Snack's 1967
Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 106 đánh giá )

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung - Chương 47 - Bơ vơ một bóng nơi sa mạc - Lận đận từng phen chốn hiểm nghèo

↓↓
Nhắc lại Tiêu-Thanh-Đồng sau khi đại thắng quân Thanh, bỗng sinh bệnh, thổ huyết, đang đêm lại đột ngột bỏ đi một mình.


Lòng Tiêu-Thanh-Đồng tự dưng cảm thấy lạnh lùng, buồn bã không biết mấy. Men nồng chiến thắng quân thù không giúp nàng vơi được sầu muộn của niềm tâm sự đau khổ.


Tiêu-Thanh-Đồng nhớ lại từ cái đêm dạ hội ái tình, khi Hương Hương công chúa mạnh dạn kéo Trần-Gia-Cách ra ngoài... Rồi đến những lời hoài nghi của Mộc-Trác-Luân, cho rằng nàng không muốn cứu em mình và Trần-Gia-Cách cho thỏa mãn lòng ghen tức vì thấy cả hai có vẻ âu yếm nhau...


Tình yêu đã mất. Tình gia đình cũng sứt mẻ. Bị chính cha ruột mình nghi ngờ, Tiêu-Thanh-Đồng cảm thấy không còn gì buồn hơn. Nàng vẫn thương cha và anh em ruột, gia đình thân thuộc; vẫn thương dân tộc Duy, và vẫn yêu Trần-Gia-Cách. Nhưng tự nhiên, Tiêu-Thanh-Đồng chợt nảy lên ý nghĩ là phải xa lánh tất cả. Nàng cho rằng sự có mặt của mình là dư thừa. Nàng định bụng đi tìm sư phụ ở Ngọc-Vương-Cổn, nhờ cứu chữa vết thương rồi sau đó sẽ cùng bà phiêu bạt giang hồ nay đây mai đó, hy vọng rằng thời gian sẽ làm phai mờ đi tất cả.

bạn đang xem “Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Dù trong mang bệnh tình trầm trọng, nhưng nhờ ở sự quyết tâm, Tiêu-Thanh-Đồng đã một mình đi suốt, đi không nghỉ suốt 10 ngày đêm. Cũng còn khoảng 4-5 ngày đường nữa mới tới, nhưng hôm ấy, Tiêu-Thanh-Đồng như đã kiệt sức nên nhắm không thể nào tiếp tục cuộc hành trình được nữa, đành phải tạm dừng chân nghỉ ngơi.


Nghỉ ngơi chưa được bao lâu, bỗng nhiên tai Tiêu-Thanh-Đồng nghe như có tiếng vó ngựa dồn dập từ hướng Đông vọng đến.


Bọn Tam-Ma, Đẳng-Nhất-Lôi, Cổ-Kim-Phiêu và Hấp-Hợp-Đài cũng dừng chân lại nghỉ ngơi cách đó không bao xa. Vì đêm tối dày đặc cho nên chúng không để ý đến cái lều của Tiêu-Thanh-Đồng. Chúng cắm trại tại gần một đồng cỏ xanh, luôn tiện cho ngựa ăn cỏ, nghỉ ngơi.


Tiêu-Thanh-Đồng nằm nghe chúng nói chuyện một hồi bỗng giật mình. Thì ra chúng đang nói chuyện về nàng, và người chúng định tìm gặp để thanh toán chính là nàng. Nàng biết chính nàng đã giết chết Diêm-Thế-Khôi cho nên việc chúng tìm nàng để báo thù không có gì là lạ. Tuy nhiên bảo là nàng đi theo mà phá chúng dọc đường thì quả là một chuyện lạ mà nàng không thể nào nghĩ ra nổi.


Tiêu-Thanh-Đồng thầm nghĩ chốn sa mạc mênh mông thế này, một khi trời sáng thì có muốn trốn cũng không tránh đi đâu được. Vả lại, nàng đang bị bệnh trầm trọng, cũng khó có sức mà chạy được. Tuy nhiên, nếu để cho chúng nhìn thấy yếu điểm thì thật là nguy hiểm. Nghĩ vậy, nàng liền thay đổi bộ đồ vàng trên mình bằng một bộ áo màu hồng bạch (#1), cái lông phí thùy trên đầu cũng cất giấu đi.


Sáng hôm sau, Quan-Đông Tam-Ma mở mắt dậy đã trông thấy bức màn của Tiêu-Thanh-Đồng. Đẳng-Nhất-Lôi thấy nàng là một thiếu nữ đơn thân độc mã giữa bãi sa mạc thì có ý nghi ngờ hỏi:


-Cô nương có nước uống không? Làm ơn chia cho chúng tôi một ít.


