Bác sĩ nói, nếu không có sữa thì có lẽ là nhiễm trùng, có khả năng phải phẫu thuật.
bạn đang xem “Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Mẹ ơi… đừng có làm tôi sợ chứ.
Không còn cách nào, bác sĩ chích cho tôi một mũi thúc sữa, quả nhiên có hiệu quả, có sữa nhưng chỉ không ra được.
Bác sĩ cầm thú bảo – “Bảo chồng cô hút giùm đi! Hút ra thì tốt rồi!”
Kinh khủng chưa!
“Không phải có máy hút sữa sao?”
“Cái đó không dùng được đâu, không có lực!”
Thấy tôi có vẻ xấu hổ, bác sĩ lại hung hăng bảo – “Xấu hổ cái gì, tôi không tin lúc anh ta làm bụng cô to mà không hút!”
“…”
Sao có thể lại nói như vậy chứ!
Mẹ tôi càng hung hãn hơn, trước mặt bao người, – có Diễm Diễm, mẹ chồng tôi, một bác sĩ hai y tá, đẩy đẩy Khang Duật – “Kìa con, mau hút đi!” – Bố tôi thì vừa nghe xong, đã lấy cớ ra ngoài hút thuốc chạy mất.
Mẹ chồng cũng hùa theo – “Duật, mau hút đi con!”
Tôi ngửa đầu nhìn trời, rớt nước mắt…
Khang Duật cũng không phản đối, ở trước mặt bao người, hút thật.
Ngay sau đó, tôi liền ra sữa, tuôn như lũ Hoàng Hà.
Tôi cũng không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa, đỏ ửng úp mặt vào gối mà khóc.
Đợi mọi người đi rồi, đầu óc váng vất, tôi hỏi Khang Duật – “Mùi vị thế nào hả anh?”
Anh chép miệng, cau mày đáp – “Tanh!”
Chọc chửi! Lại còn dám chê tanh nữa chứ!
***
Năm ngày sau, tôi xuất viện. Phụ nữ mới sinh con, phải ở cữ. Mẹ chồng và mẹ tôi đưa ra biết bao quy củ, nào là không thể ăn muối, không được ăn đường, phải ăn nhẹ, không xem truyền hình, chẳng được dùng máy tính. Phải nằm trên giường, không được gội đầu, tắm rửa, chỉ được lau mặt thôi…
Tôi đột nhiên cảm thấy đời này còn ý nghĩa gì nữa chứ, định bụng đưa Lassie về, mẹ tôi lập tức trừng mắt đuổi sói.
“Mày dám, mày còn dám nói nữa, mẹ làm thịt nó ngay! Mày không sợ dọa con gái mình sao!”
Quá độc ác!
Được rồi, vì để Lassie có thể bình an trải quá phút cuối đời, tôi nhịn.
Vì thế, tôi nằm trên giường, không ăn thì ngủ, nhân tiện trở thành máy sản xuất sữa tự động.
May mà, con gái ra đời khiến tôi liền có cảm giác làm mẹ. Đây là con mình sinh ra, cảm giác này thật ấm áp, thật hạnh phúc, cũng rất tự hào. Không phải chỉ một tháng thôi sao, nhịn!
Khang Duật cứ bế con mãi chẳng chịu để xuống, không có việc gì liền ôm con ra khoe trước mặt tôi.
“Miểu Miểu, em xem con bé giống em chưa này!” – Anh cẩn thận đỡ gương mặt hồng hồng của con gái.
Tôi nhìn không biết bao nhiêu lần, cũng không nhìn ra đứa nhỏ này có chỗ nào giống má nó.
Buồn ơi là sầu…
Mẹ chồng tôi nghe thế, nói với Khang Duật – “Nói lung tung, con bé giống con!”
“Nhưng mà mắt giống Miểu Miểu!” – Khang Duật chỉ vào đôi mắt to tròn nhấp nháy của con.
“Nói bậy, giống con!”
“Cái mũi nữa nè!”
Mẹ chồng tôi không kiên nhẫn nổi – “Cũng giống con!”
“Miệng?” – Khang Duật ấm ức làu bàu.
“Nói rồi, giống con, sao con không tin hả? Đi ra ngoài cho mẹ, thật là không có khá khẩm tí nào cả, chỉ tổ ở đây phá rối. Đi ra ngoài, mau đi ra ngoài, đi ra ngoài cho mẹ, dừng có phiền vợ con nghỉ ngơi nữa!” – Mẹ chồng tôi thẳng chân đạp anh ra ngoài.
Đôi khi nhìn lại, mẹ chồng tôi quả thật rất dũng mãnh.
