Một thân lưu lạc dãi dầu,
Nào đâu địa ngục nào đâu thiên đường.
Đâu là ngọc lộ cành dương,
Đâu là nước mắt mang mang bể sầu.
bạn đang xem “Thiên long bát bộ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
* * *
T hực ra Mộ Dung Phục bực tức chẳng phải vì Bao Bất Đồng nói năng vô lễ, mà là vì ghét y nói huỵch toẹt ra những gì mình mưu tính trong lòng. Nếu như thế Đoàn Diên Khánh ắt sẽ không chịu thu y làm con nuôi nữa, cũng chẳng truyền ngôi, mà dẫu lập y làm hoàng thái tử thì cũng bố trí tay chân khiến cho âm mưu khôi phục Đại Yên của y càng thêm khó, cái vương miện đã đến tận tay, lại theo gió bay lên trời thành thử trong khi gấp gáp, không thể không hạ độc thủ. Y nghe Phong Đặng hai người nói thế, nghĩ thầm: "Việc hôm nay tiến thoái lưỡng nan, đành phải đắc tội với Phong Đặng hai người chứ không thể để thái tử Diên Khánh có bụng nghi ngờ được". Y bèn nói:
- Bao Bất Đồng ăn nói hỗn hào thì có đáng gì đâu? Y theo ta đã lâu năm, lẽ nào vì một vài câu cãi lẫy mà sát hại y cho đành? Có điều ta một dạ chí thành, bái Đoàn điện hạ làm cha, vậy mà y dám đâm thọc ly gián tình cha con, làm sao có thể dung tha được?
Phong Ba Ác dõng dạc nói:
- Đối với công tử gia, hơn một chục năm vào sinh ra tử của Bao Bất Đồng mà lại kém xa một Đoàn Diên Khánh ư?
Mộ Dung Phục đáp:
- Phong tứ ca chẳng nên nổi giận. Ta đổi qua họ Đoàn Đại Lý, ấy là toàn tâm toàn ý, không hề có bụng dạ nào khác. Bao tam lấy lấy tâm địa tiểu nhân để đo lòng người quân tử, nên ta không thể không dùng trọng thủ.
Công Dã Can lạnh lùng nói:
- Công tử gia tâm ý đã quyết rồi, không còn thay đổi được nữa hay sao?
Mộ Dung Phục đáp:
- Đúng thế.
Đặng Bách Xuyên, Công Dã Can, Phong Ba Ác người nọ nhìn người kia, cả ba một lòng, cùng gật đầu. Đặng Bách Xuyên dõng dạc nói:
- Công tử gia, bốn người chúng tôi tuy không kết bái thành huynh đệ nhưng cũng nguyện sống chết có nhau, tình như cốt nhục, công tử chắc cũng biết rồi.
Mộ Dung Phục nhướng đôi lông mày dài, lạnh lùng hỏi:
- Đặng đại ca muốn báo thù cho Bao tam ca chăng? Ba vị cứ cùng tiến lên, Mộ Dung Phục này há lại sợ hay sao?
Đặng Bách Xuyên thở dài một tiếng nói:
- Chúng tôi xưa nay vẫn là gia thần của nhà Mộ Dung, lẽ nào lại đám mạo phạm công tử gia? Người xưa có nói rằng: "Hợp nhau thì ở, không hợp thì đi". Ba người chúng tôi không còn hầu hạ công tử được nữa. Quân tử tuyệt giao, bất xuất ác thanh, mong công tử gia tự lo cho mình được chu toàn.
Mộ Dung Phục thấy ba người định bỏ mình mà đi, nghĩ đến sau này về Đại Lý không còn ai là người tâm phúc, hành sự cực kỳ khó khăn, không thể không giữ họ lại. Y liền nói:
- Đặng đại ca, Công Dã nhị ca, Phong tứ ca, các vị biết ta là người như thế nào, trong tương lai nhất định không phản bội họ Đoàn, ta đối với ba người cũng không hẹp hòi, sao lại nỡ chia tay? Năm xưa gia phụ đối với các vị cũng không có gì sai quấy, ba vị cũng đã từng bằng lòng tận tâm kiệt lực giúp đỡ ta, nay dứt áo ra đi, chẳng phải là phản bội lại lời hứa năm xưa hay chăng?
