The Soda Pop
Cô dâu nhà giàu - Shisanchun

Cô dâu nhà giàu - Shisanchun


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 253
5 sao 5 / 5 ( 119 đánh giá )

Cô dâu nhà giàu - Shisanchun - Chương 65 - Đến bên anh

↓↓
Sau hôm Chu Minh Xa đi, Chu Thiến liền nhận được điện thoại của Kiều Tranh. Cuộc điện thoại này nằm trong dự kiến của cô. Lần trước ở bệnh viện, lúc gần đi, ánh mắt anh như có ngàn điều muốn nói cũng như cô vậy, dường như anh cũng muốn nói với cô điều gì đó.


Chu Thiến tuyệt đối không lạ vì sao anh biết số điện thoại của cô. Người làm ăn như anh, nếu thực sự muốn liên hệ với ai hẳn là chuyện dễ dàng.


Địa điểm Kiều Tranh hẹn là trường đại học của của bọn họ. Chu Thiến không dùng lái xe trong nhà. Cô đi đến địa điểm hẹn, vừa xuống xe đã thấy Kiều Tranh đứng trước cửa trường đại học, tựa vào chiếc ô tô màu đen. Hôm nay anh mặc quần áo bình thường, áo cộc xám, quần màu nhạt, giầy cùng màu, tay đúc túi quần, vẻ mặt tao nhã tựa như bạch mã hoảng tử trong mộng của các thiếu nữ. Đi qua anh, không ít những cô gái đều quay lại nhìn.


Anh dường như cảm nhận được ánh mắt của Chu Thiến, ngẩng đầu nhìn về phía cô. Khi thấy cô, ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng, dường như cơn gió ấm áp thổi qua khiến cô cảm cảm giác yên tĩnh vô cùng

bạn đang xem “Cô dâu nhà giàu - Shisanchun” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chu Thiến mỉm cười nhìn anh, đi đến bên anh hỏi:


- Đợi lâu chưa?


Kiều Tranh cười nói:


- Không có, anh cũng vừa đến!


Chu Thiến đột nhiên có cảm giác kì quái, sao cô cảm thấy bọn họ nói chuyện như nam nữ hò hẹn vậy? Cảm giác này khiến cô có chút chột dạ, có phần như đang làm chuyện xấu sau lưng chồng vậy. Vốn trước khi đi cô còn chút do dự, dù sao bất kể thế nào giờ cô là vợ của Triệu Hi Thành, sau lưng anh ta gặp "tình nhân" cũ, tuy rằng chính đại quang minh nhưng cũng không phải là điều nên làm. Nhưng bản thân thật sự lo lắng cho Kiều Tranh, quan tâm đến phản ứng của anh sau chuyện lần đó nên mới muốn gặp mặt anh như vậy. Nhưng giờ cảm giác đó đột nhiên ùa tới lại khiến cô có phần mất tự nhiên.


Kiều Tranh thấy được sự mất tự nhiên của cô, ánh mắt buồn bã, giờ cô đã thích ứng với cuộc sống là vợ người ta, ngay cả gặp anh cũng có điều cố kỵ... Lòng Kiều Tranh đau đớn, anh nói với cô:


- Đi vào trong xem một chút, về đã lâu anh cũng chưa thăm lại trường


Nói xong xoay người chậm rãi đi về phía trước, Chu Thiến hơi run lên rồi vội đuổi theo, đến khi cách anh vài bước thì bước chậm lại.


Bọn họ đi trên con đường cây xanh trong trường, cây cối cao lớn xanh um, lá cây rung rinh trong gió, trong không trung có những gợn mây trắng nõn, ánh mặt trời sáng lạn chiếu ra muôn vàn sợi tơ vàng. Đám sinh viên đi lại trên đường, những tiếng cười vui vẻ, đơn thuần truyền đến


Dọc đường đi, bọn họ đều yên lặng không nói gì. Chu Thiến là không biết nên nói gì còn Kiều Tranh thì chỉ nhìn quanh, vẻ mặt phức tạp, như dịu dàng lại như đau đớn, giống như đắm chìm trong mộng ảo vừa ngọt ngào lại vừa đắng cay.


Chu Thiến nghĩ nghĩ, bước lên hai bước, sóng vai cùng anh:


- Kiều Tranh, lần trước ở phòng trà, bất kể Văn Phương nói gì, anh cũng đừng để ý, em...


- Em nhìn bên kia kìa!


Kiều Tranh đột nhiên cắt ngang. Chu Thiến theo tay anh chỉ mà nhìn qua, chỉ thấy là một tán cây lớn, cũng không có gì đặc biệt.


Kiều Tranh không chớp mắt nhìn cô. Thấy cô ngoài vẻ khó hiểu cũng chẳng có gì đặc biệt thì cảm thấy đau xót, quả thật cô đã quên mọi thứ...Kiều Tranh cố kìm cơn đau trong lòng, chậm rãi mở miệng:


- Đây là cây hoa anh đào, đến mùa xuân sẽ nở hoa rất đẹp. Trước kia, trong mắt anh nó cũng chỉ như những loài hoa bình thường, không có gì đặc biệt. Mãi cho đến một ngày...