Đẳng-Nhất-Lôi lấy một đỉnh bạc ra đưa cho Tiêu-Thanh-Đồng. Nàng lắc đầu, tỏ ý không hiể tiếng Hán.


Hấp-Hợp-Đài liền dùng tiếng Duy lập lại câu nói của Đẳng-Nhất-Lôi. Tiêu-Thanh-Đồng dùng tiếng Duy để trả lời:


-Nước của tôi chưa chắc đã đủ dùng. Thúy-Vũ Hoàng-Sam sai tôi đem một phong thư khẩn cấp, đường sá lại xa xôi, vì vậy tôi cần tất cả từng giọt nước mang theo. Ở giữa chốn sa mạc thì đói chưa chắc đã chết, nhưng nếu khát là bỏ mạng ngay thôi!


Dứt lời, Tiêu-Thanh-Đồng đã phóng lên yên ngựa. Hấp-Hợp-Đài nắm giây cương lại hỏi:


-Xin hỏi, Thúy-Vũ- Hoàng-Sam ở đâu?


Tiêu-Thanh-Đồng hỏi:


-Các ông hỏi nàng có việc chi?


Hấp-Hợp-Đài đáp:


-Chúng tôi là bạn thân của Thúy-Vũ Hoàng-Sam, có việc cần pải gặp cô ta gấp!


Tiêu-Thanh-Đồng nói:


-Thúy-Vũ Hoàng-Sam ở tại Ngọc-Vượng-Cổn, các ông cứ đi hướng Tây-Nam sẽ tới.


Hấp-Hợp-Đài nói:


-Chúng tôi không rành đường. Xin cô nương làm ơn đưa giùm tới đó.


Sau đó hắn nhảy thót lên yên ngựa nói với Đẳng-Nhất-Lôi và Cổ-Kim-Phiêu bằng tiếng Hán rằng:


-Chúng ta hãy theo con nhỏ này tới đó.


Sau đó, Tiêu-Thanh-Đồng rong ngựa đi trước, Tam-Ma giục vó theo sau. Vừa đi chúng vừa bàn với nhau rằng khi nào tới Ngọc-Vượng-Cổn sẽ ra tay giết chết nàng rồi tìm Thúy-Vũ Hoàng-Sam báo thù sau. Đồng thời, Tiêu-Thanh-Đồng cũng nhìn thấy rõ được cái nhìn ham muốn thèm khát của Cổ-Kim-Phiêu đối với nàng.


Tiêu-Thanh-Đồng sợ hãi nghĩ thầm:


-Cách hay nhất là dẫn dụ cho chúng đến nạp mạng cho sư phụ ta. Nhưng làm sao mà sống sót được từ đây tới đó mới là chuyện khó. Không khéo chỉ làm mồi ngon cho lũ lang sói này mà thôi!


Tiêu-Thanh-Đồng móc túi lấy một chiếc tay màu hồng cột vào chân một trong hai con chim ưng, mở gói cho chúng ăn mỗi con một miếng thịt dê xong liền thả cho chúng bay.


Đẳng-Nhất-Lôi trông thấy thế liền nghi ngờ, hỏi:


-Cô thả chim ưng như thế để làm gì?


Tiêu-Thanh-Đồng lại giả vờ không hiểu tiếng Hán nên lắc đầu. Đẳng-Nhất-Lôi lại ra dấu bảo Hấp-Hợp-Đài làm thông ngôn. Tiêu-Thanh-Đồng đáp:


-Đường đi còn xa, phải mất cả 7-8 ngày nữa, mà các ông lại không có dược một giọt nước. Tôi phải nhờ hai con chim ưng đi lấy nước về cho mấy ông dùng đỡ.


Hấp-Hợp-Đài hỏi:


-Hai con chim ưng ấy thì phỏng lấy được bao nhiêu nước?


Tiêu-Thanh-Đồng đáp:


-Một khi cổ họng bị khô ran thì mỗi ngày chỉ cần một giọt nước cũng có thể cứu được tính mạng. Đi thêm nữa, các ông sẽ thấy và hiểu rõ giá trị của từng giọt nước.


Hấp-Hợp-Đài chửi rủa thầm:


-Ở Mông-Cổ cũng không thiếu gì sa mạc nhưng nào như cái xứ này! Đi đến 7-8 ngày mà không tìm được lấy một suối nước trong. Thật là cái xứ ma quỷ!


Thật sự Tiêu-Thanh-Đồng vì sợ bị bọn Tam-Ma nên mới cố ý kéo dài lộ trình ra để làm kế hoãn binh.


Tối đến, Tiêu-Thanh-Đồng không dám ngủ trong lều, chỉ cầm kiếm mà phục sẵn ở ngoài sau. Khoảng canh hai, Cổ-Kim-Phiêu vén lều chui vào. Thấy bên trong trống rỗng, hắn định trở ra thì có một mũi kiếm chĩa vào người hắn, và một giọng thiếu nữ nói bằng tiếng Hán:


-Đứng im! Cựa quậy là chết!


