Teya Salat
Cocktail cho tình yêu - Trần Thu Trang

Cocktail cho tình yêu - Trần Thu Trang


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 94 đánh giá )

Cocktail cho tình yêu - Trần Thu Trang - Chương 3

↓↓

- Áo của nhân viên nam thì nên dùng đũi, vì kiểu áo như thế này... - Đan lấy mẫu chỉ cho Lập, cô vẫn ngồi trên chiếc ghế xếp cạnh giường còn anh đang tì 1 tay vào lưng ghế, vạt áo vest chạm vào vai và cánh tay cô - Kiểu này không có dựng đứng áo được nên dùng vải mềm quá thì sẽ tạo cảm giác ẻo lả. Đũi là loại thoáng mát và cứng vừa phải. Nhưng độ bền vải không cao lắm, kể cả với loại đũi công nghiệp.

bạn đang xem “Cocktail cho tình yêu - Trần Thu Trang” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Còn của nữ?


- Áo nữ thì đơn giản. Dùng loại vải phin thô, lụa hay lanh đều được.


- Anh thấy Đan có vẻ thích chất liệu tự nhiên - Thạch lên tiếng góp chuyện - Sao không dùng loại vải gì dễ giặt ủi 1 chút.


- Hơ, anh đúng là không phải mặc đồng phục bao giờ! Đồng phục hiện tại ở Núi Ba vừa không hợp số đo vừa không hợp công việc mà chất vải lại nóng. Nói thật là Đan mặc có mấy ngày đã khó chịu gần chết!


- Cô nói rõ xem nào! - Lập cau mày, anh ngồi trở lại giường.


- Đồng phục ở Núi Ba bây giờ mùa đông cũng như mùa hè, tất cả đều là áo dạng vest. Mùa hè tay lỡ còn mùa đông thì tay dài hẳn. Áo mùa đông em chưa dám nói chứ áo mùa hè thì... xin lỗi 2 anh, thà mặc áo 2 dây làm đồng phục còn hơn!


Ngưng lại 1 chút như thăm dò người đối diện, thấy cả Lập và Thạch đều chăm chú nhìn mình, Đan nói tiếp:


- Áo quá bó, chất vải quá cứng mà lại thiết kế theo kiểu không cài cúc không được, làm việc cử động rất mất tự nhiên. Tay không dài không ngắn, xắn lên cũng khó, chỉ muốn xẻ 1 đường cho nó tung ra để mỗi khi cử động nó không cọ vào khoeo, khuỷu tay. Người nào da nhạy cảm còn dễ bị dị ứng mẩn ngứa hay phồng rộp ở những chỗ da cọ vào vải liên tục. Đan làm việc trong bar có quạt hơi nước mà còn thấy nóng bức nữa là những người làm việc ngoài trời...


- Được rồi! Chừng đấy là đủ biết tài phân tích của cô rồi. Giờ thì cô đề xuất phương án khắc phục đi. Tạm thời trong lúc chưa may được đồng phục mới thì nhân viên của tôi vẫn mặc đồng phục cũ.


- À, tôi đã nói rồi đấy. Cái tay áo có thể đem xẻ ra.


- Sao không cắt ngắn hẳn đi? - Thạch chen vào.


- Làm thế thì mất dáng áo, anh ạ. Trông cái áo sẽ cụt cụt, không đẹp.


- Cô chê mẫu cũ không tiếc lời, mẫu mới của cô thì khắc phục được hết những nhược điểm ấy à? - Lập nhếch mép.


- Được! - Đan nhìn thẳng vào mắt anh 1 cách quả quyết.


Lập nhìn trả vào đôi mắt mờ mờ quầng thâm ấy. Anh thích thú vì thấy vẻ long lanh như thách thức trong đó. Gương mặt Đan dường như bao phủ 1 nét mệt mỏi dù cô đã cố trang điểm khéo để che bớt. Sau làn son màu hồng cam của đôi môi mím chặt kia là màu gì nhỉ? Lập vội vã liếc xuống đồng hồ:


- Đến giờ tôi phải đi rồi. Cô cứ nói tiếp với Thạch. Rồi tôi sẽ hỏi lại sau... Khi nào Thạch đỡ thì lo vụ này cho anh, nhé. Làm đồng phục cho toàn bộ mấy chỗ luôn.


Anh không chào ai, lầm lì ra khỏi phòng.


