Pair of Vintage Old School Fru
Thiên long bát bộ - Kim Dung

Thiên long bát bộ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 100
5 sao 5 / 5 ( 24 đánh giá )

Thiên long bát bộ - Kim Dung - Chương 34 - Kim Nhật ý

↓↓
Dù cho sông cạn đá mòn,


Con tằm đến thác vẫn còn vương tơ.


* * *


Hai người cưỡi chung một con ngựa chạy lồng lên một hồi, nhìn quanh chỉ thấy toàn là vườn dâu, chẳng mấy chốc đã bỏ bọn võ sĩ Tây Hạ không còn thấy tăm hơi đâu nữa.

bạn đang xem “Thiên long bát bộ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đoàn Dự hỏi:


- Vương cô nương, cô thấy trong người ra sao?


Vương Ngữ Yên đáp:


- Tôi bị trúng độc uể oải không còn chút hơi sức nào.


Đoàn Dự nghe nói trúng độc sợ đến nhảy nhổm lên vội hỏi:


- Có nặng lắm không? Làm thế nào để có thuốc giải được đây?


Vương Ngữ Yên đáp:


- Tôi cũng chẳng biết nữa. Anh cứ giục ngựa chạy thật nhanh đến được nơi nào an toàn rồi mới tính được.


Đoàn Dự hỏi:


- Thế chỗ nào mới an toàn?


Vương Ngữ Yên đáp:


- Tôi cũng nào có biết.


Đoàn Dự nghĩ thầm: "Ta đã vỗ ngực hứa bảo vệ cho nàng được bình yên chu toàn, bây giờ lại bảo nàng chỉ cho mình thì còn trò trống gì nữa?" Chàng không biết tính sao chỉ đành thúc ngựa tiếp tục chạy.


Chạy khoảng chừng một bữa ăn không nghe thấy tiếng đuổi theo trong bụng mới hơi yên bỗng lắc tắc có mấy giọt mưa. Đoàn Dự cứ chạy một quãng lại hỏi:


- Vương cô nương, cô thấy ra sao rồi?


Vương Ngữ Yên chỉ đáp:


- Không sao cả.


Đoàn Dự cùng đi với mỹ nhân, trong lòng vui sướng không để đâu cho hết nhưng cũng sợ chất độc nàng trúng phải mỗi lúc nặng thêm, thành ra lúc thì toét miệng cười, lúc lại nhăn nhăn nhó nhó.


Mưa đổ xuống càng lúc càng to, Đoàn Dự cởi trường bào khoác lên người Vương Ngữ Yên nhưng chỉ được chốc lát hai người đã ướt như chuột lột. Đoàn Dự lại hỏi:


- Vương cô nương, cô thấy thế nào?


Vương Ngữ Yên thở dài:


- Vừa lạnh vừa ướt thế này, sao anh không kiếm chỗ nào mình trú mưa đi.


Vương Ngữ Yên nói gì chăng nữa thì đối với Đoàn Dự cũng chẳng khác gì chỉ dụ của hoàng đế, nay nàng bảo đi tìm chỗ đụt mưa, tuy chàng biết vẫn còn chưa hết nguy nan nhưng cũng luôn mồm vâng dạ, trong bụng lại nhủ thầm: "Trong lòng Vương cô nương chỉ nhớ tới mỗi mình biểu ca nàng Mộ Dung Phục. Hôm nay ta cùng nào vào sinh ra tử, phải tận tâm kiệt lực bảo vệ cho nàng, dẫu có vì nàng mà bỏ mình thì ít ra trong đời nàng cũng nhớ tới mình một đôi chút. Mai sau nàng cùng Mộ Dung Phục nên duyên, sinh con đẻ cái, trong khi nhàn rỗi kể chuyện cho con cháu nghe có khi nhắc lại chuyện hôm nay không chừng. Khi đó chắc nàng đầu tóc đã trắng xóa, nói tới "Đoàn công tử" sẽ long lanh giọt lệ..." Chàng nghĩ tới đây tâm tình ngơ ngẩn không khỏi rưng rưng nước mắt.


Vương Ngữ Yên thấy chàng vẻ mặt đau buồn, lại chẳng lo kiếm chỗ trú mưa bèn hỏi:


- Có chuyện gì vậy? Không có chỗ nào đụt mưa được hay sao?


