Năm giờ chiều, ở cửa trường học đỗ đầy xe, cực kỳ náo nhiệt.
Chợt một chiếc xe quen thuộc chậm rãi đi tới cửa trường, cô biết đó là xe của Mục gia.
Chờ trong giây lát, hai bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc dắt tay nhau ra cổng trường.
Hoan Hoan không biết nói cái gì mà Nhạc Nhạc tức giận giơ nắm tay nhỏ ra, bé nhanh nhạy tránh ra, chạy lên xe.
bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Nhạc Nhạc liền đuổi theo sau, được tài xế yêu thương ôm lấy.
Vành mắt cô nóng lên, rất muốn ôm lấy hai đứa bé, đi được hai bước, cô vẫn dừng lại, ngơ ngác nhìn chiếc xe đi xa.
Cô đi chậm rãi trên phố, lấy điện thoại ra gọi cho ba.
- Ba à, tối nay con có một đứa bạn tổ chức sinh nhật, con tới chỗ cô ấy nên sẽ không về đâu ạ.
Sau đó tắt máy để không ai tìm được cô.
Sắc trời tối dần, Mục Tư Viễn vội vã xuống xe, vào thang máy ở khu nhà.
- Ba! - Hoan Hoan đang dùng cơm nghiêng đầu lại, cao hứng gọi anh một tiếng. Nhạc Nhạc cũng quay ra nhìn rồi lại tiếp tục ăn.
Anh lo lắng đảo mắt qua phòng ăn, chỉ có hai đứa bé với người giúp việc.
Anh lại vào phòng bếp nhìn một cái, cũng chỉ có người giúp việc.
- Ba, mẹ không đi với ba sao?
- Hoan Hoan, mẹ không tới sao?
Hai người cùng đồng thanh, ngây ngốc nhìn đối phương, rồi lắc đầu.
Mục Tư Viễn thầm mắng một tiếng, sau khi tan họp quay về phòng thì không thấy cô đâu rồi. Gọi điện thì tắt máy, còn tưởng cô qua khu nhà bên này, hại anh vội vã chạy tới.
- Ba, mẹ đi đâu rồi? - Hoan Hoan hỏi, Nhạc Nhạc cũng mở to mắt nhìn anh chằm chằm.
Anh nắm tóc.…
- Ba cũng đang muốn biết mẹ đi đâu đây! - Gọi nữa, vẫn tắt máy.
- Có phải mẹ ở bên ngoài không ạ? - Hoan Hoan giúp ba nghĩ.
Anh gật đầu.
- Ba tới đó xem! - Rồi anh hôn Nhạc Nhạc một cái. - Nhạc Nhạc ngoan, ba tìm được mẹ rồi thì lập tức đưa mẹ về, có được không?
Nhạc Nhạc chớp mắt, tỏ ý tán thành.
Lòng anh dịu lại, hôn con rồi mới đứng dậy ra khỏi khu nhà.
Trên đường anh đi rất nhanh, trong lòng như có lửa đốt, lo lắng tức giận.
Anh nghĩ lại, cả ngày hôm nay cô cứ có gì đó không đúng.
Buổi trưa anh muốn dẫn cô ra ngoài ăn, cô lại nói cô tới phòng ban đưa tài liệu xong thì thuận tiện tới nhà ăn nhân viên là được rồi.
Buổi chiều anh và thư ký vội vàng gặp mặt khách hàng cũng không rảnh nói chuyện với cô, khi quay lại phòng mới phát hiện cô đã tan tầm rồi.
Cô ấy đi đâu được chứ? Cô ấy sao lại như vậy?
Trước kia cô ấy mặc dù bực tức với anh, vì anh mà đau lòng cũng không giống như hôm nay phớt lờ anh như thế.
Trong lòng anh dâng lên sự sợ hãi, cho tới nay chỉ cần anh quay lại là có thể thấy được cô.
Thế nhưng hôm nay, khi anh quay lại thì lại phát hiện không thấy cô đâu nữa rồi.
Tới tiệm mỳ vằn thắn Cố gia, mẹ Cố thấy anh thì kinh hãi:
- Tư Viễn thiếu gia, sao cậu tới đây?
Anh nhìn khắp quán ăn, lại không thấy bóng dáng Cố Bảo Bảo.
- Thím Cố, Bảo Bảo đâu ạ?
Mẹ Cố đang muốn trả lời, ba Cố lại ngẩng lên.
- Tư Viễn thiếu gia, bây giờ đã hết giờ làm rồi, cậu tìm Bảo Bảo là có việc sao?
- Chú Cố... - Mục Tư Viễn cau mày. - Là bọn trẻ đòi mẹ, nhưng điện thoại Bảo Bảo lại tắt máy.
- Điện thoại lại tắt máy? - Mẹ Cố lắc đầu nói:
- Điện thoại của nó nhất định là hỏng rồi. Tư Viễn thiếu gia, Bảo Bảo nói nó đi dự tiệc sinh nhật của bạn, tối nay sẽ không về.
Mục Tư Viễn sửng sốt, dự tiệc sinh nhật?
