọt lệ của cô. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu, cô chưa từng có cảm giác như vậy. Thế nhưng, lòng cô lại dần lạnh lẽo.
Cô từng hỏi mình, chỉ là thế chỗ, chỉ là bổ khuyết, chỉ là bạn giường khi anh cô đơn lạnh lẽo, cô thực sự bằng lòng tiếp tục như vậy sao?
***
Năm rưỡi xe buýt đúng giờ xuất phát, cần ba tiếng mới tới nơi.
Mẹ Cố đã tính xong, đến đó rồi ăn cháo hải sản chính tông, sau đó theo đoàn du lịch ra đảo chơi.
Đến chiều thì tắm nước nóng, tối lại càng có nhiều hoạt động. Nghe nói con trai ông chủ khách sạn tối nay sẽ tổ chức tiệc cưới, bây giờ bọn họ đi, dù không có tiền lì xì nhưng vẫn có thể uống rượu mừng!
Nhìn mẹ hưng phấn Cố Bảo Bảo cũng rất vui vẻ. Trước vì chuyện của cô mà mẹ không vui, hy vọng lần đi nghỉ này có thể khiến mẹ vui hơn.
Hôm nay ánh nắng trên biển rất đẹp, thành phố thì vẫn còn mùa đông, nhưng ra biển đã thấy mùa xuân.
Ăn xong cháo hải sản, cô thay áo lông mỏng cùng ba mẹ ra ngoài bãi biển, đợi tập hợp với người ngoài trong đoàn du lịch.
"Các vị khách du lịch thân ái trạm kế tiếp của chúng ta chính là hòn đảo lãng mạn!"
Cô chăm chú nghe hướng dẫn viên du lịch giải thích tỉ mỉ, đột nhiên có người cầm cánh tay của cô.
Cô quay đầu lại, khuôn mặt quen thuộc tươi cười trước mặt, "Bảo Bảo!"
"A....A Diệp?!" Cô ngạc nhiên mở to mắt, "Anh...sao lại ở đây?"
Anh mỉm cười, lên tiếng chào hỏi với ba Cố mẹ Cố rồi mới nói: "Anh tới đây nghỉ phép trùng hợp như vậy, em cũng tới sao!"
Thật chỉ là trùng hợp ư?
Cố Bảo Bảo nghi ngờ nhíu mày, lơ đãng nhìn lại chỗ ba mẹ, lại đúng lúc bắt được bọn họ đang tạo chữ "V" với Công Tôn Diệp!
"Ba mẹ..." Cô lúng túng nhìn bọn họ, đây là chuyện gì vậy hả? Dắt dây tơ hồng cho con gái mình sao?
"Bảo Bảo!" Bọn họ đã sớm nghĩ ra nên làm thế nào khi bị cô phát hiện, hai người đi lên trước, ngồi một trái một phải, để cô và Công Tôn Diệp chen ở chính giữa.
"Bảo Bảo." Mẹ Cố mặt mày rạng rỡ nói :"Nếu A Diệp đã tới thì để cậu ấy đi theo chúng ta đi!"
Nói xong, bà không nói gì nắm lấy tay Cố Bảo Bảo, ý bảo ba Cố và Công Tôn Diệp đi theo. Mọi người cùng đoàn khách du lịch bắt đầu chuyến tham quan đảo lang mạn.
Chương trước | Chương sau