Old school Easter eggs.
Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Ám dục (18+) - Thánh Yêu


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 147
5 sao 5 / 5 ( 75 đánh giá )

Ám dục (18+) - Thánh Yêu - Ngoại truyện 3 - Ba, nòng nọc nhỏ của ba ở đâu? (Hết)

↓↓

Bọt nước cuộn lên vì động tác kịch liệt của người đàn ông mà bắn lên tung tóe, nhẫn nhịn quá lâu, một khi được giải phóng, thì sẽ như lang như hổ. Hai tay Dung Ân giữ thật chặt lưng anh, Nam Dạ Tước nhấc toàn thân Dung Ân lên, cùng cô thay đổi tư thế.

bạn đang xem “Ám dục (18+) - Thánh Yêu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Ngoại trừ sự khó chịu lúc mới bắt đầu, Dung Ân dần dần cảm giác được toàn thân đang tê dại, từng đợt sóng kích thích xông vào, khiến cô khó lòng chống đỡ.


Ngoài mệt mỏi, thì cũng không ý thức được gì khác, Dung Ân chỉ coi như mình đang trong hồ bơi, cô xoay người, một cánh tay đập vào người bên cạnh.


Nam Dạ Tước cả đêm đều không ngủ được, lần này, anh nhổm dậy nửa người nhìn vẻ mặt lúc ngủ của Dung Ân, cô mấp máy mí mắt, hình như là đang mơ đến một giấc mơ đẹp nào đó, khí hậu lúc này rất tuyệt, cho dù cơ thể trần truồng cũng không cần mở điều hòa. Dung Ân ngáp một cái, sau khi thích chí cọ đầu lên gối vài cái, lúc này mới mở mắt.


Đập vào mắt đầu tiên, chính là gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười của Nam Dạ Tước, dựa theo tầm mắt của anh, Dung Ân nhìn thấy toàn thân mình không mặc gì cả, cô vội vàng kéo lấy chăn, nhưng lại bị Nam Dạ Tước đè dưới thân, đẩy ra mấy lần cũng không thấy nhúc nhích.


"Ngủ có ngon không?"


Ánh mắt cô chua xót, không cần nhìn cũng biết có quầng thâm.


Thấy cô không nói chuyện, Nam Dạ Tước lại càng quan tâm hơn, "Thân dưới còn đau không?"


Ặc...


Dung Ân vùi đầu vào gối, sau khi nghe thấy tiếng anh khẽ cười, ngẩng đầu lên, cô nhìn khắp bốn phía, đây rõ ràng không phải là Ngự Cảnh Uyển, "Mệt quá."


Nam Dạ Tước ôm chặt lưng cô, sau đó trách cứ, "Người chịu mệt là anh mới phải chứ, em nằm đó không cần nhúc nhích, hưởng thụ biết bao."


Mặc cho cô đánh đấm người đàn ông cũng không thèm ngồi dậy, khăng khăn dính lấy Dung Ân, cô biết tính xấu của anh, có đôi khi thật sự giống con nít vậy.


Cô đưa tay về phía tủ đầu giường, ngón tay vừa sờ thấy điện thoại, "Em phải gọi điện về nhà, xem xem bảo bối thế nào rồi."


"Ối dào," Nam Dạ Tước gạt tay cô, "Sáng sớm anh đã gọi rồi, không việc gì cả, trong đầu em có thể chỉ nghĩ đến anh không?"


"Nè," Dung Ân nhịn không được thấy buồn cười "Ghen cả với chính con gái của mình."


Nam Dạ Tước kéo tay cô đặt lên bờ môi, sau khi hôn lên nhẹ nhàng thì lại mở miệng ra cắn nhẹ, nhẹ nhàng, giống như là đang mát xa cho cô.


"Hôm nay vẫn chỉ là thuộc về hai chúng ta thôi, em nghĩ đến con gái cũng không được."


"Thật bá đạo." ngoài miệng Dung Ân trách cứ, nụ cười trong mắt thì sớm đã được lan tỏa ra.


Cô nằm đó lười nhúc nhích, đầu giường có một cái đèn ngủ kiểu cổ điển, quan sát cả gian phòng, thiết kế bày trí xem ra rất xa hoa quý giá, " Nơi này rốt cuộc là để làm gì?"


Nam Dạ Tước không nói thật cho Dung Ân biết, gian phòng này, thật ra là do anh và Duật Tôn chuẩn bị, nơi này có hệ thống bảo vệ an toàn cùng hệ thống nghe trộm cẩn mật nhất, có một vài quan viên bị dụ dỗ đến đây, cũng đã bị dính bẫy này.