Tiêu-Thanh-Đồng lại quát lên:


-Quỳ xuống mau!


Trước tình thế này, Cổ-Kim-Phiêu đành riu ríu nghe lời chứ không dám cãi lời. Tiêu-Thanh-Đồng lại nghĩ:


-Giết tên dâm tặc này thì dễ rồi, nhưng hai tên đồng bọn chúng ắt không tah cho mình. Chi bằng tạm nhẫn nhịn rồi tìm cách nào toàn vẹn hơn mới được.


Sáng ra, Tiêu-Thanh-Đồng tha cho Cổ-Kim-Phiêu trở về. Hắn cắn răng không dám thổ lộ nửa lời vì sợ bị đồng bọn chê cười. Nhưng hắn quyết định trước sau sẽ không tha cho nàng.


Đêm hôm sau, khoảng canh ba, hắn cầm sẵn ngọn lao đâm hổ, tiến vào lều của Tiêu-Thanh-Đồng. Bật đá lửa lên, hắn thấy rõ nàng đang nép mình vào một xó lều. Cả mừng, Cổ-Kim-Phiêu tunh mình nhảy tới, bỗng thấy dưới chân có gì động đậy. Chưa kịp có phản ứng gì, Cổ-Kim-Phiêu bỗng cảm thấy hai chân hắn bị sợi giây xiết chặt lại. Cả thân hình hắn ngã sấp xuống đất ra phía trước.


Tiêu-Thanh-Đồng chĩa mũi kiếm vào bụng hắn nói:


-Câm mồm! Ngồi im!


Ghé miệng vào tai Cổ-Kim-Phiêu, Tiêu-Thanh-Đồng nói nhỏ:


-Mi muốn sống thì mau gọi lão Đại vào đây. Giọng phải tươi tỉnh, vui cười.


Cổ-Kim-Phiêu nhăn mặt nhưng phải cố gắng gượng cười lên mấy tiếng, gọi lớn:


-Lão đại! Mau vào đây gấp!


Đang ngủ ngon, Đẳng-Nhất-Lôi nghe tiếng cười bỗng giật mình. Hấp-Hợp-Đài nói cho hắn biết là Cổ-Kim-Phiêu gọi thì Đẳng-Nhất-Lôi gạt đi nói:


-Lão tứ! Thây kệ y! Cứ để cho y vui chơi thỏa mãn. Hai đứa chúng ta cần dưỡng sức để đối phó với kẻ thù.


Không thấy Đẳng-Nhất-Lôi đến, Tiêu-Thanh-Đồng lại bảo Cổ-Kim-Phiêu gọi lão tứ Hấp-Hợp-Đài. Thế nhưng Hấp-Hợp-Đài cố làm ra vẻ người đứng đắn để cho Đẳng-Nhất-Lôi phải nể phục mình nên cũng không sang.


Thấy mưu kế của mình không thành công, Tiêu-Thanh-Đồng thất vọng vô cùng. Nàng nghĩ thầm:


-"Miễn là ta thoát được chuyến này thì trước sau ba tên này cũng phải chết!"


Trời hừng sáng, Cổ-Kim-Phiêu mệt quá lăn ra ngủ. Tiêu-Thanh-Đồng cầm roi ngựa quất lên đầu hắn mấy cái, chĩa mũi kiếm vào cổ hắn nói:


-Mi mà kêu lên một tiếng thì sẽ về chầu Diêm-tổ ngay!


Cổ-Kim-Phiêu mặt bê bết máu, cảm thấy vừa đau đớn vừa nhục nhã nhưng không dám hó hé một lời nào. Tiêu-Thanh-Đồng suy nghĩ một hồi, liền lấy khăn lau sạch vết máu cho hắn rồi mỉm cười tình tứ nói lớn:


-"Theo phong tục của người Duy chúng tôi thì suốt hai đêm đầu không thể để cho người đàn ông đụng vào thân thể. Đêm thứ ba thì người đàn ông phải đổ máu mới được thần-linh chứng minh cho là tình yêu chân thật. Bây giờ mới biết được tình anh tha thiết. Tối mai cứ việc tự tiện mà vào màn, không phải lo ngại gì nữa cả!


Dứt lời, Tiêu-Thanh-Đồng cởi trói cho Cổ-Kim-Phiêu rồi đạp y một cái ra khỏi lều. Cổ-Kim-Phiêu trong lòng hết sức hoang mang không hiểu dụng ý của nàng ra sao.


Nhìn những vết máu khô lốm đốm trên mặt của Cổ-Kim-Phiêu, Đẳng-Nhất-Lôi hỏi:


-Lão nhị! Có nên để ý tới con bò cái này hay không?