Đặng Bách Xuyên mặt đanh lại nói:
- Công tử không đề cập đến lão tiên sinh thì chẳng nói làm gì, còn như nhắc đến lão tiên sinh thì việc nhận người ngoài làm cha, đổi họ phản quốc kia còn làm sao mà nhìn lão tiên sinh nữa? Chúng tôi quả đã từng lập thệ với lão tiên sinh, kiếp này nhất quyết tận tâm kiệt lực phò tá công tử khôi phục Đại Yên, quang đại thanh danh nhà Mộ Dung, chứ nào phải giúp công tử làm vẻ vang cho nước Đại Lý, quang đại thanh danh cho họ Đoàn?
Câu đó khiến cho Mộ Dung Phục mặt lúc thì tái nhợt, lúc lại trắng bệch không còn biết trả lời làm sao nữa. Đặng Bách Xuyên, Công Dã Can, Phong Ba Ác ba người vái một cái rạp tận đất nói:
- Bái biệt công tử.
Phong Ba Ác vác xác Bao Bất Đồng lên vai, cả bọn xăm xăm đi ra không ngoái đầu lại nữa.
Mộ Dung Phục cười khẩy mấy tiếng, quay sang nói với Đoàn Diên Khánh:
- Nghĩa phụ minh giám, bốn người đó là gia thần của hài nhi, khuông phò đã lâu năm nhưng hài nhi vì trung với họ Đoàn Đại Lý mà chính tay giết một người, đuổi ba người đi. Hài nhi một thân một mình gia nhập Đại Lý đủ biết không hề nhị tâm, không có ý khác.
Đoàn Diên Khánh gật đầu đáp:
- Tốt, tốt! Hay lắm!
Mộ Dung Phục nói:
- Vậy hài nhi giải độc cho nghĩa phụ.
Y đưa tay vào túi, lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đang định đưa ra bỗng chợt nghĩ: "Ta giải độc Bi Tô Thanh Phong cho y rồi thì từ nay không còn thể nào uy hiếp cái gì được nữa, chỉ còn lấy lòng y, không dám làm gì trái ý. Y hận nhất là tiểu tử Đoàn Dự, chi bằng giết y trước". Nghĩ thế bèn soẹt một tiếng, trường kiếm rút ra khỏi vỏ nói:
- Nghĩa phụ, công lao đầu tiên là giết tên tiểu tử này để cho tuyệt hậu tự của Đoàn Chính Thuần khiến y không thể không truyền ngôi cho nghĩa phụ.
Đoàn Dự nghĩ thầm: "Ngữ Yên nay biến thành em gái ta rồi, ta cũng chẳng muốn sống nữa, ngươi một kiếm giết ta thì tốt quá". Một là chàng đang muốn chết quách cho xong, hai nữa khí tức đang tắc nghẹn, dẫu muốn kháng cự cũng không có hơi sức, đành vươn cổ chịu chém.
Đoàn Chính Thuần và những người kia thấy y vung kiếm qua phía Đoàn Dự, ai nấy thất sắc. Đoàn phu nhân kêu rú lên thảm thiết. Đoàn Diên Khánh vội nói:
- Hài nhi, lòng hiếu của con quả thực đáng khen. Thế nhưng tiểu tử này cực kỳ đáng ghét, đã nhiều lần đắc tội với cha. Bác hắn, cha hắn đoạt ngôi vua của ta hại ta toàn thân tàn phế, hình thể chẳng còn nguyên vẹn nên ta muốn chính tay giết tên tiểu tặc này thì mới phát tiết được nỗi hận trong tim.
Mộ Dung Phục đáp:
- Vâng!
Y xoay lại toan đưa kiếm cho Đoàn Diên Khánh nói:
- Chết thật, hài nhi quả là hồ đồ, phải giải độc cho nghĩa phụ trước mới phải.
