New York, trong căn hộ thuê cũ kỹ ở khu phố người Hoa, vách tường loang lổ, vật dụng trong nhà đơn sơ. Trên mặt đất là đống dụng cụ vẽ tranh, vài bức họa kê sát vào tường, một cơn gió ùa vào, rèm cửa sổ liền tung bay, trên ngưỡng cửa sổ điện thoại vang lên, một cô gái lập tức nhận điện thoại.
"Hello?"
"Hân Lan à?"
"Vâng." Vừa nghe thấy tiếng chuông, Phó Hân Lan vội bắt máy, tiến vào phòng tắm, đóng cửa lại. "Bạc Sĩ, tan ca rồi?"
bạn đang xem “Bản báo cáo tình yêu - Đan Phi Tuyết” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Đúng vậy."
"Ăn có ngon miệng không?" Phòng tắm nhỏ nên khó có thể xoay người, vì thế cô ngồi ngay bên cạnh bồn tắm lớn. "Phòng khám bệnh sao rồi? Vẫn bận việc sao?"
Cô vẫn còn quan tâm đến anh, Bạch Bạc Sĩ cảm thấy ấm áp. "Anh ăn rồi, phòng khám bệnh vẫn bận bịu."
Phó Hân Lan bỗng nhìn vào đồng hồ đeo tay trên cổ tay. "Hey, ở chỗ anh đương là buổi sáng nhỉ? Sao, vừa mới thức dậy?"
"Còn chưa ngủ."
"Há?" Cô mỉm cười. "Tối qua đi đâu thế? Em gọi vài cuộc điện thoại nhưng anh lại vắng nhà, hẹn hò hả?"
Cô để ý sao? Bạch Bạc Sĩ thiếu chút nữa buột miệng nói ra, kết quả chỉ thản nhiên đáp một câu. "Buổi tối có một chút chuyện."
"Ừ." Hân Lan trầm mặc.
"Đúng rồi, em nói muốn chuyển chỗ ở, có phải không?"
Khuôn mặt Phó Hân Lan biến sắc. "Vâng, nơi này mặc dù tiện nghi thế, an ninh trật tự lại rất tệ, em... Em rất muốn chuyển sang chỗ khác, thế nhưng..." Phó Hân Lan càng nói càng nhỏ giọng.
"Không có gì quan trọng hơn là sự an toàn, chuyện tiền nong đừng lo lắng, anh sẽ gửi tiền cho em." Bạch Bạc Sĩ lập tức nói.
"Ưm." Phó Hân Lan cắn cắn móng tay, ngẫm nghĩ, hỏi: "Có phải em rất quá đáng không? Đã chia tay rồi, vẫn còn xài tiền của anh, em cảm thấy căm hận chính mình a ~~" nói xong nghẹn ngào. "Em đối với anh thật tệ..." Cô khóc, Bạch Bạc Sĩ nghe thế cũng đau lòng. "Đừng nói như vậy, em đối với anh cũng tốt mà. Chia tay rồi thì vẫn là bạn bè tốt, bạn bè tốt hiển nhiên là nên giúp đỡ nhau ~~ em học hành tốt, đó chẳng phải là mơ ước của em sao? Vui lên nhé."
Anh nói thế, Phó Hân Lan nghe xong, khóc càng dữ dội hơn. "Cám ơn anh."
"Hân Lan, sao vậy? Không suôn sẻ sao? Đừng khóc a ~~"
"Em không sao." Phó Hân Lan cúp máy, úp mặt gào khóc, bỗng nhiên, cửa "Ầm" một tiếng bị đẩy ra.
"Bảo bối?" Ngoài cửa là một gã người châu Á để tóc dài, cởi trần, mặc chiếc quần jean rách. "Sao lại khóc?" Gã đó bế Phó Hân Lan ra khỏi phòng tắm, đặt ở trên giường.
Drap giường màu nâu bừa bộn, Phó Hân Lan dụi dụi mắt. Gã đó đẩy cô ngã xuống giường, cúi người hôn cô.
"Tiểu bảo bối, sao khóc vậy? Nói anh nghe."
"Jason, anh có yêu em không?" Hân Lan quen biết gã được một năm trên internet, thực ra mới sống chung với gã có ba tháng, Mai Jason. Gã để tóc dài xõa tung, đôi mắt hẹp dài ẩn giấu vẻ giảo hoạt.
"Ngốc ạ, anh thật sự yêu." Gã thân mật véo mũi cô. "PUB [quán rượu] của anh trong tương lai sẽ đặt theo tên em, gọi là HeartBlue, thế nào? Trái tim xanh, phải chăng rất đẹp a?"
