Vương Ngữ Yên nghe chàng chúc mình cùng biểu ca mai này thành hôn, trong lòng hoan hỉ nhưng thấy chàng phải đi ra để cho người ta chém giết như thế này, trong dạ cũng nao nao, buồn bã nói:
bạn đang xem “Thiên long bát bộ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Đoàn công tử, cái ơn cứu mạng của chàng, thiếp còn sống ngày nào quyết chẳng bao giờ dám quên.
Đoàn Dự bụng bảo dạ: "Nếu như tương lai mình ngồi trơ mắt ếch nhìn nàng và Mộ Dung Phục thành thân, lửa ghen đốt ruột đến phát điên cũng sống làm sao nổi, chi bằng hôm nay vì nàng mà bỏ mình thì còn mát ruột hơn." Nghĩ thế chàng quay lại mỉm cười nhìn nàng, từng bước từng bước xuống thang.
Vương Ngữ Yên nhìn theo lưng chàng nghĩ thầm: "Anh chàng này kể cũng lạ, chết đến nơi vậy mà vẫn còn cười được."
Đoàn Dự xuống thang rồi, quay sang trừng mắt nhìn Lý Diên Tông nói:
- Lý tướng quân, nếu như ngươi không thể không giết ta thì ra tay đi.
Nói xong tiến lên một bước chính là theo Lăng Ba Vi Bộ. Lý Diên Tông vũ động đơn đao, soẹt soẹt soẹt chém liên tiếp ba nhát liền, sử dụng ba loại đao pháp khác nhau. Vương Ngữ Yên cũng không lấy làm lạ, nghĩ bụng trong các loại binh khí thì đao pháp có nhiều gia số nhất, nếu quả là kẻ học rộng biết nhiều sử dụng đến bảy tám chục thế cũng không đến nỗi phải sử dụng một chiêu của bất cứ môn phái nào lần thứ hai. Đoàn Dự bước theo Lăng Ba Vi Bộ rồi thật là huyễn ảo tinh kỳ, Lý Diên Tông muốn dùng đao thế bao vây chàng lại, mấy lần tưởng đã xong ngờ đâu không hiểu cách nào, đối phương đã như ma như quỉ chui lọt ra khỏi vòng.
Vương Ngữ Yên thấy lần này Đoàn Dự có thể dây dưa được lâu như thế cũng có chút hi vọng, chỉ mong chàng đột xuất kỳ binh, từ trong nguy hiểm chuyển bại thành thắng.
Đoàn Dự ngầm vận nội lực, muốn đem chân khí theo năm ngón tay bên phải bắn ra, thế nhưng chẳng hiểu vì sao lần nào cũng vừa đến cánh tay là chựng lại quay trở về. Cũng may là Lăng Ba Vi Bộ chàng đã rất nhuần nhuyễn, sử dụng trơn như nước chảy, Lý Diên Tông ra chiêu nhanh như thế vậy mà vẫn không sao chém trúng được vào người chàng.
Lý Diên Tông chính mắt trông thấy chàng dùng chỉ lực lạ lùng quái dị giết chết những cao thủ Tây Hạ, bây giờ lại thấy chàng đâm ngang chỉ dọc, không biết làm trò trống gì, có biết đâu nội lực chàng không phóng ra được, lại tưởng chàng trước khi sử dụng tà thuật phải vẽ bùa niệm chú gì đây, đến khi hoàn tất mới tung pháp môn ra, trong bụng không khỏi sợ hãi nghĩ thầm: "Gã này ngoài cước pháp kỳ quái, võ công thật là tầm thường nhưng tà thuật của y lợi hại mình phải làm sao giết y trước khi y sử dụng tà pháp mới xong. Thế nhưng đao của ta không chém trúng y được, biết làm sao đây?"
Y chợt nghĩ ra một cách đột nhiên vòng tay lại đánh ra một chưởng trúng ngay chiếc guồng quay nước, vỡ một mảng gỗ lớn, nhặt ngay lên liệng ngay vào chân Đoàn Dự. Đoàn Dự đang đi nhanh như gió, phiến gỗ kia làm sao trúng nổi, thế nhưng Lý Diên Tông tay đấm chưởng phạt, bao nhiêu đồ đạc khí mãnh trong nhà, luôn cả thúng mủng giỏ tre đều tan nát, liên tiếp ném vào chân đối phương.
