Polaroid
Cô dâu nhà giàu - Shisanchun

Cô dâu nhà giàu - Shisanchun


Tác giả:
Đăng ngày: 14-07-2016
Số chương: 253
5 sao 5 / 5 ( 84 đánh giá )

Cô dâu nhà giàu - Shisanchun - Chương 163 - Nghĩ cách cứu viện

↓↓

Cô ta lấy trong túi áo trước ra một ống tiêm, bên trong đầy những chất lỏng, cô ta chĩa kim tiêm về phía cô:

bạn đang xem “Cô dâu nhà giàu - Shisanchun” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Đừng sợ, liều lượng thế này đủ cho mẹ con các người được chết trong thoải mái rồi. Một chút thôi, rất nhanh thôi, cô sẽ được chết trong khoái hoạt, coi như tôi nể tình bạn bè lâu năm.


Chu Thiến nhìn chằm chằm ống tiêm trên tay cô ta, trong ống tiêm lóe ra ánh sáng màu xanh quỷ dị, trong lòng cô đầy sợ hãi. Không, cô không thể chết được, cô không thể để người khác làm tổn thương đến con yêu của mình. Văn Phương nắm lấy cánh tay Chu Thiến như thể sắp tiêm vào tay cô


Dưới tình thế cấp bách, Chu Thiến dùng hết sức lực đẩy cô ta ra. Văn Phương bất ngờ không kịp phòng bị, bị cô ta đẩy ngã, kim tiêm rơi xuống đất


Chu Thiến ôm bụng chạy ra ngoài cửa lớn, vừa chạy vừa hô to:


- Cứu tôi với!


Nhưng khi Văn Phương đi vào thì cô ta đã khóa cửa, người bên ngoài tuy thấy có tiếng động nhưng không thể vào được


Chu Thiến đập cửa hét lớn:


- Cứu tôi với! Văn Phương muốn giết tôi


Giờ Phong ca của bọn họ hẳn sẽ không để cô gặp chuyện bất trắc mới đúng, hành vi của Văn Phương hẳn là giấu bọn họ, nếu không đã không cần khóa cửa


Phong ca nghe được bên trong có động, vội kêu to:


- Văn Phương, cô điên à! Người đàn bà này giờ không thể dây vào. Việc sắp thành công rồi. mau mở cửa ra, nếu không tôi sẽ giết cô


Văn Phương căn bản chẳng coi lời hắn ta ra gì, cô ta lẩm bẩm:


- Giết tôi cũng được, dù sao tối cũng chẳng muốn sống nữa rồi. Chỉ cần tôi giết được Thiệu Lâm thì chết chẳng còn gì tiếc nuối nữa.


Vừa nói vừa nhặt ống tiêm lên rồi đuổi theo Chu Thiến


Chu Thiến bị mồ hôi lạnh tẩm ướt, sắc mặt trắng bệch, thấy cô ta vọt tới thì vội vàng ôm bụng né tránh, vì hành động bất tiện mà sắp bị Văn Phương bắt được


Văn Phương cầm kim tiêm đuổi theo sau cô, miệng kêu la không ngừng. Cô ta giờ đang tính nhân lúc Phong ca chưa vào được thì phải đâm kim tiêm lên người Chu Thiến trước. Mắt thấy cửa lớn đang bị phá, tình thế khẩn cấp nên cũng không thể nghĩ được nhiều, chỉ cần đâm được Chu Thiến vào đâu thì đâm.


Cô ta cứ thế huơ kim về phía Chu Thiến, nhưng lần nào Chu Thiến cũng né tránh được. Trong nhà xưởng nhiều máy móc, đôi khi cô còn ném lại một số sắt thép lên người Văn Phương để kéo dài khoảng cách. Nhưng Chu Thiến dù sao cũng đã có thai 8 tháng, dần dần cũng mệt đi. Hơn nữa Văn Phương cũng trở nên điên cuồng mà đuổi theo, không hề tránh né, cứ như vậy, rất nhanh cô ta đã giữ được Chu Thiến lại


Văn Phương hét lớn:


- Cô chết đi


Sau đó hung hăng đâm kim tiêm lên người Chu Thiến. Cả người Chu Thiến mất sức, sắc mặt tái mét không còn sức chống trả, chỉ đành trơ mắt nhìn kim tiêm đâm xuống...


Đoàng!


Một tiếng nổ vang lên, vẻ mặt Văn Phương cứng đờ, động tác ngừng lại. Sau đó, cô ta cúi đầu, kinh ngạc nhìn bụng mình, nơi đó có một lỗ thủng máu chảy đầm đìa


Văn Phương khẽ buông tay, ống tiêm rơi xuống đất, cô ta bưng vết thương mà ngã xuống, vẻ mặt đau đớn.


