Old school Easter eggs.
Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai

Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 44
5 sao 5 / 5 ( 137 đánh giá )

Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai - Chương 35

↓↓
Một tuần trôi qua, Khang Duật đột nhiên nói với tôi ngày mai là kỉ niệm ba mươi năm thành lập của công ty anh, bởi vì năm nay tổ chức Hội Chợ Quốc Tế ở Thượng Hải nên tiệc kỉ niệm lần này cũng tổ chức ở Thượng Hải, bảo tôi chuẩn bị trước, định ngày mai đưa hai mẹ con đi tham dự.

bạn đang xem “Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Tôi bất ngờ đến độ làm rớt nồi đất xuống đất vỡ tan tành.

Party kỉ niệm?

Tất cả mọi người trong công ty đều tham gia, như thế không phải tên sói ngoại quốc cũng ở đó đấy chứ.

Bỗng nhiên cảm thấy thật đau đầu, vốn còn cho rằng đợi thêm một khoảng thời gia nữa, bọn họ đều rời khỏi Thượng Hải thì chuyện gì cũng coi như không, giờ thì hay rồi, tham gia dự tiệc sao, không phải là tự đút mình vào họng pháo chứ?

“Em có thể không đi không?” – Tôi đáng thương nhìn Khang Duật.

Anh lạnh mặt – “Trên thiếp mời nói có kèm người đi cùng, em không đi thì ai có tư cách chứ?”

“Cách Cách đó!” – Tôi lập tức đổ hết cho con gái.

“Con gái là con gái, vợ là vợ!” – Khang Duật ngồi xuống lau dọn mảnh vỡ.

Tôi cảm thấy rất bối rối, buồn bã, trong đầu mãi suy nghĩ tìm cách để anh bỏ đi ý nghĩ định đưa tôi tham gia.

Quýnh quáng lên, bắt đầu nói nhảm – “Duật, em sợ sẽ làm anh mất mặt!”

“Mất mặt?” – Khang Duật rửa sạch tay, liếc mắt nhìn ngực tôi – “Không đâu, bọn họ hâm mộ còn không hết.”

Tôi thật muốn đánh anh một phát thật nặng, sao lại nhớ đến nghĩ đến ngực tôi, chẳng lẽ tôi không còn chỗ nào khác để khen sao?

“Em không có đồ mặc!” – Lại một cái cớ khác, tôi nghĩ bữa tiệc do người nước ngoài tổ chức thì chắc chắn phải có yêu cầu về trang phục, phụ nữ tới phải mặc trang phục dạ hội chẳng hạn, tôi không có, cũng không thể mặc.

“Không cần mặc đồ trịnh trọng quá đâu, mặc quần áo thể thao rồi lên sân khấu cũng được. Em yên tâm đi! Bữa tiệc tổ chức lần này chủ yếu là muốn tập trung nhân viên trong công ty rồi vui vẻ một bữa, mặc gì cũng được!”

Tôi rít gào trong lòng, cái tiệc quỷ gì đây, sao chẳng giống trong truyền hình gì hết.

“Nhất định phải đi à?” – Tôi cau mặt hỏi nghiêm túc.

Anh nhíu nhíu mày – “Sao vậy? Em muốn để anh muốn đưa người khác theo sao?”

“Đương nhiên là không rồi!” – Sao thế được, tôi là vợ anh, vị trí này không thể bị lay động.

“Đương nhiên là không!” – Anh thơm nhẹ lên má tôi – “Cứ vậy đi nhé!”

Nói xong, anh vào phòng khách ngồi chơi với Cách Cách. Tôi ở trong phòng bếp miết tay lên cửa kính.

Mẹ ơi, trong lòng tôi đang có một dự cảm rất không tốt. Bữa tiệc ngày mai không biết liệu có biến thành chiến tranh thế giới không nữa.

***

Bữa tiệc kỉ niệm ba mươi năm thành lập của công ty hàng không Đức được tổ chức ở vườn Trắc Bách Diệp của khách sạn Tây Giao, bao một phòng lớn nhất, nghe Khang Duật bảo chủ tịch công ty anh cũng tới.