Trong nhà máy xay vốn dĩ nằm la liệt những xác chết, lại thêm bao nhiêu đồ đạc vỡ vụn, Đoàn Dự làm sao còn chỗ nào mà bước vào? Lăng Ba Vi Bộ của chàng toàn dựa vào tới lui phiêu dật chẳng khác gì gió lướt trên mặt hồ hoàn toàn không có gì ngăn trở, bây giờ mỗi bước đi ra đều có vật chặn chân lại, nếu không vấp ngã thì cũng dẵm phải thân người, làm sao còn thi triển yếu quyết "nhàn nhã tiêu sái tưởng như cỡi gió mà đi"(17.4) được nữa?
Chàng biết rằng mình chỉ chậm lại một chút thì sẽ bỏ mạng ngay nên không nhìn xuống đất, cứ theo phương vị cước pháp đã thuần thục mà đi, đến cả chân cao chân thấp, hay dưới chân có tiếng gì quái lạ, đầu ngón chân đá phải vật gì chàng cũng không coi vào đâu.
Vương Ngữ Yên thấy chàng không ổn kêu lên:
- Đoàn công tử mau mau đi ra ngoài cửa, chạy lấy một mình, nếu ở trong đây đấu với y e rằng khó bảo toàn tính mạng.
Đoàn Dự kêu lên:
- Họ Đoàn này đến chết thì phải đành chịu chứ nếu còn một hơi thở cũng nhất quyết bảo hộ cho cô nương được chu toàn.
Lý Diên Tông cười nhạt nói:
- Nhà ngươi võ công tuy chẳng ra gì nhưng được cái giống đa tình, đối với Vương cô nương quả là tình nghĩa thâm sâu yêu đương nồng thắm.
Đoàn Dự lắc đầu:
- Sai bét rồi, không phải vậy! Vương cô nương là hạng thần tiên còn Đoàn Dự này là kẻ phàm phu tục tử, làm sao lại có thể đàm tình thuyết ái được? Nàng coi trọng ta mới nhờ đưa đi kiếm biểu ca, ta phải làm sao báo đáp cái ơn tri ngộ đó.
Lý Diên Tông nói:
- Ồ, nàng ta đi theo ngươi chẳng qua là để kiếm biểu ca nàng Mộ Dung công tử chứ trong lòng nàng chẳng coi ngươi vào đâu. Nhà ngươi si tâm vọng tưởng như thế có khác gì con cóc muốn ăn thịt ngỗng trời đâu? Ha ha! Ha ha! Cười đến chết được!
Đoàn Dự toàn nhiên không nổi giận, nghiêm mặt nói:
- Ngươi bảo ta là con cóc còn Vương cô nương là thiên nga so sánh thế thật đúng lắm. Có điều ta tuy là con cóc nhưng không phải như những con cóc khác, chỉ mong được nhìn thấy con thiên nga một vài lần cũng thỏa lòng rồi chứ không dám mơ tưởng gì hơn nữa.
Lý Diên Tông nghe chàng nói "ta tuy là con cóc nhưng không phải như những con cóc khác", thật không sao nhịn nổi cười phá lên. Cũng lạ là y cười to như thế nhưng các bắp thịt trên mặt vẫn trơ trơ không cử động chút nào. Đoàn Dự đã từng thấy thái tử Diên Khánh đến nói năng cũng không mấp máy môi, Lý Diên Tông tuy mặt mày quái đản chàng cũng không ngạc nhiên gì lắm, bèn nói:
- Nói đến mặt mày trơ trơ như đá thì ngươi so với thái tử Diên Khánh còn kém xa, ngươi có xin làm học trò y cũng chưa đáng.
Lý Diên Tông hỏi:
- Thái tử Diên Khánh là ai vậy?
Đoàn Dự đáp:
- Y là cao thủ nước Đại Lý, võ công ngươi chưa bằng được y đâu.
Thực ra võ công người khác cao thấp thế nào chàng làm gì phân biệt được, nghĩ mình chẳng bao lâu nữa sẽ chết dưới tay y nên nói vài câu chê trách bâng quơ cho y tức giận thì cũng tốt. Lý Diên Tông hừ một tiếng nói:
- Võ công ta cao thấp cỡ nào, tên tiểu tử như ngươi làm gì mà biết được?