Thạch quay lại nhìn Đan, giọng hơi ái ngại:


- Tính anh Lập từ xưa vẫn thế. Đan đừng giận nhé.


- Không sao đâu anh.


- Thật là không sao không? Nhìn mặt Đan buồn buồn thế nào ấy.


- Thì em cũng đang buồn 1 chút.


- Không phải vì anh Lập chứ?


- Không, không phải - Đan lắc đầu - Buồn vì mấy chuyện linh tinh thôi anh.


- Nói anh nghe được không?


- Cũng chẳng có gì... Vẫn chuyện ở Molly.


- Việc Đan kẹt vốn ở đó hả?


- Dạ. Vừa rồi làm hợp đồng với bên Jinxia không thành công như mong muốn, em định rút vốn ra lấy tiền làm riêng hoặc đi du học ngắn hạn. Nhưng mà tình hình này chắc không được.


- Sao vậy? 2 người kia gặp chuyện gì à?


- Không... không có chuyện gì. Là việc mừng. Họ chuẩn bị cưới.


- Ồ, kiểu tình yêu như sáp nhập trong kinh doanh đó hả?


- Thật ra thì 2 người đấy sống với nhau từ hồi sinh viên. Phải tổ chức đám cưới vì... lỡ kế hoạch.


- À... - Thạch gật đầu, vẻ thông hiểu.


- Chính vì việc cưới hỏi và đứa nhỏ này mà em không thể rút khỏi Molly được. 2 người họ từ lâu rồi không còn thiết kế gì nữa. Họ may đo bình thường và nhận hợp đồng gia công. Chỉ có em là còn thiết kế và nhận làm theo đặt hàng độc quyền.


- Vậy thì Đan càng phải rút vốn làm riêng chứ! Chung với họ làm sao mà sòng phẳng được.


- Mắc mớ là em vẫn dùng tên Molly để liên hệ với khách hàng và khi có hợp đồng kiểu như thiết kế riêng cho 1 ngôi sao nào, vẫn dùng thợ của Molly. Quần áo đó vẫn gắn mác Molly. Việc chia lợi nhuận của những hợp đồng kiểu này cũng không đến nỗi. Mỗi tháng ít nhất em cũng có 1 hoặc 2 hợp đồng kiểu này, có hợp đồng lên đến chục triệu.


- Nếu Đan rút đi thì họ cũng chỉ mất mỗi khoản chia lợi nhuận đấy thôi mà. Tuy vài triệu 1 tháng cũng không nhỏ, nhưng làm gì đến nỗi phải giữ bằng được.


- Không anh ạ, bây giờ Molly vẫn được nhắc đến vì đã may áo dài cho diễn viên này, trang phục biểu diễn cho ca sĩ kia nên mới có nhiều khách hàng bình thường nghe tiếng ham đến may, sẵn sàng chịu giá cao. Nếu em rút vốn, Molly sẽ không nhận hợp đồng độc quyền nữa. Họ sẽ mất đi cái tiếng, và sau đó tất nhiên khách thường cũng mất. Vì giá may ở Molly cao hơn mặt bằng chung khá nhiều...


- À, vậy thì khó rồi!


- Đó là chưa kể nếu em không đi du học mà mở chỗ mới, sẽ có 1 số thợ giỏi ở Molly đi theo.


- Nếu thế thì lại càng tệ.


- Vì vậy nên em mới không nỡ. Nếu em đi là họ sẽ lao đao. Tiền cưới đã tốn kém rồi, mà nuôi trẻ con thì vất vả lắm...


- Anh nói cái này hơi hồ đồ nhưng Đan có thấy là mình đang bị lợi dụng không? Lúc không lợi dụng được nữa thì họ lại dùng mọi cách kêu gọi lòng thương của Đan. Không chừng cưới và có con cũng là 1 cách đấy.


- Em không nghĩ là họ cố tình. 3 người chơi với nhau cũng lâu rồi. Làm ăn chung cũng ổn. Ngoài việc bất đồng quan điểm ra, em thấy không có vấn đề gì.


- Ừ, có thể là anh chưa gặp nên suy luận không đúng.


- Thôi, em phải về đây. Ở đây phiền anh từ nãy đến giờ.


- Đan ở lại ăn cơm đã.


- Dạ thôi. Hôm nay em cần qua mấy chỗ nữa.


- Vậy à? Vậy anh không giữ nữa. Anh còn phải ở nhà lâu, thỉnh thoảng Đan rỗi thì qua đây nói chuyện với anh cho vui. Có chuyện gì cũng có người nghe và tìm cách gỡ cùng.


