Đóa Đào Héo
Tôi không xinh đẹp, tuyệt đối không phải. Khang Duật đẹp trai, chuyện ấy đã được kiểm định. Điều này luôn làm tôi cảm thấy bức bối.
Gần đây trong công ty vừa tuyển thêm một em gái rất đẹp, mỗi ngày cứ lượn qua lượn lại trước mắt tôi, mà tôi thì thuộc loại hễ mà thấy gái đẹp thì cứ dán mắt vào mãi.
bạn đang xem “Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Một hôm nọ, em đẹp gái kia ngồi nói chuyện phiếm cùng tôi, biết chồng tôi là phi công, thấy hình tôi và Khang Duật, chắc là cô nàng thấy tôi và Khang Duật không xứng đôi với nhau hay sao mà quay sang nói – “Có câu, ‘người tình thì kiếm gái xinh, tìm vợ tìm kẻ yên tâm đặt nhà’. Chị có nghĩ liệu chồng chị vì muốn cảm thấy an tâm để chị ở nhà nên mới lấy chị không?”
Miệng tôi co giật không ngừng…
Thật ra về chuyện này, tôi từng có nghĩ tới rồi…
Tự biết bản thân mình không xinh, dáng người không đẹp, không có cái tính cẩn thận cần có, tùy tiện cẩu thả, nói trắng ra là, từ trước tới nay tôi không giống phụ nữ tẹo nào.
Thế thì tại sao, tại sao Khang Duật lại yêu tôi chứ.
Vì sao?
Vì sao chứ?
Có lẽ nào quả thật vì ngực tôi lớn… Hừ, tôi không tin được, phụ nữ ngực lớn nhiều lắm chứ bộ.
Thế là sau đó, vướng mắc trong lòng tôi mọc thành cây xương rồng.
Sầu não cả ngày, tôi lái xe về nhà, tắm rửa xong, khi ngồi trước bàn trang điểm xức kem dưỡng da, nhìn thấy mình trong gương, tuy là so với lúc vừa sinh con đã đỡ hơn nhiều, còn hơi béo, thịt úc núc, đúng là phì lũ (phì lũ là gì đó hả, chính là ăn xong đi ngủ, ngủ dậy lại ăn, sáng sớm tinh mơ bị đồ tể kéo ra ngoài giết thịt đấy), đúng là nhìn ngang nhìn dọc chẳng có chỗ nào thuận mắt. Liếc xéo sang thấy Khang Duật đang nửa nằm nửa ngồi trên giường đọc báo.
Siêu siêu đẹp trai!
Quay đầu nhìn lại bản thân mình.
Ôi…
Đây là phì lũ kết duyên cùng anh đẹp trai!
Tôi cảm thấy như bị một khối thiên thạch nào đó từ trong vũ trụ bay tới đập vào.
“Duật, em có phải rất xấu không?” – Tôi hờn tủi hỏi. Từ lúc quen anh tới đây đã mười mấy năm trời, đây là lần đầu tiên tôi hỏi anh như thế, trước đây cùng lắm là tôi bảo mình béo thôi.
Khang Duật ngẩng đầu, liếc mắt nhìn rồi trả lời – “Đúng là xấu.”
Ngay sau đó, tôi lập tức bị vạn tiễn xuyên tâm, khó khăn lắm mới có thể gượng dậy, lại hỏi – “Vậy sao anh lại thích em? Không được nói là vì ngực to đấy!”
“Ở trên giường, tắt đèn rồi thì đều như nhau.”
“…” – Câu này so với ngực to thì làm tôi hộc máu hơn.
Tôi run rẩy chỉ ngón trỏ, mặt tái mét tỏ vẻ nghiêm giọng – “Anh không thể nói câu nào dễ nghe để an ủi em sao.”
Khang Duật gấp báo đặt qua một bên, nhìn tôi một vòng từ trên xuống dưới, thở dài một hơi rồi đáp – “Miểu Miểu, nếu anh nói đẹp, thì em cũng chẳng tin đâu, đúng không?”
Quá đáng, quá đáng lắm rồi, tôi bị đả kích đến nằm bẹp xuống đất, sao anh không nói trong mắt anh tôi là đẹp nhất cơ chứ?
Đúng là lòng dạ hẹp hòi.
“Vậy sao anh lại yêu em?”
Tuy chúng tôi đã kết hôn nhiều năm, con cũng đã có, nhưng vẫn tò mò, tại sao hồi đi học anh không chọn ai mà lại chọn đúng tôi cơ chứ.
“Thấy em rất là thú vị!”
Thú vị?
Thú vị cũng nhiều nghĩa lắm, dễ nghe thì là dễ thương, còn khó nghe chính là ngốc nghếch, ý của anh là cái nào?
“Em là người đầu tiên làm anh thấy phụ nữ thật thú vị, không chỉ thú vị bình thường đâu, mà đặc biệt thú vị!”
“Có ý gì hả?” – Tôi đáng thương nhìn anh.
