Lại còn cố gắng truy hỏi tới cùng tổ tiên của anh là ai, Khang Duật bị ép đến không còn cách nào, đành nói danh hào của Thuần Thân Vương cho ông ta, nói cách khác, nếu triều Thanh vẫn còn tồn tại đến ngày nay thì anh chính là một Vương Gia.
bạn đang xem “Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Bởi vì tiếng Anh giải thích Vương Gia could be same level with ‘DUKE’, thành ra nói gọn lại là Duke, sau này trở thành tên của tiếng Anh của Khang Duật luôn.
Khi Khang Duật biết chả hiểu thế nào mình được tên tiếng Anh là Duke, bảo vẻ mặt có bao nhiêu chán ghét thì có bấy nhiêu.
Tên này quá là khoa trương.
Sau khi Lôi Kiều và Trần Húc biết được, càng thêm ‘kính trọng’ anh hơn, cũng gọi anh là Vương Gia bằng tiếng Trung.
Ngược lại anh thích được gọi bằng Vương Gia hơn, có lẽ là do thói quen từ nhỏ.
***
Ngày cứ thế trôi qua, đến một hôm Khang Duật nhận được tin nhắn của Miểu Miểu, ghi rằng ‘Duật, em vừa mua máy tính, em có máy tính rồi! Số QQ của em là…’
Khang Duật mừng rỡ như thể lên kinh phong. Anh đã bắt đầu dùng máy tính từ lâu, tuy trong nước máy tính bắt đầu phổ biến nhưng một thứ xa xỉ phẩm như thế vẫn còn rất mắc. Miểu Miểu nói là đã có máy tính, như thế anh có thể nhìn cô được rồi.
Đêm hôm ấy, Khang Duật chẳng thèm ăn tối, vội vội vàng vàng chạy về phòng ngủ, mở vi tính, vào QQ, thêm bạn, nhấn xác nhận, vô cùng mừng rỡ nhìn thấy Âu Dương Miểu Miểu ngày nhớ đêm mong bao lâu.
Chất lượng camera thời ấy còn rất thấp, vừa tối lại mờ căm, nhưng có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Miểu Miểu, Khang Duật đã thỏa mãn lắm rồi, trước tiên phải chụp ảnh màn hình.
Bức ảnh đó chẳng rõ ràng tẹo nào, chỉ có thể lờ mờ nhận ra đường nét của Miểu Miểu mà thôi, nhưng anh đã nhìn chăm chú suốt một đêm dài.
Vì thế những ngày sau, cứ đến tối là Khang Duật nhốt mình trong phòng, chat chit cùng Miểu Miểu.
“Miểu Miểu, đại học vui không em?”
“Vui, còn quen với mấy người bạn tốt nữa.”
Khang Duật cau mày – “Nam hay nữ?”
Miểu Miểu đang ăn kem – “Nữ!”
Khang Duật thả lỏng – “Nữ là tốt rồi, nữ là tốt rồi!”
Miểu Miểu ngơ mặt chả hiểu gì.
Lại có lần, Miểu Miểu mở webcam, nhưng lại đi làm việc khác, Khang Duật đợi rất lâu cũng không thấy cô nàng đâu liền nhấn chuông báo như điên, khiến Diễm Diễm phải tới xem tình hình.
“Miểu Miểu đâu rồi?” – Khang Duật bực tức nghiêm mặt hỏi.
Diễm Diễm đáp – “Anh rể, thôi anh đi ngủ đi. Chị em bây giờ không rảnh nói chuyện với anh đâu.”
Khang Duật bực dọc cau mày – “Em nói vậy là ý gì?”
Diễm Diễm cười nham hiểm – “Chị em, đang yêu người khác rồi!”
Khang Duật đứng phắt dậy, quát ầm với máy tính – “Là gã nào??”
Diễm Diễm bị anh dọa, sợ hãi buột miệng trả lời – “Kudo Shinichi!”
Lại còn là người Nhật nữa à?
Khang Duật giận dữ dùng tay dồn sức lên máy tính, phát hỏa, những muốn bưng máy tính đập tan tành.
Bấy giờ mới vang lên tiếng của Miểu Miểu – “Khang Duật, em xin lỗi, tại em mải xem hoạt hình quá!”
Phim hoạt hình?
Khang Duật thoáng sửng sốt.
Miểu Miểu bắt đầu ra rả một tràng – “Vâng, anime trinh thám ‘Thám tử lừng danh Conan’ đấy, có Kudo Shinichi, siêu siêu đẹp trai, đẹp trai lắm luôn ấy!”
Lúc này Khang Duật đã bình tĩnh trở lại, đặt lại máy tính lên bàn.
Miểu Miểu vẫn còn đang mê mẩn anh nam chính trong bộ phim hoạt hình, liên tục kể lể anh chàng tốt bao nhiêu, giỏi bao nhiêu, thần kì cỡ nào.