- Em cũng sẽ rỗi rãi lâu. Sẽ qua làm phiền anh thường xuyên. Còn nhiều chuyện muốn tra khảo anh lắm... Anh nghỉ lấy sức đi nhé.


Thạch định chống nạng ra cửa tiễn nhưng Đan ngăn lại. Cô khép cửa phòng cho anh rồi theo bà giúp việc đi ra hiên. Trời đã tối hẳn, 1 mảnh trăng lưỡi liềm treo lơ lửng phía trên ngọn cau, mùi hoa cau thơm mộc mạc. Nơi ở của gia đình Thạch rất rộng. Khu vườn um tùm bao quanh ngôi nhà 3 tầng xây giả kiểu biệt thự Pháp cổ. Từ chỗ để xe vào đến nhà phải mất 1 đoạn nữa. Nhà rộng như vậy nhưng vắng vẻ đến hiu quạnh. Chắc hẳn khi 2 anh em Thạch đi làm ở tỉnh xa hết, mẹ anh sẽ cảm thấy trống vắng vô cùng.


Dắt chiếc Bianco ra khỏi cổng rồi mới nổ máy đi, Đan hướng về phía trung tâm thành phố. Cô hẹn vợ chồng Nga ăn tối. Dù sao cô cũng làm chung với họ mấy năm nay, đám cưới và đứa trẻ sắp ra đời tuy đem đến cho cô 1 chút trở ngại trong công việc nhưng vẫn là chuyện rất đáng chúc mừng. Cô phải tìm cái gì đó tặng cho họ mới được.


Rẽ vào 1 hiệu sách lớn, Đan thong thả dạo bước giữa dãy kệ la liệt sách. Còn hơn nửa tiếng nữa mới tới giờ hẹn, cô có thể thư giãn 1 chút. Lật giở mấy cuốn tạp chí thời trang mới nhập khẩu, cô nhăn mặt khi nhìn thấy tấm giấy phản quang ghi giá tiền bằng USD. Nếu là cách đây vài tháng, có lẽ cô cũng không ngần ngại ôm chúng ra quầy tính tiền, nhưng hôm nay thì... Tạm thời kẹt vốn ở Molly, hợp đồng với Jinxia coi như chỉ mang ý nghĩa tinh thần, chưa tìm ra hướng đi mới, cô sẽ phải nhận cầm chừng mỗi tháng 1 hợp đồng thiết kế gì đó cho giới biểu diễn và chi tiêu dè dặt hơn.


Tiếc rẻ bỏ mấy cuốn tạp chí Vogue xuống, tới chỗ bày bán sách gia đình, cô loay hoay lựa chọn mấy cuốn Chăm sóc sức khỏe khi mang thai, Những điều cần biết khi sinh con, 1 năm đầu đời bé... Quá nhiều tên sách na ná nhau, cuốn nào cũng in đẹp, có cuốn khổ lớn in màu, có cuốn nhỏ xinh như sổ tay, Đan phân vân rồi quyết định hỏi nhân viên nhà sách. Ngẩng lên nhìn quanh tìm bóng áo xanh của nhân viên, cô giật mình vì thấy Lập đang đứng sừng sững ở kệ đối diện và nhìn cô chăm chú. Thấy cô đã nhận ra mình, anh ta mỉm cười và gật đầu rất kiểu cách. Đan chưa kịp chào lại thì Lập đã quay người đi thẳng sau khi ném cho cô 1 cái nhìn không biết nên gọi là gì. Mãi đến khi sực nhớ ra, nhìn xuống chồng sách trên tay, Đan mới thoáng đỏ mặt và chợt hiểu tại sao anh ta nhìn cô bằng ánh mắt đấy. Mà thôi, mặc kệ cái thói suy diễn của anh ta, cô chọn lấy 2 cuốn đẹp nhất đem ra.


Vì phải chờ nhân viên gói quà tìm giấy khổ lớn vừa với cuốn sách, Đan đến nhà hàng muộn. Nhà hàng khá đông, điện thoại lại hết pin không thể gọi hay nhắn được, cô nheo mắt ngó nghiêng tìm xem 2 người kia ở chỗ nào nhưng vẫn chưa thấy. Cầm gói quà to, cô đi dọc theo dãy hành lang dẫn ra sân sau. Nhà hàng này quả là biết tận dụng địa điểm, những đoạn hành lang hẹp cũng biến thành chỗ kê bàn ăn như thường. Chưa đi hết khoảng hành lang, Đan đã nghe thấy giọng Nga ấm ức:


- Anh chờ thêm 1 chút không được à? Mới có 10 phút.