Tôi càng thêm luống cuống, lúc Khang Duật dừng xe, sống chết gì cũng không chịu bước ra, cuối cùng anh không còn cách nào, đành đặt Cách Cách từ trong lòng xuống, dùng sức kéo tôi.

Tôi muốn trốn mà không thoát, đành phải theo anh, vừa đi vừa chỉnh lại váy áo.

Tôi mặc một chiếc áo sườn xám đặt may sau hôm đám cưới, cũng là cái tiệm Yun kia may, tôi rất thích trang phục truyền thống của Trung Quốc, nhờ có bác thợ lành nghề kia mà tiệm bọn họ may đồ rất đẹp, vải vóc và màu sắc đều hợp với người mặc.

Tuy đây là áo dài kiểu sườn xám nhưng được may rất khéo, bảo lưu được kiểu cổ đứng của sườn xám truyền thống, thêu nút hình hoa tết bằng dây, ở chỗ xương quai xanh có đục ba lỗ hình lông khổng tước (nó sẽ cách điệu hơn một tí so với kiểu áo đục lỗ hình giọt nước trước ngực như chúng ta hay gặp), tay áo nhỏ, may bó lại tạo đường cong ở rất đẹp, từ ngực trở xuống thì bắt đầu hơi xòe ra thành giống váy. May bằng lụa tím trang nhã thêu hoa mẫu đơn, nên tôi mặc kèm theo một chiếc quần ôm màu đen.(1)

Tôi thật sự rất thích bộ đồ này, ngoại trừ dịp tết ra, tiếc mãi không nỡ mặc. Để phối chung với tôi nên Khang Duật chọn kiểu áo Tôn Trung Sơn, màu tro đen(2). Anh vốn đẹp trai nên mặc gì cũng đẹp.

Váy của Cách cách, tôi đã đặc biệt đến tiệm Yun mùa từ sớm, là một chiếc váy sườn xám cho trẻ em có sẵn, bằng lụa màu hồng nhạt có điểm thêm hoa sen và lá xanh, trông rất tươi tắn, cũng hợp với con bé nữa(3). Tôi còn đặc biệt búi tóc của con lên, trông giống kiểu tóc của tôi, nhìn vừa đoan trang vừa tao nhã, lại thêm vẻ dễ thương.

Bây giờ cả nhà tôi cũng được xem như là gia đình kiểu mẫu của Trung Quốc rồi.

Vào thang máy, chân tôi hơi run, Khang Duật vẫn bế bế Cách Cách suốt nên không để ý, tới tầng trệt tổ chức tiệc, anh bỏ Cách Cách xuống, đưa khuỷu tay cho tôi – “Miểu Miểu!”

Tôi nghĩ, dù sao đến cũng đã đến rồi, chết thì chết thôi, cũng không phải do tôi lẳng lơ nhòm ngó gì ai, ngẩng đẩu, ưỡn ngực, khoác tay anh đi vào.

Bây giờ, việc tôi phải làm chính là không để chồng mình mất mặt.

Phục vụ thấy chúng tôi tới, hỏi thân phận, sau đó xem giấy mời, tức thì cung kính mở toang cổng lớn của buổi tiệc.

Cửa vừa mở, lòng tự tin tôi vất vả mới xây nên tức bị vỡ nát.

Đông quá đi mất! Cũng phải tới hơn trăm người, phân nửa là người nước ngoài.

“Miểu Miểu, đừng sợ, anh ở đây!” – Anh vỗ nhẹ lên bàn tay đang phát run vì hồi hộp của tôi.

Tôi gật đầu, càng dựa sát vào anh.

Có người thấy chúng tôi tới liền hô to – “Đến đây, Vương Gia của chúng ta mang Phúc Tấn quý báu và tiểu Cách Cách tới rồi này!”