Cơn giận của Khang Duật lại một nữa phát hỏa, quát – “Câm đi!”
Miểu Miểu bị quát, hoảng sợ nhìn anh.
Sau khi mặt nhìn mặt mấy phút đồng hồ…
“Duật… sao anh lại nổi giận?” – Giọng Miểu Miểu ngọt ngào dè dặt hỏi, nét mặt cũng điểm đạm đáng yêu biết bao.
Khang Duật vốn muốn tắt webcam cho xong, chẳng muốn để ý đến cô nàng nữa, nhưng nhìn vẻ mặt đáng yêu mê người kia, nhịn không được chụp lại màn hình, lưu lại, tiếp tục lưu trữ.
***
Cứ thế, Khang Duật cảm thấy một ngày trôi qua cũng không còn khó khăn, khi rảnh rỗi thì liền lên mạng nói chuyện với Miểu Miểu. Nhưng đôi khi Miểu Miểu vì bận thi cử, để tránh ảnh hưởng đến bài vở, anh cũng đành không ‘nhìn mặt’ cô. Những lúc như vậy, tính tình anh trở nên đặc biệt nóng nảy, vô cùng khó chịu, đến mức nhìn ai cũng chẳng vừa mắt, cho dù là cậu quý tử của chủ tịch cũng chẳng thèm nể mặt.
Leo lại là một người không biết nhìn sắc mặt người khác. Chẳng hay có phải vì chủ tịch giữ anh ta kĩ quá không mà tính cách lại giống như một đứa trẻ.
Có lần anh chàng kéo Khang Duật ra ngoài uống. Người Đức thích uống bia kèm giò heo, bia là uống từ thùng này đến thùng khác, cục giò thì lớn đến vỡ bụng. Khang Duật chưa từng quan tâm đến anh ta, nhưng nghĩ tới kì thi gần đây của Miểu Miểu, những một tuần không thể lên mạng, anh chán nản, cũng muốn đi uống.
Vả lại, máy tính của anh cũng đang có vấn đề, cứ hay bị chết máy, chẳng biết có phải do dùng nhiều quá hay không, làm anh rất bực bội.
Lúc uống bia Leo không biết tiết chế, chẳng bao lâu là say, say xỉn thì thôi đi, lại chọc tới đám côn đồ địa phương. Ở bước ngoài được phép sử dụng súng, khó chịu nổ súng giết người là chuyện rất bình thường. Anh ta chọc ai không chọc, lại đụng vào một đám anh chị vô cùng hung dữ, kết quả là bị bọn chúng đuổi giết.
Vì Leo say bét nhè nên lúc bị truy sát như thế mà không hợp tác, khiến Khang Duật tức giận đến mức muốn quẳng anh ta xuống cho xong. Nhưng lại nghĩ nếu cậu ta chết rồi thì có lẽ bản thân mình cũng không sống hạnh phúc được, đành vác gánh nặng này chạy thoát thân.
Bọn côn đồ kia nổi giận, bắn loạn vào hai người, đạn lạc trúng vào cánh tay Khang Duật. Cũng may khi ấy có người qua đường nhìn thấy, kịp thời báo cho cảnh sát, nếu không có lẽ anh sẽ chết thật.
Khang Duật được đưa đến bệnh viện gần nhất để cấp cứu, chủ tịch nhanh chóng chạy tới, vừa tạ ơn, cũng là vừa xin lỗi anh. Đó cũng là chuyện hiển nhiên, anh bị thương, nhưng cậu quý tử nhà ông đi cùng lại chẳng chút xây xát nào, còn uống say đến nỗi gây họa, nhìn thế nào cũng là anh đã cứu con ông ta.
Chủ tịch rất cảm kích anh, hỏi làm thế nào để báo đáp.
Khang Duật đảo mắt – “Phiền ngài lắp cho tôi dàn máy tính tốt nhất hiện nay là được!”
“…”
Ngài chủ thịch càng xúc động hơn. Cứu con trai ông rồi, mà chỉ cần chút báo đáp thế thôi, cảm tình với anh càng tăng gấp N lần.
Sau khi Khang Duật xuất viện, Leo càng bám chặt lấy, xem anh như bạn thân, như anh em, đi đâu cũng kéo anh theo cùng. Nghĩ đến quan hệ tốt với anh ta sẽ có nhiều lợi ích, Khang Duật cũng không so đo thêm, hơn nữa người này quả có chỗ dễ thương, đủ hồn nhiên, đủ đơn giản, chẳng giống người trưởng thành chút nào. Mà quan trọng nhất chính là, anh ta là người duy nhất nhìn ảnh Miểu Miểu mà không nói những lời làm Khang Duật khó chịu.
Chỉ nhờ điều cuối cùng ấy, Khang Duật chưa bao giờ gài bẫy Leo lần nào.