"Ừ." Phó Hân Lan cười. "Tìm được địa điểm rồi sao? À, việc thiếu vốn em đã dự tính cả rồi, anh có thể bắt đầu chuẩn bị."
"Thật ư?!" Gã nghe xong, ôm chầm lấy Phó Hân Lan. "Quá tuyệt vời! Chúng ta sẽ có cửa hàng của riêng mình, bảo bối, em đúng là ngôi sao may mắn của anh!" Gã nhấc bổng cả người cô lên xoay vài vòng, Hân Lan vừa cười to vừa thét chói tai. Bị gã quay như chong chóng, chẳng còn thấy rõ mọi thứ nữa. "Thật tốt quá, anh muốn mở một gian PUB mang phong cách bậc nhất ở New York, bên trong treo đầy những bức tranh anh vẽ về em, để toàn bộ thế giới đều biết em đẹp tới cỡ nào."
Jason buông Hân Lan xuống, vô cùng hứng thú lấy ra một bản thiết kế. "Bảo bối, em nhìn xem, trang trí PUB như vậy được không?"
"Anh quyết định là đủ rồi." Hân Lan mỉm cười. "Chuyện trang hoàng em không thông thạo, em không có thiên phú về nghệ thuật."
Jason cúi người hôn hai bên má cô. "Được, tiểu cổ đông của anh." Gã nháy mắt mấy cái, vén tóc cô sang hai bên. "Sau này em sẽ là bà chủ."
Phó Hân Lan đỏ mặt, Jason ôm cô vào lòng. "Chờ trang trí PUB xong xuôi, chúng ta sẽ bay tới Las Vegas kết hôn, được không?"
"Kết hôn?"
"Đúng vậy ~~" Ánh mắt Jason ngời sáng, giữ chặt cằm cô, ôn nhu nói: "Em chính là người mà anh cần suốt cuộc đời này, để anh vĩnh viễn che chở em. Trên thế giới, chỉ mỗi em khiến anh rung động, chỉ có em... Anh nghĩ anh nhất định là điên rồi, vì em mà điên cuồng! Em biết không? Anh yêu em, yêu đến điên dại."
Hân Lan nghe xong rất cảm động, mỉm cười hỏi: "Thật không? Nhưng chúng ta quen biết nhau qua internet, nói chuyện phiếm, anh chưa từng thấy em, anh không sợ em thực ra là một đại khủng long sao?"
"Không sợ. Nếu em là đại khủng long, anh sẽ..."
"Sẽ sao?" Hân Lan trừng mắt nhìn hắn. "Sẽ giết khủng long?"
Gã cười ha hả. "Ngốc ạ, nếu em là khủng long, anh liền ôm mang về nuôi trong nhà a!"
Hân Lan rất cảm động, cười híp mắt.
Ánh mắt Jason sáng lên, trống ngực đập thình thịch. "Ông trời ~~" gã khoa trương thở phào một hơi. "Em cười lên sẽ mê chết người, có biết không? Em sở hữu nụ cười tươi rói nhất mà anh từng thấy, thiên sứ của anh."
"Đừng nói nữa, toàn chọc ghẹo người ta..."
Jason ôm cô vào trong lòng. "Em không biết mình xinh đẹp tới cỡ nào đâu, mê hoặc anh ghê gớm..."
*** Đêm đó Bạch Bạc Sĩ và Xa Gia Lệ tình cờ gặp nhau, tràn đầy tranh chấp mạo hiểm và hỗn loạn, nhưng cũng trong đêm hôm đó, thái độ thù địch giữa bọn họ đã tiêu tan. Hôm sau, bọn họ mỉm cười chào tạm biệt, trở về cuộc sống của mình.
Liên tục mấy ngày, tâm tình Xa Gia Lệ rất tệ, cô hồn bay phách lạc, giống như cái xác không hồn. Tư vị thất tình thật không dễ chịu, mỗi lần điện thoại vang lên, cô lập tức ngước nhìn vào màn hình, vốn cho rằng Cao Tuấn Thái, ngoài mặt cô giả bộ không quan tâm, nhưng tận đáy lòng vẫn nuôi một tia hy vọng.
Anh ta không thể nào cứ chuồn êm như vậy? Anh ta sao có thể nhanh quên cô tới thế?
Nhưng sự thật chứng minh, Cao Tuấn Thái thật sự định đoạn tuyệt quan hệ hoàn toàn với cô, anh ta nói sẽ gọi điện thoại, hóa ra chỉ là lừa gạt. Thời gian trôi qua, anh ta bặt vô âm tín, Gia Lệ cuối cùng cũng hiểu ra, thật sự đã kết thúc.
