Thì ra đo là bốn anh em họ Hốt-Luân. Đại Hổ đứng ra hướng về phía Triệu-Huệ nói lớn:
bạn đang xem “Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
-Lúc chúng ta đi sứ, họ dùng lễ mà đãi chúng ta. Bây giờ họ là khách tới đây, chúng ta không dùng lễ mà tiếp lại được sao? Như vậy có phải là anh hùng hảo hán không?
Lời nói của Đại Hổ quả mang nhiều chính khí khiến cho bọn vệ sĩ đứng im không nói được một lời, mà chính bản thân Triệu-Huệ cũng phải thẹn. Y liền truyền lệnh cho đám vệ sĩ lui lại tức thì.
Lúc đó, Trương-Siêu-Trọng rút ra mấy mũi phù-dung châm phóng tới, Trần-Gia-Cách vội vàng lấy mấy quân cờ ném ra, gạt hết mấy mũi ám khí của y xuống đất. Trương-Siêu-Trọng chỉ đợi có thế liền phóng một cái thật lẹ lên giơ tay định chộp lấy Hương Hương công chúa.
Nhưng Hỏa-Thủ Phán-Quan không ngờ Trần-Gia Cách đã đề phòng trước điều này. Vừa thấy y tung mình, Trần-Gia-Cách đã xoay người một vòng phóng lên. Thoắt một cái, Trần-Gia-Cách đã đứng sau Trương-Siêu-Trọng, dùng một tay kẹp cổ hắn, còn tay kia rút thanh đoản kiếm chĩa ngang hông Hỏa-Thủ Phán-Quan nói:
-Nếu bây giờ ta muốn giết mi thì có khó gì? Nhưng thôi, tha mạng cho mi thêm một lần nữa đó. Lần sau mà còn giở mấy cái thói đê hèn thì chớ trách ta đó nhé!
Nhanh như chớp, Trần-Gia-Cách ra tay điểm huyệt Trương-Siêu-Trọng để y không làm khó được hai người, rồi lên ngựa cùng Hương Hương công chúa tẩu thoát.
Hai người chạy được một khúc bỗng thấy cát bụi tung lên mịt mù ở phía sau. Trần-Gia-Cách nói:
-Có truy binh!
Trần-Gia-Cách sau khi đụng độ với Trương-Siêu-Trọng thì nội lực cũng bị hao tổn không ít, cảm thấy tinh thần có phần uể oải. Hương Hương liền đem ra một bình sữa nhỏ đưa cho Trần-Gia-Cách. Uống sau bình sữa, Trần-Gia-Cách cảm thấy dễ chịu lại được phần nào. Chàng cùng Hương Hương công chúa giục ngựa chạy lẹ hơn.
Khi bỏ xa được đám truy binh thêm một khúc, Trần-Gia-Cách cùng Hương Hương công chúa lại trông thấy cát bụi mịt mù phía trước mặt.
Trần-Gia-Cách liền giục ngựa lên phía trước để bảo vệ cho Hương Hương công chúa. Tiếng vó ngựa đàng trước càng lúc nghe càng rõ. Một đoàn kỵ-mã chừng 7-8 người đang tiến dần lại phía hai người.
Khi hai bên gần chạm mặt nhau, người kỵ-mã đi đầu bỗng nhảy xuống ngựa, lớn tiếng gọi:
-Có phải Tổng-Đà-Chủ đấy không?
Khi nhận ra người ấy, Trần-Gia-Cách mừng rỡ lên tiếng:
-Kìa, Chương thập ca! Có phải tất cả là anh em chúng ta đó không? Mau lại đây giúp tôi với, có truy binh.
Chương-Tấn cười sung sướng nói:
-Được! Tổng-Đà-Chủ cứ nghỉ ngơi, để bọn cẩu quân đó cho tôi cùng mấy anh em.
Dứt lời, Chương-Tấn quay lại nói lớn với đám kỵ mã rằng:
-Anh em! Bọn Thanh-binh kia dám đuổi theo Tổng-Đà-Chủ của chúng ta. Hãy cùng nhau cho chúng biết mùi lợi hại.
Đám người cùng nhau hô lớn lên phi ngựa tiến lên như bay. Như những con hổ tung hoành giữa đàn dê, đám hào kiệt tha hồ mặc sức chém giết quân Thanh. Chỉ trong chốc lát, cả đám truy binh đã bị giết sách, không còn lấy một tên.
Giết giặc xong, quần hùng dẫn nhau tới ra mắt Trần-Gia-Cách. Nào là vợ chồng Văn-Thái-Lai và Lạc-Băng, vợ chồng Từ-Thiện-Hoằng và Châu-Ỷ, lại có cả Vệ-Xuân-Hoa và Tâm-Nghiện. Nhìn thấy một người mặc đồ hòa thượng, đội mũ tăng, cầm ống sáo vàng, Trần-Gia-Cách vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ hỏi:
-Có phải thập-tứ đệ đó không?
Người ấy gật đầu đáp:
-Chính là đệ đây. Tổng-Đà-Chủ vẫn mạnh giỏi?
Mọi người chưa chào hỏi nhau được mấy câu lại thấy cát bụi tung lên mịt mù phía sau. Văn-Thái-Lai nói:
-Đoàn quân này đông lắm. Ít nhất cũng vài ngàn người. Chúng ta chạy về hướng vào bây giờ?
Trần-Gia-Cách nghĩ thầm trong bụng:
-Tổng hành dinh của Mộc-Trác-Luân lão anh hùng đóng ở hướng Tây. Nếu chúng ta chạy về hướng đó để quân Thanh rượt theo thì nếu lỡ có chuyện gì có phải là làm hại cho Mộc lão anh hùng không?
Nghĩ như vậy, Trần-Gia-Cách nói:
-Chúng ta mau rút về hướng Nam.
Quần hùng theo đường chỉ của Trần-Gia-Cách nhắm hướng Nam đi thẳng. Chạy được một lúc khá xa, thấy quân Thanh còn lâu mới bắt kịp được, Trần-Gia-Cách đề nghị mọi người nên nghỉ ngơi dể lấy sức. Vả lại khi ấy, hầu hết người ngựa đã mệt cả rồi. Có muốn đi thêm cũng không thể được.
Mọi người theo kế của Từ-Thiện-Hoằng, dùng cát xây một bức tường để chống tên rồi cùng nhau đem lương khô và nước ra chia nhau dùng tạm.
Trần-Gia-Cách liền giới thiệu Hương Hương công chúa với tất cả. Mọi người ai nấy thấy nàng xinh đẹp dễ thương, lại là em ruột của Tiêu-Thanh-Đồng nên ai cũng mến...
Trần-Gia-Cách kể lại mọi biến cố vừa qua, và cho mọi người hay tin chàng gặp mặt và đụng độ với Trương-Siêu-Trọng. Chàng lắc đầu nói:
-Rõ ràng Trương-Siêu-Trọng đã bị Võ-Đang chưởng môn nhân Mã đạo trưởng đem về quản thúc, sao y lại đến được Bắc-Kinh và có mặt nơi đây mới thật lạ kỳ!
Vệ-Xuân-Hoa bỗng chợt lên tiếng:
-Phải rồi! Mải lo công chuyện gất rút ở đây nên chưa có dịp báo cáo lại mọi chuyện cho Tổng-Đà-Chủ nghe.
Sau đó, Vệ-Xuân-Hoa bắt đầu tường thuật, kể lại công tác của chàng vừa qua...
Chú thích:
(1-) Thiết-giáp quân: quân lính mặc giáp sắt.
Chương trước | Chương sau