Nói xong tra kiếm vào vỏ, lại lấy cái bình sứ ra, trong một thoáng y thấy ánh mắt Đoàn Diên Khánh lóe lên ra chiều đắc ý, dường như đưa mắt cho ai. Mộ Dung Phục nhìn theo thấy Đoàn phu nhân hơi gật đầu, vẻ mặt vừa cảm kích vừa mừng rỡ.
Mộ Dung Phục thấy thể nổi dạ nghi ngờ nhưng dẫu có nằm mơ cũng không bao giờ tưởng tượng được Đoàn Dự lại là con của Đoàn Diên Khánh và Đoàn phu nhân. Đoàn Diên Khánh thà phải bỏ mạng chứ nhất quyết không để ai làm hại đến đứa con yêu quí của y, ngay cả ngôi vua cũng chỉ là thân ngoại chi vật.
Thế nhưng Mộ Dung Phục lại nghĩ ngay: "Hay là Đoàn Diên Khánh và Đoàn Chính Thuần có cấu kết ngầm với nhau? Dẫu sao họ cũng cùng một nhà họ Đoàn Đại Lý, lại là anh em họ, người đời thường bảo sơ bất gián thân, anh em họ Đoàn có lý đâu lại coi một kẻ chẳng dây mơ rễ má gì như mình ở trong lòng?". Thế nhưng y lại nghĩ: "Tình thế hôm nay, chỉ có nước lập một số đại công với Đoàn Diên Khánh để cho y thêm phần tin tưởng". Y quay sang nói với Đoàn Chính Thuần:
- Trấn Nam Vương, ông về đến Đại Lý, trong bao lâu sẽ tiếp nhiệm ngôi vua, sau khi lên ngôi rồi, trong bao lâu sẽ truyền ngôi cho nghĩa phụ ta?
Đoàn Chính Thuần hết sức khinh bỉ gã này nên chỉ lạnh lùng nói:
- Hoàng huynh ta nội công thâm hậu, tinh lực dồi dào, ít ra cũng phải làm vua ba mươi năm nữa. Khi truyền ngôi cho ta rồi, ta cũng phải làm một thời gian để tạo phúc cho dân, ít naht cũng phải ba mươi năm. Sáu mươi năm sau, con ta Đoàn Dự cũng đã tám mươi, nếu như làm vua hai chục năm thôi thì cũng phải tám mươi năm nữa ...
Mộ Dung Phục quát lên:
- Chỉ nói bá láp, ai mà đợi được lâu như thế? Ta kỳ hạn cho ngươi một tháng phải đăng cơ lên ngôi báu, sau một tháng nữa là phải nhường ngôi cho Diên Khánh thái tử.
Đoàn Chính Thuần đã hiểu rõ tình thế trước mắt, Mộ Dung Phục và Đoàn Diên Khánh muốn dùng mình làm cái thang để trèo lên ngôi vua Đại Lý, một khi truyền ngôi cho Đoàn Diên Khánh rồi bọn họ lập tức giết mình ngay. Thế nhưng lúc này thì họ chẳng dám, nếu như có kẻ địch tới làm hại mình thì bọn chúng còn hết sức bảo vệ, còn Đoàn Dự thì cực kỳ nguy ngập. Ông cất tiếng cười ha hả nói:
- Ngôi vua ta chỉ truyền cho con ta Dự nhi, nếu muốn ta truyền ngôi sớm thì cũng được còn bảo truyền ngôi cho người ngoài thì nhất định là không thể được.
Mộ Dung Phục giận dữ nói:
- Giỏi nhỉ, ta đâm cho tên tiểu tử Đoàn Dự một kiếm để xem ngươi có truyền ngôi cho cái hồn ma ấy được không?
Nói xong lại soẹt một tiếng rút kiếm ra khỏi bao. Đoàn Chính Thuần vẫn cười sằng sặc nói:
- Ngươi tưởng Đoàn Chính Thuần này là hạng người nào? Ngươi sát hại con ta, ta vẫn còn cam tâm để cho ngươi sắp xếp được hay sao? Ngươi muốn giết thì cứ giết, giết hết cả bọn ta đi.