“Nhớ lại hồi trước, vừa vào tiết địa lí thì em liền ngủ ngay. Em ngủ là thế, chẳng nằm xuống bàn, lại ngồi thẳng người, tay nắm bút, viết sột soạt mà ngủ. Nếu không phải nước miếng rơi tí tách lên trên vở, anh còn nghĩ là em đang học bài nữa chứ. Còn bất ngờ hơn chính là, tan học em tỉnh ngủ rồi, không hề có ý thức rằng trên miệng mình còn dính nước dãi, chả thèm lau chùi gì mà quay xuống anh hỏi ‘cho tôi mượn vở chép bài của cậu một chút’.”
Đổ mồ hôi…
Tôi không có cách nào phản bác, bởi vì đấy là sự thật, giờ học địa lí hôm ấy tôi mệt đến ngủ gục, có điều không phải tôi đang tự tâng bốc mình đâu, nhưng tôi đã tự sáng tạo ra cách ngủ vô cùng độc đáo, chính là vừa ngủ vừa múa bút. Từ sơ trung đến trung học, rồi lên đại học, lần nào cũng vậy, chưa từng bị giáo viên phát hiện.
“Còn có… năm ấy em ở trong lùm cỏ cạnh đường ray đi nhỏ, vừa đúng lúc anh tạt qua. Em nhìn anh, thế mà chẳng có chút thẹn thùng nào, còn tiếp tục đi, lại còn bốc cái loại hơi ấy lên nữa chứ. Đã vậy em còn mời anh cùng đi…” – Nói đến đây, anh cười đến mức cường điệu, còn cố gắng nói thêm – “Em như thế, chưa từng thấy qua cô gái nào như em cả.”
Tôi đổ mồ hôi dữ dội hơn, thì ra anh vẫn còn nhớ rất rõ, tôi còn cho rằng anh đã quên mất rồi.
“Còn nữa, lúc chúng ta xác định yêu đương rồi, vì để lấy lòng em, anh nhờ mẹ làm sủi cảo mang lên trường cho em, muốn chúng ta ăn trưa với nhau, nghe rõ nhé, rõ ràng là chia nhau ăn! Thế mà, rõ ràng dù gì anh cũng là bạn trai em, nhưng em lại ăn hết toàn bộ thịt và nhân trong mười viên sủi sảo, chỉ để lại vỏ bánh cho anh, chỉ để lại đúng vỏ bánh. Vậy mà em còn nói, ‘anh cũng ăn đi!’ anh ăn gìhả, toàn vỏ bánh không thôi.”
Mồ hôi chảy như mưa…
Việc này tôi còn nhớ rõ, đó là chuyện hồi nửa đầu học kì năm ba, anh mời tôi ăn sủi cảo, ai dè sủi cảo mẹ anh làm rất là ngon, nhịn không được nên…
Nhưng mà, vấn đề không phải ở đây, mà anh…
“Duật?”
“Sao?”
“Sao anh càng nói càng kích động thế?”
Anh cười đến đau bụng.
Khang Duật ho khù khụ vài cái, tránh né tầm mắt của tôi, sau đó đứng dậy – “Anh đi xem Cách Cách ngủ chưa đây.”
“…”
Chuyện này tính sao đây, đùa tôi hả?
Có điều một lát sau, Khang Duật về phòng, rất cầm thú mà nói – “Miểu Miểu, ngày mai anh phải bay rồi, Cách Cách ngủ rồi, mau lên, chúng ta phải tranh thủ từng phút giây!”
Anh khoái chí đóng cửa lại, cài cả chốt an toàn, sau đó đẩy ngửa người tôi lên giường.
Ban đầu vốn nghĩ, phải xấp xỉ một tuần nữa mới được gặp nhau, muốn làm anh thấy thật thỏa mãn, nhưng đột nhiên nhớ tới câu ‘tắt đèn rồi thì đều như nhau’ của anh, ngọn lửa từ đáy lòng nhen nhóm, đưa chân đạp tới – “Biến đi!”
Bà đây giận rồi thì hậu quả rất nghiêm trọng đấy nhé!
***
Những tưởng chỉ có một tuần không gặp thôi, ai dè Khang Duật có nhiệm vụ đến căn cứ đào tạo ở Mỹ để huấn luyện nghiệp vụ, còn do tổng giám đốc của LTU đích thân chỉ định. Cũng có nghĩa là, không thể không đi.
Cái lão ngoại quốc kia, chỉ toàn chia rẽ vợ chồng người ta.
Đã biết thế thì đêm ấy cứ quên đi mà thuận theo anh cho rồi.
Một tháng nghe thì qua rất nhanh, ngay từ đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng mới lạc quan được một tuần, chính xác là đúng sáu ngày, sau đó thì bắt đầu thấy nhớ rồi.