Đoàn Dự miên man đáp:


- Khi đó nàng nói với con rằng...


Vương Ngữ Yên lạ lùng:


- Cái gì mà con tôi?


Đoàn Dự giật mình choàng tỉnh, cười nói:


- Xin lỗi cô, tôi nghĩ ngợi bâng quơ đấy mà.


Chàng đưa mắt nhìn tứ bề thấy phía đông bắc có một cái cối xay lúa,(17.1) nước suối chảy vào làm quay bánh xe đang giã gạo liền nói:


- Đằng kia có chỗ đụt mưa rồi.


Chàng liền giục ngựa chạy đến nhà máy xay. Lúc đó trời đang đổ cơn mưa giông, chung quanh hơi nước bốc lên mờ mịt. Chàng liền nhảy xuống ngựa, thấy Vương Ngữ Yên mặt mày xanh xao khiến cho trong lòng đau xót vạn phần liền hỏi:


- Bụng cô có đau không? Hay là lên cơn sốt? Hay nhức đầu?


Vương Ngữ Yên lắc đầu mỉm cười nói:


- Chẳng sao cả.


Đoàn Dự nói:


- Chà, không biết bọn Tây Hạ phóng thuốc độc gì đây để tôi đi kiếm thuốc giải.


Vương Ngữ Yên nói:


- Anh xem cơn mưa giông kia kìa, cứ đỡ tôi xuống ngựa trước rồi vào trong kia nói chuyện cũng chưa muộn.


Đoàn Dự lật đật nói:


- Đúng lắm, tôi quả là hồ đồ.


Đoàn Dự nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng bao nhiêu hồn vía lên mây cả, lại quên luôn cả cửa còn đóng nên phải chạy vào mở rồi mới chạy ra đỡ Vương Ngữ Yên xuống. Tuy chạy đi mắt chàng vẫn đăm đăm nhìn nàng không chớp, không để ý đến trước cửa có một cái rãnh, Vương Ngữ Yên vội kêu:


- Coi chừng!


Thế nhưng không còn kịp nữa rồi, Đoàn Dự chỉ kêu lên được một tiếng đã ngã xóng soài vào trong cái khe, vùng vẫy mãi mới ngoi lên được, mặt mũi, chân tay trên người chỗ nào cũng đầy bùn, mồm xuýt xoa:


- Chết thật, xin lỗi cô! Cô... không sao chứ?


Vương Ngữ Yên đáp:


- Ồ, anh có sao không? Ngã đau lắm hả?


Đoàn Dự nghe thấy nàng quan hoài đến mình, sướng đến tưởng như bay bổng lên tận mây xanh vội đáp:


- Không sao, không sao! Mà dù ngã có đau thì cũng chẳng hề gì.


Chàng đưa tay toan đỡ Vương Ngữ Yên xuống ngựa chợt thấy tay đầy bùn đất vội vàng rụt lại nói:


- Không được! Để tôi đi rửa tay rồi sẽ ra đỡ cô xuống.


Vương Ngữ Yên thở dài:


- Gớm sao anh rườm rà lôi thôi quá. Người tôi ướt nhẹp rồi, có dính thêm chút bùn thì đã chết chóc ai?


Đoàn Dự gượng cười chống chế:


- Tôi quả là chẳng đâu vào đâu, hầu hạ cô nương không chu đáo gì cả.


Chàng bèn thò tay vào khe nước rửa sạch bùn sau đó mới đỡ Vương Ngữ Yên xuống dìu nàng vào trong nhà máy xay. Hai người vào trong cửa chỉ thấy chiếc chày đá giơ lên giã xuống cối thóc không ngừng nhưng không thấy người nào. Đoàn Dự gọi lớn:


- Có ai trong này không?


Bỗng nghe trong đống rơm ở góc nhà có tiếng hai người cùng kêu lên:


- Chao ôi!


Rồi có hai người đứng lên, một nam một nữ đều là dân nhà quê chừng mười tám mười chín tuổi. Cả đôi quần áo sốc sếch, đầu tóc dính đầy rơm rạ, mặt đỏ bừng đầy vẻ ngượng ngập. Thì ra đó là một cặp nhân tình, cô gái ở đây lo giã gạo, anh chàng kia lẻn đến hú hí, mưa to gió lớn chắc chẳng ai lai vãng nên không đề phòng đến nỗi Đoàn Dự và Vương Ngữ Yên ở bên ngoài một hồi lâu vẫn không hay biết gì cả.


