Từng cảnh vật ở nơi này, cô đều không nhận ra, thậm chí đều chưa từng nhìn thấy.
Nội thất xa lạ, bầu không khí xa lạ, cảm giác xa lạ không chút an toàn.
Dung Ân sợ hãi ngồi dậy, hai cánh tay chống ở bên cạnh đều đang run rẩy, hòn đảo tư nhân này, từ lúc cô đặt chân đến cũng đã cảm giác được sự bức bách không thở nổi, hôm nay, dường như cổ cô bị bóp nghẹn khó chịu, quanh mình, không khí rất loãng.
Chiếc rèm cửa dày bên ngoài được thả xuống, bên trong căn phòng mang phong cách châu Âu, một loạt đèn chùm pha lê được bật lên, ước chừng phải một nghìn bóng đèn thủy tinh màu sắc sáng loáng, sáng rực đến mức dường như soi rõ từng góc nhỏ.
bạn đang xem “Ám dục (18+) - Thánh Yêu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Dung Ân mặc áo ngủ bước xuống giường, cô cúi đầu nhìn, đây cũng không phải bộ quần áo hôm qua cô mặc khi ngủ, tơ lụa cao cấp màu đỏ thẫm, một chút hơi ấm thổi tới, liền ôm chặt lấy thân hình quyến rũ của cô, làm lộ ra những đường cong gợi cảm. Nhưng, Dung Ân không thích màu sắc này, đỏ sậm, giống như máu tươi đông lại.
Cô chân trần đứng trên tấm thảm lông, mái tóc dài mềm mại ngang lưng, loại cảm giác này, giống như lúc trước cô bị nhốt ở Ngự Cảnh Uyển, chính là tối tăm ngột ngạt như thế này.
Dung Ân không cam lòng, cô bước vội tới trước cửa sổ, vén tấm rèm ra, lại phát hiện phía bên ngoài còn có một lớp, hơn nữa, phủ kín hết, không một tia sáng nào có thể rọi vào.
Lúc Dung Ân quay lại giường, sắc mặt đã thay đổi rất nhiều, cô đi đến cửa, lôi lôi kéo kéo, nhận ra cánh cửa được điêu khắc bức tranh cá heo đã bị khóa chặt, cô dùng sức đập mấy cái, " Có ai không? Có ai không? Thả tôi ra..."
Gào thét nửa ngày, nhưng trước sau đều không có ai trả lời.
Dung Ân trở lại bên giường, không tìm thấy di động của mình, phòng này cũng không có điện thoại, cô vội vã vào phòng tắm, nhưng vẫn không có kết quả, căn bản là cô không thể nào đi ra ngoài.
Cô lùi lại bên giường, chân đụng phải mép giường, Dung Ân thất thần ngồi xuống.
Buổi sáng tỉnh dậy Lý Hủy không nhìn thấy Dung Ân, nhưng lúc đó cũng không cảm thấy có gì đó bất thường, mãi cho đến khi mặc xong quần áo mới phát hiện đồ đạc của Dung Ân đều không thấy đâu nữa.
Cô thử gọi vào di dộng của Dung Ân, nhưng không thể kết nối được.
Lý Hủy vội vàng cầm áo khoác đi ra ngoài, tìm khắp các phòng ở tầng hai, các đồng nghiệp cũng mới thức dậy, ai nấy đều nói không nhìn thấy Dung Ân.
"Cậu, bây giờ phải làm sao?"
"Có phải cô ấy về nhà rồi không? Có lẽ vội quá, không kịp nói cho con."
"Không thể nào" Lý Hủy không chút nghĩ ngợi lắc đầu, "Nếu thực sự cô ấy có việc gấp nhất định sẽ nói cho con biết, làm sao có thể để chúng ta phải lo lắng chứ?"
"Nếu không thì thế này, con thử gọi điện thoại về nhà Dung Ân xem..."
Lý Hủy suy nghĩ một lát, đành phải gọi thử.
Điện thoại vừa bắt đầu kết nối, vang lên vài tiếng mẹ Dung mới nhấc máy.
"Alô, dì ạ, cháu là Hủy," Lý Hủy thuận miệng chào hỏi, "Dì, chúng cháu đang chơi ngoài đảo, dạ, đúng, rất tốt, Ân Ân ý ạ...Ân Ân ở đây, cậu ấy đi ăn sáng rồi, nhờ cháu gọi điện thoại cho dì nhắc dì hôm nay đừng quên đến bệnh viện kiểm tra lại huyết áp, dạ đúng..."
