- Hoan Hoan với Nhạc Nhạc làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Mục Tư Viễn ngẩng lên nhìn cô, cô mới thấy hốc mắt đỏ lừ của anh.
Cô gằn từng chữ hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Anh lắc đầu, cúi xuống, áp vào ngực cô.
Trong buồng xe yên tĩnh, Cố Bảo Bảo cảm giác được rõ ràng sự đau lòng và bất lực của anh, có phải Trịnh Tâm Du nói gì với anh không?
Trịnh Tâm Du có phải cũng giống như năm đó anh đã làm với Cố Bảo Bảo, nói ra rất nhiều lời tuyệt tình?
Cô dịu dàng ôm lấy anh, hi vọng có thể truyền cho anh một chút ấm áp.
Bởi vì cô hiểu rõ ràng hơn bất cứ ai khác, cơn đau đớn ấy nó như thế nào!
Trong cảm giác ấm áp quen thuộc ấy, Mục Tư Viễn thống khổ nhắm hai mắt lại, trong tim đã dần dần yên ổn trở lại.
Câu nói của Trịnh Tâm Du lại hiện về trong đầu anh, cô ấy nói, Tư Viễn, em xin lỗi, cho dù anh ấy không yêu em, cả đời này em chỉ có thể yêu anh ấy mà thôi.
Cô ấy nói xin lỗi. Qua nhiều năm như thế, cô ấy vẫn chưa từng nói rõ ràng với anh.
Cô ấy nói, Tư Viễn, anh đi đi, em không hi vọng anh tới quấy rầy cuộc sống của em nữa.
Anh ôm chặt lấy Cố Bảo Bảo như ôm lấy ngọn nguồn của sự ấm áp, bởi những lời Trịnh Tâm Du nói đã khiến thứ gì đó vỡ nát trong ngực.
Nhưng vì sự ấm áp ngay thời khắc này mà thứ gì đó lại lặng yên sinh ra.
Chiếc xe chậm rãi dừng lại trước con hẻm nhỏ ngoài tiệm mỳ vằn thắn Cố gia, Cố Bảo Bảo nhìn anh một cái rồi đẩy cửa xuống xe.
Đi mấy bước, anh nhô đầu ra ngoài cửa sổ, gọi một tiếng: "Bảo Bảo."
Cô quay lại đi tới trước cửa xe, cắn môi do dự mới nói:
- Hôm nay có thể... không đi uống rượu không?
Anh ngẩng lên, đối diện cặp mắt lấp lánh như những vì sao của cô, trong mắt anh lộ ra sự vui vẻ.
Cô ngạc nhiên nhìn một hồi rồi bỗng cười với anh.
Anh nắm lấy tay cô, bàn tay thô ráp chạm vào nước da mềm mại của cô, trong một cái chớp mắt ngắn ngủi như khiến tim cô mất đi một nhịp.
Không có những cái ôm, không có những nụ hôn, hai trái tim lại kề sát nhau ngay giờ phút này.
Cô biết tối nay anh sẽ không tới quán bar mua say, anh cũng biết mình sẽ không đi, bởi trái tim anh đã được lấp đầy, không cần đến sự gây mê từ cồn nữa.
Sau đó cô rút tay về, bước đi trong bóng tối, cô nghe được tiếng vang thanh thúy phát ra từ giày cao gót cùng với đó là tiếng động cơ xe anh đi ngày càng xa.
Cô quay lại đầu ngõ, chỉ còn kịp trông thấy một bóng xe mơ hồ biến mất giữa làn đường.
Trên môi hiện lên nụ cười mà trong lòng lại tràn đầy mất mát.
Người quay lại, nguyện ý quay lại, vĩnh viễn chỉ có một mình cô...
Tới cửa tiệm, cô đang lấy chìa khóa ra thì một giọng nói quen thuộc hốt nhiên vang lên:
- Bảo Bảo!
Cô quay lại, kinh ngạc khí Công Tôn Diệp bước ra từ sau cây cột, khuôn mặt mệt mỏi nhìn cô.
