- Hôm nay tạo hình của Hi Tuấn thực sự rất nổi bật, mọi người đều rất bội phục. Thiệu Lâm, hôm nay không chỉ có Hi Tuấn thành công mà em cũng rất thành công. Về sau trong giới đều sẽ nhớ tên em, có lẽ công ty sẽ lập tức nhận em vào làm cũng chưa biết chừng
bạn đang xem “Cô dâu nhà giàu - Shisanchun” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Mọi người đều phụ họa theo, ngay cả hai stylist lớn cũng đều khen ngợi cô, lần này không có Khắc Y mà vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc thì công ty nhất định sẽ có thưởng.
Lưu Văn Chí thấy Chu Thiến sắp thành danh cũng muốn tán dương, bắt chuyện nhưng mỗi lần đều bị Chu Thiến không rõ là vô tâm hay cố ý mà bỏ qua, quá vô nghĩa. Nhớ lại chuyện mình đã làm với cô mà thở dài, một mình uống rượu giải sầu.
Hồ Giai Giai nhìn Chu Thiến và Hi Tuấn, từ đầu đến cuối chỉ cười trào phúng
Sau khi tiệc chúc mừng kết thúc, mọi người đều tự về nhà, Hi Tuấn lái xe đưa Chu Thiến về nhà.
Hồ Giai Giai bảo anh trai đi lấy xe trước, tự mình thì đến bên Lưu Văn Chí nói:
- Chúng ta nói chuyện đi
Lưu Văn Chí biết rõ sự âm hiểm của cô ta, không muốn dây dưa nhiều nên nói:
- Muộn rồi, tôi phải về nhà
Lưu Văn Chí vừa đi được vài bước thì di động nhận được tin nhắn, mở ra xem thì là một bức ảnh. Nhìn thấy bức ảnh này, Lưu Văn Chí tái mặt, anh quay phắt lại, tức giận nhìn Hồ Giai Giai. Anh hận không thể hét lớn:
- Cô quá bỉ ổi, sao lại chụp ảnh tôi
Ảnh chụp khi nãy nhận được chính là bức ảnh lúc anh lén tráo keo xịt tóc của Tống Thiệu Lâm.
Anh ta giận run người:
- Cô là một cô gái mà lại âm độc như vậy
Hồ Giai Giai cười tươi rạng rỡ:
- Lưu Văn Chí, chúng ta là tám lạng nửa cân, ai cũng không tư cách nói ai, anh không làm chuyện xấu thì sao tôi chụp được ảnh xấu?
Mặt Lưu Văn Chí lúc xanh lúc trắng:
- Lúc đó cô ở trên sân khấu, sao có cơ hội chụp ảnh tôi... đúng rồi, là Vương Kỳ
Anh ta cúi đầu, lòng vừa giận vừa hoảng, vạn nhất bị công ty phát hiện thì mình coi như xong
- Nói đi! Cô muốn sao?
Giờ cô ta đem ảnh chụp ra tìm anh, nhất định là có chuyện muốn anh làm. Hồ Giai Giai đắc ý cười:
- Tôi có việc muốn nhờ anh hỗ trợ...
Chuyện này Hồ Giai Giai đã suy tính cẩn thận. Nếu chính mình gửi bức ảnh này đi chỉ sợ sẽ bị tra ra. Tung lên mạng thì mình lại không am hiểu lắm về công nghệ, chuyện này không tiện nhờ người khác. Tự mình đem chuyện này tung ra, Triệu Hi Thành cũng không chắc sẽ cảm ơn mình, đến lúc đó anh ta giận chó đánh mèo, anh ta có tiền có thế, lúc đó mình chẳng phải gặp họa. Với Triệu Hi Thành, cô ta có sự sợ hãi khắc sâu, cho nên chuyện này cô ta không dám tự mình ra tay. Chỉ có thể giao cho người khác làm, những người khác cô ta lại không tin, nhưng Lưu Văn Chí thì lại có nhược điểm trong tay mình nên cô ta cũng không sợ
Cô ta gửi ảnh của Thiệu Lâm và Hi Tuấn cho anh:
- Anh giúp tôi nghĩ cách phát tán những bức ảnh này ra, cho tòa soạn báo hay tạp chí đều được, đưa lên mạng cũng được, tùy anh. Tóm lại, tôi muốn tất cả mọi người đều thấy những bức ảnh này
Lưu Văn Chí nhìn những bức ảnh này, lườm Hồ Giai Giai:
- Sao cô muốn hại Thiệu Lâm như vậy, cô ấy rốt cuộc đã làm gì đắc tội cô
Cô ta đắc tội tôi quá nhiều! Lòng Hồ Giai Giai oán giận.
- Chuyện này anh không cần xen vào, chỉ làm theo lời tôi nói là được
- Tôi không làm. Cô sợ bị điều tra ra, tôi cũng sợ. Để công ty biết thì còn sống sao được nữa.
Lưu Văn Chí lắc đầu. Hồ Giai Giai cả giận nói:
- Anh không làm thì tôi sẽ đem bức ảnh khi nãy cho công ty. Anh cũng đừng mong có đường sống
Sau đó cô ta lại nhẹ nhàng nói:
- Anh sợ bị điều tra ra thì có thể nghĩ cách làm cho kín đáo. Cũng đâu dễ mà tra ra được. Hơn nữa chuyện này sáng tỏ, Thiệu Lâm chẳng còn chỗ mà đứng trong công ty nữa, như vậy anh cũng bớt đi một đối thủ cạnh tranh cho vị trí trợ lý của Khắc Y. Giờ tôi đã bị knock out, Thiệu Lâm cũng sẽ bị knock out, hi vọng của anh là rất lớn. Sau này có thể được đi đào tạo ở nước ngoài, trở về thành bậc thầy như Khắc Y, anh cứ nghĩ mà xem.
Lưu Văn Chí có nhược điểm bị cô ta bắt giữ, lại bị những lời dụ dỗ này đả động. Anh ta ít học, cả đời đều chỉ dồn hy vọng và Yêu Ti Lệ, nếu thực sự có thể trở thành trợ lý của Khắc Y thì cả đời chẳng cần lo lắng gì nữa
Dù sao giờ Thiệu Lâm cũng đã chẳng coi anh là bạn nữa, về sau sẽ chẳng giúp gì cho anh nữa
Suy nghĩ mộ hồi, anh ta hạ quyết tâm:
- Được, tôi đồng ý với cô nhưng cô cũng phải đồng ý với tôi, đây là lần cuối cùng. Về sau cô không được uy hiếp tôi nữa.
Hồ Giai Giai cười:
- Anh ngốc vừa thôi, qua lần này chẳng phải tôi cũng có nhược điểm bị anh nắm sao? Mọi người sau này sẽ nước giếng không phạm nước sông được chứ.
Chương trước | Chương sau