"Là nơi để vụng trộm với em đó." Nam Dạ Tước chuyển đề tài, trong miệng không có lấy một câu tốt đẹp nào.


"Đáng ghét," Dung Ân muốn nhổm dậy, "Nhất định là giấu vợ bé trong căn nhà sang trọng này để em không phát hiện được chứ gì?"


"Dậy làm gì?" Nam Dạ Tước kéo cô lại, "Trên giường thoải mái biết bao nhiêu."


"Em đói bụng rồi."


"Anh làm cho em ăn no."


Thấy anh lại gần hơn, Dung Ân vội vàng né tránh, "Sắc lang." Hai tay Dung Ân đẩy một cái, không ngờ một người đàn ông to lớn cường tráng bị đẩy lọt xuống giường.


"Ây da!"


.........


Đường đường Tước thiếu cuối cùng cũng không đáng thương đến mức phải làm hòa thượng, Đồng Đồng cũng lớn lên từng ngày, nửa năm sau, nghiểm nhiên đã ra dáng một người lớn tí hon rồi.


Ai cũng biết, Nam Dạ Tước đối với cô đứa con gái này ngày càng cưng chiều, đi đến nơi nào thì dẫn theo đến đó.


Nhà hàng quốc tế.


A Nguyên cùng mấy người trong bang hội đã sớm đến đó canh giữ trước, lúc Nam Dạ Tước đến, ôm cục cưng trong tay.


A Nguyên nhìn quen cũng thấy bình thường, "Đại ca."


Nam Dạ Tước ra hiệu mọi người ngồi xuống, anh ôm Đồng Đồng ngồi ở ghế chủ tọa, phục vụ trẻ tuổi bên cạnh một mực cung kính đưa thực đơn đến, "Tước thiếu."


Anh nhận lấy, Đồng Đồng ngồi trong lòng nhìn thấy liền nắm lấy, giật lấy thực đơn.


" Đồng Đồng muốn ăn gì?"


Cô bé nhỏ như vậy đâu hiểu được, cũng chẳng qua là nhìn thấy màu vàng chói lọi thì tò mò mà thôi, Nam Dạ Tước mở thực đơn ra, Đồng Đồng lắc lư cái đầu, ngón tay không ngừng chỉ lung tung lên trên.


Nam Dạ Tước cực kỳ phối hợp, vẫy tay với người phục vụ bên cạnh, "Món này, món này, món này. . . Còn món này nữa."


A Nguyên đứng bên trái che kín hai mắt không giấu diếm, thê thảm không nỡ nhìn mà...Không biết hôm nay có thể ăn được gì nữa.


Phục vụ đánh dấu từng món, lại nhìn lại lần nữa, "Tước thiếu, xác định là muốn dùng những món này?"


"Ít nói nhảm, mau mang lên đây."


Không bao lâu, từng món từng món được mang lên đầy đủ, 8 súp, 5 dĩa tôm, 9 loại đồ ngọt dùng sau bữa cơm.


Mọi người nhìn mặt nhau, lại không dám nhiều lời, tốc độ Đồng Đồng rất nhanh, thò tay ra muốn lấy tôm trước mặt. Nam Dạ Tước thấy thế, bưng dĩa tôm kia đến trước mặt bé con, sau khi để bé ngồi ngay ngắn trong lòng, bắt đầu bóc tôm cho bé con.


"A Nguyên, chuyện tôi căn dặn cậu sao rồi?"


"Đại ca, đã sắp xếp thỏa đáng, anh yên tâm."


Nam Dạ Tước bóc tôm xong cho vào chén nghiền nhỏ,lại múc một muỗng nhỏ đút cho con gái, anh lơ đãng ngẩng đầu, lại thấy mấy người đang cầm đũa, không biết sao lại hạ lệnh, "A Nguyên, gọi thức ăn."


"Vâng." A Nguyên vội vã gọi phục vụ, lần sau nếu đi cùng có tiểu tổ tông này, vẫn là có thể tránh thì tránh, nếu không không bị hành hạ đến chết không được mà.


Đồng Đồng một hơi ăn rất nhiều con tôm, tính ham chơi nổi lên, thừa dịp Nam Dạ Tước không chú ý, nắm lấy một nắm vỏ tôm trên bàn bỏ vào dĩa, đợi đến khi bàn quay quay dĩa vỏ tôm đến trước mặt người khác, chỉ biết giương mắt nhìn đống vỏ tôm đó.


