Một lão già vừa ốm yếu vừa khô khan, mặc một chiếc cẩm bào bằng lụa.
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 7 - Quyền đầu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hiện tại chỉ mới tháng chín, trời còn đang rất nóng.
Lão ta mặc một chiếc cẩm bào, không những vậy còn mặc cẩm bào ngồi uống rượu, và đã uống đâu được năm ba cân rượu rồi.
Nhưng mặt lão chẳng thấy có một giọt mồ hôi.
Gương mặt lão đang sáng rực lên.
Sáng vì lửa trong chiếc dọc tẩu!
Một cây dọc tẩu dài năm thước, so với cánh tay con nít còn muốn lớn hơn, bất cứ ai nhìn qua cũng biết nó làm bằng sắt ròng.
Đầu dọc tẩu càng đáng sợ, trong đó tiêm vào không phải là nửa cân thì cũng là sáu lạng thuốc.
Cứ theo Trương Lung Tử ngồi suy tính, cây dọc tẩu ít nhất cũng nặng hơn năm chục cân, còn Tiểu Mã thì chừng tám chín chục cân.
Cây dọc tẩu nặng như vậy, lại được một lão già ốm yếu khô khan cầm trong tay, như cầm một cọng cỏ khô.
Gương mặt sáng rực của lão tuy vàng khè ốm nhách, nhưng lại đầy khí phách oai nghiêm không tả được.
Lão ta ngồi tùy tiện ngay ra đó, khí phái trông đã rất lớn lao, rất ít người nào có thể sánh kịp.
... Bốc Chiến!
Một con sói già nhất trên Lang Sơn!
Mọi người ai ai cũng đều nhận ra lão ta là ai, cặp mắt loang loáng của lão đang nhìn lom lom vào đám người đó, lão bỗng hỏi :
- Ai là người đã giết Thiết Tam Giác?
- Ta!
Chữ đó không phải là một người nói ra, Tiểu Mã và Thường Vô Ý cùng giành nhau lãnh.
Bọn họ nhìn ra, lão sói già này lại đây để thanh toán một món nợ, họ cũng nhận ra kiếm pháp của chị em họ Tăng không địch nổi với cây dọc tẩu kia.
Bốc Chiến đang cười nhạt.
Tiểu Mã giành nói :
- Ta giết không chỉ có một mình Thiết Tam Giác, ngươi muốn thanh toán món nợ này, cứ việc lại tìm ta.
Bốc Chiến nói :
- Ta có nghe nói về ngươi.
Tiểu Mã nói :
- Ta tên là Tiểu Mã.
Bốc Chiến lạnh lùng nói :
- Ngươi không phải ngựa, người là con lừa.
Tiểu Mã cũng đang cười nhạt.
Bốc Chiến nói :
- Chỉ có lừa mới làm chuyện ngu xuẩn như vậy, muốn giành nợ nần người khác vào phần mình.
Lão không dợi Tiểu Mã mở miệng, lại nói tiếp :
- Ngươi sử dụng quyền đầu, Thiết Tam Giác bị chết dưới lưỡi kiếm.
Tiểu Mã nói :
- Nhưng tạ..
Bốc Chiến lại ngắt lời y :
- Y muốn làm thịt các ngươi, dĩ nhiên các ngươi chỉ còn nước làm thịt y, đấy vốn là chuyện công bằng.
Tiểu Mã nói :
- Không ngờ con người của ngươi cũng nói đến hai chữ công bằng.
Bốc Chiến nói :
- Món nợ này vốn chẳng phải có gì để thanh toán, chỉ bất quá...
Bàn tay lão nắm chặt lại :
- Chỉ bất quá y chết cực kỳ thê thảm, lão già ta đây thật tình nhịn không nổi muốn xem, hạng người nào đã sử thứ kiếm pháp âm hiểm độc ác ấy!
Thường Vô Ý câm miệng lại, nhưng y rút kiếm ra.
Một thanh nhuyễn kiếm tinh quang sáng rực, hàn khí bức người, y lắc một cái, thanh kiếm đã đuổi thẳng ra.
Bốc Chiến nói :
- Hảo kiếm!
Thường Vô Ý lạnh lùng nói :
- Vốn là thanh hảo kiếm!
Bốc Chiến nói :
- Tốt! Ta chờ ngươi.
Thường Vô Ý hỏi :
- Chờ ta?
Bốc Chiến nói :
- Chờ người ngủ một giấc, đợi ngươi đi.
Thường Vô Ý nói :
- Ngươi khỏi phải chờ.
Bốc Chiến nói :
- Nơi đây không phải là chỗ giết người.
Thường Vô Ý nói :
- Bây giờ ta có thể đi ra ngoài với ngươi.
Bốc Chiến nhìn y lom lom, bỗng đứng thẳng người dậy, bước những bước lớn ra khỏi cửa.
Thường Vô Ý đã đứng ngoài cửa chờ lão.
Chị em họ Tăng còn đang mơ mơ màng màng, chuyện này hình như không dính dáng gì tới các cô.
Lam Lan hạ giọng hỏi :
- Anh xem y có sao không?
Tiểu Mã nắm chặt hai nắm tay, y ngậm miệng lại.
Trận chiến này, người nào thắng người nào thua, y hoàn toàn không biết được.
Người làm ăn nói :
- Không sao cả, có chỗ hay.
Tiểu Mã nhìn y lom lom hỏi :
- Chỗ nào hay?
Người làm ăn nói :
- Y chết chắc rồi, ít một người đi, các vị sẽ uống thêm được vài ly rượu.
Sương mù buổi sáng sớm dày đặc, ngay cả gió núi cũng thổi không tan đi.
Chiếc áo cẩm bào của Bốc Chiến bị gió thổi bay lên, người của lão đứng sừng sững như hòn núi nhỏ.
Hai bàn chân của lão đứng không ra chữ đinh hay chữ bát, lão tùy tùy tiện tiện đứng đó, mà khí thế đã vô cùng hung mãnh.
Chỉ có tay hảo thủ thân trải trăm trận, giết người vô kể, mới có được cái khí thế như vậy.
Thường Vô Ý cũng không động đậy.
Đối phương còn chưa cử động, y nhất định không thể cử động trước.
Bốc Chiến lại đưa dọc tẩu lên, hít một hơi thật dài, thuốc trong dọc tẩu lại cháy hồng lên.
Lão lạnh lùng đưa mắt nhìn Thường Vô Ý nói :
- Ta nhìn ra được người là kẻ có hạng lắm.
Thường Vô Ý không phủ nhận.
Bốc Chiến nói :
- Vì vậy chắc ngươi cũng nhận ra, thứ thuốc trong dọc tẩu của ta, cũng là một thứ ám khí.
Thường Vô Ý nhận ra.
Thứ thuốc nóng hổi cháy như than hồng kia, thật tình còn đáng sợ hơn các thứ ám khí bá đạo nào khác.
Bốc Chiến nói :
- Ta xuất thủ nhất định không dung tình, ngươi cũng hết sức của ngươi, dùng những chiêu kiếm pháp hiểm độc ấy ra.
Chương trước | Chương sau