Cảm giác bị đá rất khó chịu, Cao Tuấn Thái chẳng hề gọi điện, ngược lại phòng biên tập lại gọi vô số cuộc.
"Này, bản thảo, bản thảo, bản thảo, đã xong chưa?" Tiết Tổ Dĩnh cắn nắp bút vừa viết kế hoạch, vừa thúc giục bản thảo.
"Không viết ra được..." Gia Lệ uể oải.
"Gì cơ? !" Quăng bút đi, Tổ Dĩnh gào to. "Tại sao? Chẳng phải răng đã khỏi rồi sao?"
"Ách..." Răng thì tốt rồi, nhưng có một lỗ hổng lớn trong tim. "Tâm tình mình rất tệ."
"A? Sao vậy, có khó khăn gì? Nói mình nghe, lập tức giúp bồ giải quyết. Nhức đầu? Mất ngủ? Hay là..."
"Mình thất tình." Chung quy lại sao có thể giúp được?
Tổ Dĩnh nghe xong, trầm mặc một lát. "Mau nêu điều kiện ra, giúp bồ kiếm bạn trai!" Cô mở quyển sổ ghi chép thông tin ra. "Bồ muốn luật sư, giáo viên, phi công, kiến trúc sư hay là đầu bếp?" Cô quan hệ rộng khắp, lật lật giở giở xem xét, lập tức thu xếp thỏa đáng, tuyệt đối sẽ khiến Gia Lệ hài lòng.
Gương mặt Gia Lệ tối lại. "Không... Không cần." Bây giờ không tài nào tiếp nhận nổi tình cảm mới.
"Mình giúp bồ sắp xếp cuộc hẹn, để bồ thật vui vẻ đi ăn cơm, hạnh phúc đi hẹn hò; lòng phấn chấn rồi, ngày mai nộp bản thảo, thế nào?"
"Aizzz ~~" Tinh thần Gia Lệ chán nản. "Mình không muốn hẹn hò, không muốn quen ai cả, ngay cả tình yêu của mình còn chưa nên chuyện, nào có tư cách viết về chuyên mục tình yêu chứ?" Cô ai oán. "△※#@~~ đây đã là lần thứ ba mình bị đá."
"Vậy lúc này bồ viết những kinh nghiệm bị đá đi?"
"Này!"
Tổ Dĩnh cười ha hả. "Đừng tức giận đừng tức giận, bồ đó ~~ đừng nghĩ lung tung, ai nói người viết tình yêu thì cần phải yêu đương thành công?" Cô nói. "Người có đường tình trắc trở, mới hiểu được đủ loại mùi vị trong tình yêu, nếu thuận buồm xuôi gió khi bàn luận về chuyện tình yêu này sẽ thêm phần khó khăn, bởi thiếu kinh nghiệm, hơn nữa những câu chuyện của bồ càng phức tạp càng khúc chiết, viết đông viết tây lại càng tuyệt, lập luận càng sắc sảo..."
"Ý bồ là mình thất tình càng nhiều càng tốt sao?" Gia Lệ lạnh lùng hỏi.
Tổ Dĩnh cười hì hì. "Lệch hướng rồi, đại tiểu thư. Ý mình là muốn bồ biến đau thương thành sức mạnh, cố gắng viết bản thảo kiếm nhiều tiền. Tình yêu tất nhiên quan trọng, nhưng cũng phải lo nghĩ tới kế sinh nhai, đúng không? Cho nên mau mau nộp bản thảo, ok?" Cô vừa nói vừa dụ dỗ.
Gia Lệ nghe xong im lặng trong chốc lát, sau đó hỏi Tổ Dĩnh. "Nè, mình hỏi bồ nha ~~ "
"Hỏi gì?"
"Nếu bồ là con trai, sẽ thích mình chứ?" Sự tự tin của cô đã sụp đổ chẳng còn sót lại bao nhiêu.
"Ừ ừ ừ, nhất định yêu bồ chết mất." Cô không chút suy nghĩ liền đáp. Đùa chứ, tạm thời quăng bản thảo sang một bên, dỗ tác giả vui vẻ mới là điều quan trọng nhất! "Bồ còn muốn hỏi gì nữa không?"
"... Mình hỏi nghiêm túc đó."
"Mình trả lời thật lòng mà."
"Ừ." Gia Lệ đột nhiên hỏi cô. "Bồ từng có mấy lần yêu đương a?"