Có lẽ vì cháu gái càng lớn trông giống Khang Duật, nên mẹ chồng tôi thương con bé mà bỏ tư tưởng trọng nam khinh nữ kia, còn lo cho nó hơn cả tôi.
Mẹ chồng tôi đặt cho Tử Ngôn một cái tên ở nhà, gọi là Cách Cách. Xem ra bà rất tự hào về dòng họ Ái Tân Giác La, tôi cũng rất thích. Cái này tuy nghe hơi kẻ cả, nhưng đọc vang vang, nghe vui vui.
Vì thế, tất cả mọi người liền bắt đầu gọi con bé là Cách Cách nốt.
Hễ gọi tên, con bé liền cười khanh khách theo, vô cùng đáng yêu.
Lúc Cách Cách đầy tháng, cả nhà chúng tôi tìm cách đưa con bé đi chụp ảnh chân dung. Tuy tìm rất nhiều tiệm chụp hình trẻ em rồi, – nhưng so sánh một hồi, cuối cùng lại hài lòng nhất với một nơi mà Diễm Diễm tìm được trên mạng. Giá cả tuy mắc hơn nhiều, nhưng khi nhìn ảnh mẫu, quả nhiên rất xuất sắc, vì thế cũng chẳng sao.
Khang Duật bế Cách Cách vào tiệm chụp hình, mặc cho người đó là nhân viên hay khách hàng, cả dì dọn vệ sinh, cậu phục vụ giao đồ ăn cũng đều không bỏ qua, gặp người liền giới thiệu – “Đây là con gái tôi, dễ thương quá đúng không? Con gái tôi đấy, xinh đẹp ghê cơ.”
Bấy giờ, có cặp vợ chồng bế con đi chụp ảnh đầy tháng. Hai người, anh chồng bảnh trai chị vợ quyến rũ, rất đẹp đôi. Khang Duật xông lên định khoe, tôi không kịp kéo lại.
“Đây là con gái tôi, dễ thương quá đúng không? Con gái tôi đấy, xinh ghê nhỉ?” – Sau đó anh liếc mắt qua nhìn con gái nhà người ta – “Rõ là nổi bật, so với con gái nhà anh chị thì con tôi dễ thương, xinh đẹp biết bao nhiêu! Anh chị không tin thì nhìn mũi con gái mình đi, thấp tẹt, mắt cũng nhỏ nữa, còn miệng sao rộng thế! Còn… Con bé chẳng giống hai người chút nào!”
Câu cuối, mẹ nó, ác ghê chứ!
Bé con khóc đến khàn giọng, cặp vợ chồng kia tức đến nỗi suýt nữa là bưng chậu hoa đập anh.
Tôi đứng bên giả vờ không quen biết, cảm thán, đàn ông vừa lên chức papa thật đáng sợ.
Đến khi kỉ niệm một trăm ngày cho con, chúng tôi cũng đến tiệm này, chụp ảnh kỉ niệm một trăm ngày cho Cách Cách, tiện thể chụp bức ảnh gia đình, ma xui quỷ khiến thế nào lại gặp cặp vợ chồng kia lần nữa.
Khang Duật vừa định chạy tới khoe con.
Cặp vợ chồng kia vừa nhìn thấy anh, lập tức ôm con, xoay người chạy biến.
Tạo nghiệt rồi rồi rồi rồi rồi!!
Sau khi chụp xong, mẹ chồng tôi chọn ra tấm ảnh toàn thân dễ thương nhất của Cách Cách, phóng tới ba mươi tấc (3m), sau đó hí ha hí hửng ôm hình về Phủ Thuận. Tôi thấy thật khó hiểu, sao bà không mang phim về Phủ Thuận để rửa, ảnh lớn như thế, mang lên tàu sẽ rất bất tiện.
Đến khi tiễn mẹ chồng về quê, tôi liền hiểu.
Mẹ chồng và Khang Duật nhà tôi mang ảnh theo, hứng chí loanh quanh trong sân ga, gặp ai cũng đều bảo – “Đây là cháu gái tôi, dễ thương quá ha…”
“Đây là con gái tôi, xinh đẹp ghê cơ!”
Tôi đau khổ xoay đầu qua nơi khác, thật đúng là mẹ nào con nấy.
Về nhà rồi, tôi hỏi anh – “Sao không rửa nhỏ thôi, người ta cũng xem được mà!”
Khang Duật trả lời – “Phóng ảnh to để người ta có thể nhìn rõ hơn!”
…
Tôi đau khổ xoay đầu qua nơi khác lần thứ hai.
Chương trước | Chương sau