- A Diệp? - Trễ vậy sao anh ấy còn ở đây?
Công Tôn Diệp tới gần cô, bước chân có vẻ bất ổn và nặng nề.
- Em mới về hả. - Anh nói.
Cô muốn đáp lại, anh nói tiếp:
- Đi cùng với Mục Tư Viễn.
Nếu anh đã nói vậy, chắc cảnh ở đầu ngõ anh cũng đã thấy, Cố Bảo Bảo không nói gì chỉ gật đầu.
Công Tôn Diệp thở ra một hơi nặng trĩu, cảm giác trong lòng thế nào, anh không nói được.
Thế nhưng nếu đã trễ vậy, anh cũng không dự định là sẽ nói.
- Bảo Bảo, nghỉ ngơi sớm đi.
Cô ngẩn ngơ, cũng không ngờ anh lại nói một câu như thế.
Cô không cho là anh sẽ giống như Văn Hạo, nói những lời trách móc nhưng mang theo ý khuyên bảo cô, cô cứ tưởng ít nhất anh sẽ hỏi một câu liên quan tới chuyện tối nay. Nhưng anh không nói gì cả, chỉ như ngày thường xoa xoa tóc cô.
- Khuya rồi, mau đi, anh chờ em đóng cửa rồi sẽ đi.
- A Diệp...
- Đừng nói gì cả. - Anh nhẹ nhàng lắc đầu. - Không có gì quan trọng hơn là em phải nghỉ ngơi thật tốt, mau đi.
Trong lòng cô đau xót, cảm giác như mình sắp khóc, vội quay ra mở cửa.
Vào nhà, cô quay lại nhìn anh, anh lại cười với cô, ý bảo cô mau đi nghỉ đi.
Ngay sau đó cô đóng cửa lại.
Đồng thời ngay khi cánh cửa khép lại, Công Tôn Diệp vươn tay ra nhưng rồi lại buông xuống. Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng cô lại không thấy động tác ấy của anh, tiếng giày cao gót vang lên "cộp cộp" khi cô lên nhà.
Anh lùi lại sau, nhìn ánh đèn được bật lên ở căn phòng phía trên, nghe được giọng nói mơ hồ của cô, chắc là đang nói chuyện với ba Cố và mẹ Cố.
Anh mỉm cười, dựa vào cột đá, nghe tiếng nước, tiếng bước chân, rồi sau đó là tiếng đèn tắt.
Chắc rằng cô ấy ngủ rồi, anh mới lên xe rời đi.
Sáng sớm, Cố Bảo Bảo làm vệ sinh cá nhân xong thì xuống dưới. Thời gian này mọi người đến ăn sáng đông đúc, cô có thể giúp ba mẹ làm chút chuyện.
Vào bếp thì thấy ba mẹ nháy mắt với nhau, bầu không khí cực kỳ quái dị.
- Ba mẹ. - Cô kỳ quái hỏi. - Có chuyện gì không ạ?
Mẹ Cố trừng mắt với ba Cố, quay ra làm sủi cảo.
Ba Cố ho khan hai tiếng mới nói:
- Bảo Bảo, tối qua sao con về trễ vậy? Ba mẹ gọi cho con mà cũng không được.
Không gọi được? Cô kỳ quái rút điện thoại ra mới phát hiện điện thoại đã tắt máy từ lúc nào?
Cô mở máy lên, những tiếng báo cuộc gọi nhỡ khi tắt máy vang lên, rung dữ dội tới khi cô tê cả tay mới dừng lại.
Cô mở ra xem, có ba cuộc của ba mẹ, hơn hai mốt cuộc gọi của Công Tôn Diệp.
- Bảo Bảo à. - Ba Cố ở bên cạnh nói tiếp:
- Đêm qua cậu Công Tôn tới tìm con, đợi con hơn ba tiếng đồng hồ, sau lại sợ làm phiền ba mẹ nghỉ ngơi mới đi.
