Cá Mực Hầm Mật

Cá Mực Hầm Mật


Tác giả:
Đăng ngày: 19-07-2016
Số chương: 48
5 sao 5 / 5 ( 106 đánh giá )

Cá Mực Hầm Mật - Chương 34

↓↓
Hôm nay là vòng loại thứ hai Mật Thất Phong Bạo của K&K.

Hôm qua, ngoài ý muốn đánh hòa, phải tách riêng nhóm nhỏ ở vòng sau, điều này làm cho Gun cực kỳ khó chịu. Bắt đầu tranh tài, anh tập trung tinh thần, hết sức chăm chú nhìn chăm chăm tình hình thi đấu.

Đồng Niên cũng cố gắng học xem, trên bả vai đột nhiên bị vỗ nhè nhẹ.

Quay đầu lại, mới vừa rồi đã gặp ở đại sảnh khách sạn, cô gái đi theo sau lưng anh khom lưng, nhẹ giọng nói: "Tôi mang hộp cơm tới, chúng ta ăn chung thôi." Cô ngạc nhiên, mắt nhìn Gun, cô gái kia khẽ mỉm cười giải thích: "Là lão đại đặt cho cô."

bạn đang xem “Cá Mực Hầm Mật ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

À.

Cô ngoan ngoãn đứng dậy, cũng không muốn quấy rầy anh, khom lưng đi ra khu nghỉ ngơi.

Nhiều thành viên K&K, còn mấy người thi đấu dự bị đều cúi đầu, trên tay cầm một hộp đồ ăn nhỏ ăn như hổ đói. Hội trường này tương đối nhỏ, không có phòng họp riêng, cho nên mọi người đều ngồi trên ghế cầm ăn. Cô gái kia nhìn xung quanh, đặt một túi hành lý qua: "Ngồi ở đây ăn đi, đặt ghế làm bàn, chờ tôi đi tìm tấm poster trải lên giúp cô."

Mở hộp cơm ra, món ăn xem ra cũng không tệ lắm.

Cô gái kia lấy cho cô một lon nước, mở ra, đặt cạnh hộp cơm.

Cứ như vậy không lâu sau, mấy thành viên bên cạnh cũng đã ăn xong rồi, tất cả mọi người đều cười với cô, không dám nói nhiều với chị dâu nhỏ, xé khăn giấy, lau miệng qua quýt, lấy đồ uống trong hành lý ra, vội vàng rời đi, vào trong xem thi đấu.

Vì vậy, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô, ngồi ở đây ăn.

Rất nhiều, ăn không hết có thể để thừa sao?

Lần trước cũng đã để thừa lại rồi.

Có bị khinh thường vì lãng phí không đây T.T...

Cuống quýt lên, ghế bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống. Đồng Niên ngẩng đầu, nhìn thấy Gun, tay trái đang mở hộp giấy nhỏ trên tay, liếc nhìn cô lần nữa: "Ăn no chưa?"

"No rồi..."

Rõ ràng lượng thức ăn này ít đến nỗi không muốn nhìn, nếu là anh thì vài miếng là có thể ăn xong, Gun nhíu mày, anh không thích lãng phí, số lượng mỗi hộp cơm đều đặt theo số người, vì vậy, căn bản không thừa một hộp cơm để thêm thức ăn cho cô. Anh không suy nghĩ nhiều, định đẩy hết thức ăn trong hộp cơm cho cô.

Đồng Niên ngây ngốc: "Anh không ăn sao?"

Sao đàn ông lại yếu đuối như vậy, không ăn hết được sao.

"Những món này không hợp khẩu vị của anh," Anh thuận miệng nói, gõ đũa vào hộp cơm của cô: "Gắng ăn hết đi, không được để thừa."

"Vâng..." Cô tiếp tục rưng rưng, cúi đầu ăn.

Gun cúi đầu, nhanh chóng ăn sạch hết cơm, đóng hộp lại, ném đến túi rác góc tường, cả quá trình không quá năm phút, trở về khu quan sát VIP.

Đồng Niên một mình hì hà hì hục, từ lúc bắt đầu tranh tài, tới hiệp 2, cuối cùng cả đại đội trở lại thu dọn đồ đạc thì nặng nề đóng hộp cơm lại...

No chết mất...

Đội kia thua cuộc, nhóm thứ bảy, là nhóm đứng thứ hai từ dưới lên.

Thành tích liên tiếp hai ngày, khiến mọi người cháy mắt.