***
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã ba năm trôi qua, chỉ còn hơn một tháng nữa là anh có thể về nước. Tâm tình cũng tốt hơn, mỗi ngày ra vẻ rất đắc ý.
Kì thi sát hạch suôn sẻ, ngay cả thần tượng của anh – vị phi công hàng đầu kia cũng khen ngợi anh không dứt lời.
Mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.
Đầu tiên phải gọi cho mẹ, báo bình an cho bà, vừa định gọi cho Miểu Miểu thì lại thấy một cô ả váy đỏ đang bước về phía mình. Anh biết cô ả, là thư kí của ngài chủ tịch, một ả lẳng lơ.
Hình như cô ả đặc biệt để ý tới anh, không phải nháy mắt làm duyên thì là xoay eo, múa mông. Nếu dùng ánh mắt của một người đàn ông thì ả đúng là một báu vật, trưởng thành, gợi cảm, nóng bỏng, một hồ ly tinh điển hình.
Khang Duật vờ như không nhìn thấy, bỏ đi thẳng, nhưng cô ả liền cản bước.
“Hi, Duke!”
Anh giữ lịch sự, gật nhẹ đầu, lướt qua ả, tiếp tục bước.
Cô ả chạy tới cản, mở ra nửa hàng nút, lộ ra một mảng ngực no tròn, thậm chí còn vươn tay lả lơi, ngón tay khều dưới cằm Khang Duật.
Khang Duật nhíu mày.
“Anh đẹp trai, cũng sắp phải đi rồi, không muốn chơi bời một chút sao?” – Lúc này dù phụ nữ đang câu dẫn dàn ông thì đều rất quyến rũ mê người, không làm người ta cảm thấy thấp hèn.
Khang Duật nhìn chằm chằm vào ngực ả.
Ả lại cho rằng anh mê mẩn bầu ngực của mình, càng kéo áo trễ hơn.
Ai dè Khang Duật lại cười khẩy – “Thật xin lỗi, khẩu vị tôi không nặng, không có hứng thú với bò sữa!”
Ả váy đỏ tức thời biến sắc.
Khang Duật lại còn tỏ ra rất galant, mỉm cười nói – “Tôi nghĩ cô nên từ chức, đến nông trại hợp hơn đấy!”
Nói xong, tung tẩy bỏ đi.
Ả váy đỏ tức đến vẹo mũi, giẫm mạnh chiếc giày cao đến 15cm, sải chân bỏ đi.
Trở về phòng ngủ, Khang Duật lập tức nhắn tin cho Miểu Miểu: Miểu Miểu, bây giờ anh rảnh, chat hình đi!
Tin nhắn trả lời anh là: Webcam hư rồi, đang sửa! QQ!!
Anh ngại QQ phiền phức, liền bắt điện thoại lên gọi.
Nhanh chóng có tiếng trả lời, giọng Miểu Miểu ngọt ngào lại có chút nghèn nghẹt vang lên – “Duật!”
“Sao nghe giọng rầu rĩ vậy, đang cảm à?” – Dù chỉ một chữ thôi nhưng anh cũng có thể nhận ra giọng nói khác thường của cô.
“Hơi… hơi hơi!” – Miểu Miểu trả lời.
“Có nặng không, uống thuốc chưa, uống nhiều nước vào!” – Liên tiếp buông lời dặn dò từ miệng.
“Không nặng, ăn rồi, uống rồi!” – Miểu Miểu ngoan ngoãn trả lời từng thứ qua điện thoại.
Anh ngồi trên giường an tâm gật đầu – “Ừ! Còn nữa, không được bỏ ăn bỏ ngủ coi hoạt hình đâu đấy, sức khỏe em vốn không tốt rồi…”
“Anh, bao giờ anh về?” – Miểu Miểu đột nhiên hỏi.
“Ngày 8 tháng 7, 8 giờ 30 tối sẽ tới Thượng Hải, cổng 1 sân bay Phố Đông, chuyến 3846 của hãng hàng không LTU!”
“Chờ đã, anh nói chậm lại đi, để em tìm bút ghi lại đã.”
“Ghi gì chứ, trước khi em lên máy bay anh sẽ gửi tin nhắn cho, em dám không đến đón anh sao, hừ!” – Anh rất thích bộ dạng cuống cuồng của cô, ngửa người ra sau, nằm trên giường cười không khép miệng.
“Báo cho bác Thẩm chưa?” – Miểu Miểu lại hỏi.
“Báo rồi, hôm ấy bác tới đón, không lo em tìm không ra!”
Anh còn không hiểu rõ cô sao, lớn đến vậy mà chỉ đến sân bay một lần duy nhất lúc tiễn anh đi Đức, để Miểu Miểu một mình đến đón, anh sợ cô sẽ đi lạc mất.
“Duật, lần này anh về, không đi nữa chứ?” – Giọng Miểu Miểu vang lên nài nỉ.
Chương trước | Chương sau