Ban đầu vốn nghĩ internet phát triển như vậy, không phải lo, cho dù trong giờ làm không thể lên MSN hay QQ để nói chuyện nhưng tôi có máy tính ở nhà. Nào ngờ đường dây mạng của nhà tôi, kể cả nhà mẹ tôi nữa, đều bị cắt hết, bảo là muốn tu sửa một thời gian.
Tôi đấm ngực thùm thụp! Đành gọi điện thoại.
Nhưng, Mỹ và Trung Quốc cách nhau đến mười ba múi giờ, lúc chỗ tôi là ban ngày thì nơi Khang Duật đang là đêm, ngược lại cũng thế, quả thật không tiện gọi điện. Tôi lại phải đi làm, thời gian làm việc mà nói chuyện điện thoại cá nhân, chắc chắc sẽ bị ‘xử’ ngay. Về nhà thì phải ưu tiên chăm sóc Cách Cách trước, khó lắm mới có thể tranh thủ được tí thời gian.
Bởi vậy tôi và Khang Duật đã hẹn nhau, khoảng tám, chín giờ tối ở Trung Quốc là bảy, tám giờ ở Mỹ, sẽ gọi điện cho nhau. Có điều Khang Duật phải bắt đầu huấn luyện từ sáng sớm, cho nên cũng không thể ôm điện thoại nói chuyện với tôi suốt, chẳng nói được gì nhiều, chỉ chừng mười phút là cùng.
Trước là đau lòng về phí điện thoại.
Sau, cũng bởi công ty vừa đưa một dòng xe mới ra thị trường, công việc cực kì bận, kết quả là không thể gọi điện được.
Ở công ty, mọi người đều nhìn tôi rồi bảo – “Khuê oán rồi!” Hoặc không thì nói – “Gái thiếu nước!” – Có người nhiều chuyện thì lại hỏi – “Gần đây sinh hoạt vợ chồng không hài hòa hả em?” – còn nhiều nữa. (Khuê oán là một bài thơ của Vương Xương Linh nói về nỗi buồn của người vợ trẻ khi chồng đi tòng quân xa nhà.)
Này cũng có là gì đâu, chồng không có ở nhà, nên tôi vừa không muốn yêu đương, tất nhiên phải khuê oán, thiếu nước cũng là lẽ dĩ nhiên…
Sớm biết thế, đêm đó nghe theo anh cho rồi! Mèo con quẫy đạp trong lòng…
Chịu sao nổi đây, sao nổi đây, sao nổi đây hả?
***
Hạ tuần tháng năm, tôi phải đi Bắc Kinh công tác, tạm thời gác lại chuyện khuê oán, sau đó trở về Thượng Hải xem lịch, chỉ còn mười ngày nữa Khang Duật sẽ về.
Lại không nghĩ tới, tôi bị lãnh đạo tìm tới nói chuyện, muốn đầu tháng sáu tôi đón máy bay đi Nghiễm Châu công tác tiếp cùng mấy người đồng nghiệp.
Ngày xuất phát cũng vừa đúng ngày Khang Duật trở về.
Tôi tám rưỡi lên máy bay, còn Khang Duật tám giờ về đến Thượng Hải. Vì phi công phải ghi chép nhật kí bay, ít nhất cũng muộn một tiếng, còn tôi phải lên máy bay sớm.
Tôi cứ cố gắng nán lại ở trên phòng chờ bay đi Nghiễm Châu tầng hai ở phi trường Hồng Kiều Thượng Hải.
Nơi Khang Duật đáp xuống lại ở sân bay quốc tế Phổ Đông, Thượng Hải.
Một đông một tây, cách nhau ít nhất 70km.
Nói chung là – không thể gặp được nhau.
Thảm nhất là, máy bay bị trễ giờ, nhưng tôi đã vào cửa đăng kí, không ra được.
Sau khi tôi đi công tác trở về, Khang Duật phải bay đến Italy, thế là lại một tuần không được gặp nhau.
Buồn chết đi được…
Bởi thế lấy điện thoại làm phương tiện, trút hết oán hận.
Khang Duật bảo, anh sẽ tìm cách.
Tôi rất phấn khích, vội vàng quăng hết mọi chuyện, để em gái đồng nghiệp kia đi hóng mát, vội vàng vào một quán café gần cửa đăng kí nhất, mở mạng, khấp khởi đợi Khang Duật.
Đến mười giờ, Khang Duật vẫn còn mặc đồng phục, vừa bụi bặm vừa vất vả đi tới. Không biết vì sao tôi lại khóc, òa ra nức nở, khiến mọi người xung quanh cứ tưởng là gặp quỷ.
Lúc này tôi mặc kệ máy vi tính, lao thẳng về Khang Duật.
Đã thấy voi chạy bao giờ chưa, chính là thế đó.
Khang Duật suýt nữa bị ngộp chết.
Đây chính là ‘tiểu biệt thắng tân hôn’ điển hình. (Đêm sau những ngày xa cách còn mặn nồng hơn đêm tân hôn.)
Chương trước | Chương sau