Thân thể Tổ Dĩnh chấn động, mặt bỗng biến sắc. "Tóm lại mau mau nộp bản thảo!" Rắc! Cúp điện thoại.
"Này..." Gia Lệ vẫn giữ máy, vẻ mặt không hiểu ra sao cả, cô ấy không cần phản ứng kịch liệt như vậy chứ?
Tám chuyện với bên biên tập xong, Gia Lệ quyết tâm lấy lại tinh thần, cô đem những tấm ảnh chụp cùng Cao Tuấn Thái ném vào thùng rác, mở những bức thư tình điện tử anh ta từng viết cho cô ra xem lại —— anh mãi mãi yêu em.
"Shit!" Gia Lệ mắng, nhấn delete.
Em là vầng thái dương, ngôi sao của anh. Mất em, thế giới của anh trở nên u tối.
"Hừ, thối quá!"
Nhấn nút delete hết tất cả, Gia Lệ hít thở sâu, lấy điện thoại di động ra, xóa số điện thoại của anh ta. Sau đó cô nhận được một cuộc điện thoại, bên cảnh sát gọi tới.
"Xa tiểu thư, đã bắt được nghi phạm, mời cô tới đồn cảnh sát kết án."
Cô lập tức tới đồn cảnh sát, nghi phạm là một thiếu niên bất lương. Gia Lệ nhận lại túi xách da, kiểm tra ví da, giấy tờ bên trong vẫn còn nguyên.
Cảnh sát đứng một bên kết án, nói với cô: "Nhờ việc miêu tả nghi phạm rất rõ ràng, chúng tôi mới có thể bắt được tên đó nhanh như vậy."
Thoáng chốc, Gia Lệ chợt nhớ tới chàng trai kia. Trong đầu hiện lên gương mặt nghiêm nghị của anh, cô lắc đầu cười. Anh thật không tầm thường, trí nhớ phi phàm, có thể tìm lại được túi xách thật phải cảm tạ anh.
Đêm đó Gia Lệ ngồi trước máy tính, tìm kiếm phòng khám bệnh của nha sĩ Bạch Bạc Sĩ. Trông thấy trang giới thiệu thông tin về phòng khám, còn có cả email liên lạc của y sĩ nữa.
Gia Lệ viết một mẩu tin nhắn cho anh, bọn họ cùng sử dụng hộp thư điện tử miễn phí, Gia Lệ gửi email đi.
Đêm cuối tuần, Bạch Bạc Sĩ khước từ mời bạn bè, từ sau khi chia tay với Hân Lan, mỗi lần nhóm bạn thân tụ tập, anh luôn cảm nhận được sự thương hại trong ánh mắt bọn họ, bọn họ thường gợi ý muốn giới thiệu cho anh người mới, dường như anh rất cô quạnh, rất đáng thương.
Bạch Bạc Sĩ chán ghét cảm giác đồng cảm, hơn nữa, anh cũng chẳng còn đủ sức hẹn hò với ai, chí ít hiện tại không có ý định hẹn hò. Mấy ngày này anh trở nên xa cách với bạn bè, thà ngồi nhà một mình, tuy cô đơn tịch mịch, nhưng ít nhất yên tĩnh bên tai.
Anh mở máy tính ra, đương pha cà phê. Nghe thấy có tín hiệu báo thư đến, khom người ấn phím nhận tin.
Tên người gửi thư —— Hoa ước nguyện.
Ai nhỉ? Bạch Bạc Sĩ bối rối, mở thư ra.
Bạch y sĩ: hôm nay nhận được tin báo từ đồn cảnh sát, đã bắt được nghi phạm, là một tiểu quỷ chết tiệt.
Ngày đó, cám ơn anh.
—— Gia Lệ ư? ! Máy tính hiện ra lời gợi ý, hỏi xem có muốn thêm người lạ này vào danh bạ liên lạc hay không, Bạch Bạc Sĩ ấn nút chấp nhận. Đồng thời, lập tức thấy icon của Hoa ước nguyện đang online, điều này chứng tỏ có lẽ cô đang nói chuyện phiếm ở buồng đại sảnh.
Bạch Bạc Sĩ bỗng nhiên phấn chấn tinh thần, ngồi xuống, đăng nhập vào buồng nói chuyện phiếm, tìm đến Hoa ước nguyện. Anh tiến vào cùng chỗ đại sảnh với cô, sau đó bấm nút "Nhắn tin".
"Có thể tán gẫu không?" Nickname của anh là Cá mập.
Chương trước | Chương sau