Trẻ con lớn cỡ này, thích nhất là cầm nắm đồ vật.


Bé con đối với cái gì cũng rất hiếu kỳ, nhìn thấy rượu đỏ trong ly sáng lóng lánh, liền giơ tay bắt lấy.


Nam Dạ Tước nhanh tay lẹ mắt, vội nghiêng người, cả ly rượu đỏ liền đổ lên người anh, A Nguyên thấy vậy, vội đứng dậy, "Đại ca."


"Không sao."


Phục vụ tiến đến lau dọn sạch sẽ. A Nguyên không khỏi mỉm cười, người đàn ông này, sợ rằng chỉ có hai mẹ con đó mới có thể thu phục được.


Sau khi ăn xong, Nam Dạ Tước ôm Đồng Đồng ra khỏi nhà hàng trước, lên xe, anh vẫn để Đồng Đồng ngồi trên đùi mình, sau khi thắt dây an toàn xong, đặt hai tay con gái lên tay lái.


Sự nuông chiều của anh với con cái, ngay cả Dung Ân có đôi lúc cũng bất mãn.


Về đến Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân đang trong phòng khách bày ra từng món đồ vừa mới mua, thấy họ đã về, liền tiến lên đón, "Quên mua sữa bột mất rồi."


Nam Dạ Tước giao Đồng Đồng vào tay Vương Linh, "Vậy giờ đi."


Dung Ân cầm túi xách đi theo ra ngoài, ngồi lên xe, mới phát hiện áo sơ mi người đàn ông có một vết bẩn lớn, "Lại là con nhóc đó phá phải không?"


"Một ly rượu thôi mà."


"Anh cứ chiều nó đi."


Xe đi ngang trước cửa Cám Dỗ, Nam Dạ Tước lại cố tình dừng lại, đối diện gương mặt đầy nghi ngờ của Dung Ân, anh chỉ phía đối diện, "Nhìn kìa."


Dung Ân nhìn theo ngón tay anh chỉ, là Duật Tôn.


Nhưng mà, lại không chỉ có một mình anh, đứng bên cạnh Duật Tôn còn có một cô gái, từ cách ăn diện có thể thấy, lại giống với học sinh của học viện nào đó.


"Thằng này, lại đùa giỡn với gái mới lớn rồi."


Duật Tôn dáng người cao to vững chãi, lúc đứng trước mặt cô gái kia, vừa vặn che kín ánh đèn chói lọi sau lưng, vẻ mặt âm u bất định, ngón tay đang kẹp điếu thuốc sau khi chậm rãi giơ lên thì xoa mặt cô gái.


Cô ta cũng không dám động đậy


"Em dám bỡn cợt với tôi?"


"Em không dám." Lời cô nói là thật.


"Hôm nay tôi thực sự là muốn em chắc rồi đó, em thấy sao thì được?" Anh ngữ khí kiên định ung dung, thái độ thản nhiên, vẫn là bộ dạng, khí chất mê hoặc lòng người như cũ.


Cơn gió lạnh ở bên ngoài thổi cuộc đối thoại của hai người đến một cách rõ ràng, Dung Ân trườn lên cửa sổ, nhìn nửa bên mặt lạnh lùng của cô gái, cô dường như là nhìn thấy chính mình và Nam Dạ Tước khi đó.


Động tác Duật Tôn cực nhanh, ra tay rất mạnh, bàn tay to lớn nắm sau cổ cô gái, cả một cơ thể rắn chắc ép chặt sau lưng cô, trong chốc lát đã khiến cô không động đậy được, má trái chật vật áp tại chỗ cong lại của cánh tay.


"Hôm nay em không theo tôi, nếu sau này có muốn, thì sẽ không đơn giản vậy đâu."


Thấy anh ta như muốn dùng vũ lực, Dung Ân vội đẩy cửa xe muốn đi xuống.


"Em muốn làm gì vậy?" Nam Dạ Tước một tay đã kéo cô trở lại.


"Anh ta..."


"Với chúng ta không liên quan," Nam Dạ Tước khởi động động cơ, lái xe phóng đi trên một con đường khác, "Đồng Đồng đang đợi uống sữa đấy, ở đâu còn có tâm trạng lo chuyện bao đồng vậy."


Anh cũng không muốn Dung Ân ngốc nghếch đi phá hỏng chuyện tốt của Duật Tôn.