Sắc mặt Lý Hủy sa sầm, khi bỏ điện thoại xuống, gần như sắp khóc đến nơi "Cậu ấy có không về nhà."
Ông chủ cũng cảm thấy có sự kỳ lạ, "Đừng khóc, mọi người mau chia nhau ra tìm xem, tôi đi hỏi đầu bếp ở đây xem có thấy không, mọi người tìm bên trong, đừng đi xa, biết chưa?"
"Vâng"
Phòng trên tầng hai, Lý Hủy gần như đã tìm hết rồi.
Dung Ân ngồi ở trên giường, đèn thủy tinh chiếu rọi đến kéo bóng cô đi rất dài, lướt nhẹ qua tủ quần áo, phản chiếu trên mặt tủ.
"Phòng ở đây đều khóa, không vào được..."
Yên tĩnh đến mức ngay cả rơi một chiếc kim cũng có thể nghe thấy, đột nhiên truyền tới tiếng nói chuyện thật rõ ràng, sau đó là tiếng bước chân đi tới "Đều khóa sao? Gọi thử xem..."
Đó là tiếng của Lý Hủy, nỗi sợ hãi của Dung Ân nhất thời được thay thế bằng hi vọng, cô mừng đến phát khóc, vội vàng chạy ra cửa "Hủy,mình mình ở đây,mình mình ở đây..."
Bên ngoài cửa bị gõ vang, chỉ nghe thấy Lý Hủy nói "Bên này cũng bị khóa, xem ra chúng ta không vào được"
"Hủy", Hai tay Dung Ân bắt đầu đập cửa "Mình ở trong này, Hủy ——"
Lý Hủy buồn bực, hai mắt đỏ bừng, giọng lo lắng "Làm thế nào bây giờ, không tìm thấy, mọi người nói xem Ân Ân sẽ đi đâu?"
Sắc mặt Dung Ân kinh ngạc, bọn họ rõ ràng cách nhau một cánh cửa, cô phát ra tiếng động lớn như vậy, Lý Hủy sao lại không nghe được?
"Lý Hủy, cô đừng sốt ruột, suy nghĩ kỹ, hôm qua không phải là hai người ngủ chung sao?" Bên cạnh, đồng nghiệp kêu cô nhớ lại.
"Đúng vậy, lúc đi ngủ vẫn còn bình thường, nhưng khi tỉnh dậy tôi đã không thấy tăm hơi của cậu ấy, ngay cả hành lý cũng bị mất, mọi người nói xem, sao lại có thể như vậy?"
"Hủy, mình ở đây, Hủy..." Hai bàn tay Dung Ân đập cửa đến đỏ ửng, cho dù nghe vào tai cô, âm thanh thật lớn, nhưng bên ngoài vẫn như trước không thấy chút tiếng động, những lời của bọn họ, mỗi câu đều có thể truyền đến tai Dung Ân, thật rõ ràng.
"Thế nào, tìm được không?" Tiếng của ông chủ cũng truyền tới.
"Cậu, không tìm thấy, cậu bên đó thì sao?"
"Mấy đầu bếp kia đều nói không thấy, có lẽ đã đi rồi."
"Không thể nào," Lý Hủy vẫn như trước kiên trì, "Ân Ân cho dù là có việc gấp, cậu ấy cũng sẽ không đến mức một tin nhắn cũng không để lại, cậu ấy nhất định đã xảy ra chuyện."
Nước mắt Dung Ân chảy không ngừng, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, cô quay trở lại bên giường, cầm chiếc đèn bàn hình người cá ném vào tường.
" Ầm——-"
Thủy tinh văng khắp nơi, tiếng vỡ vụn kia, cũng đủ vang dội cả căn phòng.
Dung Ân chân trần bước tới, những mảnh thủy tinh ẩn dưới thảm lông đâm vào lòng bàn chân cô, máu tươi tràn ra theo từng cử động của cô, hiện ra từng dấu chân cô độc.
"Chúng ta đi về trước đi, đến thành phố Bạch Sa rồi tìm xem, thử liên hệ với bạn bè thân thiết của Dung Ân xem sao..."
"Con không đi," Lý Hủy cố chấp, "Ân Ân bị mất tích ở nơi này, chúng ta nên báo cảnh sát."
Tiếng động lớn như vậy, bọn họ lại không nghe thấy.