- Có khi nào nó không thèm đến không?


- Vớ vẩn! Chính nó hẹn mình cơ mà.


- Nhưng dễ nó xù vì tiếc của lắm, cái con dở hơi ấy...


- Ăn nói cẩn thận tí đi!


- Ôi dào, nó không đến đâu. Em biết tính nó rồi, đúng giờ bỏ cha ra.


- Không đến thì nó phải gọi điện chứ.


- Chắc máu quá quên hết sự đời rồi. Hôm nọ đi với 1 thằng đi xế hộp xịn đến nửa đêm mới về.


- Sao anh biết?


- Thì chính mắt anh thấy chứ đâu. Đi trả nợ ông Tuất ở đầu ngõ nhà nó, mưa quá mới đứng lại trú, thấy chị chàng ăn mặc xốc xếch chui ra khỏi xe BMW.


- Chà, ghê gớm đây nhe! Vừa mới bị thằng cha Vinh đá đẹp không lâu đã vợt được con cá to rồi. BMW cơ à... chà chà... - Ừ, thế mà còn tiếc của mình mấy ngàn đô bẩn.


- Cũng may anh còn nhanh trí... không thì chết dở. Nhưng mà em lo lo...


- Cái gì?


- Con này trông thế chứ tinh lắm, nó nhìn ra cái kia thì...


- Suỵt, im nào, nhỡ có ai nghe thấy.


- Anh vừa bảo nó không đến cơ mà.


- Cẩn thận vẫn hơn. Đến khi nào trót lọt hẵng hay.


Đan lùi dần. Cô tựa vào 1 chiếc cột, cảm giác thật khó chịu. Nỗi băn khoăn tưởng như vớ vẩn và lời suy đoán hồ đồ của Thạch mà cô cố gạt đi hóa ra lại không sai tí nào! Bấm tay vào cuốn sách làm lớp giấy gói rách lỗ chỗ, Đan lặng lẽ đi về phía cửa.


Lập gọi thêm 1 Black Russian rồi lại chăm chú đọc sách. Lâu rồi anh mới lại có những phút hoàn toàn riêng tư giữa 1 nơi công cộng thế này. Đây quả thật là quán café lý tưởng. Không ai nhận ra anh và vồn vã hỏi han, cũng không ai nhìn như định giá rồi tiến lại đong đưa cài danh thiếp vào kẽ tay, mọi người ở đây như đắm mình trong những cuốn sách. Anh say sưa theo dõi Cuộc phiêu lưu của Tom Sawyer, thỉnh thoảng lại cười 1 mình vì những trò trẻ con tinh quái. Hết truyện, anh gấp sách lại, nhìn đồng hồ. Mới hơn 9 giờ 1 chút, hình như trong quán café - thư viện mới mở này thời gian trôi khá nhàn hạ.


Giá sách thiếu nhi ở phòng ngoài, có lẽ anh nên đọc thêm 1 cuốn truyện cổ tích gì đó để cảm thấy cuộc sống thi vị hơn, Lập đứng dậy. Chưa kịp nhìn đến giá sách, anh đã phải chú ý đến 1 dáng người ngồi ở góc phòng. Lần này là lần thứ 3 anh chạm mặt cô ta, chỉ trong ngày hôm nay. Vẫn chiếc áo sơ mi tay lỡ trắng ngà hơi ôm vào người và chiếc váy suông ngắn màu cát có thắt lưng nhỏ màu nâu sẫm, vẫn gương mặt trang điểm kỹ nhưng không giấu nổi vẻ mệt mỏi ấy. Cô ta đang đọc cuốn sách dành cho phụ nữ mang thai và uống 1 ly rượu gì đó giống như là ly Black Russian của anh.


- Này cô, Thằng Nga Nhọ không tốt cho thai nhi đâu.


- Đây là Jack Daniel "sec". Không phải Black Russian - Mái đầu óng mượt vẫn chăm chú xuống những trang sách giấy bóng láng in màu sặc sỡ.


- Ờ, nói chung là mấy thứ này không tốt cho phụ nữ có thai.