Cổ-Kim-Phiêu láy mắt nói:


-Đến khi chúng ta bắt được nó sẽ hay!


Dứt lời hai tên chạy vội đến bên ngựa của Tiêu-Thanh-Đồng. Nhìn thấy cử chỉ của chúng, Tiêu-Thanh-Đồng đã sớm liệu mà đề phòng cho nên vừa thấy chúng xông đến, nàng đã phóng ngựa đến ngang hông ngựa của chúng, tuốt kiếm đâm vào hai chiếc bình đựng nước ngọt. Kế đến nàng lại chém luôn một lưỡi kiếm vào cái thùng lớn đựng nước trên lưng ngựa của Đẳng-Nhất-Lôi.


Tam-Ma đang ngây người ra thì Tiêu-Thanh-Đồng đã phóng ngựa đi như bay. Ba tên giận quá liền phóng ngựa đuổi theo để giết nàng cho kỳ được. Tiêu-Thanh-Đồng liền chĩa mũi kiếm vào bình đựng nước trên lưng ngựa của nàng, lớn tiếng nói:


-Đây là bình nước ngọt cuối cùng cho cuộc hành trình. Từ đây tới đó còn 6 ngày đường nữa. Các ngươi muốn hại ta thì đừng mong đến được Ngọc-Vượng-Cổn mà tìm Thúy-Vũ Hoàng-Sam. Nếu các ngươi còn bức ta nữa thì ta sẽ đâm lủng luôn thùng nước này. Như thế thì tất cả chúng ta đều chết khát cả trên sa mạc này.


Quả nhiên lời nói của Tiêu-Thanh-Đồng hiệu nghiệm. Tam-Ma nghe nói đều dừng lại, không ai dám tiến đến gần nàng nữa.


Tiêu-Thanh-Đồng lại nói:


-Ba người cỡi ngựa đi trước, ta theo sau.


Đúng Ngọ, mặt trời gay gắt. Nắng cháy như nung. Cả 4 người đều khô cổ ráo miệng. Tiêu-Thanh-Đồng cảm thấy mặt mày choáng váng. Nàng than thầm:


-Không lẽ ta đành bỏ mạng chốn này sao?


Đàng trước, Hấp-Hợp-Đài quay đầu ngựa lại nói:


-Khát quá, không chịu nổi! Làm ơn làm làm phúc cho xin một miếng nước.


Cố gắng lấy lại tinh thần, Tiêu-Thanh-Đồng nói:


-Ngươi mau quăng cái chén xuống dưới cát!


Hấp-Hợp-Đài lập tức làm theo. Tiêu-Thanh-Đồng lại bảo:


-Cả ba người mau lui ra xa 100 bước!


Thấy Cổ-Kim-Phiêu còn đang chần chừ, Tiêu-Thanh-Đồng quát lớn:


-Khôn lui thì không có nước!


Cổ-Kim-Phiêu chửi thầm nhưng không dám trái lời, vội vàng lui lại. Tiêu-Thanh-Đồng lấy nước rót khoảng nửa chén đặt xuống dưới rồi phi ngựa lánh sang một bên nói:


-Uống đỡ bấy nhiêu đó! Đường còn dài, không được phí phạm.


Tam-Ma hí hửng chạy tới cầm chén lên chia nhau mỗi mạng một hớp, uống cạn.


Uống xong, 4 người lại tiếp tục lên đường. Đi thêm mấy chục dặm nữa, bỗng nhiên bên đường hiện ra một bãi cỏ xanh.


Đẳng-Nhất-Lôi cặp mắt sáng lên, nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Cô đáp không do dự. Cả người lảo đảo bước qua, giọng nói cũng đã ngà ngà say. Gió

30-06-2016
Hang động

Hang động

"Chỉ lạ đôi khi em nghe thèm một tiếng người…" *** Nhìn vào bản vẽ nhà con gái

24-06-2016
Nợ nhau lời xin lỗi

Nợ nhau lời xin lỗi

Mối tình đầu đã khiến trái tim cô băng lạnh đi. Cô thấy hận người cô đã yêu say

30-06-2016
Một đêm mùa xuân

Một đêm mùa xuân

Canh khuya đêm đó gió rất ấm áp. Một mình ra ngoài tản bộ, đi rất lâu, cứ đi mãi

24-06-2016
Má tôi

Má tôi

(khotruyenhay.gq) - Má ơi! Nhà mình giờ hết nghèo rồi má hè! Má cười làm nhăn dúm mấy

23-06-2016
Thỏ và rùa

Thỏ và rùa

Ngày xửa ngày xưa, có một con Rùa và một con Thỏ cãi nhau xem ai nhanh hơn. Chúng quyết

24-06-2016