Dung Ân tuyệt vọng mà gào khóc "Tôi ở đây, thả tôi ra..."
"Mới không thấy Dung Ân có mấy tiếng, cho dù con đi bảo cảnh sát, họ cũng sẽ không lập án." Sắc mặt ông chủ cũng lo lắng, "Biện pháp duy nhất bây giờ là phải trở về thành phố Bạch Sa trước đã."
"Nhưng nhỡ Ân Ân vẫn còn trên đảo này, cậu ấy không tìm thấy chúng ta, sẽ sợ hãi.
"Lý Hủy, Dung Ân không có khả năng còn ở lại trên đảo này," có người đồng nghiệp thử phân tích, "Hành lí cô ấy cũng mang đi, hơn nữa, chúng ta tìm lâu như vậy, nếu cô ấy còn ở đây, nghe thấy tiếng của chúng ta thì đã sớm ra, cho nên nhất định là đã rời đi."
Dung Ân đã không còn gào thét nữa, trong lòng, một chút hi vọng ban đầu đã dần dần biến mất.
"Tôi không có đi..."
"Lý Hủy," ông chủ tiến lại giữ chặt cánh tay cô, "Không tìm thấy Dung Ân, chúng ta cũng lo lắng, đừng làm loạn nữa, con cùng cô ấy rất thân thiết, mau về thôi, đến những nơi cô ấy thường đến để tìm xem, thật sự nếu vẫn không thấy lúc đó báo cảnh sát vẫn còn kịp, con ở lại đây cũng vô ích, lãng phí thời gian."
Lý Hủy dường như bị thuyết phục, rất lâu cũng không nói gì.
Sau đó, Dung Ân chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân xoay người rời đi, cô tựa vào cánh cửa, thân thể dần dần trượt xuống, mãi cho đến khi bọn họ đi xuống lầu, cô vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của Lý Hủy.
Cuộc sống chính là như vậy, nó luôn cho người ta nhìn thấy hy vọng, ngay lúc người ta cố gắng nắm bắt lấy nó, lại bị đập tan một cách tàn nhẫn.
Bọn họ nhất định là đi rồi, sự yên tĩnh bình thường lại áp đến.
Lúc ở xung quanh mình quá yên tĩnh, Dung Ân cảm thấy ngay cả màng nhĩ cô cũng thình thịch, dường như một tiếng động nhỏ cũng sẽ khiến người ta trở nên rất nhạy cảm.
Cô rúc vào phía sau cửa. ngồi thật lâu, gập chân lên áp vào người.
Cả cơ thể bởi vì duy trì một động tác quá lâu mà trở nên cứng ngắc, Dung Ân không biết đã ngồi bao lâu, bên ngoài im ắng, một chút tiếng động cũng không có.
"Rắc"
Tiếng động rất nhỏ từ sau lưng truyền đến, Dung Ân đột nhiên ngã ra khỏi phòng, nửa người trên ngã ở trên hành lang
Cô vội vàng bò dậy, lúc này mới nhận ra cửa đột nhiên mở ra. Cô không kịp suy nghĩ, chỉ thấy đôi giày của mình ở đầu cầu thang cô không chút nghĩ ngợi xách nó lên, sau khi nhìn xung quanh bốn phía không có ai, lúc này mới rón ra rón rén đi xuống lầu.
Bởi vì hôm qua Dung Ân đã đi tham quan qua địa hình ở đây, cho nên biết được đại khái phương hướng, trong tòa nhà u ám tối tăm, trừ chiếc đèn tường mờ mờ, cũng không có ánh sáng nào khác. Cô dò đi tới cửa chính, thấy không có người, lúc này mới hấp tấp đi giày vào, cũng không quay đầu lại mà chạy ra ngoài.
Cô mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, gió lạnh ở khắp nơi ùa vào, gần như đóng băng cô tại chỗ.
Mới xuống thềm đá, nhưng chỉ hai ba bước, không gian ban đầu u tối bỗng nhiên được ánh đèn chiếu sáng như ban ngày, Dung Ân sợ hãi quay đầu lại, chỉ thấy trong nhà từng phòng đều sáng đèn, trên mái nhà, còn có một dàn đèn lớn chiếu xuống, giống như đèn pha, soi rõ từng ngóc ngách trong vườn trong mắt người.
Dung Ân kinh hãi, vội vàng bỏ chạy.
Cô không chọn đường lớn, mà lách mình vào trong vườn trái cây bên cạnh. Những cây ăn quả ở đây mỗi cây đều rất cao, khi ẩn núp, không đến mức dễ dàng bị phát hiện..