- Và trẻ em dưới 12 tuổi - Đan ngẩng lên uốn lưỡi nói như trong quảng cáo và nhìn anh bằng đôi mắt giễu cợt - Chỉ có trẻ em dưới 12 tuổi mới thích Tom Sawyer thôi!


- À, tôi đang bị đau răng. Muốn đọc để có cảm giác khi sắp sửa bị 1 thanh củi cháy gí vào mặt và sau đó thấy cái răng rời ra. Xong đoạn đấy, tôi chả nhớ răng mình bị sưng bên nào nữa. Người ta bảo văn học xoa dịu nỗi đau của nhân loại cũng có lý của nó!


Đan không cười, chẳng phản ứng gì khi anh ngồi xuống bên cạnh. Tay anh chạm vào mép váy cô, cô cũng không buồn nhích ra. Cô uống 1 ngụm hết sạch rượu và xoay cái ly không trong tay:


- Cần phải tìm được chỉ tơ và cột giường. Và cả bà dì Polly nữa!


Đặt ly lên bàn cộp 1 tiếng khô khan, cô tiếp tục giở những trang sách dạy nuôi trẻ sơ sinh. Lập nhìn vào cổ tay của cô, nơi 1 chiếc vòng bạc nhỏ như sợi chỉ vắt ngang qua. Anh chộp lấy cườm tay mảnh dẻ ấy đưa lên gần mặt để nhìn chiếc vòng cho rõ:


- Sợi này có vẻ hơi ngắn để buộc được vào răng tôi - Anh lật cổ tay cô lên, chiếc vòng bạc có 1 cái mặt nhỏ hình 2 con cá cắn đuôi nhau - Cung Song Ngư à? Có năng lực, có óc sáng tạo. Theo tử vi Tây thì em sẽ hòa hợp tuyệt đối với 1 người nhạy cảm và thành thạo... như tôi, ở trên... tất nhiên là ở 1 nơi kín đáo và riêng tư hơn cái salon này.


- Ờ, nói chung là mấy thứ này không tốt cho phụ nữ có thai.


Đan lơ đãng nhại nguyên lời anh mà không thèm nhìn đến cái cổ tay đang bị tóm chặt. Lập bật cười thành tiếng. Vẻ mặt bất cần của cô làm anh dậy lên 1 mong muốn nóng nảy, anh muốn cô, ngay lúc này.


Buông cổ tay cô ra, anh cười to làm những người xung quanh ngẩng lên ngơ ngác. Vờ vịt giơ cuốn Tom Sawyer lên làm ra vẻ đọc chăm chú, anh ghé tai cô nói bằng 1 giọng thì thầm trầm đục:


- Thành thật mà nói, tôi mới chính là thứ không tốt cho phụ nữ có thai.


Như không để những lời mơn man ấy lọt vào tai, Đan gấp sách đứng lên. Nếu là 1 bữa khác có lẽ cô đã giận sôi lên mà giáng cho anh ta vài cái tát như đã từng làm, nhưng hôm nay thì cô kệ xác! Rút tờ 100 nghìn cuối cùng trong ví ra trả tiền rượu, cô bước ra ngoài trước khi cô gái thu ngân kịp xếp tiền thừa trả lại. Lập dằn tiền xuống quầy rồi cũng chạy theo Đan. Tối nay cô có vẻ gì đó thật không bình thường.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu

Giới thiệu: Diệp Xuân (17 tuổi) : nữ nhân vật chính, là một người hiền lạnh nhưng

14-07-2016 97 chương
Nắng gắt - Cố Mạn

Nắng gắt - Cố Mạn

Văn án: - Nếu như nhiều hơn thích một chút gọi là yêu, thì nhiều hơn yêu

11-07-2016 41 chương
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Hương cỏ may

Hương cỏ may

Nhiều năm rồi tôi mới về thăm quê ngoại- nơi tuổi thơ tôi suốt một thời rong ruổi.

25-06-2016
Năm Ấy Gặp Được Anh

Năm Ấy Gặp Được Anh

Truyện Năm Ấy Gặp Được Anh thuộc thể loại truyện ngôn tình có màu sắc thực tế,

26-07-2016 1 chương
Anh nợ em

Anh nợ em

Audio - Yêu nhau được 2 năm rồi, tôi đến phát ngấy anh. Đầu tiên thì cũng yêu thật

01-07-2016
Em còn yêu anh không?

Em còn yêu anh không?

Lúc nửa đêm, máy di động của cô gái có tin nhắn mới, cô lười biếng bò dậy khỏi

23-06-2016