Dung Ân cúi đầu, như có tâm sự, Nam Dạ Tước thấy thế bắt đầu giảng đạo, "Yên tâm đi, Duật Tôn không thích bạo lực."


"Anh ban đầu cũng nói mình không thích bạo lực." Cuối cùng, còn không phải là ép cô đi đến bước đường cùng, nhưng nghĩ lại bây giờ, khoảng thời gian đã qua đó cũng không biết là tốt hay xấu.


"Thù dai." Nam Dạ Tước cười cô, kéo tay Dung Ân nắm chặt trong lòng bàn tay.


Mua xong sữa về đến Ngự Cảnh Uyển, vừa mở cửa, liền một màn làm cho người ta phải dở khóc dở cười.


Con chó nhỏ Dạ Dạ cũng mới quen bạn trai, hơn nữa lại vừa sinh ra bốn bé tiểu Dạ Dạ đáng yêu, bám theo tường, Dạ Dạ ở phía trước dẫn đầu, những đứa con dễ thương tròn vo giống như những quả cầu tuyết đi theo sau, một hai ba bốn...


Không đúng.


Nam Dạ Tước va Dung Ân liếc mắt nhìn nhau một cái, lại nhìn về phía trước.


Theo sau bốn con chó nhỏ, là Đồng Đồng. Bé nhóc đã biết học bò, đây là đang lấy đám Dạ Dạ để cùng luyện tập đây mà. Nam Dạ Tước không nhịn được cười, tiến lên trước xách bé con lên.


Dạ Dạ nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn nhìn, thấy Nam Dạ Tước, mang theo bốn đứa con dang chân bỏ chạy.


Dung Ân nhìn ra ngoài vườn, lá của những cây bạch quả kia, lại bắt đầu ngả vàng.


Những thàng ngày hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt, người bạn nhỏ Đồng Đồng đã 4 tuổi rồi, có đôi khi hiểu chuyện đến nỗi làm người ta phải dở khóc dở cười.


Dung Ân nhìn thấy cô bé thì rất đau đầu, một cô bé nhỏ xíu, lại nghịch ngợm đến có thể lên trời.


Trong phòng khách của Ngự Cảnh Uyển, Nam Dạ Tước gác một chân lên xem tin tức, Dung Ân và Vương Linh đã học được thêm mấy kiểu áo len mới, giờ đang nghiên cứu học hỏi bên lề, Đồng Đồng mặc đầm công chúa mới mua, lúc lắc cái mông chạy đến bên cạnh mẹ.

Chương trước

↑↑
Muốn Nói Yêu Em

Muốn Nói Yêu Em

Trích đoạn:Trên đời này đứa nhỏ không cha không mẹ có rất nhiều, Tống Tiểu Tây

20-07-2016 43 chương
Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh? là một truyện ngôn tình của tác giả Dư Lạc Thần, bạn có

21-07-2016 34 chương
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Ôn Thôn Nương Tử

Ôn Thôn Nương Tử

Trích đoạn:Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân, tim vì nàng mà nhói đau. Từ khi mới quen, ấn

21-07-2016 41 chương
Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Giới thiệu: Anh, sở hữu một cuộc sống đẳng cấp, phụ nữ đẳng cấp, quyền lực

09-07-2016 147 chương
Nhện và gián

Nhện và gián

Có con nhện và con gián cùng sống trong một ngôi nhà. Một hôm nhện bực bội bảo: –

24-06-2016
Hai mặt của thời gian

Hai mặt của thời gian

(khotruyenhay.gq) "Hãy tin vào điều kỳ diệu của thời gian, còn nếu không, hãy tin vào sự

30-06-2016
Kẻ bại trận

Kẻ bại trận

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Tình bạn của rái cá

Tình bạn của rái cá

Tuyết rơi liên miên nhiều ngày đêm trong tháng Giấc ngủ lớn. Một cơn bão khủng khiếp

24-06-2016
Khung cửa sổ lá rơi

Khung cửa sổ lá rơi

Dành tình cảm cho một người đâu phải là điều đáng xấu hổ, cũng chẳng có lý do gì

23-06-2016
Có một người thầy...

Có một người thầy...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Thấy thầy vui

24-06-2016
Về lại thiên đường

Về lại thiên đường

Tháng ba. Hoa gạo như những ngọn đèn thắp rực cả thung lũng. Từ trên núi cao nhìn

24-06-2016
May Mắn

May Mắn

"Lucky I'm in love with my best friend" *** Một buổi tối chẳng an lành như nó vốn dĩ từ

26-06-2016