Hai tay Dung Ân đẩy những chướng ngại trước mặt ra, lòng bàn chân bởi vì bị thương, cho nên khập khiễng chạy rất chậm, cô không rõ được phía sau có người đuổi theo hay không, nhưng cô không quan tâm được nhiều như vậy, đành phải liều mạng chạy bằng bất cứ giá nào.
Cánh tay chi chít vết xước, trên mặt cũng có vết máu, mắt rất đau, đầu tóc cũng tán loạn vô cùng...
Té ngã rồi, lại lập tức đứng lên, lúc này không có thời gian để dừng lại mà đau đớn.
Dung Ân chạy thật lâu mới ra khỏi khu vườn đó, phía trước là một bãi đất trống rất rộng, chỉ cần băng qua nó, là có thể đi đến bến tàu, lên thuyền trở về.
Dung Ân tăng tốc chạy tới, thân ảnh vừa lộ dưới ánh đèn, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng ầm ầm.
Cùng lúc đó, bên trên gió thổi thật mạnh, cảm giác giống như có lốc xoáy trên đỉnh đầu, mạnh mẽ thổi bay áo ngủ của Dung Ân, cô chỉ có thể miễn cưỡng giữ lấy vạt áo, mới có thể làm cho mình không quá thảm hại.
Bụi cuồn cuộn thổi rơi vào mắt Dung Ân, cô đau đến mức làm sao cũng không thể mở mắt ra được, cổ áo ngủ bị thổi mở, lộ ra áo ngực màu đen bên trong.
Thân thể trắng nõn lộ ra bên ngoài, Dung Ân lạnh đến run rẩy, tóc vừa bị thổi bay quật vào mặt, vừa đau vừa ngứa, cùng lúc giày vò tra tấn người.
Sau khi tiếng động cùng gió mạnh dần dần mất hẳn, Dung Ân mới dụi dụi mắt mở đôi mắt ra, lúc này cô mới phát hiện, dừng ở trước mặt mình, lại là một chiếc máy bay trực thăng.
Cửa khoang đã mở ra, nhưng không nhìn thấy ai đi ra.
Tay chân Dung Ân lạnh đến cứng ngắc, hai tay cô ôm lấy bả vai, lấy dũng khí tiến về phía trước, cô dừng lại trước cửa máy bay, vừa muốn mở miệng, đỉnh đầu liền có một bóng đen áp sát đến.
Bởi vì góc nhìn, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một đôi giày nam sáng lóa, ngay sau đó là quần tây màu đen, chậm rãi hướng lên trên...chính là chiếc cằm kiên nghị của người đàn ông, cùng với chiếc khuyên tai lóe sáng bên tai trái, sau đó...là đôi mắt dài hẹp mà u ám của người đàn ông.
Dung Ân há to miệng, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Hai tay người đàn ông mở ra, động tác nhanh nhẹn từ trên phi cơ xuống, tóc ngắn màu nho, càng phát ra khí chất hắc ám, ánh mặt trời dường như cũng vì sự xuất hiện của người đàn ông này mà tập trung đến, chiếu rọi sau vóc dáng cao ráo của anh.
Khóe miệng Nam Dạ Tước giương lên, nhưng không hề có chút ý cười, trái lại, có vẻ âm mị mà nguy hiểm, hơi thở quanh người cũng u ám không khác gì địa ngục, lạnh đến mức làm cho người ta run rẩy.
Người đàn ông chăm chú nhìn Dung Ân.
Bên trong đôi mắt đối điện, con ngươi u ám càng sâu thêm.
Anh không thể diễn tả được vẻ mắt của Dung Ân lúc này, cô chỉ là kinh ngạc nhìn anh, quên mất sợ hãi, quên mất kinh hoảng, quên luôn vẻ mặt của mình bất luận như thế nào, giống như một hình nộm, con mắt vô thần.
Anh tiến đến, Dung Ân muốn lùi lại, nhưng hai chân nẵng như chì, ngay cả chút sức lực di chuyển cũng không có.
Cô nhìn người đàn ông đi tới, ngọn đèn chói mắt lúc đầu bị anh che lại sau lưng, Nam Dạ Tước giơ tay phải lên, định sờ lên mặt cô gái.
Năm ngón tay thon dài mở ra, giống như một tấm lưới khổng lồ.
Chương trước | Chương sau