Mộ Dung Phục nhất thời trù trừ chưa biết tính sao, lúc này muốn giết Đoàn Dự thì chỉ cất tay là xong, thế nhưng lại sợ Đoàn Chính Thuần hận y giết con mình, đến tính mệnh cũng chẳng màng, lúc đó đến việc Đoàn Diên Khánh lên ngôi vua cũng không xong. Đoàn Diên Khánh không thành hoàng đế, dĩ nhiên mình không thể nào đụng tới cái ngôi vua Đại Lý được. Y tay cầm trường kiếm, mũi kiếm thanh quang lấp lánh chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo của y một màu xanh lục, nghiêng đầu nhìn Đoàn Diên Khánh chờ lệnh.
Đoàn Diên Khánh nói:
- Gã này tính khí quật cường, nếu vì chuyện này mà y tự tận thì bao nhiêu tâm kế của mình sẽ tan ra bọt nước. Thôi được, tên tiểu tử Đoàn Dự tạm thời chưa giết vội, y dẫu sao cũng trong tay cha con ta rồi, còn sợ y bay lên trời hay sao. Ngươi đưa thuốc giải cho ta rồi tính sau.
Mộ Dung Phục đáp:
- Vâng!
Y lại nghĩ: "Mới rồi Diên Khánh thái tử dưa mắt cho Đoàn phu nhân, không biết có dụng ý gì? Cái nghi vấn đó chưa hiểu rõ, mình chớ nên đưa thuốc giải cho y vội. Thế nhưng nếu mình vẫn diên trì ắt là y sẽ nổi nóng, vậy mình biết làm sao đây?".
Ngay lúc đó Vương phu nhân đã kêu lên:
- Mộ Dung Phục, ngươi bảo đầu tiên sẽ giải độc cho ta, thế sao vừa mới lạy người ta làm cha thế là chỉ biết hết lòng hết dạ chiều chuộng tên xú bát quái đó. Ngươi không sợ ta đem những tiếng thô tục ra chửi y hay sao, cái đồ người không ra người ...
Mộ Dung Phục nghe thế đâm chột dạ vội quay sang Đoàn Diên Khánh cười nịnh:
- Nghĩa phụ, cữu mẫu của hài nhi tính tình cương cường, nếu có ăn nói đắc tội đến lão nhân gia, xin cũng nới cho một hai ... Để cho bà ta khỏi buông lời vô lễ, hài nhi giải độc cho cữu mẫu trước, sau đó lập tức hóa giải cho nghĩa phụ ngay.
Nói xong đưa chiếc bình để vào mũi Vương phu nhân. Vương phu nhân ngửi thấy một mùi hôi thối kinh khủng, tưởng chừng muốn mửa, đang toan chửi mắng bỗng thấy tứ chi kình lực dần dần khôi phục, đưa mắt nhìn Đoàn Chính Thuần, Đoàn phu nhân, cùng Tần Nguyễn Cam ba người đàn bà, máu ghen xông lên không còn chịu nổi, lớn tiếng nói:
- Phục nhi, mau mau giết hết bốn con đàn bà đê tiện này đi cho ta.
Mộ Dung Phục chợt nghĩ ra: "Cữu mẫu đã nói rằng Đoàn Chính Thuần tính tình cương cường, quyết không chịu cho ai uy hiếp, thế nhưng đối với vợ con, còn coi trọng hơn cả tính mạng mình. Sao mình không thử uy hiếp xem sao?". Y bèn cầm kiếm đến trước mặt Nguyễn Tinh Trúc, quay lại hỏi Đoàn Chính Thuần:
- Trấn Nam Vương, mợ ta bảo giết mụ này, ý ông ra sao?
Đoàn Chính Thuần hết sức bối rối nhưng không biết làm sao, chỉ đành quay sang Vương phu nhân:
- A La, từ nay nàng muốn gì ở ta, ta sẽ làm vậy, mọi điều đều nghe theo nàng. Không lẽ nàng muốn hai ta kết một mối thù chung thân không cởi được? Nếu như nàng bảo người ta giết những người này, từ rày về sau ta còn yêu thương nàng được nữa sao?