Anh ấy đợi trong tiệm ba tiếng, công thêm thời gian chờ ngoài cửa, chẳng phải là đợi cả đêm hay sao?
Cố Bảo Bảo hơi sững sờ, nhớ tới lúc gặp anh ở siêu thị chiều hôm qua, anh có nói tối sẽ gọi điện cho cô.
Nhất định là do không gọi được cho nên anh mới tới đây.
Thế nhưng tối qua anh ấy chờ cô lâu vậy lại không nói một lời. Anh ấy sợ cô cảm thấy áy náy sao?
Mẹ Cố tới cạnh cô.
- Bảo Bảo, mẹ cảm thấy cậu Công Tôn đối với con không tồi chút nào, con cảm thấy thế nào?
- Mẹ, mẹ đừng nói lung tung. - Cô vội lắc đầu. - Nhà anh ấy thế nào ba mẹ cũng biết, con và anh ấy sao có thể?
Nói rồi cô vội vã tìm một cái cớ đến công ty sớm.
Còn một tiếng nữa mới tới giờ làm, trong công ty còn chưa có ai tới, cô tới phòng tổng giám đốc lại phát hiện cửa khép hờ!
Mục Tư Viễn tới sớm vậy ư?…
Cô kỳ quái, đang định đẩy thử cánh cửa ra thì bên trong lại truyền ra tiếng nói chuyện.
- Anh đi thăm cô ấy đi! - Rõ ràng là thanh âm của Mục Tư Viễn, cô lại thật không dám xác định, bởi trong giọng nói ấy lộ ra sự cầu khẩn, sao có thể phát ra từ miệng anh?
Nhưng, người trả lời anh lại là Văn Hạo.
- Tôi không đi, Mục Tư Viễn, anh không cần nói nữa.
- Anh... - Anh đập tay lên bàn, cố gắng áp chế cơn giận của mình.
- Thân Văn Hạo, lẽ nào anh cứ trơ mắt nhìn cô ấy bệnh như vậy sao? Cô ấy dù sao cũng vì anh mới...
- Thật là nực cười. - Thân Văn Hạo lạnh lùng bĩu môi. - Nếu như người khác nói như vậy với tôi, tôi có lẽ sẽ cảm thấy hổ thẹn, mà anh? Mục Tư Viễn? Anh cảm thấy anh có tư cách nói như vậy với tôi sao? Tôi hỏi anh, khi Bảo Bảo vì anh mà tan nát cõi lòng, anh có từng có một chút xíu đồng cảm nào với cô ấy không?
Trong phòng yên tĩnh lại, cô không tự chủ được nắm lấy áo mình, hi vọng anh nói một câu, nói phải hoặc không phải cũng được.
Nhưng anh không nói, chỉ đáp lại:
- Anh đi đi, đi thăm cô ấy đi, cũng đừng nói mấy lời gì đó nữa.
- Tôi sẽ không đi. - Thân Văn Hạo lại trả lời khẳng định.
- Không có tôi,cô ấy vẫn sống được. Nếu tôi đi, cũng không có ý nghĩ là sẽ chấp nhận cô ấy, cô ấy ngược lại sẽ càng đau khổ hơn thôi.
Nghe vậy, Mục Tư Viễn ngơ ngác nhìn anh ta.
- Anh... Anh thật sự là độc ác!
- Tôi độc ác. - Anh ta đáp lại. - Ngoài ra tôi cũng khuyên anh, đừng nên đối xử như thế với Bảo Bảo! Người anh yêu không phải cô ấy, đừng làm những chuyện khiến người ta hiểu lầm kia nữa!
- Anh dạy bảo tôi! - Mục Tư Viễn cười gằn.
- Không phải dạy bảo gì cả, là khuyên bảo thôi. - Anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại anh. - Anh có thể cho Bảo Bảo cái gì? Trái tim anh có thể cho cô ấy cái gì? Có thể không?
Mục Tư Viễn trầm mặc, tâm tình trong lòng quay cuồng, anh không phân rõ nữa.
Chương trước | Chương sau