Lâm Tử Hàn len lén thè lưỡi, ngoan ngoãn ngậm miệng nhỏ nhắn không dám nói nhiều lời nữa.
"Hỏi em một lần cuối cùng, vì sao sợ hãi Duẫn Ngọc Hân như vậy" Anh cau mày, nhìn chằm chằm cô nói.
"Tôi...." Lâm Tử Hàn nhìn lại anh, chần chờ nói ra: "Tôi sợ cô ta sẽ gây thương tổn Tiểu Thư Tuyết, cho nên, tôi không dám đắc tội với cô ta"
"Cô ta không dám" Tiêu Ký Phàm tự tin nói.
bạn đang xem “Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài - Thiên Cầm” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Cô ta dám!" Lâm Tử Hàn vội vàng nói, nhớ tới ngày hôm nay Duẫn Ngọc Hân dùng nước lạnh pha sữa, trong lòng cô lại sốt ruột. Cô cũng không muốn cáo trạng việc này, bởi vì cô không thể để cho Tiêu Ký Phàm có phản cảm với Duẫn Ngọc Hân, nhưng là vì Tiểu Thư Tuyết cô quản không được nhiều như vậy.
Chỉ là, cô cũng không biết, thật ra sáng sớm hôm nay Duẫn Ngọc Hân là đang diễn trò mà thôi, cô ta tạm thời còn không có can đảm đi thương tổn Tiểu Thư Tuyết, sau này có thể làm ra chuyện gì khác người cũng không biết.
"Em muốn làm như thế nào, em nói, tôi đều làm theo" Tiêu Ký Phàm nhìn chăm chú vào cô, giữa con ngươi đen láy là sự chân thành.
"Tôi..." Không cho cô ta vào Tiêu gia! Không cho cô ta tới gần Tiểu Thư Tuyết! Lâm Tử Hàn nói dưới đáy lòng. Nhưng nghĩ đến sẽ làm Duẫn Ngọc Hân tức giận, lời nói bên miệng lại nuốt trở về: "Tôi không muốn làm như thế nào, tôi nghĩ là tôi căng thẳng thần kinh"
"Vậy thì nên cố mà nghỉ ngơi" Tiêu Ký Phàm ôm lấy thân thể cô, đi đến phương hướng giường lớn.
——————
Lại vô sỉ mà ngủ trên giường người ta một đêm, Lâm Tử Hàn sau khi hung hăng khinh thường bản thân, vẫn không thể tiết hận. Dùng cái xẻng nhỏ ra sức nện vào cỏ dại trong hoa viên, phảng phất những đám cỏ dại trong hoa viên có thù oán với mình.
Phía sau truyền đến những tiếng bước chân gấp gáp, Lâm Tử Hàn chưa kịp quay đầu lại, cuống quít lánh sang một bên. Thân hình đó mờ dần đến nhà của bác sĩ tại gia, không thấy hình bóng.
Lâm Tử Hàn kéo nữ hầu phía sau vừa chạy vừa thở hổn hển, hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Nữ hầu một tay che bụng, một tay chỉ vào phương hướng nhà chính, thở hổn hển nói: "Tiểu... Tiểu tỷ tỷ..." Chờ cô ta thật vất vả nói cho hết lời, đứng thẳng người thì đâu còn có thân ảnh của Lâm Tử Hàn.
Nữ hầu kia ngây ra một lúc, than một tiếng, chạy về phía trước.
"Thư Tuyết...! Thư Tuyết làm sao vậy?" Lâm Tử Hàn lảo đảo chạy vào phòng ngủ Tiểu Thư Tuyết, trong phòng ngủ rộng lớn, vây đầy người.
"Ba ba... Bụng đau quá! Đau quá đi!" Trên giường nhỏ, Tiểu Thư Tuyết giãy dụa khóc hô trong lòng Tiêu Ký Phàm, khuôn mặt nhỏ nhắn do đau đớn mà trắng bệch một mảnh.
"Ngoan, tiêm thì tốt rồi" Tiêu Ký Phàm vừa dỗ dành vừa một bên gắt gao đặt chân nhỏ của con bé lên gối, để cho bác sĩ tiêm.
"Thư Tuyết!" Lâm Tử Hàn vọt đi tới, chân tay luống cuống mà trừng mắt nhìn Tiểu Thư Tuyết giãy dụa như con cá trạch nhỏ trong lòng Tiêu Ký Phàm: "Ký Phàm, Tiểu Thư Tuyết làm sao vậy?"