Cả đoạn đường trở về, cảm giác trong xe đều rầu rĩ, đến khách sạn cũng vậy. Anh đặt phòng cho cô, cô không qua đó, cứ ngồi trên ghế salon trong phòng khách của anh vừa chơi máy tính vừa nghe anh nổi đóa trong phòng khách, tâm tình cũng trầm xuống, cơm tối trực tiếp gọi cho nhà hàng khách sạn mang lên, mọi người cố gắng ăn, rồi lại tiếp tục họp.

Liền một lúc đến chín giờ, nghỉ ngơi được một lát, anh đi tới phòng khách, thấy cô ôm laptop, chân co ro trên ghế ngủ gà ngủ gật. Thoạt nhìn thì đang nửa tỉnh nửa mê, đầu nghiêng nhẹ, thường xuyên tỉnh lại, nhưng mắt không thể mở ra được, tự động điều chỉnh tư thế, nghiêng đầu ngủ tiếp.

Anh nhìn cô, cảm thấy hơi có lỗi.

Không biết người bình thường chung sống cùng bạn gái như thế nào, cuộc sống phải làm việc và nghỉ ngơi như thế, cường độ huấn luyện, thi đấu cao, căn bản không thể chia sẻ thời gian cùng phụ nữ.

Cho nên, Đồng Niên, em và anh ở bên cạnh nhau để làm gì?

CHo dù là nhận điện thoại, còn tới theo đội thi đấu, đều ăn cơm hộp, không có giải trí, ngày chủ nhật tốt như vậy lại bỏ qua, không tủi thân ư? Đây chính là thái độ bình thường, tuyển thủ còn có một ngày nghỉ ngơi, nhưng từ khi anh rút lui, căn bản không hề có cơ hội để nghỉ ngơi.

Anh đi tới, khom lưng, lấy laptop cô đang ôm trong lòng.

Vì hành động này, cô giật mình tỉnh giấc, mơ hồ hỏi anh: "Kết thúc rồi hả?"

"Không," Anh nhỏ giọng đáp, "Ôm em lên giường nằm."

Cô ừ một tiếng, ôm lấy cổ anh.

Cánh tay nho nhỏ, mềm mại quấn lấy, khiến anh an tĩnh trở lại, không nói gì nữa, cứ ôm cô như vậy, nhắm mắt lại, tựa trán mình vào trán cô. Nghỉ ngơi một lát.

Giữa phòng ngủ và phòng khách không có cửa, không thể làm gì, cứ đi qua như vậy, nhắm mắt nghỉ ngơi cũng thấy rất vừa lòng.

Trên môi chợt có gì đó chạm nhẹ vào.

Anh biết đó là gì, chính là không ngờ, lại bắt đầu vào lúc này.

Nóng bỏng.

Bàn tay cô đặt vào gáy anh, hàm răng cắn môi dưới anh, sau đó ngửa đầu ra. Sau vài giây từ chối, anh yên lặng, đáp trả nụ hôn của cô.

Góc độ không thoải mái, anh dứt khoát quỳ nửa người xuống.

Nếu là đàn ông, ngay cả mình muốn cái gì cũng không biết, đó đơn giản là miễn cưỡng, từ lần đầu tiên hôn cô, anh biết rất rõ rằng mình muốn cô. Cuộc sống khác nhau cũng không sao, tiếng nói chung cũng không cần, anh làm gì, cô cũng không cần phải tốn công hiểu rõ, cô làm gì, cũng không cần sự đồng ý của anh.

Rõ ràng như vậy là đủ.

Cô nhớ anh bao nhiêu...anh cũng sẽ nhớ đến cô như vậy.

Ngoại trừ cô, ai cũng không thể.

Trong phòng khách, không biết ai đã mở TV, các chương trình trên TV nháy tới nháy lui liên tiếp. Đám tuyển thủ đã mệt mỏi cả ngày đang cười ầm ĩ, vẻ mặt đó, lời thoại đó, hoàn toàn giống như đi vào một thế giới kỳ dị khác. Lúc này, bọn họ đều là những thanh niên, từ mười mấy tuổi đến hai mươi tuổi, nhiệt huyết, năng động, là những cậu con trai thích cười nói náo loạn cả lên.

Dĩ nhiên là bọn họ biết.

Phòng ngủ căn bản không hề mở đèn, không ai có thể dám bước qua đó một bước.

...

"Định làm gì?" Anh cười, kéo bàn tay cô đang đưa vào trong áo mình ra.

Cô mơ màng, khẽ thở phì phò...

Hoàn toàn không hề biết bàn tay mình đã đi đâu.