Vương phu nhân tuy có máu ghen rất nặng nhưng nghe Đoàn Chính Thuần nói thế quả không sai, vì ông ruồng rẫy mình nên mười mấy năm qua thù hận tận xương tủy, đến nỗi khi gặp người Đại Lý họ Đoàn đều giết hết ngay, thế nhưng lúc này khi thấy mặt ông thì tình xưa ý cũ lại trỗi dậy, bèn nói:
- Hảo sanh nhi, khoan hãy động thủ, để ta tính lại xem sao.
Mộ Dung Phục nói:
- Trấn Nam Vương, chỉ cần ông bằng lòng truyền ngôi cho Diên Khánh thái tử, ta sẽ bảo toàn các chính phi trắc phi của ông, không để ai đụng đến một sợi lông măng.
Đoàn Chính Thuần cười khẩy mấy tiếng không thèm lý gì đến. Mộ Dung Phục nghĩ thầm: "Gã này nổi tiếng phong lưu, trên đời ai mà chẳng biết, quả là kẻ bất ái giang sơn, ái mỹ nhân. Nếu muốn y truyền ngôi thì phải dùng thủ đoạn đối phó với những người đàn bà của y mới xong". Y giơ kiếm lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào ngực Nguyễn Tinh Trúc nói:
- Trấn Nam Vương, ông là nam tử hán đại trượng phu, chỉ cần nói một lời là đủ. Nếu như ông gật đầu, tại hạ lập tức đem thuốc giải ra cho những người này, sau đó thiết yến tạ tội, hóa địch thành bạn, thế có phải là chuyện cực kỳ tốt đẹp không? Còn như ông không bằng lòng, kiếm ta sẽ đâm ngay xuống.
Đoàn Chính Thuần đưa mắt nhìn Nguyễn Tinh Trúc, thấy đôi mắt đẹp của bà ta lộ vẻ kinh hoàng, trong lòng hết sức thương xót, nghĩ thầm: "Ta có bằng lòng thì cũng chẳng hề chi, ngôi vua Đại Lý làm sao sánh bằng Trúc muội được? Thế nhưng gã gian tặc này muốn lấy lòng Diên Khánh thái tử ắt sẽ giết Dự nhi ngay lập tức". Ông không đành lòng bèn quay đầu sang chỗ khác.
Mộ Dung Phục kêu lên:
- Ta đếm một, hai, ba nếu như ngươi không gật đầu thì đừng trách Mộ Dung Phục này thủ hạ vô tình.
Y dài giọng ra đếm:
- Một ... hai ...
Đoàn Chính Thuần quay lại nhìn Nguyễn Tinh Trúc, trên mặt đầy vẻ trìu mến nhưng không biết làm sao hơn. Mộ Dung Phục đếm tiếp:
- Ba ... Trấn Nam Vương, ngươi nhất định không chịu ư?
Đoàn Chính Thuần đang mơ màng nghĩ đến khi ông và Nguyễn Tinh Trúc hai người mới gặp nhau, đôi bên quấn quít, đột nhiên bên tai nghe một tiếng rú lên thảm thiết, trường kiếm của Mộ Dung Phục đã đâm suốt qua ngực nàng.
Vương phu nhân thấy các bắp thịt trên mặt Đoàn Chính Thuần giựt giựt đủ biết ông đau lòng đến chừng nào, dẫu nhát kiếm đó có đâm qua người ông cũng còn dễ chịu hơn, kêu lên:
- Mau, mau cứu sống lại, ta có bảo ngươi giết nó đâu, chỉ cốt uy hiếp gã vô lương tâm kia đấy thôi?
Mộ Dung Phục lắc đầu nghĩ thầm: "Đằng nào thì ta cũng kết thù chuốc oán rồi, giết hơn một người, kém một người cũng có khác gì đâu?". Mũi kiếm y chỉ sang Tần Hồng Miên, quát lên:
Chương trước | Chương sau