Y miệng nói nhưng đơn đao trong tay múa lên càng lúc càng thêm gấp gáp. Vương Ngữ Yên thấy Đoàn Dự nghiêng nghiêng ngả ngả, chân thấp chân cao, tình thế cực kỳ nguy ngập kêu lên:
- Đoàn công tử mau ra ngoài cửa đi, muốn cầm chân y thì ở bên ngoài cũng vậy thôi.
Đoàn Dự đáp:
- Cô không cử động được, một mình ở lại nơi đây, tôi không an lòng. Trong này xác chết nhiều quá, thân đàn bà con gái như cô ắt sẽ sợ hãi, để tôi ở đây bầu bạn với cô thì hơn.
Vương Ngữ Yên thở hắt ra nghĩ thầm: "Cái anh chàng ngốc ơi là ngốc, lo cả đến việc ta sợ hay không sợ, lại chẳng lo chính mình chớp mắt đã bỏ mạng rồi."
Khi đó bước chân Đoàn Dự đụng đâu vấp đó, mấy lần bị lưỡi đao của kẻ địch chém vụt qua đỉnh đầu chỉ cách khoảng chừng một sợi tóc. Chàng sợ đến run lẩy bẩy không ngừng suy nghĩ: "Y mà chém đứt nửa đầu mình thì thật chẳng sung sướng gì. Đại trượng phu khi co khi duỗi, thôi vì Vương cô nương chi bằng mình quì xuống khấu đầu van xin tha mạng cho xong!" Trong bụng chàng tuy nghĩ thế nhưng không sao nói ra lời được.
Lý Diên Tông cười nhạt:
- Ta xem chừng ngươi sợ lắm rồi, đang định cụp đuôi bỏ chạy chứ gì.
Đoàn Dự đáp:
- Sống chết là chuyện lớn, có ai không sợ? Một khi chết đi mọi việc coi như xong. Ta cũng nghĩ đến việc bỏ chạy nhưng lại không chạy được.
Lý Diên Tông nói:
- Sao thế?
Đoàn Dự nói:
- Có nhiều lời cũng vô ích. Ta đếm từ một tới mười, nếu như ngươi giết ta không được thì đừng có chèo kéo ta thêm nữa. Ngươi không giết nổi ta mà ta cũng không giết được ngươi, hai đứa mình cứ cái trò "ông Nỉnh ông Ninh, ông Nảng ông Nang..." này mãi có khỏi khiến Vương cô nương đứng xem chán chết đi được hay không?
Chàng không đợi Lý Diên Tông đồng ý hay không há mồm đếm lớn:
- Một, hai, ba...
Lý Diên Tông nói:
- Ngươi giở trò ngốc gì thế?
Đoàn Dự vẫn đếm tiếp:
- Bốn, năm, sáu...
Lý Diên Tông cười nói:
- Sao trên đời này lại có đứa rỗi hơi như ngươi, quả thực hết sức nhục cho cái tiếng con nhà "võ."
Vù vù vù y chém luôn ba đao, Đoàn Dự cước bộ càng nhanh hơn, miệng đếm lại càng nhanh hơn nữa:
- Bảy, tám, chín, mười, mười một, mười hai, mười ba... A ha, ta đếm tới mười ba rồi mà ngươi vẫn chưa giết được ta, sao còn chưa nhận thua. Ta xem bụng ngươi cũng đói rồi, mồm khô lưỡi đắng, thôi vào thành Vô Tích đến Tùng Hạc Lâu uống vài chén, ăn dăm món sơn trân hải vị, có phải sảng khoái hơn không?
Chàng thấy đối phương chưa chịu ngừng tay nên định dụ y đi uống rượu. Lý Diên Tông nghĩ thầm: "Trong đời ta gặp không biết bao nhiêu đại địch, thật chưa từng người nào giống như gã này. Y nếu nói rằng tinh thì cũng không phải, mà bảo vụng thì cũng không đúng, võ công cao chẳng ra cao, thấp chẳng ra thấp, quả thực trên đời ít gặp. Cứ dây dưa giằng dai với y thế này thực không biết rồi sẽ ra sao? Chỉ sợ mình sơ sẩy một tí bị trúng phải tà thuật của y, hóa ra bỏ mạng nơi đây. Chi bằng ta phải tính mưu trước."