Tôi đổ mồ hôi hột, tuy nghe gọi như thế này đã bao nhiêu năm nhưng vẫn không thể quen được.

Tôi cũng có chút ấn tượng với bọn họ. Hôm đám cưới của tôi và Khang Duật, bọn họ cũng có mặt.

“Sao tới trễ thế?”

Không hổ là phi công, tất cả đều khá đẹp trai, tuyệt không có cảnh dưa méo táo sâu.

“Vợ muốn tôi mặc quần áo cho chỉnh tề!” – Anh đưa tay chỉnh lại cổ áo.

“Xem đi, tôi nói cậu ta đúng là sợ vợ mà!”

‘Sợ vợ’, tôi đến là mướt mồ hôi, chữ ‘sợ’ này bỏ lên người tôi có vẻ thích hợp hơn.

Quan hệ của Khang Duật với mọi người có vẻ rất tốt, quen rất nhiều người, những người tôi không biết cũng bắt đầu bước qua.

“Vương Gia, mau giới thiệu chút đi, tụi này chưa gặp Phúc Tấn nhà cậu bao giờ!”

“Miểu Miểu, để anh giới thiệu cho em…”

Anh nói xong một chuỗi các tên, tôi nghe mà mờ mịt, chỉ có thể nhe răng cười.

Đột nhiên có người nói – “Hình như Leo cũng tới, cậu ta đòi phải xuất viện, chủ tịch khuyên thế nào cũng không nghe!”

Tôi giật mình, xuất viện?

Anh ta nhập viện sao, lẽ nào là do tôi hại? Không thể nào!

Không, không phải đâu, quan trọng là sao chủ tịch phải khuyên anh ta chứ.

Có vẻ bọn họ không nói ra, tôi không nhịn được hỏi bóng gió – “Chủ tịch các anh thật tốt bụng, ngay cả chuyện xuất viện của nhân viên mà cũng rất quan tâm!”

Bọn họ nhìn tôi nở nụ cười – “Phúc Tấn chị dâu, tại chị không biết đó thôi, Leo là con trai độc nhất, cũng là đứa con chủ tịch yêu thương nhất đó!”

Tim gan phèo phổi của tôi liền xoắn xuýt, bọn họ gọi tôi là Phúc Tấn chị dâu để chọc cười mà tôi cũng không thể thả lỏng chút nào.

Con trai ngài chủ tịch?

Lai lịch của con sói ngoại quốc này cũng to quá.

“Duật, em cảm thấy không thoải mái.” – Tôi chỉ muốn tìm một lí do để chuồn đi.

“Sao vậy? Em có chỗ nào khó chịu à?” – Khang Duật đỡ tôi hỏi han.

“Nóng, hơi ngột ngạt…” – Tôi tùy tiện nghĩ ra một cái cớ, sau đó thấy ban công sảnh tiệc vắng bóng người – “Chúng ta ra kia đi!”

“Được, em có muốn lấy gì ăn trước không?”

Tôi lắc đầu, bây giờ có là thịt rồng thì tôi cũng không nuốt nổi.

Khang Duật bế Cách Cách không hề sợ người lạ lên, đưa tôi ra ngoài ban công. Bây giờ tôi chỉ mong tên sói ngoại quốc kia không xuất hiện, dù có xuất hiện cũng đừng nhìn thấy tôi, nguyên nhân do mất trí nhớ rồi nhập viện là tốt nhất.

Tôi ban đầu còn nghĩ cả nhà mình ra đứng ngoài ban công hít thở thì được rồi, nào ngờ Khang Duật hút người đến thế, mọi người đều tiến tới, còn quay sang nịnh bợ tôi.

“Phúc Tấn chị dâu, em lấy nước uống cho chị, còn có hoa quả nữa đây!”

“Ăn của em đi, kem đấy!”

“Chua, chua lắm, Phúc Tấn và Cách Cách sao có thể uống được!”

Tôi hướng nhìn Khang Duật, ánh mắt như muốn nói ‘Anh xem đi, những người này bị anh áp bức thành cái dạng gì rồi đây này!’