Sau khi Mục Tư Viễn đi rồi, ba Cố có hơi oán trách.
- Bà nói với cậu ta nhiều vậy làm gì?
- Thế nhưng cậu ấy...
Ba Cố cắt ngang lời bà:
- Nên đoạn thì phải đoạn, cứ theo lời tôi, Bảo Bảo và cậu ta không nên gặp lại nhau nữa.
Mẹ Cố thở dài:
- Ông cảm thấy Bảo Bảo và cậu Công Tôn có thể bên cạnh nhau sao?
Ba Cố trầm mặc, hồi lâu mới đáp:
- Tôi hi vọng có thể, cậu Công Tôn là chàng trai tốt.
Nếu con gái ông có thể ở bên cậu Công Tôn thì tốt biết bao, mọi phiền não đều không còn nữa.
Cố Bảo Bảo dạo chợ đêm một vòng, mua mấy xâu thịt lấp đầy cái bụng.
Bên cạnh có rất nhiều cặp tình nhân nhỏ đi tới đi lui, một cậu bé mua một chiếc nhẫn giả cũng có thể khiến cô bé hân hoan.
Đúng vậy, vì sao không vui? Trên thế giới này còn rất nhiều cô gái như cô, ngay cả đồ "giả" cũng không có...
Cô đi tới chợ đêm, tới cầu lớn ở ven biển. Tối đầu xuân gió hơi se lạnh, cô cũng không ngại.
Có lẽ, chỉ có gió lạnh như thế mới có thể khiến trái tim khó chịu kia của cô bình tĩnh lại.
Để cô hiểu rõ, để cô tỉnh táo, có những thứ vĩnh viễn không thể có được.
Để cô tiếp tục ngụy trang, mãi tới khi ngụy trang thành chiếc áo khoác ngoài không còn cởi ra được nữa.
Cô qua cầu lớn ven biển, tới một quán cà phê tên là "Thục Tâm".
Cô khẽ mỉm cười. Hơn mười năm, cô đã thành người lớn, quán cà phê ấy vẫn còn ở chỗ này.
Nhớ lại lần đầu tiên tới đây, cô còn đang học sơ trung.
Hôm đó là sinh nhật, cô cúp cua về sớm, khổ sở chờ mấy giờ liền ở trường học của Mục Tư Viễn.
Cuối cùng trên con đường bật đèn sáng trưng, anh chậm rãi đi ra khỏi trường.
- Anh Tư Viễn! - Cô vui sướng chạy tới, ôm lấy cánh tay anh.
Anh nhíu mày.
- Em lại tới làm gì thế?
Khi đó hai mắt cô còn có công năng tự động loại bỏ, loại bỏ đi sự không hài lòng giữa chân mày anh, nói:
- Anh Tư Viễn, hôm nay là sinh nhật em.
- À. - Anh rất là hờ hững. - Vậy chúc em sinh nhật vui vẻ!
- Cám ơn anh Tư Viễn! - Cô rất vui lắc lắc tay anh. - Anh Tư Viễn, vậy anh mời em uống cà phê có được không?
- Em còn nhỏ, uống cà phê cái gì!
- Đi mà, đi mà, hôm nay em là thọ tinh, em lớn nhất đó, anh phải nghe em!
- Anh không rảnh, ba anh với mẹ kế không ở nhà, anh phải về trông Sơ Hàn.
- Em bảo mẹ em giúp anh trông em ấy.
- Anh còn phải cho chó của anh tắm nữa.
- Em nhờ ba em giúp anh tắm cho cún nhà anh.
- Anh phải về sắp xếp lại thư phòng.
- Mẹ em sẽ giúp anh dọn dẹp mà!
- ...
Cô vô lại dính lấy anh, bắt anh đưa cô tới đây, uống cà phê ăn bánh ga-tô, ăn bánh ngọt, uống nước hoa quả, ăn trái cây ăn con cua, anh nói cô chỉ biết có ăn, anh lại không biết cô chỉ muốn ở cùng với anh, dù chỉ là một phút thôi.
Mà dạ dày cô cũng sắp không chống đỡ được nữa rồi.
- Thưa cô, cà phê và bánh của cô đây. - Người phục vụ cười đưa tới cho cô.
Cô uống một ngụm cà phê liền nhíu mày, thật đắng quá! So với cà phê mang theo vị ngọt trong trí nhớ thật khác xa.
Ăn thêm một miếng bánh, vừa ngấy vừa ngọt, hoàn toàn không còn ngon miệng như trong trí nhớ nữa.
Có lẽ sau này, cô sẽ không còn được thưởng thức cà phê với bánh ngon như vậy nữa!
Tính tiền rồi đứng dậy, cô bước ra ngoài, không vào đại sảnh cửa hàng người đến người đi.
- Hoan nghênh quý khách! - Giọng nói vui vẻ của người phục vụ lại vang lên, Mục Tư Viễn đi vào, chọn một chỗ ngồi xuống, nhìn người phục vụ dọn chén đĩa của một bàn gần đó.
Ánh mắt nhìn quanh quán cà phê mấy lần, rồi thất vọng thu về.
Chương trước | Chương sau