Polaroid
Ánh trăng nói đã lãng quên - Độc Mộc Châu

Ánh trăng nói đã lãng quên - Độc Mộc Châu


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 7
5 sao 5 / 5 ( 80 đánh giá )

Ánh trăng nói đã lãng quên - Độc Mộc Châu - Chương 3 - Trăng khuyết

↓↓

Nhắc đến chuyện này, Viên Tổ Vực thở dài một tiếng, một lúc rất lâu sau, anh ta nở nụ cười như tự mỉa mai mình:

bạn đang xem “Ánh trăng nói đã lãng quên - Độc Mộc Châu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Vì... nghèo.


Bố mất, không chỉ có nghĩa là mất đi người thân, đồng thời cũng mất đi nguồn kinh tế quan trọng nhất trong nhà.


Nửa đêm, Viên Tổ Vực nhìn thấy ánh đèn trong phòng ngủ của mẹ qua khe cửa. Anh vốn định gõ cửa, nhưng vừa lại gần đã nghe thấy tiếng khóc như đang cố gắng kìm nén.


Bạn đã nghe thấy tiếng khóc ấy chưa? Cảm giác ấy... giống như nhốt một chú chim bồ câu vào trong chiếc hòm, sau đó đậy nắp lại, tiếng vỗ cánh dần dần biến thành sự tĩnh lặng.


Viên Tổ Vực nắm chặt tay, một chàng trai vốn cứng rắn, mạnh mẽ là thế, vậy mà khi đưa tay sờ lên mặt mình, trong bóng tối, chỉ thấy ướt nhòa.


Nhưng ngày thứ hai thức dậy, mẹ vẫn chuẩn bị bữa sáng nóng hổi với quẩy mua bên đường, món cháo mẹ nấu. Nhìn mọi thứ trước mắt, những lời nói đã đến miệng rồi lại trôi xuống.


Bắt đầu từ hôm ấy, Viên Tổ Vực như biến thành một người khác.


Trước đây anh không phải suy nghĩ gì cũng có thể đạt được thành tích tốt nhưng từ sau hôm ấy, sự chăm chỉ của anh khiến giáo viên cũng phải kinh ngạc.


Nhiều năm sau khi nhắc đến quãng thời gian ấy, Viên Tổ Vực nói:


- Giống như những tú tài cử nhân thời cổ đại, ngoài ý nghĩ phải vượt trội hẳn, trong đầu không có bất kỳ ý nghĩ nào khác.


Rất nhiều bạn nam cùng trang lứa vẫn còn đắm chìm trong truyện tranh, võ hiệp, bóng rổ, thậm chí tò mò với bạn khác giới và bất an với sự biến đổi tâm sinh lý nhưng chỉ mình anh là không như vậy. Thế giới của anh chỉ có sách vở và học tập.


Nếu không có chuyện ấy, nếu không phải sự tha thứ trong đôi mắt của mẹ làm anh nhói đau thì có lẽ anh sẽ kiên trì được.


Hồi ấy, một người chỉ biết vùi đầu vào học như Viên Tổ Vực không tin vào vận mệnh, không tin vào may rủi. Anh chỉ tin một điều: Ông trời sẽ trả công cho những người xứng đáng.


Xe của Đỗ Tầm dừng lại ở bãi đất trống trước ký túc xá nữ. Quân Lương mở mắt, nhìn thấy ký túc quen thuộc, Cô mở cửa định xuống xe, không muốn bị Đỗ Tầm kéo lại.


Trên bầu trời chỉ có vài ngôi sao thưa thớt, dường như cả thế giới sẽ không bao giờ bừng sáng.


Khoảnh khắc ấy, họ như đang ở hoang mạc cổ xưa. Quân Lương nghe thấy Đỗ Tầm khẽ hỏi:


- Anh có thể ôm em lần nữa được không?


Đợi một lúc rất lâu không nhận được câu trả lời, Đỗ Tầm nhếch mép, vẻ mặt ẩn chứa sự mỉa mai, nghĩ cũng phải, mình còn tư cách gì mà đưa ra yêu cầu này, mình làm gì còn mặt mũi nào mà đưa ra yêu cầu này.


Cậu nhíu mày:


- Vậy em mau về nghĩ ngơi đi... Sau này anh... sẽ không đến làm phiền em nữa.


Quân Lương khẽ gật đầu rồi quay người đi, vừa đi được một bước lại bị Đỗ Tầm gọi lại.


Chẳng qua chỉ là khoảng cách một bước chân nhưng khi ngoảnh đầu nhìn người ấy, vì sao lại có cảm giác như cách nhau một đời?


Đôi mắt của Đỗ Tầm rất sáng. Cậu ngừng một lát, mỉm cười nói:


- Quân Lương, hãy giữ gìn sức khỏe.


Đúng vào khoảnh khắc cậu quay người kéo cửa xe, một đôi tay ôm lấy cậu từ phía sau. Đỗ Tầm đứng im không dám nhúc nhích, sợ rằng sẽ đánh thức điều gì đó.


Cứ đứng lặng lẽ như thế rất lâu, rất lâu, dường như tất cả tuổi xuân đều luồn qua kẽ tay, trôi đi từng chút, từng chút một. Quân Lương gục mặt vào lưng cậu, nức nở rất lâu.


- Đỗ Tầm, em đã mất bố mẹ rồi, em không muốn lại mất anh.


Cùng lúc ấy, sau một ngày lặn lội đường xa, vừa bước ra từ nhà tắm của khách sạn. Cố Từ Viễn mới nhớ điện thoại của mình hết pin. Anh chửi thề rồi luống cuống lấy sạc pin trong túi. Nhưng điều khiến anh không còn gì để nói là anh... chỉ mang sạc pin đa năng.