Chu Thiến bị cảnh trước mắt dọa cho ngây người, cô ôm mặt hoảng sợ nhìn Văn Phương trúng đạn


- Văn Phương!


Chu Thiến khẽ gọi, tuy rằng cô ghét Văn Phương, oán hận Văn Phương nhưng không mong thấy cảnh cô ta chết trước mặt mình


Phong ca cầm súng đi tới, họng súng vẫn còn khói. Phía sau hắn là vài gã áo đen nhìn Văn Phương với vẻ thản nhiên như thể đây chẳng là chuyện gì đáng để nói


Phong ca đi đến bên Văn Phương, hung hăng nhìn cô ta một cái như nhìn con chó sắp chết, giận dữ nói:


- Định phá hoại chuyện của tao! Mày nghĩ mày có mấy mạng! Chống đối tao à! Tao đạp chết mày dễ như đạp chết con kiến mà thôi


Văn Phương nằm trên đất mà rên rỉ, máu tươi chảy ra không ngừng. Phong ca quay đầu nhìn Chu Thiến, lạnh lùng hỏi:


- Triệu phu nhân không sao chứ?


Cái gì gọi là giết người không chớp mắt, đến giờ Chu Thiến đã biết. Cô nhìn Văn Phương, người run lên. Phong ca cười lạnh:


- Triệu phu nhân, cô đừng sợ, chỉ cần chồng cô chịu hợp tác thì tôi sẽ không đối xử với cô như thế


Nói xong nhặt ống tiêm bên người Văn Phương lên rồi cùng đám người kia đi ra ngoài


Chu Thiến vội gọi hắn ta lại, Phong ca quay đầu nhìn cô. Chu Thiến chỉ vào Văn Phương nói:


- Vậy cô ấy thì làm sao đây?


Phong ca tàn nhẫn cười:


- Để mặc cô ta đi thôi, nếu cô ghét cô ta thì cô thích làm gì cũng được, giẫm chết cô ta cũng vô tư


Nói xong đi ra ngoài rồi khóa cửa lại


Chu Thiến nhìn Văn Phương, giờ cô ta hơi thở mỏng manh, trán toát mồ hôi lạnh, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt. Nhưng đến tận lúc này, ánh mắt cô ta nhìn Chu Thiến vẫn đầy oán hận.


Văn Phương khó nhọc nói:


- Giờ... cô vui rồi! Mạng cô ... tốt thật! Không thể... giết chết cô... nhưng tôi sẽ không tha cho cô đâu, tôi... thành quỷ cũng sẽ ... không tha cho cô!


Chu Thiến cảm giác được sinh mệnh của cô ta dần dần yếu ớt, không khỏi thương hại nhìn cô ta mà nói:


- Văn Phương, cô vốn cỏ thể sống rất hạnh phúc, cô là sinh viên giỏi, lại làm việc trong Triệu thị, cô vốn có thể gặp được một người yêu cô, có được gia đình hạnh phúc của chính mình. Cô có con đường đi của riêng mình nhưng lại cố gắng mà cướp đường đi của người khác. Cô rơi xuống bước đường này có gì mà oán trách. Cô oán trách tôi cướp Hi Thành nhưng hình như cô quên mất, ngay từ đầu anh ấy đã là chồng tôi, cô mới là người thứ ba, đứa trẻ trong bụng cô có sinh ra cũng chỉ là con tư sinh. Ngay từ đầu cô đã đặt mình vào vị trí khiến người ta phỉ nhổ thì sẽ chẳng được ai tôn trọng. Cô không thương mình thì làm gì có ai yêu cô. Văn Phương, nếu con người thực sự có kiếp sau thì tôi mong kiếp sau cô hãy tự biết quý trọng chính mình!


Văn Phương cười thảm:


- Cô nói hay như vậy chẳng qua là vì cô đã thắng thôi. Trận này tôi thua, tôi thua trong tim Hi Thành. Hi Thành chưa từng yêu tôi...


Máu của Văn Phương chảy như suối khiến xung quanh cô ta đều đỏ hồng:


- Nhưng tôi sẽ nguyền rủa các người, tôi nguyền rủa các người cả đời không được hạnh phúc, vĩnh viễn không được ở bên nhau


Giọng cô ta càng lúc càng yếu dần đi nhưng sự oán độc trong lời nói lại khiến Chu Thiến dựng tóc gáy


- Văn Phương, cô làm gì thế, lòng cô đầy oán hận, cuối cùng chỉ là tự mình hại mình...


- Tôi chính là không muốn nhìn thấy các người hạnh phúc đó


Chu Thiến nhìn khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của cô ta mà không nói gì, cũng mặc kệ cô ta, lùi ra phía sau vài bước


Đột nhiên, ngoài cửa sổ có người nhẹ giọng gọi:


- Thiệu Lâm! Thiệu Lâm!