Y biết Đoàn Dự cực kỳ quan tâm đến Vương Ngữ Yên, đột nhiên ngửng đầu nhìn lên trên gác quát lớn:
- Hay lắm! Hay lắm! Chúng bay mau mau chém chết con bé đó đi, rồi xuống giúp ta.
Đoàn Dự kinh hoảng, lại tưởng có địch nhân thật đã trèo lên gác toan gia hại Vương Ngữ Yên, vội ngửng đầu lên, bước chân chậm đi một chút, Lý Diên Tông đưa chân đá quét ngang chàng liền ngã lăn ra, chân trái y liền chận lên ngực, cương đao kề ngay vào cổ chàng. Đoàn Dự vung tay toan điểm ra, Lý Diên Tông chân hơi nhấn mạnh xuống, lưỡi đao đâm vào cổ chàng mấy phân quát lên:
- Ngươi mà cử động, ta sẽ cắt đầu ngươi ngay.
Lúc này Đoàn Dự thấy trên gác không có người nào nên cũng an tâm cười nói:
- Thì ra ngươi đánh lừa ta, Vương cô nương không có gì nguy hiểm cả.
Chàng lại thở dài nói:
- Tiếc thay! Tiếc thay!
Lý Diên Tông hỏi lại:
- Tiếc cái gì?
Đoàn Dự đáp:
- Ngươi võ công thật giỏi, đúng ra có thể coi là một bậc anh hùng hảo hán, Đoàn Dự này có chết dưới tay ngươi thì cũng đáng đời. Ngờ đâu ngươi lại không dùng võ công để thắng ta mà lại giở trò gian trá, học thói hèn hạ tiểu nhân, Đoàn Dự chết thế có phải oan không?
Lý Diên Tông nói:
- Ta xưa nay đâu có để cho người ta nói khích, ngươi chết oan trong lòng không phục thì xuống mà kiện với Diêm Vương!
Vương Ngữ Yên kêu lên:
- Lý tướng quân! Khoan đã.
Lý Diên Tông hỏi:
- Cái gì?
Vương Ngữ Yên nói:
- Nếu ngươi giết anh ta, trừ khi giết luôn ta thì không nói, nếu không thể nào cũng có ngày ta sẽ giết ngươi báo thù cho Đoàn công tử.
Lý Diên Tông ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi chẳng bảo là sẽ nhờ biểu ca ngươi đi kiếm ta hay sao?
Vương Ngữ Yên đáp:
- Biểu ca ta võ công chưa chắc đã giỏi hơn ngươi, nhưng ta cũng có cách giết ngươi được.
Lý Diên Tông cười khinh khỉnh nói:
- Sao ngươi biết?
Vương Ngữ Yên đáp:
- Võ công ngươi tuy biết rộng thật nhưng cũng chưa bằng nửa ta. Lúc đầu ta thấy đao pháp ngươi phức tạp quả có bội phục thật, nhưng coi độ năm chục chiêu rồi thấy chẳng qua cũng chỉ đến đó, bảo là "kiềm lô kỹ cùng"(17.5) thì có hơi khắc bạc nhưng nói trắng ra hiểu biết của ngươi còn kém xa ta.
Lý Diên Tông nói:
- Đao pháp ta sử dụng cho tới lúc này chưa có chiêu nào cùng ở một môn phái, làm sao ngươi biết được là ta hiểu biết kém ngươi xa? Ta còn biết bao nhiêu võ công chưa hiển lộ làm sao ngươi biết?
Vương Ngữ Yên đáp:
- Mới rồi sau khi ngươi sử dụng chiêu Đại Mạc Phi Sa của phái Ngọc Thụ ở Thanh Hải, Đoàn công tử rảo bước tránh qua, ngươi nếu như sử dụng chiêu thứ mười bảy của Vũ Y Đao phái Thái Ất, rồi sử thế Thanh Phong Từ Lai của phái Linh Phi thì đã đánh ngã được Đoàn công tử rồi chứ việc gì phải sử dụng Hác gia đao pháp hoa hòe hoa sói của đất Sơn Tây? Cũng việc gì phải hành gian sử trá, đánh lừa để cho Đoàn công tử phân tâm mà thủ thắng? Ta xem ra những danh môn đao pháp của Đạo gia ngươi hoàn toàn không biết tí gì.
Chương trước | Chương sau