Anh nói đến đây thì hơi dừng lại, nhìn cây anh đào kia, trong mắt vô cùng dịu dàng nhưng Chu Thiến biết, anh đang nghĩ về kí ức đẹp của mình, mà không nghi ngờ gì, đoạn thời gian đẹp nhất đó nhất định có Tống Thiệu Lâm. Kiều Tranh tiếp tục nói:


- Mãi cho đến một ngày, anh đi qua đây, nhìn thấy một cô gái tóc dài đang nhảy muốn hái một nhánh anh đào ở cao. Những cánh đào rơi xuống như tuyết. Tóc cô ấy bay bay trong màn mưa hoa rực rỡ cùng gió. Anh bất tri bất giác dừng bước, cũng không ngờ cô gái đó nhảy xuống vừa khéo ngã vào anh. Anh đỡ lấy cô ấy, cô ấy quay đầu nhìn anh cười, nụ cười ấy còn đẹp hơn hoa anh đào, khiến anh chói mắt, xuyên thẳng vào tim anh...


Sau đó, anh quay đầu, lẳng lặng chăm chú nhìn Chu Thiến, đôi mắt thâm thúy đầy chân tình. Anh cầm tay cô khẽ nói:


- Thiệu Lâm, đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, sao em có thể quên?


Tay anh ấm áp mềm nhẹ, đôi mắt thâm u ủ dột, giọng anh chân tình mà u buồn. Trong nháy mắt, Chu Thiến như bị mê hoặc, trong đầu lại đột nhiên xuất hiện một đôi mắt đen thâm thúy, có ánh mặt trời chiếu vàng, lòng cả kinh, vội tỉnh táo lại. Cô nhẹ nhàng rút tay mình về, khẽ nói:


- Kiều Tranh, đừng như vậy!


Kiều Tranh kích động nắm lấy hai vai Chu Thiến, giọng có chút vội vàng:


- Thiệu Lâm, chúng ta vốn là một cặp đẹp đôi, nếu lúc đó giữa chúng ta không xảy ra nhiều chuyện như vậy thì giờ chúng ta hẳn là đã rất hạnh phúc. Thiệu Lâm, anh biết giờ em sống cũng không tốt, đến bên anh! Thiệu Lâm, đến bên anh đi! Quá khứ của chúng ta không thể vùi lấp, rất nhanh thôi anh sẽ tìm lại kí ức cho em.


Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rơi xuống ánh mắt Kiều Tranh chiếu ra ánh sáng quắc. Từ sau khi nghe những lời Văn Phương nói anh vội tìm mẹ chứng thực. Sau đó, lòng anh vẫn luôn bị dày vò. Nhớ nhung và tình cảm khi xưa bị anh áp chế giờ như núi lửa bùng nổ. Hôm nay anh hẹn cô ra, mục đích cũng không phải để nói những lời này. Anh chỉ là không nhịn được muốn gặp cô, muốn trò chuyện với cô, muốn để cô nhìn lại những kí ức của bọn họ. Nhưng đi đến dưới tàng cây anh đào này, chuyện cũ như thủy triều nhấn chìm anh, anh không khống chế được bản thân mà nói ra những lời này.


Chu Thiến nhìn đôi mắt đầy chờ mong của anh, nhớ tới tình yêu trắc trở của anh và Tống Thiệu Lâm, trong lòng thực sự khổ sở, đau lòng vì anh. Nhưng có thể thế nào đây? Tống Thiệu Lâm không thể quay lại nữa, tình ý này của anh cũng chỉ là thất bại. Dù cô có yêu thương anh thế nào cũng không thể làm thế thân cho Tống Thiệu Lâm.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Kiêu sủng - Đinh Mặc

Kiêu sủng - Đinh Mặc

Văn án: Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, người đàn ông quay mặt lại,

09-07-2016 23 chương
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn

Mời bạn đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn của tác giả Trùng Tiểu Biển và viết cảm

23-07-2016 37 chương
Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly là một truyện ngôn tình võng du mình giới thiệu cho bạn nào

23-07-2016 4 chương
Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc là một truyện ngôn tình của tác giả Lương Uẩn Như được

22-07-2016 22 chương
Chiếc hộp kí ức

Chiếc hộp kí ức

18 tuổi, chúng tôi thật dễ dàng yêu thương một ai đó. Cũng dễ dàng bật cười vì

27-06-2016
Thời gian muộn

Thời gian muộn

Thầy Đức vừa bước ra khỏi lớp, Linh liền quẳng ngay cuốn sách Hóa xuống đất rồi

29-06-2016
Thư tình viết muộn

Thư tình viết muộn

Sống với nhau hơn 60 năm, "sáu mươi năm cuộc đời" được 14 mặt con mà mình chưa bao

30-06-2016
Đừng rời xa tao nhé

Đừng rời xa tao nhé

Đêm đã khuya mà Minh vẫn chưa tài nào ngủ được. Gió rít lên từng hồi, lùa cả vào

24-06-2016
Qua đêm giông gió

Qua đêm giông gió

Mỗi bộ đồ chị thử rất lâu nhưng soi gương lần nào cũng chỉ thấy đôi mắt mình

01-07-2016