- Tối qua ba đi tìm mẹ khắp nơi đó, cũng không có về ăn cơm. Sau đó ba có về, cũng không ngủ ở phòng mình mà nằm úp sấp bên giường con với Nhạc Nhạc cả đêm.
bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Nói rồi bé tổng kết lại.
- Tối qua ba rất lo lắng!
Anh... Anh có sao? Anh... Anh biết sao? Cô khó mà tin nổi.
Bỗng, cô nhớ ra cái gì đó, lấy điện thoại mở ra, quá là nhiều cuộc gọi nhỡ, có mười mấy cuộc của Công Tôn Diệp, còn lại chừng hơn trăm cuộc là của... Anh.
Tim cô run lên, anh sao lại làm vậy? Vì sao?…
Xe taxi chỉ có thể chạy đến đầu hẻm, cô cầm hai túi xách nhỏ xuống, Hoan Hoan và Nhạc Nhạc thì nắm tay nhau đi đằng trước.
- Mẹ. - Hoan Hoan dường như chưa từng đi qua con hẻm nhỏ nào như thế, thấy thật mới lạ.
- Đường này thật là nhỏ!
Cô cười.
- Còn có đường nhỏ hơn nữa cơ! Lúc đó chỉ đi được một người thôi!
- Đường nào vậy ạ? - Bé tò mò hỏi.
- Bờ ruộng.
Bé nhướng mày gật đầu.
- Vậy lần sau mẹ dẫn con đi xem nhé.
Nói rồi liền thấy Nhạc Nhạc lắc lắc tay mình, bé quay sang, thấy Nhạc Nhạc chỉ vào một tiệm tạp hóa bán kẹo que bên cạnh.
Bé cho tới giờ chưa từng thấy kẹo que, làm như một cây ớt lớn, hồng hồng nhìn qua thật cay.
- Có ngon hơn thịt khô không ạ? - Bé hỏi.
Bà chủ tạp hóa thấy cặp sinh đôi đáng yêu, lập tức cười nói:
- Tới đây nào hai anh bạn nhỏ, dì cho này.
Sao có thể lấy không được chứ? Cố Bảo Bảo vội tiến lên trả tiền.
Cô không có tiền lẻ, đưa ra tờ tiền giá trị lớn, bà chủ tìm một hồi mới trả lại tiền lẻ cho cô, cô quay ra thì liền không thấy hai đứa đâu cả!
Cả người cô toát mồ hôi lạnh, cao giọng la:
- Hoan Hoan, Nhạc Nhạc? Hoan Hoan, Nhạc Nhạc?
- Mẹ, bọn con ở đây! - Giọng Hoan Hoan từ khúc quanh con hẻm truyền đến.
Cô nhanh chóng chạy ra đó, lại chỉ thấy có Hoan Hoan.
- Hoan Hoan. - Cô ngồi xuống, sốt ruột hỏi. - Nhạc Nhạc đâu rồi?
Hoan Hoan chỉ tay ra phía kia.
- Nhạc Nhạc ở đó ạ! Em ấy nhất định là đi cùng cái chú quái dị tới đây rồi!
Cô ngẩng lên, tầm mắt liền bắt được bóng hình bé nhỏ kia, nhưng trong lòng lại nghi hoặc, sao người đàn ông kia, hình như là... Cổ Tín Dương? !
Cô tiến gần hơn, quả nhiên là Cổ Tín Dương!
Nhạc Nhạc lúc này đang vui vẻ đặt tay trong lòng anh ta, cơ thể nhỏ bé dính chặt lấy anh ta.
- Phó... tổng? - Cô gọi một tiếng, đột nhiên nhớ lại lời Mục Tư Viễn nói với cô, trong lòng có chút bất an.
Cổ Tín Dương lạnh lùng bĩu môi.…
- Yên tâm, tôi sẽ không làm gì với một đứa bé cả.
Nói rồi anh đẩy Nhạc Nhạc sang cho cô, mình thì đứng dậy.
Hoan Hoan vội nắm tay Nhạc Nhạc, nhỏ giọng quở trách em:
- Nhạc Nhạc, em sao lại đi chơi với cái chú quái dị này? Em xem chú ấy đi, chả cười gì cả!
- Hoan Hoan, chớ nói lung tung! - Cố Bảo Bảo vội nhỏ giọng nhắc nhở bé, nhưng Cổ Tín Dương vẫn nghe thấy.
- Mục Hà Hoan. - Anh gọi tên Hoan Hoan, lạnh lùng nói. - Không cười thì là người lập dị sao? Đây là điều Mục Tư Viễn nói với cháu?
Hoan Hoan lập tức chắn trước mặt Nhạc Nhạc, không hề sợ hãi nhìn anh ta: "Ba nói chú là kẻ xấu! Nếu chú bắt nạt em trai cháu, cháu không tha cho chú đâu!"
Hai mắt Cố Bảo Bảo biến thành màu đen, đứa bé này, sao lại đi học cái tính thối của Mục Tư Viễn vậy?
- Phó tổng, anh đừng để ý. - Cô mau nói. - Trẻ con không hiểu chuyện.
Cổ Tín Dương không nói gì, quay người đi.
Bỗng, anh cảm giác bên chân mềm mại, quay đầu nhìn thì là Nhạc Nhạc chạy tới ôm chân anh.
- Nhạc Nhạc! - Hoan Hoan sốt ruột đuổi theo, muốn kéo Nhạc Nhạc ra, nhưng em lại cứ ôm chặt không buông tay.
- Nhạc Nhạc, em còn vậy nữa, anh sẽ không để ý tới em đâu! - Không biết làm sao, bé chỉ có thể phát huy quyền làm anh của mình.