Tiểu Thư Tuyết nghe được tiếng của Lâm Tử Hàn. Khóc lớn tiếng hơn nữa: "Mẹ... Thư Tuyết đau quá đi, trùng trùng đang gặm bụng oa..."
"Lâm tiểu thư, phiền phức cô nhích sang một chút" Bác sĩ nói với Lâm Tử Hàn.
Lâm Tử Hàn cuống quít lui một bước, nhìn bộ dạng Tiểu Thư Tuyết, nước mắt cũng chảy xuống. Tiêu phu nhân bực bội bất an tiến lên vài bước, không lưu tình chút nào đẩy Lâm Tử Hàn ra ngoài cửa, trong miệng mắng: "Tiện nhân! Đã cảnh cáo cô bao nhiêu lần! Không cho phép đi đến tiếp cận bên người con bé! Đi ra ngoài! Đi ra ngoài cho tôi!"
"Tiêu phu nhân, để tôi nhìn con bé thôi, cầu xin bà..." Lâm Tử Hàn khóc rống cầu xin, đáp lại cô, là tiếng hung hăng đóng sầm cửa của Tiêu phu nhân.
"Thư Tuyết..." Cô tuyệt vọng ngã ngồi tại bên tường, nghe tiếng khóc bên trong của Tiểu Thư Tuyết, nước mắt cuồn cuộn không ngừng chảy xuống sàn.
"Nghe nói, cô tối hôm qua thực sự ở trên giường Ký Phàm, thật không?" Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi của Duẫn Ngọc Hân, lạnh lùng đến cực điểm.
Lâm Tử Hàn phút chốc nâng mắt ngập nước lên, căm giận trừng mắt nhìn cô ta, lập tức nhe nanh múa vuốt đánh tới bên người cô ta, lớn tiếng mắng: "Là cô cho con bé uống sữa pha sai có đúng không? Duẫn Ngọc Hân! Cô vì sao phải đối xử như thế với con bé chứ!"
Duẫn Ngọc Hân lắc mình tách ra khỏi công kích của cô, hổn hển nói: "Trẻ con chẳng qua là đau bụng mà thôi, cô đã chịu hết nổi rồi? Nếu như là đứt tay đứt chân, đi đời nhà ma thì sao? Cô chẳng phải là..."
"Câm miệng! Cô câm miệng cho tôi!" Lâm Tử Hàn hét lớn: "Cô rất tàn nhẫn! Duẫn Ngọc Hân! Cô so với bọ cạp độc còn độc hơn!"
"Người điên! Đưa cô ta ra sau nhà đi!" Duẫn Ngọc Hân giả vờ tức giận phân phó người hầu canh giữ ở cửa, trên mặt cũng là sự lạnh lùng do đạt được ý đồ, không hề để ý tới cô, đẩy cửa đi vào gian phòng Tiểu Thư Tuyết.
Tiêm thuốc giảm đau, Tiểu Thư Tuyết dần dần an tĩnh lại, nằm trong lòng Tiêu Ký Phàm ngoan ngoãn tùy ý bác sĩ loay hoay.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Tiêu Ký Phàm bị xoay đi xoay lại đến đầu đầy mồ hôi nhìn chằm chằm bác sĩ gia đình hỏi.
Bác sĩ mỉm cười yên bình với mọi người, nói: "Đại thiếu gia, phu nhân không cần lo lắng, tiểu tỷ tỷ chỉ là viêm túi mật, tiêm hai mũi là tốt thôi"
"Làm sao lại đột nhiên viêm túi mật? Hơn nữa là đứa trẻ nhỏ như vậy" Tiêu phu nhân không thể tin tưởng mà quan sát ông.
"Viêm túi mật đều tới không có dấu hiệu, chẳng phân biệt được tuổi tác" Bác sĩ gia đình kiên nhẫn hồi đáp.
Duẫn Ngọc Hân rút khăn giấy, đưa tới trước mặt Tiêu Ký Phàm, ôn nhu lau mồ hôi trên trán anh, mỉm cười an ủi: "Ký Phàm, bác sĩ nói Tiểu Thư Tuyết không có việc gì, anh không cần lo lắng"
"Ừ" Tiêu Ký Phàm thản nhiên đáp lại, đưa tay đẩy tay nhỏ bé mềm mại của cô ta, cự tuyệt sự ôn nhu vô cùng thân thiết của cô ta.
Chương trước | Chương sau