Ban đầu Chu Thiến còn tưởng mình nghe nhầm nhưng càng lúc tiếng gọi càng rõ, cô không nghe nhầm, là giọng của Hi Thành. Lòng Chu Thiến mừng rõ, vội chạy tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài


Một bên cửa sổ lộ ra một gương mặt, nương theo ánh đèn có thể thấy rõ những đường cong góc cạnh và ngũ quan tuấn mỹ, đó chẳng phải là Triệu Hi Thành sao? Trái tim Chu Thiến thả lỏng, nước mắt ứa ra


- Hi Thành! Hi Thành!


Cô nghẹn ngào


- Anh nhìn thấy hai chữ đó đúng không?


Triệu Hi Thành vươn cánh tay qua song sắt mà vuốt ve khuôn mặt cô, khuôn mặt cô tiều tụy đi nhiều khiến anh rất đau lòng:


- Đúng thế! Thiệu Lâm, em có khỏe không?


Chu Thiến liên tục gật đầu:


- Em khỏe lắm!


Cô nhìn anh, sắc mặt anh tái nhợt, mắt đầy tơ máu, râu ria xồm xoàm, tiều tụy vô cùng. Nhất định anh đã rất lo lắng, lòng Chu Thiến vô cùng chua xót.


Triệu Hi Thành nói:


- Em lùi ra xa một chút, anh cắt lan can


Chu Thiến lùi ra hai bước rồi khẽ nói:


- Bọn họ đều ở bên ngoài, còn có súng nữa


Triệu Hi Thành nhìn cô cười trấn an:


- Anh biết rồi, em đừng lo


Triệu Hi Thành lùi ra sau, có một người tay cầm kìm lớn bước ra, nhanh chóng cắt đứt hai cây song sắt. Cắt đi rồi, Triệu Hi Thành tiến vào, cũng có vài người đi theo anh vào. Sau đó, Triệu Hi Thành vội vã ôm Chu Thiến vào lòng, vuốt tóc cô rồi hôn lên mặt cô như muốn xóa tan mọi sợ hãi, lo lắng trong lòng


Chu Thiến dựa vào vòm ngực ấm áp, nghe nhịp tim quen thuộc của anh mà cảm thấy vô cùng an toàn, chẳng sợ hãi gì nữa


Một người ở phía sau khẽ nói:


- Sếp Triệu, nhân lúc bọn họ chưa phát hiện thì mau đi thôi


Lúc này Triệu Hi Thành mới buông Chu Thiến ra, anh khẽ nói với Chu Thiến:


- Em ra ngoài trước đi, đừng sợ, anh sẽ đỡ em


Chu Thiến cũng không phải là loại con gái mềm yếu, biết thời gian cấp bách nên vội cùng Triệu Hi Thành đi ra cửa sổ, bên ngoài đã có người tiếp ứng


Nhưng đang lúc Chu Thiến trèo lên cửa sổ thì trên mặt đất đột nhiên vang lên một tiếng kêu khàn khàn mà thê lương, tiếng kêu này như dùng hết sức của cô ta, ngân vang vô cùng


- Người đâu, mau đến đây, Thiệu Lâm muốn chạy trốn


Giọng nói thê lương trong đêm yên tĩnh trở nên cực kì đáng sợ, ngoài cửa lớn truyền đến những tiếng hỗn độn.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Cá Mực Hầm Mật

Cá Mực Hầm Mật

Trích đoạn:Ở câu lạc bộ, Gun nổi tiếng là chưa từng qua lại với phái nữ, không

19-07-2016 48 chương
Độc thân tuổi 27

Độc thân tuổi 27

27 tuổi, cũng đã được một nửa của đời người. Ở cái tuổi biết mình đang từng

23-06-2016
Biệt thự máu

Biệt thự máu

Tôi gặp ông Thịnh trong lúc ngồi chờ một chuyến bay. Chuyến bay tôi đi hôm đó bị

24-06-2016
Tự ti

Tự ti

Người ta hay nói mỗi lần tự ti hãy nhìn vào những người thuộc "cấp dưới" của mình

24-06-2016
Chỉ là để yêu

Chỉ là để yêu

(khotruyenhay.gq - Truyện ngắn dự thi cho tuyển tập: "Rồi sẽ qua hết, phải không?') Có

25-06-2016
Hoa cúc dại

Hoa cúc dại

(khotruyenhay.gq) Cô giật mình, người lăng nhăng thì không nên yêu vội. Uh, nếu được

29-06-2016
Ngọn hải đăng

Ngọn hải đăng

"Đừng bao giờ rời mắt hay buông tay khỏi người mình yêu nhé. Bởi chỉ một tíc tắc

24-06-2016
Ông ơi!

Ông ơi!

"Nội ơi! Sau này khi tốt nghiệp đại học, cháu sẽ đón ông, bà và cả nhà xuống thành

25-06-2016