Chẳng còn cách nào cả, chỉ có thể tháo pin ra để sạc, sạc đầy rồi gọi điện thông báo tình hình.


Trong thời gian sạc pin, anh cóp ảnh trong máy ảnh vào máy tính, chọn lọc từng bức từng bức một, vừa chọn vừa lẩm nhẩm:


- Chụp một trăm bức ảnh cùng một cảnh, kiểu gì cũng chọn được một bức đẹp nhất... Nhưng như thế này thì không chuyên nghiệp lắm! Nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp nên chọn góc chuẩn, cho dù chỉ chụp ba bức ảnh thì cũng có thể chọn được một bức kiệt xuất...


Sau khi lên QQ bằng mạng wifi, Cố Từ Viễn cảm thấy rất lạ vì Tống Sơ Vi không online, Đỗ Tầm không online, Quân Lương không online, Trần Chỉ Tình cũng không... Lẽ nào bốn người hẹn nhau đi đánh mạt chược?


Đang bực tức thì có người gõ cửa phòng.


Nhất định là kẻ đãng trí nào đó quên mang đầu đọc thẻ chạy sang mượn. Cố Từ Viễn không nhòm qua cửa mà mở cửa luôn.


Bên ngoài là một khuôn mặt xinh đẹp, khi cười có một sức hút không thể diễn tả được.


Lâm Mộ Sắc vỗ vào khuôn mặt đông cứng của Cố Từ Viễn:


- Anh yêu, khách sạn này hết chỗ rồi, hãy cho em ở đây một đêm. - Nói rồi cô ta đẩy Cố Từ Viễn ra rồi xông thẳng vào.


Bước ra khỏi cửa hàng McDonald, tôi và Viên Tổ Vực cùng nói một câu: "Đi dạo", rồi cả hai cùng cười.


Tối nay có gió, chúng tôi sánh vai đi trên con đường tĩnh mịch, chân giẫm lên những chiếc lá rụng dưới đường phát ra âm thanh khe khẽ. Bỗng nhiên tôi nhớ tới một câu hát: "Còn nhớ khuôn mặt vàng dưới ánh đèn".


Đúng vậy, đèn đường chiếu vào khiến mặt chúng ta biến thành màu vàng.


Tối hôm ấy, Viên Tổ Vực như biến thành một người khác, không còn vẻ thô bạo và quái gở của mọi ngày. Anh vỗ đầu tôi nói:


- Không có xe bus rồi, bắt taxi đưa em về nhé.


Tôi vội xua tay:


- Không cần anh tiễn, em tự về cũng được.


Nhưng cho dù tôi từ chối như thế nào, thái độ của anh vẫn hết sức kiên quyết. Kể ra thì tôi cũng thật may mắn, những chàng trai tôi quen đều rất phong độ.


Lúc xuống taxi, tôi không để ý xe của Đỗ Tầm phóng vọt qua sau lưng tôi. Khuôn mặt của Đỗ Tầm và Quân Lương đều có vẻ đau buồn.


Còn Trần Chỉ Tình thì vẫn ngốc nghếch ngồi đó đợi một người. Cô hy vọng anh sẽ quay đầu lại. Nhưng cô không biết rằng người đó đã đi quá xa quá xa, không hề có ý định quay đầu...


Tôi vẫy tay với Viên Tổ Vực:


- Bye bye!


Anh mỉm cười nói với tôi:


- Lần sau đừng mạo nhận là bạn gái cũ của anh. Nếu có cảm tình với anh thì làm bạn gái hiện tại của anh là được rồi.


- Hứ, anh nghĩ hay quá đấy. Em làm bạn gái của anh, vậy thì Cố Từ Viễn phải làm thế nào?


Nhắc đến Cố Từ Viễn tôi mới nhớ, anh chàng xấu xa này cả ngày không thèm gọi cho tôi. Hứ, có biết chữ "chết" viết thế nào không?


Thôi được, tôi gọi điện cho anh cũng thế mà thôi.


Tôi vừa đi lên cầu thang vừa gọi điện cho anh. Tôi có chết cũng không ngờ rằng đầu dây bên kia không phải là giọng nói quen thuộc của người yêu mình mà là giọng nói lạnh lùng:


- Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...


Chương trước | Chương sau

↑↑
Phép Màu

Phép Màu

Phép Màu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình hài hước về một cặp vợ chồng trẻ vừa

22-07-2016 16 chương
Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi

Mời bạn cùng đọc truyện huyền huyễn Dưỡng Thú Thành Phi tại website thichtruyen, nhớ

24-07-2016 199 chương
Thiên Hậu Của Ông Chủ

Thiên Hậu Của Ông Chủ

Cô là ca sĩ nổi tiếng trong giới showbiz rốt cuộc lại là Thiên Hậu Của Ông Chủ, bất

23-07-2016 10 chương
Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Trích đoạn:Mà cả nhà Ôn đại nhân lúc tiếp chỉ nghe được câu ”Quá mức được

23-07-2016 121 chương
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi

Anh là một quân nhân anh tuấn khí phách, phụ nữ si mê anh còn nhiều hơn cả sao trên

23-07-2016 9 chương
Kẻ ngoại đạo

Kẻ ngoại đạo

Em là cô gái theo đạo Kito, hiền lành, khuôn mặt tròn với đôi mắt rất to. Tôi là kẻ

23-06-2016
Chờ mưa gọi cầu vồng

Chờ mưa gọi cầu vồng

Tôi không cố gắng bắt hoa mặt trời hướng về phía mình nữa, vì đơn giản nắng mới

25-06-2016
Những mùa yêu

Những mùa yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Đôi khi

25-06-2016
Như cánh bằng lăng

Như cánh bằng lăng

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Đời sinh viên") Ai cũng có một chuyện

24-06-2016