Khang Duật vô tội nhìn tôi.

Vô tội con khỉ mốc. Nhìn bọn họ một bộ nịnh hót, tôi có thể biết đây là đám cái bang bị anh khi dễ suốt từ lúc vào làm đây mà.

Người trái đất làm sao có thể đối phó với cái giống người vũ trụ này được.

Trừ bỏ đám đàn ông, tôi cũng có thể nhận thấy Khang Duật cũng rất thu hút phụ nữ. Đại sảnh buổi tiệc có rất nhiều em gái nhìn về tôi. Tôi cũng không muốn nghĩ xấu cho người khác, nhưng rõ ràng là ánh mắt khinh thường, còn không, cũng là vẻ không chút biểu cảm.

Chắc bọn họ đều cho rằng tôi và Khang Duật không xứng đôi với nhau.

Có điều, cho dù có không cam lòng đến mấy, bọn họ chỉ có thể trừng mắt nhìn tôi mà thôi, cho dù Khang Duật có bỏ tôi đi nói chuyện các vị lãnh đạo, thì cũng chẳng tới đây bắt nạt tôi xíu nào.

Thực tế chẳng giống như phim truyền hình gì cả.

Sau khi uống hết li nước trái cây, tôi muốn vào nhà vệ sinh, nói với Khang Duật một tiếng, giao Cách Cách cho một cậu đồng nghiệp trông hộ, vội vàng chạy vào toilet. Lúc đang định đi vệ sinh, vừa ngồi lên bồn cầu, chợt nghe thấy tiếng vài cô gái bước vào, tôi đoán có lẽ là định dặm lại lớp trang điểm.

“Thấy vợ của Duke chưa?”

“Thấy rồi!”

“Chả xứng chút nào, mặt mũi không xinh đẹp, vóc dáng cũng chẳng ra sao, cùng lắm… chỉ được mỗi nước da thôi!”

Tôi nghĩ, bà chị này đánh đúng điểm yếu rồi đấy.

Mà đúng thật, toilet quả là nơi nghe ngóng thị phi tốt nhất.

“Còn cái ngực kia ấy hả… hừ, đúng là bò sữa!”

Mẹ nó, giọng ả chua lè.

“Em không cam tâm, Duke đẹp trai, đàn ông như thế, tại sao lại kết hôn sớm vậy chứ, còn cưới một ả xấu xí!” – Giọng của ả này thì rất háo sắc, cũng rất thảm thương.

“Cô không cam lòng thì bước ra bắt nạt cô ta đi!”

Tôi run bắn, sao lại nghĩ tới chuyện bắt nạt tôi rồi.

Bọn họ đột nhiên im lặng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Shock tình - Kawi

Shock tình - Kawi

Giới thiệu: Sự trở lại của một Kawi độc đáo hơn, cá tính hơn và sắc nhọn

15-07-2016 127 chương
Cưới Cô Vợ Non Nớt

Cưới Cô Vợ Non Nớt

Nếu bạn nào đã đọc Ai Cho Anh Lên Giường, Cô Vợ Nhỏ Cay Cú Không Chọc Được của

21-07-2016 9 chương
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Trích đoạn:Đối với biểu lộ Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên, Kỷ Vĩ Thần

20-07-2016 125 chương
Shock tình - Kawi

Shock tình - Kawi

Giới thiệu: Sự trở lại của một Kawi độc đáo hơn, cá tính hơn và sắc nhọn

15-07-2016 127 chương
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu xoay quanh về trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi

22-07-2016 54 chương
Anh đồng ý

Anh đồng ý

Cô muốn nói điều gì với anh nhưng cổ họng cứ nghẹn đắng, có thứ gì đó chực

24-06-2016
Ăn vạ cuộc đời

Ăn vạ cuộc đời

Ngồi vội vàng tranh thủ trà đá với anh buổi trưa ở Hàn Thuyên. Ông anh này trước

24-06-2016