"Thứ này, tháo ra thế nào?" Anh để tay phía sau lưng cô, chạm vào thứ đó.

Thật phiền toái.

Trời ạ...

Đồng Niên nhận ra có thứ gì đó tháo lỏng ra.

Không nghe thấy...

Mình cái gì cũng không nghe thấy!

Không biết...

Cái gì mình cũng không biết!

Anh ôm lưng cô, người kia vẫn không nhúc nhích, Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể tự lực cánh sinh, lấy chiếc điện thoại ở túi quần sau, trong phòng sáng lên, ánh đèn điện thoại chiếu vào phần lưng trắng nõn của cô.

Cổ họng anh có chút khô khan, tầm mắt dường như không thể dời đi được. Nhắm mắt lại, để mình tỉnh táo hơn một chút, lúc này mới cắn điện thoại, dùng tốc độ nhanh nhất thay cô cài lại.

Rồi kéo áo khoác ngay ngắn.

Sau một loạt động tác, cô còn cố chấp dán vào người anh.

"Anh đi ra ngoài đây." Anh nói cho cô biết.

Cô không lên tiếng.

"Đồng Niên?"

Cô vẫn không trả lời.

Xấu hổ sao?

Được rồi...

Nhưng vẫn phải đi ra ngoài, còn rất nhiều chuyện chưa được xử lý. Anh đầu tư quá nhiều tinh lực tại Trung Quốc, tới nửa đêm mới có thể nghĩ đến nơi khác. Người ở Navi và người trong câu lạc bộ ở Đài Loạn đều đang khiếu nại -

Cô gái nhỏ này rõ ràng,

Đã,

Không muốn buông tay.

Anh tự hỏi một hồi lâu, rốt cuộc cũng hành động.

Cũng không quan tâm cô không còn ngồi trên người, đôi tay trực tiếp ôm ngang hồng, lưu loát cởi thắt lưng ra. Hả? Cô ngơ ngác, co người lại lui về phía sau, nhìn thấy anh tháo thắt lưng, ném xuống mặt đất... Sau đó, cởi chiếc áo T shirt.

??!!

Cô vội níu áo anh lại: "Bên ngoài, bên ngoài có rất nhiều người đấy..."

"Không sao, để bọn họ đi."

"..."

"Tối nay ngủ ở đây chứ?"

"..."

"Không tốt sao?" Giọng nói của anh rõ ràng vẫn đang hy vọng.

"...Có công việc quan trọng..."

Tay cô vẫn nắm chặt áo của anh..."

Ngàn vạn lần không được...

Vẫn chưa chuẩn bị tâm lý a-

Rốt cuộc, điều cô mong đợi muốn nghe nhất - anh thoả hiệp.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên

Xuyên suốt câu chuyện là những yêu thương đang cần được tháo gỡ, những vướng mắc

20-07-2016 50 chương
Mị Hương

Mị Hương

Mị Hương thuộc thể loại ngôn tình cổ đại, truyện xoay quanh về cuộc sống của cô

23-07-2016 82 chương
Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Trích đoạn:Mà cả nhà Ôn đại nhân lúc tiếp chỉ nghe được câu ”Quá mức được

23-07-2016 121 chương
Hiếu Gia Hoàng Hậu

Hiếu Gia Hoàng Hậu

Thái tổ Hoàng Đế hoàng triều Thượng Quan định ra Tổ luật rất rõ ràng, không chút

23-07-2016 47 chương
Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Giới thiệu: Mỗi thành phố đều có một tên vô lại một tay che trời, Tiêu Trạch vừa

09-07-2016 74 chương
Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Trích đoạn:Mà cả nhà Ôn đại nhân lúc tiếp chỉ nghe được câu ”Quá mức được

23-07-2016 121 chương
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi là truyện ngôn tình cổ đại cung đình được đăng tải miễn phí

20-07-2016 131 chương
Không chỉ là kỉ niệm

Không chỉ là kỉ niệm

Dù điều gì mang chúng ta đến với nhau không quan trọng, quan trọng là chúng ta nhận ra

25-06-2016
Hãy cứ im lặng đi

Hãy cứ im lặng đi

(khotruyenhay.gq) Cách đây 2 tuần, anh nhận ra mình chỉ là người thay thế. Anh quyết

28-06-2016
Sắc màu của tình bạn

Sắc màu của tình bạn

Audio - Có một ngày sắc màu của thế giới này bắt đầu tranh luận với nhau xem ai có

01-07-2016

Polly po-cket