Nhạc Nhạc nhìn anh, bé không muốn anh trai phớt lờ bé, lại nhìn Cổ Tín Dương, bé cũng không muốn chú đi, cấp bách quá, nước mắt bé lại rơi lộp bộp.
Hoan Hoan suýt nữa thì ngất, ai có thể nói cho bé biết, bé có em trai hay là có em gái đây hả trời?
- Nhạc Nhạc ngoan, không khóc không khóc. - Nước mắt bé khiến người ta đau lòng, Cố Bảo Bảo ôm lấy bé. - Phó tổng, nếu anh không bận gì, không bằng tới nhà tôi ăn bữa cơm đi.
Nhạc Nhạc rất ít khi thích người xa lạ, cô không đành lòng để bé thất vọng.
Nghe vậy, Cổ Tín Dương nghi ngờ nhìn cô.
- Cô nói cái gì?
Cố Bảo Bảo cười.
- Nhà tôi tương đối đơn sơ, nhưng tài nghệ ba tôi rất tuyệt, nhất định sẽ không để anh đói bụng.
Khi nói thì Nhạc Nhạc cũng chìa tay ra nắm lấy ống tay áo anh ta.
Cố Bảo Bảo liền thuận thế đi về, Cổ Tín Dương liền bị dắt tới Cố gia.
Tới nhà thì mới biết Công Tôn Diệp cũng ở đây!
Thấy cô dẫn theo một người đàn ông cùng về, Công Tôn Diệp và ba Cố mẹ Cố đều ngây ngẩn cả người.
- Bảo Bảo, cậu ấy là...? - Mẹ Cố nhìn người này trông có vài phần giống Mục Tư Viễn?
- Ba mẹ, anh ấy là em họ của Mục Tư Viễn, là phó tổng mới của công ty Cổ tiên sinh. Vừa rồi gặp nhau trên đường mới mời anh ấy tới nhà ăn một bữa.
Hóa ra là vậy, ba Cố mẹ Cố âm thầm thất vọng nhìn nhau, một bữa cơm tốt đẹp lại bị vị khách không mời mà tới phá hủy.
- Cậu Cổ, mời cậu ngồi, ngồi đi. - Ba Cố ôm Hoan Hoan, cao hứng nói.
Mẹ Cố thì lại ôm lấy Nhạc Nhạc hôn, còn Cố Bảo Bảo vào nhà bếp bưng đồ ăn lên bàn.
Tới phòng bếp cô không khỏi kinh ngạc trợn mắt, hôm nay là ngày gì vậy? Ba mẹ làm thật nhiều món, hơn nữa đều là món sở trường!
- Để anh hỗ trợ cho! - Giọng Công Tôn Diệp vang lên sau lưng, cô quay ra lắc đầu:
- Không cần đâu, không cần đâu, tổng giám đốc xin mời cách xa phòng bếp!
Ngay cả mở máy rửa bát anh cũng không biết, liệu có thể bảo anh bê thức ăn?
Công Tôn Diệp búng mũi cô.
- Để anh giúp! - Nói rồi anh xắn tay áo, cầm bát móng giò kho đi ra.
Cô bĩu môi, khứu giác bén nhạy nói cho cô, ba mẹ chuẩn bị bữa ăn này nhất định không đơn giản.
- Phó tổng, anh uống bia hay là gì? - Tay trái Cố Bảo Bảo cầm một lon bia, tay phải cầm nước trái cây hỏi Cổ Tín Dương.…
Cổ Tín Dương hơi ngẩn ngơ, thấy rõ sự bỡ ngỡ trong mắt, anh dường như rất ít khi phải đối mặt với người hỏi như vậy với mình.
Người phục vụ trong phòng ăn đều nho nhã lễ độ, cẩn thận viết ra thực đơn.
Nhạc Nhạc ngồi bên cạnh anh chìa tay ra chộp lấy lon bia trong tay cô.
Cô vội rút tay lại, đặt lon nước trái cây trước mặt bé.
- Nhạc Nhạc ở bên cạnh anh, anh uống tạm nước trái cây nhé.
Nhạc Nhạc có thói quen tập kích đồ ăn của người khác, cô không muốn Nhạc Nhạc lén uống bia rồi say.
Cổ Tín Dương nhìn cô, rồi lại nhìn Nhạc Nhạc, gật đầu.
Ba Cố nhiệt tình chào hỏi:
- Cậu Cổ, cậu gắp thức ăn đi, đều là thức ăn nhà, không biết hợp khẩu vị của cậu không.
Nói rồi ông gặp một khúc cá cẩn thận lọc xương rồi bỏ vào bát Hoan Hoan, Hoan Hoan lắc đầu.
- Ông ngoại, con sẽ ăn, ông gắp cho Nhạc Nhạc đi.
Ông lại gắp khúc cá sang cho Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc nháy mắt mấy cái, cái đầu nhỏ đụng vào ông coi như cám ơn.
Hoan Hoan cười khúc khích.
- Mẹ, khẳng định không lâu nữa Nhạc Nhạc sẽ nói chuyện được rồi.
Cố Bảo Bảo kinh hỉ:
- Vì sao?
- Mẹ nhìn em ấy đi, lời đã có rồi, tạm thời chưa biết dùng họng nói thế nào thôi, chỉ có thể nghĩ trong đầu, cho nên em ấy hay dùng đầu đụng vào người khác. Qua không lâu nữa, lời sẽ biết đường đi ra bằng họng nha.
Những lời của bé khiến người lớn đều bật cười.
Chương trước | Chương sau