Đoàn Dự vòng tay thưa:


- Xin lỗi làm phiền! Chúng tôi chỉ xin trú mưa, hai vị có chuyện gì làm, xin cứ tự tiện đừng để ý gì đến chúng tôi.


Vương Ngữ Yên nghĩ thầm: "Cái anh chàng đồ gàn này lại nói năng bá láp rồi. Có hai người mình ở đây họ làm sao còn thân mật gì nổi." Thế nhưng nàng đâu dám nói ra, chính nàng nhìn thấy đôi nhân tình đó như thế cũng mặt đỏ bừng không dám nhìn lâu.


Còn Đoàn Dự trong lòng chỉ biết đến Vương Ngữ Yên không để ý chút nào đến đôi nam nữ nhà quê kia. Chàng đỡ Vương Ngữ Yên ngồi xuống ghế, hỏi:


- Cô ướt đẫm rồi làm sao bây giờ?


Vương Ngữ Yên lại càng thẹn thùng hơn, chợt nghĩ ra một cách rút trong búi tóc ra một chiếc kim thoa có đính hai hạt châu nói với cô gái quê kia:


- Này chị, tôi cho chị cái trâm này, phiền chị cho tôi mượn bộ quần áo thay có được không?


Cô gái kia tuy không biết hai viên ngọc này quí giá chừng nào nhưng vàng thì biết, không dám tin là thật nói:


- Để em lấy quần áo cho chị thay, cái... cái trâm này em không dám nhận.


Nói xong trèo lên cái thang gỗ ở bên cạnh. Vương Ngữ Yên vội gọi:


- Này chị, lại đây!


Cô gái quê kia đã trèo lên được ba bốn bậc thang, vội quay trở xuống đi đến trước mặt nàng. Vương Ngữ Yên giúi cái kim thoa vào tay cô gái nói:


- Cái trâm này tôi cho chị thật đó. Chị đưa tôi đi thay quần áo được không?


Cô gái quê thấy Vương Ngữ Yên mặt mày dễ thương, vốn đã muốn giúp nàng, nay lại được cái trâm vàng, thật mừng hết cỡ từ chối đôi lần rồi mới nhận, sau đó đỡ Vương Ngữ Yên lên thang để thay quần áo. Trên cái gác đó chứa đầy rơm rạ, thúng mủng và bồ đựng thóc lúa. Cô gái vốn dĩ có mấy bộ quần áo vừa vá xong, thấy anh chàng nhân tình đến nên quăng đó, bây giờ liền lấy cho Vương Ngữ Yên mặc.


Còn anh chàng thanh niên nhà quê thì khép na khép nép chân tay thừa thãi không biết làm gì thỉnh thoảng lại liếc trộm Đoàn Dự. Đoàn Dự mỉm cười hỏi:


- Này đại ca, quí tính anh là chi?


Anh chàng nhà quê ấp úng:


- Cháu... cháu quí tính Kim.


Đoàn Dự nói:


- Thì ra là Kim đại ca.


Anh chàng nói:


- Không phải thế, cháu là thằng Hai, thằng Cả là anh cháu.


Đoàn Dự nói:


- Ồ, thế ra là Kim nhị ca.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Ông lão bán tăm bông

Ông lão bán tăm bông

Không ai biết họ đang sắp làm gì... *** Đèn đỏ, xe dừng ở ngã tư, ngay góc công

27-06-2016
Ma và người

Ma và người

"Bỗng ngỡ ngàng thấy người đáng sợ hơn ma. Chẳng biết được ai là bạn, là thù, ai

24-06-2016
Vậy là đã mùa hè

Vậy là đã mùa hè

Vậy là đã mùa hè. Thật dã man! Bạn mới hát Jingle Bells đó, bạn mới đi chọn mua một

24-06-2016
Vì vợ rồi lại vì con

Vì vợ rồi lại vì con

(khotruyenhay.gq) Tôi không biết mình nên cảm ơn hay oán ghét Thanh Hải vô thượng sư, vì

30-06-2016